Vẻ mặt của Phi Nguyệt rất kinh hãi, nàng không nghĩ tới Viên Hồng đã điên cuồng đến trình độ như thế này.
Hơn nữa nghe hắn nói, Phi Nguyệt càng khẳng định suy đoán ở trong lòng của mình.
Cho dù Viên Hồng đã rời khỏi Thiên Đạo môn, thế nhưng vẫn là sư đồ với Ninh Hạo Thiên, hắn sẽ cân nhắc vì đồ đệ của mình.
Nếu như để cho người ta biết Ninh Hạo Thiên có quan hệ với chuyện ám sát đệ tử Anh Hùng Điện, mặc dù nói đã sớm có ân oán, thế nhưng cũng sẽ có phiền phức không nhỏ.
Đương nhiên, Ninh Hạo Thiên còn không biết Giang Thần là người của Anh Hùng Điện, cũng không biết Phi Nguyệt muốn đánh bạc tính mạng để bảo vệ Giang Thần.
Vì lẽ đó sát tâm hiện tại của Viên Hồng là do tự mình phán đoán ra.
Không phải là phán đoán sáng suốt!
- Viên Hồng, nếu như ngươi giết chết ta, hôn ước giữa Ninh Hạo Thiên và hoàng thất sẽ bị giải trừ, Hắc Long thành sẽ mất đi lực lượng bảo vệ mạnh mẽ nhất!
Nghe vậy, Viên Hồng do dự một lúc, cũng không phản đối mà chỉ cười một tiếng.
- Dù sao cũng tốt hơn là trợ lực của hoàng thất chạy đến bên Giang Thần thân thiết!
Phi Nguyệt muốn giải thích, thế nhưng nàng lại biết hiện tại Viên Hồng không nghe lọt vào bất kỳ lời nào.
Nàng lo lắng muốn điều khiển cơ quan chim, thế nhưng dù có điều khiển như thế nào thì cơ quan chim cũng không thể động đậy, khói đen phả ra mang theo nhiệt độ nóng rực.
Đối với việc Phi Nguyệt giãy dụa trước khi sắp chết, Viên Hồng rất xem thường, hắn muốn giết chết một Thông thiên cảnh giai đoạn sơ cấp, dễ như ăn cháo vậy.
Nhưng trước khi động thủ, ánh mắt của không khỏi bị thân thể lồi lõm của Phi Nguyệt hấp dẫn.
Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn dần dần trở nên hạ lưu.
- Đằng nào cũng giết, không bằng...
Nghĩ đến là làm, hiện tại Viên Hồng không có nhiều do dự như trước nữa.
Hắn chỉ tay một cái, thân thể của Phi Nguyệt như rơi vào bên trong từ trường vô hình, y phục trên người roét một tiếng tan nát.
Phi Nguyệt hét lên một tiếng, lúc này nàng chỉ còn lại nội y, để lộ ra một tảng lớn da thịt trắng như tuyết, như là một khối ngọc hoàn mỹ vậy.
- Công chúa!
Lý Hanh Kính bị thương không nhẹ chống thân thể, chụp áo khoác lên trên người của Phi Nguyệt, bảo vệ ở trước người của nàng, cả giận nói:
- Ngươi dám vô lễ đối với công chúa sao?
Hóa ra, hắn và Phi Nguyệt đồng thời mạo hiểm, cũng không phải là vì Giang Thần, mà là công chúa xinh đẹp.
- Vướng bận!
Viên Hồng đang nhìn cảnh đẹp thấy vậy quát lạnh một tiếng, ngón tay búng một chút, chỉ mang như một dải lụa, như muốn xuyên thấu thân thể, lấy đi tính mạng của Lý Hanh Kính.
Lý Hanh Kính không thể tránh khỏi, không có sức chống cự, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm giác được một trận trời đất quay cuồng, hắn lại còn tưởng rằng đây chính là cảm giác của cái chết, đợi sau khi dừng lại, hắn lại phát hiện ra hóa ra là không phải.
