Giang Thần ngẩng đầu nhìn lên, vuốt rồng màu vàng thu về, mảnh mây mù kia vẫn còn đang cuồn cuộn.
Sau đó, mây trắng hình thành một cái vòng xoáy mãnh liệt, từ trên đi xuống bên dưới, ngưng tụ thành một điểm, dần dần có một bóng người hiện ra.
Một người trung niên khôi ngô, trên người mặc trường bào, ống tay áo, vạt áo, vạt áo có hoa văn kim tuyến.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng không có điểm thừa, thế nhưng lại không giận mà uy, một ánh mắt đã có thể mang đến áp lực cực lớn cho người ta.
Tôn giả!
Không phải là người mượn lực lượng của Hắc Long như Ninh Hải để thành Tôn giả, mà là Tôn giả hàng thật giá thật.
Chợt, lại có mấy người xuất hiện ở trên không trung, từng người từng người đều có khí tức cực kỳ mạnh mẽ.
- Xảy ra chuyện gì?
Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho những người vốn tưởng rằng mọi chuyện đã lắng lại nghi hoặc không ngớt, người của Hắc Long thành thì lại cho rằng là viện quân, trong lòng một lần nữa dấy lên hi vọng.
- Các ngươi là ai?
Giang Thần hỏi.
Không trung trở thành lĩnh vực của những người này, nhưng Hắc Long thành thì lại là vĩnh lực của hắn, có Huyền Biến Ma Trụ ở đây, bọn họ không dám hạ xuống.
Chỉ cần không xuống, Ninh Hạo Thiên sẽ tự thiêu mà chết.
- Mộ Dung gia, Mộ Dung Hùng.
- Mộ Dung gia, Mộ Dung Phi.
- Tô gia, Tô Viêm.
- Tô gia, Tô Kỳ.
-...
Người trên không trung tự báo họ tên, không ngờ lại là người của hai đại thế gia truyền thừa.
Giang Thần đột nhiên hiểu ra, huyết thống truyền thừa của Mộ Dung gia mới là Long huyết, Tô gia hắn không nhớ rõ, nhưng mơ hồ đã nghe người ta nói tới, tuyệt đối không phải là Long huyết.
- Giang Thần, thả người ra.
Đội ngũ này, lấy Mộ Dung Hùng kia dẫn đầu, dùng ngữ khí không thể nghi ngờ ra lệnh.
- Không thả.
Giang Thần trả lời rất gọn gàng dứt khoát.
- Thứ ta nói với ngươi không phải là lựa chọn, mà là mệnh lệnh.
Giang Thần rất ghét người khác nói chuyện như vậy với mình.
- Xem ra, ngươi cho rằng Huyền Biến Ma Trụ đã có thể ngăn được ta sao?
Mộ Dung Hùng lắc đầu một cái, ánh mắt rơi vào trên người Ninh Hạo Thiên, định cứu người.
Bỗng nhiên, vẻ mặt của hắn cực kỳ nghiêm nghị, híp mắt lại, những người khác cũng giống như vậy.
Chỉ thấy từng đoá từng đoá Hủy Thiên nộ liên từ trong tay của Giang Thần bay ra, rơi vào các nơi trong nội thành, vẫn là trạng thái khép kín, chậm rãi đảo quanh.
- Đến đây! Đừng để ta xem thường ngươi, Mộ Dung gia, cứ tới cứu người đi!
Giang Thần quát lên.
Mộ Dung Hùng mím chặt môi, những người khác nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải.
- Người điên, tên này là người điên.
- Hắn đứng ở đó cũng sẽ chết, ta không tin hắn dám thúc giục.
- Ngươi không tin, vậy ngươi đi xuống cứu người đi.
-... Quên đi, Giang Thần này có chút điên rồ, không nên chơi thì hơn.
Đối với Giang Thần, những đại lão Long vực này đã từng nghe nói qua, vì một con chiến sủng mà dám giết người ở trước mặt trưởng lão Anh Hùng Điện.
Khó đảm bảo hắn sẽ không đồng quy vu tận.
- Giang Thần, vừa nãy ngươi nói với Tô Thuyên, chỉ cần chọn thuốc thì sẽ tha cho Ninh Hạo Thiên một mạng, hiện tại ngươi làm như vậy, lẽ nào ngay lúc mới bắt đầu đã không định thả người hay sao?
Vị trưởng lão Tô gia gọi là Tô Kỳ nói.
- Ta tha cho hắn một mạng, chứ không phải là tùy ý để hắn rời đi, đợi hắn trưởng thành lại gây họa cho gia tộc của ta, ta sẽ hủy diệt căn cơ của hắn, cho hắn không còn Long huyết, để hắn sống hết một đời bình thường.
- Nhưng mà, các ngươi đến đã làm ta ý thức được nguy cơ, các ngươi vì một mầm mống tốt như vậy, nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để vun đắp.
- Thậm chí, vì lấy lòng Ninh Hạo Thiên, còn báo thù thay cho hắn.Giang Thần chậm rãi nói:
- Vì lẽ đó chỉ cần hắn chết, các ngươi sẽ phẫn nộ, nhưng cũng sẽ không bởi vì cừu hận mà liều mạng cùng ta.
Nói xong, Giang Thần liếc mắt nhìn Ninh Hạo Thiên, long viêm càng ngày càng cao, càng không có cách nào tới gần được nữa.
Đột nhiên hắn có chút hối hận khi đã đáp xuống trong thành, nếu không hắn sẽ không phải nhiều lời với những người này, cứ trực tiếp nổ chết là được.
