Bởi vì bị xa lánh, Ứng Vô Song lẻ loi một mình, đi tới nơi như Tĩnh Tâm hồ sẽ bị người ta nhằm vào.
Vì vậy, ưu thế sau khi nàng tốt nghiệp từ Thánh Viện đã sắp biến mất hầu như không còn.
Nếu như không phải khi đột phá nàng đã hoàn thành khai phá tới cái kỳ mạch thứ tư thì nàng đã sớm bị ném lại thành người bình thường rồi.
Ở trong tình thế như vậy, nàng lại có thể tu luyện tới Thông thiên cảnh tầng hai, xem như rất là ghê gớm rồi.
Thế nhưng ở những phương diện khác, nói thí dụ như trong nháy mắt có thể vận chuyển Thiên chi hoàn vài vòng, độ cứng rắn của lồng khí hộ thể, cùng với công, thể lực bộc phát, nàng còn không bằng một Thông thiên cảnh còn không khai phá kỳ mạch.
Nguyên nhân chính là nàng không đụng vào được các loại thiết bị tu hành của Anh Hùng điện.
Nhưng hiện tại, vừa ngủ dậy Ứng Vô Song đã phát hiện ra Thiên chi hoàn trong khí hải đã có tăng trưởng rất rõ ràng.
Không có sự vận chuyển không tự nhiên và đông cứng như trước đây nữa, trái lại còn trở nên rất thông thuận, thuận buồm xuôi gió, khống chế như thường.
Nàng hơi súc lực, hai cái Thiên chi hoàn đồng thời vận chuyển năm vòng trong một lần hít thở!
- Trời ạ!
Con số này khiến cho Ứng Vô Song khiếp sợ, nàng không biết trạng thái vận chuyển Thiên chi hoàn của những người khác, vì lẽ đó nàng cũng không biết sau khi tu luyện sẽ tới đâu, cũng không biết sẽ đạt tới trình độ nào.
Thế nhưng hiện tại, một hô hấp đạt được năm vòng, lại là hai cái Thiên chi hoàn đồng thời vận chuyển, đây là trình độ của những đệ tử trung thượng trong tầng hai đó.
Mà trước đó, nàng là người kém cỏi nhất.
Thời gian vẻn vẹn chỉ có một ngày mà đã có biến hóa như thế, chuyện này khiến cho Ứng Vô Song vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
- Quả thật có hiệu quả gấp mấy lần Tĩnh Tâm hồ!
Nghĩ đến điểm này, Ứng Vô Song thay đổi y phục, trang điểm đơn giản, đi thẳng đến nơi ở của Giang Thần.
Chỉ là, khi đi ngang qua một cái chòi nghỉ mát, trong lòng Ứng Vô Song trầm xuống.
Trong đình có năm nữ tử xinh đẹp, mà người cầm đầu lại kinh diễm nhất.
Lông mày như vẽ, da thịt trắng hơn tuyết, dưới ánh nắng ban mai thấp thoáng, càng trở nên xinh đẹp vô hạn.
Người mặc một bộ linh y hoa lệ, đeo đồ trang sức tinh mỹ, dáng người yểu điệu, ung dung cao quý, tuổi tác chỉ chừng hai mươi mà thôi.
Ứng Vô Song biết, đối phương chuyên môn đến tìm mình.
- Tiểu hồ ly tinh, đang đi tìm nam nhân của ngươi sao?
Nhìn thấy nàng xuất hiện, năm nữ tử này liên tục đứng dậy, nữ tử xinh đẹp cầm đầu vừa mở miệng, không ngờ lại là lời ác độc.
Ứng Vô Song cắn răng một cái, không có thời gian để ý tới nàng mà tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng đám người này ở đây chờ nàng không phải là chỉ vì nói một câu là xong, năm bóng người bay vút qua, động tác tao nhã, tốc độ rất nhanh.
- Ta đã nói để cho ngươi đi chưa?
