Mấy ngày sau, Giang Thần tỉnh lại ở trong phòng của mình ở Đông viện Giang phủ.
Đẩy cửa ra thì đã nhìn thấy Giang Thanh Vũ và Cao Nguyệt đang chơi cờ ở bên trong vườn, mấy nha hoàn đang chơi đùa, đuổi bướm ở cạnh hồ.
Hình ảnh ấm áp đã lâu không gặp làm nổi lên ký ức ở nơi sâu xa trong đầu hắn.
Trước khi không đi tới Hắc Long thành khai mạch, bầu không khí của Đông viện sung sướng như vậy, an lành, một nhà ba người vui vẻ ung dung.
Thời gian trải qua mấy năm, ở dưới sự cố gắng không ngừng của Giang Thần, rốt cục đã tái hiện được tất cả.
Trong lòng của Giang Thần có tình cảm khó có thể dùng lời để diễn tả ra được, khuôn mặt nở nụ cười xán lạn.
- Thiếu gia tỉnh rồi!
Một nha hoàn nhìn thấy Giang Thần đi tới, kinh hỉ kêu to, Giang Thanh Vũ và Cao Nguyệt thả quân cờ xuống, đi tới bên người nhi tử.
- Thần nhi, con không sao chứ?
- Không có chuyện gì.
Giang Thần bị thương không nhẹ, nhưng ở dưới sự giúp đỡ của Cửu chuyển đan đã khôi phục lại như lúc ban đầu, cảnh giới được đề cao thêm một bước.
- Hiện tại thế cuộc thế nào rồi?Giang Thần vội hỏi.
- Đại Hạ vương triều đã trở thành quốc gia võ quyền, hiện tại Thiên Đạo môn có thể nói là như mặt trời ban trưa, mà con thì là chưởng giáo đời tiếp theo của Thiên Đạo môn.Giang Thanh Vũ nói.
- Thần nhi, hiện tại có thể nói con đã trở thành truyền thuyết, được người ta nhất trí tôn xưng là tuấn kiệt đứng đầu.Cao Nguyệt mở miệng nói, trong đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ tự hào, mong con hóa rồng là tâm nguyện của mỗi một phụ mẫu, Giang Thần không chỉ thành công mà còn là người xuất sắc nhất.
- Vẫn là do sức chiến đấu của Thiên Đạo môn đã đưa đến tác dụng lớn.Giang Thần nói.
Giang Thanh Vũ lắc lắc đầu, không đồng ý khi hắn nói như vậy, nói:- Không có con phá hoại long trụ trấn quốc và phá tan Hoàng chi giáp thì có trời mới biết chuyện này sẽ phát triển đến mức nào.
- Đúng vậy, đối với Thiên Đạo môn và phần lớn người, con là anh hùng.Cao Nguyệt cười nói.
- Anh hùng?
- Đúng, Tam Hoàng tử hoành hành bá đạo, đã sớm bị kêu ca rồi. Mà Đại Hạ hoàng đế lúc còn trẻ, không tốt hơn bao nhiêu so với Tam Hoàng tử, sau khi hắn nắm quyền, càng dùng thủ đoạn bá đạo để tiêu diệt người không phục, hiện tại hắn đã chết đi, không biết đã giải phóng cho bao nhiêu người.
Sau đó, Giang Thần lại biết được Đại Hạ hoàng đế hiện tại là do Vương gia của tỉnh Thương Uyên làm, cũng chính là phụ thân của Văn Tâm.
Đối với chuyện này, Giang Thần cũng không quá bất ngờ, Thiên Đạo môn cũng ở tỉnh Thương Uyên, cách Cửu Long thành không xa, nhất định đã sớm có liên hệ với nhau.
Ngoài ra, Thiên Đạo môn còn lấy đi Thần Long Hoàng Tỳ, còn đích thân hỗ trợ trùng kiến hoàng cung.
