Số lượng không nhiều, thế nhưng độ khó gấp mấy lần ngưng tụ thần huyệt ở mười hai chính kinh.
Vì vậy đệ tử ưu tú nhất của Thánh Viện cũng chưa chắc đã có thể khai phá toàn bộ trước khi đột phá Thông thiên cảnh.
Hiện tại Giang Thần là Thông thiên cảnh, không chỉ không có loại cảm giác gấp gáp kia mà độ khó cũng hạ thấp, tốc độ tăng lên.
Trong khoảng thời gian bị người khác cười nhạo, Giang Thần đã khai phá xong cái kỳ mạch thứ nhất, từ ngày hắn đánh đập Tô Lệ mà tính toán, còn chưa được một tháng.
- Khai phá cái kỳ mạch thứ hai, có lẽ sẽ không thành vấn đề.
Theo thời gian bốn viện tỷ thí tới gần, đệ tử bên trong Thánh Viện đều gần như giống Giang Thần, tu hành tới mức mất ăn mất ngủ.
Đệ tử tiến tu năm nay mới đến bị bầu không khí cuồng nhiệt như vậy doạ cho kinh hãi.
Đệ tử Thánh Viện cho là mình hơn người một bậc, thế nhưng không có nghĩa là bọn họ không khắc khổ, trong Thánh Viện tụ tập các đệ tử ưu tú nhất ở trên đại lục, ai cũng không cam lòng không rớt lại phía sau mọi người.
Sau mười ba ngày, rốt cục bốn viện tỷ thí đã đến.
Một ngày nọ, Giang Thần từ bên trong phòng đi ra, có thể nhìn ra được tâm tình của hắn rất tốt, đón ánh mặt trời rồi chậm rãi xoay người.
Không chút nghi ngờ nào cả, cái kỳ mạch thứ hai đã được khai phá thành công, đồng thời cũng đã bắt tay vào khai mạch tới cái thứ ba.
Những đệ tử Thánh Viện đi qua trước cửa, khi nhìn thấy Giang Thần ánh mắt trước sau vẫn phức tạp như một, vẻ tiếc hận đồng tình và cười nhạo lạnh lùng đều có cả.
- Người vô tri.
Giang Thần lắc đầu một cái, nỉ non một câu.
Ngưng khí, tụ nguyên, thần du, ba cảnh giới này đều không thể rời bỏ lực lượng ở bên trong kinh mạch.
Nhưng đến Thông thiên cảnh thì lại không giống nữa, toàn thân đều có thể chứa đựng lực lượng thiên địa, kinh mạch sẽ trở thành râu ria không đáng kể.
Mà hiệu quả của tám cái kỳ mạch là làm cho thân thể tăng cao tiến thêm một bước.
Đơn giản mà nói, ở trong cấp độ Thông thiên cảnh, có thêm hiệu quả của một cái kỳ mạch thì sẽ chẳng khác nào như xuất hiện thêm một tay.
Bởi vì bản chất không giống cho nên tốc độ khai phá kỳ mạch của hắn so với những người khác, có thể nói là kinh thế hãi tục.
- Kỳ mạch đã hoàn toàn được khai phá, vượt qua giai đoạn Thông thiên cảnh sơ cấp, đến lúc đó, coi như Ninh Hạo Thiên xuất quan thì cũng không sợ.
Ninh Hạo Thiên đột phá Thông thiên cảnh, thời gian cũng mới chỉ chừng một năm mà thôi. Mà hắn ta đã mất đi Thần mạch, không thể dẫn trước được Giang Thần quá nhiều.
Nếu như nói thời điểm Giang Thần gia nhập Thiên Đạo môn, khi đó chênh lệch giữa hắn và Ninh Hạo Thiên chừng một trăm bước.
Như vậy hiện tại, chỉ còn lại mười bước cuối cùng nữa mà thôi.
- Cứu phụ thân ra, giải trừ độc ở trên người của mẫu thân, như vậy sau đó...
