Trên lầu cao, nha hoàn bên người Tô Thuyên gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, Huyền Biến Ma Trụ ở trên không trung mang đến áp lực cực lớn, giống như trời sập xuống vậy.
Thế nhưng Tô Thuyên không chịu đi, bướng bỉnh cho rằng Hắc Long thành có thể bắt được Giang Thần.
Lúc này khắp nơi trong Hắc Long thành là cảnh tượng tàn tạ, gần như tất cả mọi người đều chạy sạch, cảnh tượng phồn hoa ban ngày như là một giấc mơ vậy.
- Sao lại thế... Tại sao lại mạnh như vậy cơ chứ?
Tô Thuyên không nghe lọt tai lời khuyên của người bên ngoài, trên khuôn mặt kiêu ngạo kia tràn ngập vẻ khó mà tin nổi.
Trước đây, nàng đứng ở trên lầu cao này nhìn Giang Thần và nhi tử Ninh Hạo Thiên của nàng đồng thời tiến hành khai mạch.
Lúc vừa mới bắt đầu, biểu hiện sau khi khai mạch của Ninh Hạo Thiên đều rất tốt, thế nhưng sau khi phát hiện ra Giang Thần có Thần mạch thì lại trở nên không đáng nhắc tới nữa.
Lúc đó nội tâm của nàng chỉ còn lại đố kỵ, nhìn Giang Thần trở thành tiêu điểm, mà nhi tử của nàng lại phải âm u đứng ở bên cạnh, khi đó nàng đã quyết định cướp đi Thần mạch của đối phương.
Nàng đến từ Tô gia Long vực, cho nên cũng biết mình nên làm như thế nào.
Lại nói tới việc gánh chịu hậu quả, cân nhắc đến việc Giang Thần chỉ là kẻ đáng thương đến từ đại sơn, nàng chưa hề nghĩ tới chuyện này.
Sau đó, Giang Thanh Vũ đại náo Hắc Long thành, nàng cũng không có một tia hổ thẹn nào cả.
Đối mặt với câu hỏi của cao tầng của Hắc Long thành, nàng càng lý lẽ hào hùng nói ra đây là là suy nghĩ vì Hắc Long thành, Ninh Hạo Thiên mạnh mẽ chính là tương lai của Hắc Long thành.
Nàng chưa từng nghĩ tới, có một ngày Giang Thần sẽ mang đến hậu quả đáng sợ như vậy.
Đặc biệt là kiệt tác mà nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo, Ninh Hạo Thiên, lại bị thảm bại ở trong tay của Giang Thần.
- Không thể thụa, không thể thua!
Một khi Hắc Long thành bị phá, kẻ cầm đầu như nàng, tuyệt đối sẽ không chạy thoát được.
Cũng còn may đã điều động vương bài của Hắc Long thành, dường như có thể hòa nhau được.
Trên không trung lần nữa có Hắc viêm bắn xuống, muốn triệt để phá hủy chiến thuyền.
Mất đi chiến thuyền, Giang Thần sẽ không có cách nào làm loạn được nữa.
Vào lúc này, Giang Thần cũng hiểu rõ lựa chọn của Thiên Đạo môn.
Đơn đả độc đấu so với việc công thành đoạt đất là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Ninh Hạo Thiên được cho là sức chiến đấu của mạnh nhất Hắc Long thành, Giang Thần có thể đánh bại được hắn, tuy rằng lúc này thực lực tăng nhanh như gió, thế nhưng cũng không thể tùy tiện tiêu diệt Hắc Long thành được.
Ninh Hải mang theo lực lượng tàn dư đánh mạnh vào chiến thuyền, muốn phá hủy Diệt Thế đại pháo, nhưng lại bị Giang Thần ngăn cản.
- Mỗi người trong các ngươi đều đáng chết, lúc này ta giết các ngươi thì lại càng dễ dàng hơn nữa. Mà thông qua công kích vừa nãy, các ngươi đã chết hơn nửa rồi.