Hắn mở mắt ra, phát hiện mình bị kéo đi, vẫn còn có thể nhìn thấy Viên Hồng, và chỉ mang thất bại ở phía xa.
Không chỉ có hắn, hắn và Phi Nguyệt cùng cơ quan chim đều như vậy.
- Công chúa...
Lý Hanh Kính quay đầu lại, đang muốn nói một lời thì lại sửng sốt.
Chỉ thấy thân thể của Phi Nguyệt cứng đờ, mắt trừng lớn, giống như đã nhìn thấy cái gì không thể tưởng tượng được vậy.
Hắn nhìn sang, tiếp theo cũng có cùng một dáng vẻ như là Phi Nguyệt.
Một chiếc thuyền phi hành, một chiếc thuyền phi hành uy phong nhất mà hắn nhìn thấy từ trước đến nay, cũng thô bạo nhất chậm rãi hiện ra.
Thuyền không hề lớn, nhưng cả chỉnh thể lại làm cho người ta có cảm giác coi như là lâu thuyền cũng sẽ bị nó dễ dàng đụng vào mà vỡ thành hai nửa.
Viên Hồng cũng bị doạ, tiếp theo lại nâng cao vị trí của mình, quan sát boong tàu, rất nhanh hắn đã nhìn thấy một bóng người.
- Là ngươi!
Đột nhiên, Viên Hồng rống lên một tiếng, khí tức khủng bố từ trên người hắn bộc phát ra.
- Nghe nói ngươi tìm ta đúng không?
Giang Thần khẽ mỉm cười, không có chút sợ sệt nào cả.
- Không, là giết ngươi!
Âm thanh của Viên Hồng uy nghiêm tới đáng sợ, cả người chẳng khác nào ác quỷ, có thể thấy được sự thù hận của hắn đối với Giang Thần ra sao.
- Trưởng lão à, tâm tình của ngươi xuất hiện vấn đề rất lớn, nếu như không kịp điều chỉnh, nhập ma là nhỏ, chết là chuyện lớn.
Thế nhưng Giang Thần còn cố ý kích thích hắn, gọi hắn là trưởng lão.
- Giết ngươi, tâm của ta sẽ bình tĩnh.
Nói xong, Viên Hồng lần nữa thi triển chỉ pháp, chỉ mang giống như mũi tên nhọn màu xanh bay ra.
- Đáng tiếc, ngươi không làm được.
Giang Thần không né không tránh, chủ động tiến lên nghênh đón, dùng một kiếm chém nát đạo chỉ mang này.
- Hả?
Viên Hồng cả kinh, không ngờ tới Giang Thần lại có được thực lực như thế, hắn lên cơn giận dữ, sắc mặt càng ngày càng âm trầm hơn nữa.
- Học thành tài trở về, bản lĩnh đã tăng lên một chút, có điều ngươi cho rằng như vậy đãcó thể chống lại được ta sao?
Viên Hồng nói.
Lúc nãy hắn ra tay cũng chỉ là tiện tay, không có chăm chú, vốn hắn tưởng rằng như vậy là có thể lấy đi tính mạng của Giang Thần.
- Ngươi đã là người chết rồi.
Giang Thần nói.
- Ha ha ha, thực sự là buồn cười!
Đương nhiên Viên Hồng không tin, khí thế lan tràn ra toàn thân, lực lượng hùng hồn khuấy động mây gió, trong phạm vi trăm thước quanh thân hắn trở thành lĩnh vực của hắn.
- Giang Thần.
Lúc này, Phi Nguyệt và Lý Hanh Kính kéo theo cơ quan chim, la lớn:
- Viên Hồng là Thông thiên cảnh tầng bảy, không nên cậy mạnh, đi mau!
Hai người đều thấy Giang Thần tạo ra không ít kỳ tích, thế nhưng đó đều là ở trên tỷ thí.
Tình huống bây giờ, hoàn toàn khác trước.