Giang Thần ngẩng đầu lên, trời xanh mây trắng, hùng tráng hùng vĩ, khiến cho người ta có cảm giác mình rất nhỏ bé.
Thông thiên cảnh có thần uy thông qua phía chân trời, đi tới thế giới vị diện khác.
- Thánh vực.
- Nhà của ta!
- Ta phải quay về!
Hai tay Giang Thần nắm chặt, không nhận rõ ra được là kích động hay là phẫn nộ.
- Giang Thần!
Khi Giang Thần đang lẩm bẩm thì một đám người đi tới chỗ của hắn.
Là Phong Kỷ đội, người mang đội là Ứng Vô Song.
Một đội nhân mã thế tới hung hăng, giống như Giang Thần đã phạm vào chuyện gì đó, đám người họ đang muốn tới bắt hắn vậy.
Đệ tử Đông viện xung quanh liên tục nghỉ chân, nhưng cũng không nhìn thấy Phong Kỷ đội có ý muốn ra tay.
- Làm sao vậy?
Đầu óc của Giang Thần cũng có chút mơ hồ, hắn có ấn tượng rất tốt đối với Phong Kỷ đội, hoặc là nói vị đội trưởng này thì đúng hơn.
- Ngày hôm nay là ngày bốn viện tỷ thí, ngươi cần phải tham gia, đây là chỉ lệnh của viện trưởng.
Mặt của Ứng Vô Song vẫn mặt không hề có chút cảm xúc nói một câu, nghiêm túc chăm chú.
- Ta biết, ta cũng không có ý định chạy.
Giang Thần không hiểu nói.
- Ngươi có thể cáo ốm, thân thể không khỏe, luyện công xuất hiện chuyện không may, để trốn tỷ thí của mình, nếu như là như vậy thì chúng ta sẽ mời linh y tới để xem bệnh cho ngươi.
Một tên trong Phong Kỷ đội nói, ngữ khí không quá thân mật.
- Đây là chỉ lệnh của viện trưởng sao?
Giang Thần hỏi.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, đầu óc của Giang Thần có chút mơ hồ, hắn cũng đã từng thấy ba vị trong bốn vị viện trưởng bốn viện. Thế nhưng người của Phong Kỷ đội lại nói rõ là viện trưởng Thánh Viện.
Hắn cũng chưa từng thấy!
- Còn chưa đủ rõ ràng sao? Ngươi không cần có chủ ý gì quỷ quái, ngày hôm nay mọi người sẽ nhìn vào biểu hiện của ngươi, không hài lòng sẽ đưa ngươi trở về, ta khuyên ngươi thu thập hành lý đi thì hơn.
Lại có một đội viên mở miệng, đã không phải là bất thiện mà là có chứa ác ý.
- Được rồi, không cần phải nói lời thừa thãi nữa.
Ứng Vô Song có chút không vui nói.
Nhưng đội viên của nàng không có ý bỏ qua, nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt của Giang Thần, hắn bất mãn nói:
- Lần trước bởi vì tên này cho nên đã hại cho cả đội chúng ta bị phạt, đội trưởng...
- Ta nói được rồi, các ngươi không nghe thấy sao?
Ứng Vô Song quát lạnh.
Tức thì, tất cả đội viên cấm khẩu, thân thể đứng thẳng tắp, vẻ mặt trên mặt đều thu lại.
Giang Thần bất ngờ về khí thế của Ứng Vô Song, lại cân nhắc đội viên vừa nãy của Phong Kỷ đội, hắn đã hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra.
- Bởi vì chuyện Tô Lệ cho nên làm hại ngươi bị đuổi đúng không?
Giang Thần hỏi.
- Không có quan hệ gì tới ngươi.
Ứng Vô Song lạnh lùng nói.
- Rõ ràng là song phương tự nguyện công bằng động thủ...