- Thiên Đạo môn hi vọng con có thể đi tới đó hỗ trợ.Giang Thanh Vũ nói.
Cái gọi là trùng kiến hoàng cung, đương nhiên là chỉ trận pháp của hoàng cung, thần long đại pháo thậm chí còn có các vũ khí khác nữa, tất cả đều phải bày thủ đoạn vào trong đó.
Thiên Đạo môn muốn triệt để khống chế lại mạch máu của Đại Hạ vương triều.
- Không thành vấn đề.
Đây là chuyện rất bình thường, cũng là thủ đoạn cần thiết, thậm chí Giang Thần còn đang suy nghĩ chữa trị long trụ trấn quốc, bảo đảm sức chiến đấu của Đại Hạ vương triều.
Đương nhiên, long trụ trấn quốc cũng phải do hắn khống chế.
- Giang Thần, có một số việc đã làm thì không thể lui về phía sau nữa, nếu không hậu quả sau này sẽ rất thảm.Giang Thanh Vũ nghiêm nghị nói.
Giang Thần gật gù, người khác coi hắn là anh hùng, đương nhiên, cũng sẽ có người coi hắn là tội nhân, nếu như tương lai Đại Hạ vương triều một lần nữa đắc thế, như vậy người thứ nhất bị thanh toán sẽ là hắn.
Nếu như hắn không đếm xỉa đến, tương lai sẽ có tai ương ngập đầu.
Hơn mười năm qua Giang Thanh Vũ chỉ là bảo đảm cho Nam Phong lĩnh yên ổn, không chủ động đi cướp địa bàn, cũng là xuất phát từ cân nhắc này.
- Phụ thân, con hiểu, Thiên Đạo môn ở cùng một chiến tuyến với con, mà Thập Vạn đại sơn cũng sẽ trở thành tồn tại như Long vực, thậm chí là thế lực mạnh nhất trong Cửu Thiên đại lục.Giang Thần nói.
- Ừm!
Giang Thanh Vũ vỗ bả vai của hắn, nói:- Ta có lòng tin với con.
Lúc này, Giang Thần đã nhìn thấy chiến thuyền của mình đang dừng ở cách đó không xa, hắn nhớ tới một người, lập tức nói:- Phụ thân, Phi Nguyệt công chúa trên thuyền con vẫn còn chứ?
- Bị Thiên Đạo môn mang đi rồi.
Giang Thanh Vũ nhíu nhíu mày, vẻ mặt có mấy phần quái lạ, nói:- Thần nhi, con hẳn phải biết Đại Hạ hoàng đế đã chết, nữ nhi và thân thích của hắn đều bị thanh lý chứ?
Thanh lý, đương nhiên là chỉ giết chết.
- Con biết... Nhưng mà, ài, con muốn đi tới Thiên Đạo môn một chuyến.
Sự thật tàn khốc này Giang Thần biết, thế nhưng Phi Nguyệt bị xử tử như vậy, hắn rất băn khoăn.
Giang Thanh Vũ và Cao Nguyệt vừa nhìn nhau, cũng không ngăn cản hắn.
- Đây gọi là thiện lương, lần này lật đổ hoàng quyền, tử thương hầu như ít nhất trong các lần từ trước tới nay, người vô tội bị liên lụy hầu như không có, chàng cảm thấy là trùng hợp sao?Cao Nguyệt nói.
- Nhưng mà, những người và thế lực bởi vì Hắc Long thành và hoàng quyền bị diệt mà lợi nhuận bị giảm sút, nhất định sẽ thù hận nó.Giang Thanh Vũ thở dài nói.
- Thiếp nghĩ, không phải là Thần nhi không rõ điểm ấy, nó biết, cũng đồng ý gánh chịu, người hận nó là chuyện không có cách nào tránh khỏi được. Thế nhưng có thể chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng bọn họ báo thù, cũng không thể bởi vì ý nghĩ của người khác mà xử tử nàng ta mà?Cao Nguyệt nói xong nở nụ cười, không lo lắng giống như Giang Thanh Vũ.
