- Không đúng, Đoàn Vô Hối không phải thua ở trên võ học, là cảnh giới! Liễu Sát Dương vẫn che dấu cảnh giới của chính mình!
Người ở trên đường phố nhìn thi thể của Đoàn Vô Hối rơi xuống, vẻ mặt của từng người rất quái dị, vốn bọn họ đang chờ mong sẽ có trò hay lại nhận được kết quả như thế, tất cả đều cảm thấy bất ngờ.
Trong đám người có không ít cao thủ, mọi người đều nhìn ra được mấu chốt trong đó, trải qua bọn họ giải thích, tất cả mới rõ đã xảy ra chuyện gì.
Liễu Sát Dương xếp hạng thứ mười trong Trừ Ma bảng, đứng hạng thứ chín mươi tám trong Thăng long bảng thứ nhất.
Rất hiển nhiên, Liễu Sát Dương đã ẩn giấu đi tu vi, cố ý không làm cho xếp hạng của mình tăng lên, để người miệng còn hôi sữa giống Đoàn Vô Hối chạy đi tìm cái chết.
Thế nhưng Liễu Sát Dương còn muốn cầu người khác một chiêu phân thắng bại, có thể được coi là vô liêm sỉ.
Nhưng chính hắn cũng đã nói rồi, hắn là người của Tà Vân điện.
- Nhặt xác đi.
Liễu Sát Dương nói một câu với binh lính trong thành, lại một lần nữa trở về bên trong Diệu Âm phường.
- Cung Linh cô nương, chúng ta tiếp tục đi.
Người trên đường còn có thể nghe thấy âm thanh của hắn.
- Không hổ là người của Tà Vân điện.
Mọi người âm thầm lắc đầu, cảm thấy tiếc hận thay cho Đoàn Vô Hối.
Cũng không lâu sau, chuyện đã xảy ra giữa Liễu Sát Dương và Đoàn Vô Hối ở Phong Nguyệt thành truyền ra ngoài.
Mọi người càng ấn tượng sâu hơn vì sự nham hiểm, độc ác của hắn, cũng càng kiêng kỵ người trên Trừ ma bảng của Anh Hùng điện.
Ngày hôm sau, trong Phong Nguyệt thành truyền đến chuyện có liên quna tới Liễu Sát Dương.
Ngay buổi tối hắn giết Đoàn Vô Hối, Liễu Sát Dương và Cung Linh cô nương trong miệng hắn trải qua một đêm tốt đẹp, kết quả sáng sớm, thi thể của Cung Linh đã bị phát hiện ra ở trong phòng của Liễu Sát Dương.
Nguyên nhân cái chết là hư thoát mà chết!
Điều tăng thêm sự kinh khủng chính là, Liễu Sát Dương còn giống như người không liên quan đi tới Diệu Âm phường tiếp tục nghe tiểu khúc, trêu ghẹo các cô nương đã bị dọa cho run rẩy.
- Không cần sợ hãi, ta cũng không phải là con cọp ăn thịt người.
Liễu Sát Dương cười nói.
Nếu như nói hôm qua nụ cười tà khí lẫm liệt này còn có thể hấp dẫn được ánh mắt của các nữ tử, như vậy ngày hôm nay lại giống như một đạo hàn khí lạnh lẽo, làm cho các nàng nổi lên da gà.
Nữ tử của Diệu Âm phường hận không thể làm cho hắn rời đi, nhưng lại không dám mở miệng.
Bên trong Phong Nguyệt thành, không ai có thể chế phục được hắn, cho tới hôm nay Diệu Âm phường, chỉ có một khách hàng là hắn mà thôi.
- Tất cả gảy một khúc, để ta nghe một chút xem tài đánh của ai cao hơn đi.
Liễu Sát Dương gọi tất cả cô nương vào một chỗ, để các nàng đồng thời tấu nhạc.
Tuy rằng đều là âm nhạc tươi đẹp, thế nhưng ghép lại với nhau một cách hỗn loạn cũng rất ồn ào.
Thế nhưng Liễu Sát Dương lại hết sức cao hứng, nụ cười không ngừng xuất hiện, ánh mắt lợi hại lưu chuyển ở trên người những cô nương như hoa như ngọc trước mắt này.
Nữ tử bị ánh mắt của hắn chạm tới chỉ cảm thấy bắp thịt cứng ngắc.
- Liễu Sát Dương, đi ra đây nhận lấy cái chết!
Đột nhiên, tất cả nhạc khí dừng lại, các cô nương của Diệu Âm phường cùng nhau nhìn về phía ngoài cửa, để lộ ra vẻ vui sướng khi được cứu. Thế nhưng tưởng tượng đến sự mạnh mẽ của Liễu Sát Dương, tất cả tức thì thu liễm lại.
- Thật là, lại có kẻ ngu xuẩn tới rồi.
Liễu Sát Dương sửng sốt một chút, giống như hôm qua, hắn từ lầu ba phi ra, nhìn thấy một bóng người ở trên không trung.
- Ồ?
Người đến nhìn qua có chút gầy gò, tuổi tác không lớn, có điều khuôn mặt lại để lộ ra vẻ bình tĩnh, con ngươi thâm thúy như có một luồng ma lực.
Đây là một thiếu niên lang rất có mùi vị.
Có điều Liễu Sát Dương lập tức nhận ra cảnh giới của chính đối thủ.
- Thông thiên cảnh tầng ba?
Cho dù cảnh giới thấp không phải tất cả, nhưng như vậy cũng quá thấp.
- Ngươi là ai?
- Anh Hùng điện, Giang Thần.
Người đến đương nhiên là Giang Thần, hắn thông qua tình báo của Cao gia mà tìm tới nơi này.