Sắc mặt của nữ tử này có ba phần giận tái đi, bảy phần căm ghét, giống như Ứng Vô Song đã phạm phải tội ác tày trời vậy.
- Ngươi muốn thế nào?
Ứng Vô Song lạnh lùng nói.
- Làm càn! Ngươi nghĩ mình là ai mà dám nói chuyện với Mộ Dung sư tỷ như vậy chứ?
- Một đồ đê tiện chỉ biết câu dẫn nam nhân, giả bộ cái gì chứ?
- Câu dẫn không được, nhanh như vậy đã tìm được người khác, đúng là có chút bản lĩnh.
Những nữ nhân khác liên tục mở miệng, càng cay nghiệt hơn nữa, lời nói ra cũng rất là khó nghe.
Ứng Vô Song mặt không hề có chút cảm xúc, con ngươi đen nhánh hiện lên lửa giận khó có thể nhịn được.
Ứng Vô Song hít sâu một hơi, bầu không khí lạnh lẽo sáng sớm so với trước đây còn lạnh lẽo hơn nữa, trong tim phổi tràn ngập sự đau đớn.
Nàng nói:
- Ta đã nói rồi, ta không có bất cứ quan hệ gì với vị hôn phu của ngươi, là hắn chủ động tiếp cận ta.
- Có ta ở đây, sư huynh còn phải đi tìm đồ đê tiện như ngươi sao? Sư huynh đã nói rồi, là ngươi chủ động câu dẫn sư huynh!
Nghe thấy nàng nói như thế Mộ Dung Diên càng kích động hơn nữa, lại đưa tay đánh ra một tát.
Thân thể Ứng Vô Song lùi lại, né tránh.
Khi nàng nhìn thấy tay của đối phương thất bại, chính bản thân nàng cũng sững sờ, sau đó nàng mới ý thức được đây là biến hóa do Thiên chi hoàn mang đến.
- Hắn nói ta chủ động câu dẫn?
Chợt, Ứng Vô Song kịp phản ứng lại, vẻ mặt rất kinh ngạc, tiếp theo cũng không khống chế được vẻ mặt của mình mà khuôn mặt cười vặn vẹo.
Các đệ tử qua lại xung quanh đều cách ra khá xa, không có ý xuất thủ.
- Ngươi còn dám trốn!
Mộ Dung Diên giận dữ, bốn người bên người lập tức tiến về phía trước, chặn đường lui của Ứng Vô Song lại.
Mộ Dung sư tỷ lại ra tay, đã dùng toàn lực, một cái tát là có thể đập nát nham thạch, muốn đánh vào trên khuôn mặt vô cùng mịn màng của Ứng Vô Song.
Ứng Vô Song muốn lùi, thế nhưng lối thoát đã bị chặn, nàng chỉ có thể mắt nhìn cái tay này đánh tới mà thôi.
Cũng may ở trong thời khắc sống còn, một cục đá dùng tốc độ như truy tinh cản nguyệt bay đến, đánh vào trên mu bàn tay của Mộ Dung Diên.
Mộ Dung Diên ai nha một tiếng, vẻ mặt có chút đau đớn, thu tay về.
- Là ai! Là ai không có mắt như vậy?
Bốn nữ tử khác vội vã trở lại bên cạnh nàng, quát mắng với xung quanh.
Chúng đệ tử nhìn nhau, đều lắc đầu như là cái trống.
Chỉ là lúc này trong đầu của Ứng Vô Song hiện ra một người.
- Nếu ngươi biết đau vì sao còn muốn đưa tay ra đánh người như vậy chứ?
Quả nhiên, âm thanh của người kia đã truyền tới.
Mọi người theo âm thanh nhìn lại thì đã nhìn thấy một vị nam tử mặc áo đen đang chậm rãi đi tới, y phục trên người rất phổ thông, không phải linh y, thế nhưng khí chất rất không tầm thường, phong lưu tiêu sái.