- Giang Thần, ngươi rất thông minh, như vậy hiện giờ ngươi đang chờ Ninh Hạo Thiên bị thiêu chết đúng không?
Mộ Dung Hùng hỏi.
Giang Thần cười cợt không phủ nhận, Ninh Hạo Thiên như bây giờ, không có ngoại lực thì tuyệt đối sẽ không sống nổi.
Lúc này, Diệt Thế đại pháo trên chiến thuyền lần nữa súc lực.
Hơn nữa lại thêm Huyền Biến Ma Trụ và Hủy Thiên nộ liên, Giang Thần mỉm cười nói:
- Các ngươi dám xuống sao?
Trên không trung không có lấy một người nói chuyện, uy lực của Hủy Thiên nộ liên, vừa nãy bọn họ đều nhìn thấy ở trong mắt.
Một đóa có thể giết chết được Tôn giả, mà ở vị trí nội thành Giang Thần đang đứng, có mười sáu đóa.
Nếu như lập tức bộc phát, Đại tôn giả cũng sẽ bị dọa cho té đái.
- Đúng rồi, Mộ Dung gia, vì sao các ngươi phải cứu Ninh Hạo Thiên vậy?
Giang Thần nhân cơ hội nói.
- Biết rõ mà còn hỏi, kéo dài thời gian.
Mộ Dung Hùng hừ lạnh nói.
Giang Thần cũng không tức giận mà cười cợt, nói:
- Vậy để ta đoán xem nào, huyết thống trên người của Ninh Hạo Thiên, hay nói chính xác hơn là nhất mạch của hắn đã từng có một vị có huyết thống thuần khiết, Tô gia và Mộ Dung gia muốn liên hôn hay sao?
Thế gia truyền thừa nhiều lần tiến hành liên hôn, mục đích cũng chính là vì vậy.
Ninh Hạo Thiên là người bên Tô gia, cho nên bọn họ cảm nhận được Long huyết thức tỉnh.
- Xem ra Tô gia các ngươi đã chịu thiệt rồi.
Giang Thần cười nói.
Người của Tô gia hừ lạnh một tiếng, không nói gì cả.
- Giang Thần, ngươi cho rằng nếu cứ giằng co như vậy thì sẽ không có chuyện gì sao? Chúng ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Hạo Thiên chết sao?
Trong trầm mặc Mộ Dung Hùng lại nói.
- Không phải vậy sao?
- Gia tộc của ngươi, ở Thập Vạn đại sơn, Nam Phong lĩnh đúng không? Nơi đó không có Huyền Biến Ma Trụ và Hủy Thiên nộ liên chứ?
Khóe miệng của Mộ Dung Hùng hiện ra một tia cười lạnh lẽo.
Nụ cười của Giang Thần thu lại, ánh mắt như kiếm, nói:
- Chuyện ta ghét nhất chính là người khác dùng tộc nhân để uy hiếp ta, Mộ Dung gia, các ngươi nên suy nghĩ cho thật kỹ đi. Giữa chúng ta, vẫn không có ân oán không thể hóa giải, nhưng nếu như ngươi dám làm xằng bậy, tộc địa của Mộ Dung gia các ngươi sẽ sẽ giống như Hắc Long thành hôm nay.
- Ha ha ha ha ha!
Một tên trưởng lão Mộ Dung gia ôm bụng cười to, lời này của Giang Thần đối với hắn chính là chuyện cười lớn.
Mộ Dung Hùng cũng lắc đầu một cái, không đặt Giang Thần ngu muội này ở trong lòng.
Có điều, câu nói đầu tiên của Giang Thần đã làm cho tiếng cười dừng lại.
- Năm đó, Hắc Long thành cũng cười ta không biết tự lượng sức mình như vậy.
Tức thì, cả đất trời rơi vào trong trầm mặc.
Giang Thần lại nói:
- Còn có chư vị nữa, các ngươi đều thông qua thủ đoạn truyền tống đặc thù cho nên mới tới đây ở trong khoảnh khắc, chuyện này cũng có nghĩa là các ngươi không thể rời khỏi khu vực Hắc Long thành này, vì lẽ đó, không cần phải phô trương thanh thế nữa.- Ta nên nói ngươi biết quá nhiều, hay là quá ít? Diệt gia tộc của ngươi, cần chúng ta tự mình động thủ sao?
Mộ Dung Hùng lạnh lùng nói.
Tiếng nói vừa dứt thì lại có một bóng người xuất hiện, có điều hắn không phải thông qua truyền tống, mà là từ một bên trên không trung bay tới.
- Thiếu chủ.
Nhìn thấy người này, Phạm Đồ đã biết mọi chuyện không ổn.
Vẻ mặt của Giang Thần cũng cực kỳ âm trầm.
Người đến, là Đại Hạ hoàng đế.
- Mộ Dung tộc trưởng, quân trú ở bên ngoài Thập Vạn đại sơn đã được chuẩn bị xong, chỉ cần ra lệnh một tiếng là có thể giết người trong đại sơn không còn manh giáp.
Đại Hạ hoàng đế nói.
Đường đường là đế vương mà lại lấy lòng như vậy, quả thực khiến cho người ta thổn thức, cũng nói Mộ Dung gia mạnh mẽ ra sao.
- Giang Thần, thời gian để ngươi cân nhắc cũng không còn nhiều nữa, Ninh Hạo Thiên bị thiêu chết, tộc nhân của ngươi cũng bị diệt sạch.