Giang Thần lòng như lửa đốt, nhưng biết không thể rối loạn được.
Càng là lúc như thế này thì càng phải tỉnh táo.
Sau khi tiễn Nam Công đi, Giang Thần lập ra kế hoạch, kết quả hắn phát hiện ra trước đó hắn đã sớm nghĩ kỹ, đó là kế hoạch huyền binh.
Chỉ có điều, Thiên Phong đạo nhân chết, không chỉ làm cho kế hoạch của hắn nhất định phải thực thi, hơn nữa chỉ có thể thành công mà không thể thất bại.
Quyết tâm chịu chết, Giang Thần có, sau đó hắn phát hiện ra mình không cần phải gấp gì cả.
Giang Thần nhìn về phía hai cái hộp gỗ ở trên bàn, lại lấy ra cái lá cây kia, không nói hai lời ngậm vào trong miệng.
Bỗng dưng, miệng của hắn như biến thành suối phun, lực lượng sinh mệnh cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong thân thể.
Toàn bộ quá trình không chỉ không thống khổ mà lại còn rất là thoải mái, lỗ chân lông trên cả người đều giãn ra.
Không được bao lâu, các vị trí trên cơ thể có cảm giác yếu ớt tê dại, tần suất rất cao, thế nhưng lại không đau đớn gì cả.
Giang Thần đã ý thức được đây là dấu hiệu dược lực đang tu bổ vết thương trên thân thể.
Bất kể là thứ gì thì cũng sẽ có tình huống tiêu hao, thân thể người cũng giống như vậy, dù cho là Thông thiên cảnh cũng thế.
Mỗi lần ra tay, mỗi lần cứng đối cứng va chạm với người khác, thân thể đều bị thương, cho dù năng lực tự lành hay là thủ đoạn chữa trị thương thế do cảnh giới mang đến thì tất cả đều để lại vết thương rất nhỏ.
Giống như vết rách trên vách tường vậy, tuy rằng sẽ không ảnh hưởng đến vách tường, thế nhưng dù sao vẫn tồn tại.
Cái lá cây trong miệng của Giang Thần làm cho những vết rách này biến mất toàn bộ, làm cho thân thể khôi phục lại trạng thái như ban đầu.
Từ từ, lực lượng sinh mệnh chảy vào nơi sâu xa trong thân thể, hai cái Thần mạch còn chưa khôi phục giống như hai hạt giống được chôn dưới đất, đang dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm.
Khi thần mạch khôi phục, loại cảm giác thân thể như bị được ra lần nữa kéo tới, hơn nữa lần này còn mãnh liệt hơn nữa.
- A!
Chín cái Thần mạch, rốt cục đã hoàn toàn khôi phục, trở thành Cửu Tiêu Thần mạch chân chính.
Thần mạch hoàn chỉnh mang đến cảm giác cả người đang thăng hoa, một loại cảm giác mạnh mẽ khó có thể dùng lời để diễn tả được lan tràn ở trong lòng của hắn.
Trời cao đến đâu cũng không cao bằng trái tim của hắn.
Thiên hạ, đều dưới ánh mắt của hắn.
Cửu tiêu, cửu tiêu, cửu trùng.
Người mang Cửu Tiêu Thần mạch cũng giống như Thiên Đế vậy.
- Mặc kệ trước đây ta tưởng tượng thế nào thì cũng không thể nghĩ đến cảm giác của việc Thần mạch hoàn toàn khôi phục, bởi vì quá mạnh mẽ, thực sự quá mạnh mẽ!
Giang Thần nhấc tay giơ lên trước mắt, năm ngón tay nắm chặt tạo thành quyền, sinh ra hào khí chấp chưởng thiên địa.
Sự nguy hiểm của Hắc Long thành không đáng được nhắc tới nữa.
- Tám mạch cùng mở, Thần mạch cửu toàn!
- Bất kỳ thiên tài nào, trong nháy mắt đều biến thành tro bụi.
Loại cảm giác làm cho lòng ngươi mê say, sau một phút sau mới chậm rãi biến mất.
Nhưng sự vui sướng trong nội tâm lại không có giảm bớt một chút nào cả.
Cửu Tiêu Thần mạch hoàn chỉnh, tốc độ tăng trưởng khi tu hành thì tạm không nói tới nữa. Thần mạch, không chỉ dùng để tu hành không thôi.
Người tu hành đạt đến Thông thiên cảnh, công thể đại thành, mười hai chính kinh trong cơ thể như thùng rỗng kêu to, lực lượng đến từ chính bản thân, trải qua Thiên chi hoàn mà đẩy mạnh.
Thần mạch hoàn chỉnh tự thành một bộ hệ thống, đồng thời còn vượt xa hoàn toàn không phải là thứ mà mười hai chính kinh, kỳ kinh bát mạch có thể so sánh được.
Đơn giản mà nói, hiện tại Giang Thần không chỉ có thể thông qua Thiên chi hoàn mà phát lực, mà còn có chín cái Thần mạch nữa.
Thiên chi hoàn và Thần mạch, hai thứ này là độc lập với nhau.
So với các Thông thiên cảnh khác, tương đương với việc Giang Thần có thần lực giúp đỡ.
Lực lượng thiên địa bị hấp thu vào trong Thần mạch, hóa thành thần lực, có uy lực xuất thần nhập thánh.
Đương nhiên, tu hành là một chuyện, không có chuyện tu hành một lần đã xong, muốn mượn thần lực của Thần mạch thì cũng phải có quá trình học tập, nhập môn, thông thạo lại tới tinh thông.
Bởi vì kẻ nắm giữ Thần mạch rất ít, kiến thức về phương diện này rất là ít ỏi, đặc biệt là các Thần mạch cũng có sự khác biệt, phần lớn đều cần tự mình tìm hiểu.