Mỗi khi đi một bước đều làm cho người ta cảm nhận được khí thế bất tận.
Một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuấn dật, con ngươi đen kịt mà thâm thúy.
Ở hông của hắn có một cây đao.
Cây đao này làm cho người ở chỗ này nhận ra thân phận của hắn.
Giang Thần, là người đã đánh bại Thủy Thuần!
Chỉ thấy hắn đi tới bên người Ứng Vô Song, không để ý tới ánh mắt ăn thịt người của đám người Mộ Dung Diên, nói:
- Lần trước tỷ thí Thánh Viện, A Phi bị người ta bắt nạt, ngươi đã nói nên để cho hắn tự mình đứng lên phản kháng, nếu không sẽ không ai có thể giúp được hắn.
Hắn hồn nhiên không biết mình vừa làm cái gì, đánh ai, ngược lại còn đang nói chuyện phiếm với Ứng Vô Song.
Ứng Vô Song hiểu rõ lời này không phải là nói chuyện phiếm, cũng biết ý tứ của Giang Thần.
Nói đến người khác thì rất dễ, thế nhưng bắt tay vào làm thì lại rất khó.
Dùng bối cảnh của Mộ Dung Diên, sao nàng dám phản kháng cơ chứ?
- Ngươi chính là Giang Thần?
Mộ Dung Diên trầm mặt xuống, lửa giận ngột ngạt bất cứ lúc nào cũng sẽ phun trào ra.
- Không sai, chính là người làm cho đệ đệ ngươi không xuống giường được.
Giang Thần nhìn lại về phía nàng, nhe răng nở nụ cười, nếu không phải nói vậy thì người khác còn tưởng rằng quan hệ của hắn và Mộ Dung không tệ.
Sự phẫn nộ của Mộ Dung Diên trong nháy mắt bạo phát, nhưng nàng không có ra tay mà mở miệng nói:
- Nếu như không phải do chiến sủng của ngươi thì ngươi có thể đả thương được đệ đệ ta sao?
Mộ Dung Hành, thứ tự ở trên Chiến lực bảng so với Thủy Thuần còn cao hơn nữa.
Kết quả suýt chút nữa đã bị Bạch Linh đánh cho tàn phế.
- Chờ hắn tỉnh lại, không chừng ta có thể đả thương được đó.
Giang Thần nhún vai một cái, dửng dưng như không nói.
Mộ Dung Diên không tiếp tục nói tới đề tài này nữa mà nói:
- Ha ha, nếu như ngươi ở cùng với đồ đê tiện này, vậy chúc mừng ngươi. Tình cảnh của ngươi ở Anh Hùng điện hiện tại rất không được hoan nghênh.
- Thật sao?
Mộ Dung Diên tiếp tục nói:
- Mỗi tháng trắc nghiệm một lần, người hợp lệ đều có không ít khen thưởng tài nguyên, thế nhưng đồ đê tiện này...
- Nếu như ngươi nói thêm một câu đồ đê tiện nữa thì ta sẽ đánh ngươi một cái tát, ta nói được là làm được.
Giang Thần ngắt lời nàng.
Lời nói như vậy làm cho Mộ Dung Diên không chịu đựng được. Thế nhưng Giang Thần dám giết người ở trước mặt mọi người thì việc tát nàng một cái tát, hắn nói được là làm được, cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên cả.
- Con hồ ly tinh này đến Anh Hùng điện ròng rã một năm, một lần cũng không thông qua, không có bất kỳ khen thưởng gì. Ngươi có muốn rơi vào kết quả giống nàng ta không?
- Ha ha, nuôi một đám cá quấy rối người ta tu hành, lại để cho người khác không thông qua được trắc nghiệm mà lại còn đắc ý dào dạt như vậy, ta chưa từng thấy có người nào vô liêm sỉ như vậy.
- Nếu như ngươi lại sỉ nhục ta một câu thì ta sẽ làm cho ngươi hối hận!