- Hiện giờ, tất cả chết hết đi cho ta.
Giang Thần phóng đi về phía trước, đao kiếm sáp nhập, thế không thể đỡ, lấy tuổi tác không tới hai mươi tuổi bức lui những nhân vật thành danh đã lâu của Hắc Long thành.
Người chạy đến bên ngoài Hắc Long thành, lần nữa thán phục sự mạnh mẽ của Giang Thần.
- Không được càn rỡ! Lực lượng Hắc Long!
Ninh Hải hét lớn một tiếng, cũng không biết hắn nhận được trợ lực từ đâu được mà kình khí màu đen lưu chuyển giữa hắn và hai nhi tử của hắn, rất nhanh đã hóa thành một cái đầu rồng, các trưởng lão còn lại thì lại trở thành thân rồng.
Khác với Long lân giáp vừa nãy ở chỗ, Long lân giáp là giáp, thế nhưng lực lượng của Hắc Long đã làm cho bọn họ biến thành một đầu Hắc Long chân chính.
Trong nháy mắt, Giang Thần đã rơi xuống thế hạ phong, đao kiếm không ngừng chống đối với tập kích của vuốt rồng.
- Hắc Long mới là đòn sát thủ chân chính của Hắc Long thành.
Ở trong mắt mọi người phía xa xa, thực lực của đầu Hắc Long kia không thua gì Tôn giả.
Giang Thần không chỉ bị quản chế mà rất nhanh sẽ bị đánh cho phun máu.
Huyền Binh vệ thì đang giao chiến với Hắc Long vệ, Diệt Thế đại pháo lần nữa phát ra năng lượng giống như khí trụ, tranh tài với Hắc viêm bắn xuống.
- Thật là đồ sộ.
- Hắc Long thành không hổ là thế gia ngàn năm, nếu như không phải đại trận bị phá vỡ thì coi như là Tôn giả dẫn người đột kích thì cũng không nhất định có thể đánh hạ được.
- Hết cách rồi, chỉ sợ chiếc thuyền kia cũng là thứ mà Tôn giả cũng không có cách nào nắm giữ được.
- Tại sao không sớm dùng lực lượng Hắc Long cơ chứ?
- Đây là lá bài tẩy to lớn nhất, ai lại lấy ra từ lúc đầu cơ chứ?
Đám người ngoài thành hết sức kích động, không ít người nắm tay thật chặt, móng tay cắm vào bên trong thịt mà cũng không để ý tới.
Từ góc độ của bọn họ để nhìn sang, cảnh tượng trên bầu trời của Hắc Long thành không thể diễn tả bằng ngôn từ nào được.
Hơn bốn mươi chiếc Huyền Biến Ma Trụ chậm rãi bắn xuống, mây đen che kín, Hắc viêm cuồn cuộn.
Khí trụ màu ánh xanh và Hắc viêm va chạm, màu sắc không đồng đều nối liền với cột chống trời, chỗ giao giới lúc ép về bên này, lúc ép về bên kia, không phân ra được thắng bại.
Mười hai tên Huyền Binh vệ và Hắc Long vệ chiến đấu cũng rất kịch liệt, rõ ràng chỉ có trăm người, thế nhưng động tĩnh lại như thiên quân vạn mã đang giao chiến vậy.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là chiến đấu giữa Giang Thần và Hắc Long do đám người Ninh Hải hóa thành.
Sau khi Hắc Long xuất hiện, Giang Thần bị đuổi cho chạy đông chạy tây, không hề có chút sức chống đỡ nào cả.
- Tốt, quá tốt rồi.
Tô Thuyên đại hỉ, Hắc Long thành đã đưa ra lá bài tẩy, bản thân nàng biết tới Hắc Long vệ, thế nhưng Hắc viêm và lực lượng Hắc Long lại là niềm vui bất ngờ.
- Xem ra mục đích của gia tộc năm đó gả ta tới đây là thứ này.