Giang Thần chỉ có thời gian không tới ba tháng, hắn không muốn bỏ thời gian vào trong chuyện tìm hiểu không có giới hạn này.
Hắn mở cái hộp thứ hai ra, định sử dụng Cửu chuyển đan, thông qua Thần mạch để tu luyện.
Phương pháp dùng Cửu chuyển đan, Giang Thần hiểu rất rõ, hắn dùng lưỡi dao sắc bén vẽ ra một vết thương ở vị trí ngực, lại nhét linh đan vào.
Linh đan chạm vào máu tươi, hóa thành chất lỏng lưu chuyển, rót vào bên trong trái tim.
Trong lúc xử lý vết thương, máu dọc theo toàn thân mà vận chuyển, lượn một vòng, dược hiệu bá đạo bắt đầu phát huy ra tác dụng của mình.
- Thật là mạnh!
Giang Thần bỗng cảm thấy phấn chấn, linh đan đột phá thập phẩm quả nhiên bất phàm, mỗi giây mỗi giây hắn đều cảm giác được mình đang biến hóa.
Lúc tu luyện, cảm giác này lại càng mạnh mẽ hơn nữa.
Hơn nữa loại trạng thái lĩnh ngộ này duy trì trong một quãng thời gian rất dài, mãi đến khi dược hiệu của Cửu chuyển đan hoàn toàn bị hấp thu mới dừng lại.
Tới đây, Giang Thần đã chuẩn bị cho tất cả, chỉ cần tu luyện theo thời gian là được rồi.
Mà hắn cũng làm như vậy thật, trong vòng một tháng sau đó hắn đều điên cuồng tu luyện, chỉ là cách mấy ngày hắn sẽ trở lại Chung Linh sơn kiểm tra tiến độ của kế hoạch huyền binh.
Những tháng ngày nhàn nhã nhanh chóng trôi qua, hai tháng sau, cảnh giới của Giang Thần đã đạt đến Thông thiên cảnh tầng hai.
Tốc độ đột phá không thể chậm hơn so với lúc hắn còn là Thần Du cảnh, mà tốc độ này ở trong Thông thiên cảnh thì lại rất là khủng bố.
Cũng may trong khoảng thời gian này Giang Thần đóng cửa không ra, ngay cả Ứng Vô Song cũng rất ít khi đến đây, cho nên người biết cũng không nhiều.
Mọt ngày nọ, trong tiểu viện của Giang Thần có một vị khách tới.
Là một trong những người quen biết không nhiều của hắn ở Long vực, là Phi Nguyệt công chúa.
Nàng từ Thánh Viện đi tới Anh Hùng Điện, trên người mang theo lệnh bài mới có, đây cũng là lần thứ nhất hai người gặp mặt ở Anh Hùng Điện.
- Sắp được nghỉ rồi, chúng ta muốn về Long vực, ngươi có muốn cùng về hay không?
Phi Nguyệt không khách sáo, cũng không cho Giang Thần cơ hội khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề.
Thánh Viện có cơ quan chim đưa đón đệ tử tiến tu, Anh Hùng Điện thì lại không có, Phi Nguyệt cố ý chạy tới hỏi, chuyện này đã vượt ra ngoài dự liệu của Giang Thần.
Giang Thần liếc mắt nhìn thuyền phi hành được cải trang ở cách đó không xa, nói:
- Đa tạ ý tốt của công chúa, ta muốn tự mình trở về.
- Ồ?
Phi Nguyệt không biết mình có nên bất ngờ hay không, nhận được đáp án nàng không rời khỏi đây, hiển nhiên mục đích hôm nay tới đây của nàng không chỉ như vậy.
- Ta đã là Thông thiên cảnh rồi.
Phi Nguyệt đột nhiên nói.
- Vậy thì chúc mừng...
Giang Thần theo bản năng nói, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, trên mặt hắn tràn ngập vẻ khiếp sợ.
- Ta tín nhiệm ngươi, ngươi cũng có thể tín nhiệm ta.
Phi Nguyệt nói.
Giang Thần nghĩ đến lần đối thoại trước đó, vốn hắn tưởng rằng Phi Nguyệt sẽ hết hy vọng. Thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng nàng lại thật sự dám đột phá Thông thiên cảnh dưới tình huống không khai phá kỳ mạch.
Đối với nàng mà nói, nói cho cùng có phải là Giang Thần nói thật hay không thì tạm thời không nói, nếu như là thật, thì hắn có tình nguyện truyền thụ hay không mới là trọng điểm.
- Ngươi hẳn phải biết ta và vị hôn phu của ngươi là kẻ thù sống còn chứ?
Giang Thần hỏi.
- Biết.
- Ngươi cũng biết mâu thuẫn của ta và hắn đã sắp bạo phát, lần này trở về là ngày ta thanh toán chứ?
Giang Thần lại nói.
Phi Nguyệt nở nụ cười bất đắc dĩ, nói:
- Lần trước khi chúng ta nói chuyện, ta đã điểm đầy bốn mươi chín cái thần huyệt, hiện nay đã sắp trôi qua ba tháng, ta cân nhắc ròng rã hai tháng, ở dưới ánh mắt khác thường, cuối cùng không đi mở mang kỳ mạch.
Nói xong, Phi Nguyệt nhìn vào hai mắt của Giang Thần, nói từng chữ từng chữ:
- Hiện giờ, có phải là lúc tới phiên ngươi thể hiện thành ý của mình không?
Giang Thần kịp phản ứng lại, giao dịch giữa hai người không liên quan đến Ninh Hạo Thiên.
Giang Thần dạy nàng phương pháp khai phá kỳ mạch, nàng sẽ nói với mình bí mật của Tôn tàng.