- Thật hay giả vậy, Thần nhi còn chưa tới hai mươi tuổi, còn chưa có tầm nhìn mạnh mẽ như vậy.
- Chàng đó, vì cứu chàng ra mà Thần nhi đã trả giá rất lớn, đây là chuyện mà chàng không nghĩ tới được đâu.
- Chuyện này đương nhiên ta biết, có điều giọng điệu này của nàng là sao vậy?Giang Thanh Vũ kỳ quái nhìn ái thê của mình.
- Chàng thân là phụ thân, không truyền kiếm pháp của chàng cho Thần nhi sao?
- Không vội, bây giờ võ học trên người Thần nhi không ít, nhiều hơn nữa thì sẽ làm hỏng nó.
...
Giang Thần cưỡi chiến thuyền, rất nhanh đã đi tới Thiên Đạo môn.
Bởi lệnh bài đệ tử bị hắn bóp nát, lần này hắn đã bị ngăn ở bên ngoài trận pháp, nhưng sau khi hắn đến đã có đệ tử tuần tra thả hắn vào.
Ánh mắt của những đệ tử này nhìn Giang Thần đều trở nên không giống nhau, có kính nể, sùng bái thậm chí là ước ao.
Sau khi chuyện của Hắc Long thành và kinh thành truyền tới, toàn bộ Hỏa vực đều vì hắn mà chấn động.
Dựa vào sức mạnh của một người phá hủy Hắc Long thành, lại giúp trợ Thiên Đạo môn ở sân nhà hoàng cung đánh bại vương triều. Hoàn thành việc mà rất nhiều nhân vật cấp bậc Tôn giả đều không làm được.
Giang Thần không để ý tới những thứ này, hắn vội vội vàng vàng đi tới Thiên Đạo điện, tìm tới Tô Tú Y.
- Phi Nguyệt? Nàng bị người của Anh Hùng Điện mang đi rồi.
Tô Tú Y nhìn thấy hắn đến, rất cao hứng, nói:- Giang Thần, quả nhiên ta không nhìn lầm người, cảm ơn ngươi đã giúp ta hoàn thành tâm nguyện.
Giang Thần đang suy nghĩ tới chuyện Phi Nguyệt, hắn chỉ nở nụ cười coi như đáp lại.
Phi Nguyệt chỉ là một thành viên của Thánh Viện, chính là người đại diện cho vương triều đi tiến tu, Thánh Viện không thể can thiệp vào chuyện như vậy được.
Trừ phi, Phi Nguyệt gia nhập Anh Hùng Điện.
- Tại sao Anh Hùng Điện muốn bảo vệ nàng như vậy chứ?Giang Thần có chút không rõ.
Hắn hỏi Tô Tú Y, thế nhưng lại nhận được câu trả lời cũng không rõ ràng cho lắm.
- Người Anh Hùng Điện chỉ nói là Phi Nguyệt rất quan trọng, cũng không cho chúng ta có cơ hội đưa ra câu hỏi, hơn nữa chuyện nhổ cỏ tận gốc cũng là chuyện bình thường.
Tô Tú Y cũng không để ý tới Phi Nguyệt, dường như hắn nghĩ tới điều gì đó, lại nói:- Đúng rồi, Lý Tuyết Nhi vì cứu ngươi nên đã bị thương không nhẹ, ngươi đi xem xem đi.
- Hừm, môn phái không nên phái nàng đến, suýt chút nữa nàng đã chết rồi.
Nói đến đây, Giang Thần có chút bất mãn.
- Không có mà, nếu như muốn cứu ngươi thật thì cũng là ta và các Thái Thượng trưởng lão khác ra tay, Lý Tuyết Nhi làm vậy là tự nguyện.
- Cái gì?
Giang Thần khiếp sợ ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin tưởng nổi.