Viên Hồng là cường giả rung chuyển thiên địa đó.
- Diệt ma chỉ!
Giang Thần không đáp lại hai người, nhưng Viên Hồng đã có động tĩnh, ngón trỏ và ngón giữa bắn ra chỉ mang xán lạn chói mắt, làm cho ánh mặt trời cũng bị hạ thấp đi.
- Công chúa!
Lý Hanh Kính vội nói, đạo chỉ mang này không chỉ riêng đánh vào trên người Giang Thần mà cả chiếc thuyền cũng sẽ bị hủy, cơ quan chim có thể bị liên lụy.
Phi Nguyệt biết điểm ấy cho nên lập tức điều khiển cơ quan chim sắp hỏng lui về phía sau.
Chỉ mang hạ xuống, như ngôi sao rơi xuống, như muốn xuyên qua mặt đất.
Rất nhanh, chỉ mang đã đánh vào trên thân thuyền, chỉ mang như lửa, muốn nuốt hết thuyền vào bên trong.
Không cần nghĩ, chắc chắn Giang Thần trên thuyền sẽ phải chết.
Nhưng mà, đợi tới khi chỉ mang tản đi, Phi Nguyệt và Lý Hanh Kính sợ hãi phát hiện ra, chiếc chiến thuyền đặc biệt kia không bị sao cả.
Chỉ mang đánh tới vị trí cách thân thuyền mấy chục thước đã bị ngăn cản, không chỉ không có tổn thất mà thậm chí ngay cả lùi về phía sau cũng không.
- Làm sao có khả năng được chứ?
Lúc Viên Hồng ra tay cũng đã nghĩ tới các loại tình huống, ví dụ như Giang Thần sẽ tiếp tục sống, nhưng mặc kệ là dự đoán nào thì chiến thuyền tất sẽ bị hủy.
- Ta đã nói rồi, ngày hôm nay ngươi sẽ chết.
Giang Thần nhảy lên giữa không trung, đứng lơ lửng ở trên không.
Cũng không phải hắn muốn công kích, thậm chí ngay cả kiếm hắn cũng thu lại, ở trong ánh mắt không rõ của mọi người, chiếc chiến thuyền kia lại có động tĩnh.
Trên thân thuyền có một cái cửa mở ra, từ bên trong có từng khối từng khối thép hình dạng khác nhau xuất hiện.
Những khối thép này giống như linh kiện, ở biên giới đều là chỗ lồi lõm không đồng đều, khi rơi vào trên người Giang Thần đã hợp lại, trở thành một kiện linh giáp.
Đồng thời, đây là một kiện linh giáp thần kỳ nhất mà người ở chỗ này từng thấy trong kiếp này.
Rất là dày nặng, sau khi Giang Thần mặc vào đã biến thành tráng hán cao năm thước, đây cũng là nguyên nhân cần phải tổ hợp, không thể trực tiếp mặc vào.
Bề ngoài của linh giáp không quá là đẹp đẽ, cũng không có bất kỳ hoa văn gì cả. Thế nhưng nếu nhìn kỹ thì cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp của kim loại, đường nét trôi chảy kia khiến cho lòng người dâng trào.
Sau đó, Giang Thần giơ tay trái lên, không ngờ lại có một thanh kiếm lớn mọc ra từng đoạn từng đoạn.
- Chết đi.
Giang Thần không có bất kỳ lời dông dài nào cả, thân thể hơi động, bắn thẳng đến chỗ Viên Hồng, tốc độ cực kỳ nhanh.
A!
Phi Nguyệt và Lý Hanh Kính không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Viên Hồng vang lên.
Trong chớp mắt, bọn họ đã mơ hồ nhìn thấy Viên Hồng giơ tay lên phản kích, một giây sau, một cái tay gãy đã xoay tròn ở trên không trung.
- Bắt ngươi làm mục tiêu đầu tiên của kế hoạch huyền binh, quả thực là hoàn mỹ.