- Nhưng dù thế cũng phải phân nặng nhẹ, ngươi một mặt đánh đập Tô Lệ, lại còn phế hắn, hại cho chúng ta không thể ngăn lại được, tới hôm nay Tô Lệ mới xuống được giường, Thánh Viện không xử trí ngươi, cho nên mới chĩa mũi giáo...
Đội viên ngắt lời của Giang Thần lập tức bị Ứng Vô Song dùng ánh mắt ngăn lại.
Ứng Vô Song xoay người, nhìn vào người đội viên kia, không nói một lời, trong con ngươi đẹp đẽ tràn ngập ý lạnh.
Tên đội viên kia cúi đầu, mồ hôi lạnh bốc lên.
- Nếu như ai nhiều lời nữa thì lập tức rời khỏi tiểu đội.
Ứng Vô Song nói.
Sau khi đảm bảo các đội viên đã nghe rõ lời của nàng, Ứng Vô Song mới nhìn về phía Giang Thần, nói:
- Đi thôi.
Cho dù Giang Thần khó chịu, thế nhưng nghĩ tới dù sao bản thân hắn cũng phải đi, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là đi theo nàng.
Có điều còn chưa đi ra khỏi Đông viện thì hắn đã dừng bước.
- Cái gì, ngươi muốn đi nhìn tỷ thí? Ngươi đã quét dọn xong chưa?
Một đạo thanh âm sắc bén vang lên ở cách đó không xa.
Giang Thần nhìn sang, phát hiện ra trên quảng trường tượng đồng của Đông viện có một tên đệ tử tiến tu cầm chổi đang đứng ở đó, vẻ mặt lúng túng, hàm răng cắn chặt.
Ở trước người của hắn có vài tên đệ tử Thánh Viện vênh váo hung hăng đang đứng đó, mà người cầm đầu chính là người vừa mới lên tiếng kia.
Trải qua thời gian nửa năm, quan hệ giữa đệ tử tiến tu và đệ tử Thánh Viện rất là vi diệu, có đệ tử tiến tu gia nhập vào đoàn đội các đệ tử Thánh Viện, cũng có đệ tử tiến tu ôm đồm lại với nhau, hình thành một nguồn lực lượng.
Mặc kệ như thế nào, trải qua thời gian dài như vậy, sẽ có rất ít đệ tử Thánh Viện sẽ đi làm khó dễ đệ tử tiến tu như vậy.
Giang Thần cau mày, nếu như hắn không nhớ lầm, trong khoảng thời hắn hắn ở Đông viện, người quét rác vẫn là vị đệ tử tiến tu kia.
Toàn bộ mặt đất Đông viện đều được hắn quét dọn, bận bịu từ sáng sớm đến buổi trưa.
Mỗi lần nhìn thấy người này, dường như vị đệ tử này đã hoàn toàn tách biệt với thế gian, hoàn thành nhiệm vụ của mình giống như xác chết di động vậy.
Hôm nay hắn muốn đi xem Thánh Viện tỷ thí, nhìn quyết đấu đặc sắc của các thiên tài trên đại lục.
Tuy nhiên lại bị đối phương từ chối một cách vô tình, chuyện này làm cho hắn gần như tan vỡ.
- Sao nào, ngươi còn không phục sao?
Tên đệ tử Thánh Viện kia dùng giọng như giọng của nữ nhân khiêu khích, tay phải không nhẹ không nặng đánh vào trên khuôn mặt của vị đệ tử tiến tu kia.
Giang Thần chú ý tới bờ vai của tên đệ tử tiến tu này đã run rẩy.
- Các ngươi mặc kệ chuyện này hay sao?
Giang Thần hỏi.
- Trừ phi tự hắn phản kháng, nếu không không ai có thể giúp được hắn.
Ứng Vô Song nói.
- Trước đó ta cũng nghĩ như vậy, mà hôm nay hắn đã phản kháng, cần trợ lực.
Giang Thần nói, sau đó hắn đi tới quảng trường.
Ứng Vô Song chần chờ một lúc, không có ngăn cản, cũng không ra tay.