Tô Thuyên nhớ tới chuyện cũ, thân là tiểu thư Tô gia trong Long vực, dù bình thường như thế nào thì cũng không thể xa gả tới thế lực tam lưu như Hỏa vực được.
- Long châu, xem ra nó thật sự tồn tại.
Tô Thuyên thầm nghĩ, có điều rất nhanh nàng đã dứt bỏ những suy nghĩ này, mà chăm chú nhìn về phía trước mắt.
Hắc Long, có thực lực của Tôn giả.
Điểm này, đã đủ rồi.
Giang Thần tránh né vờn quanh chiến thuyền, mượn năng lượng của chiến thuyền để liều chết.
- Giang Thần, sau khi giết ngươi, tộc nhân của ngươi, chúng ta sẽ dùng phương pháp tàn khốc nhất để giết chết.
Bên Hắc Long truyền đến thanh âm phẫn nộ của Ninh Hải.
- Ha ha ha, lực lượng Hắc Long không thể sống lại, Hắc Long thành các ngươi tính toán tỉ mỉ gần ngàn năm, đến lúc vạn bất đắc dĩ này các ngươi mới dùng, ta nghĩ đã không còn sót lại bao nhiêu rồi đúng không?
Giang Thần lớn tiếng giễu cợt nói:
- Coi như các ngươi có thể giết ta, thế nhưng kẻ thù của Hắc Long thành các ngươi cũng sẽ chen chúc kéo tới.
- Nhưng trước đó, ngươi sẽ bị chết rất thảm!
Ninh Hải lạnh lùng nói.
- Thật sao?
- Đợi năng lượng của chiến thuyền tiêu hao hết, ngươi sẽ biến về dáng vẻ đáng thương nhỏ yếu của ngươi mà thôi.
- Ha ha.
Giang Thần nở nụ cười không phủ nhận, đột nhiên rời khỏi phạm vi của chiến thuyền, bay đi về phía trên bầu trời.
- Muốn chạy trốn sao?
Thân thể của Hắc Long quẫy một cái, lập tức dùng tốc độ giống như lưu tinh đuổi theo.
Rất nhanh, thân thể của Giang Thần đi vào trong tầng mây, Hắc Long theo sát tới.
Đám người ở phía xa xa mất đi hình bóng của một người một rồng, tức thì phát ra tiếng xôn xao.
Giang Thần chạy trốn, khiến cho người ta ngoài ý muốn, thế nhưng sau khi Hắc Long xuất hiện, lựa chọn như thế lại ở bên trong lẽ thường tình.
Chỉ là ở trong lòng của mọi người vẫn hy vọng có thể nhìn thấy Giang Thần còn có thủ đoạn càng lợi hại hơn nữa, làm con mắt của bọn họ kinh diễm hơn nữa.
Bởi vì cho tới nay, Giang Thần đều có ma lực như vậy.
- Giang Thần làm như vậy cũng đã tới cực hạn, Hắc Long thành sẽ xuống dốc không phanh.
- Thế nhưng, Giang Thần và gia tộc của hắn cũng sẽ bị diệt.
- Thực sự là một bi kịch.
Trên tầng mây, gió mạnh gào thét, trên đỉnh đầu chính là các ngôi sao, nếu như lại tiến lên một bước sẽ vạn kiếp bất phục.
Giang Thần đột nhiên dừng lại, Hắc Long thì bay lượn ở quanh người hắn, chẳng khác nào mèo vờn chuột.
- Giang Thần, chịu chết đi.
Âm thanh của Ninh Hải lại vang lên, Hắc Long giương nanh múa vuốt bay tới.
- Kẻ chết, sẽ là các ngươi.
Giang Thần cười lạnh một tiếng, cẩn thận từng li từng tí một lấy ra một món đồ từ trong nạp giới.
Khi thứ này xuất hiện, toàn bộ bầu trời tràn ngập khí tức nguy hiểm.