Mười người của Trừ Ma bảng, trước tiên phải giải quyết từ người xếp hạng thứ mười, người khác có dự định như thế, Giang Thần cũng không ngoại lệ.
Có điều, người trên đường và các cô nương đứng ở trên ban công Diệu Âm phường thì lại âm thầm lắc đầu.
Hôm qua cảnh giới của Đoàn Vô Hối là tầng sáu mà vẫn bị một kiếm chém giết.
Giang Thần chỉ là tầng ba, nhìn qua còn trẻ tuổi như vậy.
Làm cho người ta có cảm giác như là vội vã muốn làm náo động, chạy đi tìm cái chết vậy.
- Cảnh giới của ta cao hơn ngươi, ta cũng không muốn bắt nạt ngươi, như vậy đi, chúng ta lấy võ học để phân thắng thua, một kiếm quyết sinh tử, dám không?
Liễu Sát Dương nói.
Nghe hắn nói như vậy, người trên đường đều cảm thấy quen thuộc, lập tức nhớ tới bóng người mặc áo trắng ở trên không trung hôm qua.
- Tùy tiện.
Tay trái của Giang Thần vừa nhấc, nhưng lại buông xuống, đổi thành tay phải nắm chuôi đao hắc đao.
- Hóa ra là dùng đao, không sao cả, dù sao cũng đều giống nhau thôi.
Liễu Sát Dương cười nói.
Tới đây đã có người không đành lòng nhìn tiếp, Giang Thần kia đã hoàn toàn bị đùa bỡn, còn không biết đại họa đang sắp rơi xuống đầu.
- Anh Hùng điện sao lại phái ra một người như vậy chứ?
- Đúng vậy, quá trẻ.
- Trừ Ma bảng của Anh Hùng điện là công khai, ai cũng có thể đến giết, ta nghĩ hắn muốn dùng chuyện này để chứng minh thực lực của mình.
- Đáng thương.
Giang Thần có danh thanh ở trong Thánh thành, nhưng cũng là do thêm ba chữ Anh Hùng điện ở phía sau thêm vào, cho nên ở bên trong Thánh thành hắn cũng không quá nổi danh.
Chứ đừng nói chi là ngoài ở Thánh thành, tuyệt đa số người đều không biết gì cả về Giang Thần.
- Vậy thì cứ đến đi.
- Huyết nhuộm ngàn dặm!
Liễu Sát Dương cơ hồ giống như ngày hôm qua, chiêu thức xuất kiếm cũng không có gì thay đổi.
Các cô nương của Diệu Âm phường có chút lo lắng, ở trong mắt của các nàng, Giang Thần là tiểu đệ đệ tuấn tú, cho nên các nàng không đành lòng hắn chết đi như vậy.
Nhưng, nếu như mở miệng nhắc nhở, kết cục sau đó của các nàng sẽ giống như Cung Linh.
- Vô Lượng nhất đao!
Tuy rằng Giang Thần dùng đao không sử dụng kiếm, nhưng cũng không bất cẩn khinh địch, tám mạch cùng mở, trên lưỡi dao có chứa ánh sáng, chỉ là ở dưới ban ngày không nhìn rõ được mà thôi.
Trong nháy mắt khi hai người giao chiến, Liễu Sát Dương cũng giống như ngày hôm qua như vậy, kiếm khí màu đỏ đột nhiên tăng vọt, máu đỏ nhuộm cả không trung.
Thậm chí có người còn có thể ngửi thấy được một mùi máu tanh gay mũi.
- Ai.
Một giây sau, Giang Thần sẽ có thể chết đi giống như Đoàn Vô Hối ngày hôm qua.
Nhưng mà, thiếu niên của Anh Hùng điện này cũng không đơn giản, trên đao nhận màu đen đột nhiên có lôi quang phun trào, óng ánh mà loá mắt.
Kiếm khí màu đỏ chạm phải đao kính mang theo sấm sét, lập tức bị xé rách.
Như có một tấm vải vóc màu đỏ to lớn bị một cái kéo sắc bén xé rách từ bên trong vậy.
A!
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, máu tươi chân chính rơi vãi ra, chỉ thấy tay phải cầm kiếm của Liễu Sát Dương bị chém đứt, cùng rơi xuống với linh kiếm.
Thiếu niên tên là Giang Thần đứng ở phía sau lưng của Liễu Sát Dương, đao trong tay lần nữa vào vỏ.
- Kẻ đứng thứ mười Trừ Ma bảng chỉ có chút bản lãnh này sao? Quả thực làm cho ta rất thất vọng.
Giang Thần nói.
Nghe thấy lời nói như vậy, có thể tưởng tượng ra được đám người trong Phong Nguyệt thành chấn động bao nhiêu, cảnh tượng tương phản như vậy hầu như là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy trong đời.
- Người của Anh Hùng điện, quả nhiên lợi hại!
Mọi người không tự chủ được nghĩ vậy, các cô nương Diệu Âm phường hoan hô một tiếng, ánh mắt nhìn Giang Thần hoàn toàn thay đổi.
- Ha ha ha ha.
Nhưng mà, chẳng ai nghĩ tới, Liễu Sát Dương mất đi một cánh tay, sẽ phải thua không thể nghi ngờ lại phát ra một tiếng cười lớn chói tai.
- Ngươi rất lợi hại, ta nghĩ nếu như người lợi hại như ngươi chết đi, Anh Hùng điện sẽ rất đau lòng.
Chẳng biết vì sao, rõ ràng là Liễu Sát Dương đã là nỏ mạnh hết đà mà vẫn làm cho người ta có cảm giác rất bất an.
- Ngươi không nên chém tay phải của ta, bởi vì ta thuận tay trái, hơn nữa cũng dùng đao!