Thần Võ Chiến Vương

Chương 366: Cấp Chí Tôn

- Như vậy thì đến đi.

Nói xong, Giang Thần dùng tốc độ cực nhanh lấy ra từng đoá từng đoá Hủy Thiên nộ liên từ trong nạp giới, sau đó trải rộng ở xung quanh.

- Hủy Thiên nộ liên?

Vân Thủ đang muốn ra tay bật thốt lên, rất là bất ngờ.

Cho dù hắn không mang chiến thuyền đến, nhưng những thứ này Giang Thần vẫn luôn đặt ở trong nạp giới, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra.

- Người của Băng Linh tộc vẫn còn có chút ánh mắt.

Giang Thần nói.

- Ngươi muốn dựa vào những thứ này để bảo đảm tính mạng của ngươi? Ngươi ở trong đó, cũng rất là nguy hiểm.

- Dù sao cũng chết một lần, có thể kéo ngươi xuống nước đã là ta kiếm lời rồi.

- Hừ, ngươi thật sự có quyết tâm như vậy sao? Phàm nhân chỉ am hiểu mạnh miệng mà thôi.

Vân Thủ nói.

Không phải nàng muốn cay nghiệt như vậy, mà là xuất phát từ trong lòng, làm cho nàng càng đáng ghét hơn nữa.

- Ngươi không tin thì có thể đến thử xem, nhìn xem ta có dám hay không.

Giang Thần nói.

Lần này đến phiên Vân Thủ không nói lời nào, thế nhưng cũng không lâu sau, nụ cười trên mặt của nàng càng đậm hơn nữa.

- Suýt chút nữa ta đã quên, ngươi chỉ là phàm nhân Thông thiên cảnh, ta giết ngươi, cần phải tới gần ngươi sao?

Vân Thủ vừa dứt lời, mấy cây băng trùy thật dài xuất hiện từ trong vòng xoáy hàn khí, sưu một tiếng, dùng tốc độ viễn siêu bình thường bay ra.

Con ngươi của Giang Thần phóng to, tức thì vận chuyển Lôi Đình thần giáp.

Nhưng lúc này, băng trùy đã đánh vào trên người hắn, bộ phận mũi nhọn đâm thủng giáp, nửa đoạn còn lại làm cho hắn trọng thương.

- Đại tôn giả...

Tiện tay đã làm cho Giang Thần trọng thương, phần thực lực này rất là đáng sợ.

- Hiện tại ngươi đã biết ngươi nhỏ bé thế nào chưa? Một khi phong ấn của Tuyết Nhi được giải trừ, ngươi và nàng sẽ khác nhau một trời một vực, còn muốn lấy nàng, đây chính là chỗ vô tri của phàm nhân.

Vân Thủ thấy hắn có thể vận dụng sấm sét, có chút bất ngờ, nhưng cũng không để ở trong lòng, nàng nói:

- Hiện tại, để cho ta tới kết thúc sự ảo tưởng của ngươi đi.

Tiếng nói vừa dứt, vô số cây băng trùy lần nữa xuất hiện.

Băng trùy có thể đả thương được Giang Thần chỉ là thủ đoạn công kích tầm thường của nàng.

Đây chính là thực lực Đại tôn giả, hơn nữa còn là Đại tôn giả của Linh tộc.

- Đáng ghét.

Cảm giác vô lực kia lần nữa kéo tới, Giang Thần cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào Vân Thủ không tha.

Đột nhiên, thân thể của hắn hơi động, mang theo tất cả Hủy Thiên nộ liên phóng đi về phía nàng.

Nếu thật sự muốn chết, đương nhiên Giang Thần phải đồng quy vu tận cùng nữ nhân này.

- Ngu xuẩn, coi như ta va chạm với nộ liên thì ta cũng chỉ bị trọng thương, mà khi đó, lửa giận của ta sẽ rơi vào trên thân thể tộc nhân của ngươi.

Vân Thủ cả giận nói, điểm nàng tức giận là một phàm nhân nho nhỏ cũng dám đến phân cao thấp với nàng.

Nghe được câu nói sau cùng, Giang Thần sửng sốt.

Thực lực của Vân Thủ là Đại tôn giả, đừng nói diệt Nam Phong lĩnh, coi như là diệt Thiên Đạo môn cũng là điều chắc chắn.

Thân thể hắn ngừng lại.

- Nhìn, loại biểu hiện vô lực này chính là bi ai của phàm nhân các ngươi.

Thấy Giang Thần như vậy, lúc này lửa giận của Vân Thủ mới phát tiết ra, băng trùy lần nữa nhắm về phía hắn.

- Nếu như ta không chết, ngươi sẽ vượt qua quãng đời còn lại ở trong sự hối hận.

Giang Thần lạnh lùng nói.

- Trước khi chết, còn muốn nói trò cười sao?

Tức thì, tất cả băng trùy lần nữa bay ra.

Mắt thấy Giang Thần sắp chết thảm, trên bầu trời sinh ra biến cố, từ trường mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, đánh nát tất cả băng trùy.

- Vân Thủ, không cần giết hắn.

Một đạo âm thanh cứng cáp mạnh mẽ truyền đến.

- Linh vương!

Vân Thủ rất kinh ngạc, một là Linh vương đến, hai là nguyên nhân đến là yêu cầu buông tha cho Giang Thần.

- Ta có thể hỏi tại sao không?

Vân Thủ hỏi.

- Vừa nãy Tuyết Nhi đã thông báo ta, đồng thời cũng giải trừ phong ấn, linh tâm của nàng là cấp chí tôn.

Linh vương của Băng Linh tộc nói.

- Cấp chí tôn, cấp chí tôn!

Vân Thủ rất kích động, loại tâm tình này xuất hiện ở trên thân của tộc nhân Băng Linh tộc, có thể tưởng tượng được nàng hưng phấn bao nhiêu.

- Linh vương, như vậy lại càng phải giết hắn!

Sau đó, Vân Thủ không muốn buông tha cho Giang Thần.

- Tuyết Nhi đã đồng ý gả vào hoàng tộc, điều kiện là hắn sống sót.

Linh vương đưa ra đáp án.

- Chuyện này...

Vân Thủ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng vẫn đang do dự, đôi mắt nhìn Giang Thần tràn ngập sát niệm, người không biết còn tưởng rằng nàng có thâm cừu đại hận gì với hắn.

Cũng còn may, nàng cũng không nghĩ ra được biện pháp vẹn toàn đôi bên, không dám mạo hiểm giết chết Giang Thần, phá hoại chuyện lớn của Băng Linh tộc.

- Phàm nhân, ngươi cảm thấy xấu hổ không?

Vân Thủ đùa cợt nói.

Giang Thần không để ý đến nàng mà hét lớn về phía bầu trời:

- Linh vương, Tuyết Nhi gả lúc nào?

Hắn biết hiện tại mình vô lực ngăn cản tất cả những chuyện này, nhưng hắn tuyệt đối phải làm như vậy.

- Hôn sự đã định, Tuyết Nhi nói ba năm sau sẽ thành hôn, nhân loại, thông minh chút đi, không nên xuất hiện ở trước mặt của Tuyết Nhi nữa, đối với song phương đều là một chuyện tốt.

Sau khi Linh vương trả lời xong vấn đề của hắn mới dần dần biến mất.

Vân Thủ nói:

- Thực sự là một nhân loại may mắn.

- Các ngươi nói hoàng tộc, là Thiên Linh hoàng triều sao?

Linh tộc có rất nhiều chủng tộc không giống nhau, cừu thị và đối địch với nhau, thế nhưng ở Linh tộc cũng tồn tại một cái hoàng triều.

Hoàng thất, cũng là Linh tộc, đồng thời cũng là tồn tại đặc thù nhất bên trong Linh tộc.

Chẳng hạn như, bên trong thần thú, thần long là vương giả trời sinh so với các thần thú khác, cũng nắm giữ lĩnh ngộ càng sâu hơn.

Hoàng tộc, chính là thần long ở bên trong Linh tộc.

- Xem ra Tuyết Nhi đã nói cho ngươi rất nhiều thứ mà ngươi không nên biết.

Vân Thủ không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

- Nếu như linh tâm của Tuyết Nhi là cấp chí tôn, tại sao các ngươi còn muốn đưa đi hoàng tộc cơ chứ? Sự kiêu ngạo của Linh tộc các ngươi đâu rồi? Ở trên chuyện như vậy sao lại nhu nhược như phàm nhân vậy?

Mặc cho ai cũng thế, khi biết người âu yếm sẽ gả cho người khác, đều sẽ giống như Giang Thần, cũng sẽ mất đi lý trí.

- Linh vương bảo ta không giết ngươi, nhưng tốt nhất ngươi không nên ép ta.

Vân Thủ dùng thanh âm lạnh như băng nói.

- Ba năm... Đúng rồi, ba năm!

Giang Thần nghĩ đến cái gì đó, kỳ hạn hắn hứa với sư tỷ chính là ba năm, đây là một chuyện rất trùng hợp.

- Như vậy đối với ta mà nói, chỉ cần hoàn thành hứa hẹn của chính mình! Ba năm sau, đi tới Linh Vực giới là được!

- Nếu như ngươi lại xuất hiện ở trước mắt của ta, ta sẽ không chút lưu tình giết ngươi.

Vân Thủ nói với hắn.

- Ta cũng vậy.

Giang Thần nói.

- Hừ.

Vân Thủ lĩnh đã giáo qua miệng của hắn cứng bao nhiêu, nàng không lãng phí thời gian mà biến mất từ trên không trung.

Giang Thần không có vui sướng khi sống sót sau tai nạn, bởi vì hắn cảm nhận được sự nhỏ yếu và không cam lòng của mình, cùng với ý chí chiến đấu đang cháy hừng hực.

- Sư tỷ, chờ ta...

Nhưng mà, ngay khi Giang Thần cho rằng mọi chuyện đã kết thúc thì có một thanh kiếm từ phía sau lưng đâm vào, xuyên qua thân thể hắn. Mũi kiếm chui ra từ lồng ngực, trên mặt có máu tươi chảy xuôi.

Giang Thần rất mất sức quay đầu lại thì đã nhìn thấy phía sau có một cái bóng đen đang đứng.

Một bóng đen chỉ có dáng vẻ của con người, ở dưới ánh mắt của hắn nhìn kỹ, nó từ từ biến thành một con người thực sự.

- Bất ngờ sao? Mỗi một người chết ở dưới kiếm của ta, cũng như ngươi vậy.

Hắn nói.

- Sau lưng... Đánh lén sau lưng là sỉ nhục đối với kiếm khách.

Trái tim của Giang Thần bị xuyên qua, nói chuyện cực kỳ vất vả.

- Hả?

Người đến không nghĩ tới câu nói đầu tiên của hắn sẽ là như vậy, dựa theo lẽ thường, nên hỏi hắn là ai mới đúng.

- Ngươi không hiếu kỳ ta là ai sao?

- Ta quản ngươi là ai chứ? Bạo!

Giang Thần không chút do dự, duỗi tay ra nắm lấy bả vai của đối phương, thôi thúc Hủy Thiên nộ liên, muốn đồng quy vu tận với hắn.

- Người điên!