Giang Thần không bị bên ngoài ảnh hưởng, toàn tâm toàn ý hoàn thành mục tiêu khi đến Thánh Viện, trở thành một Thông thiên cảnh.
Đương nhiên hắn cũng có chỗ khác biệt so với Thông thiên cảnh chân chính.
Giang Thần đột phá, vẫn chưa thể trở về tìm Ninh Hạo Thiên gây phiền phức, bởi vì hắn dùng tu vi Thần Du cảnh trung kỳ đỉnh cao để đột phá.
Mặt khác, ngay cả kỳ một cái thần huyệt trên kinh bát mạch cũng không khai phá được.
Ở trong loại trạng thái này mà trở thành Thông thiên cảnh, chỉ có thể coi là một nửa Thông thiên cảnh mà thôi.
Có điều sau đó, Giang Thần dùng điều kiện Thông thiên cảnh để hoàn thành ngưng tụ thần huyệt, thu nạp linh khí thiên địa, quá trình còn nhanh hơn xa so với hiện tại.
Mà tai hại duy nhất là sẽ dẫn tới tiếng ồ lên không nhỏ.
Trên đời, ở trong mắt của mọi người, hắn chính là một tên ngốc, ánh mắt thiển cận.
Nhưng mà, chẳng lẽ Giang Thần sẽ bởi vì những lời này mà từ bỏ điều kiện tu hành tốt hơn so với hiện tại gấp trăm lần hay sao?
Chuyện kia tuyệt đối không thể.
Giang Thần cũng không nói cho Thạch Cảm Đương biết mình đang len lén chuẩn bị xung kích Thông thiên cảnh, giải thích không rõ, không chừng Thánh Viện sẽ dừng bồi dưỡng đối với hắn.
Thời gian từ từ trôi qua, trong nháy mắt, hắn đã đến Thánh Viện tiến tu được hai tháng.
Đệ tử tiến tu của bốn viện cũng có không ít người bị đào thải đi, khóc sướt mướt bị đuổi về, thế nhưng đệ tử tiến tu ở lại đều giống như Giang Thần, thực lực tăng lên một đoạn dài.
Hơn nữa theo thời gian đi qua, đệ tử tiến tu từ từ thích ứng hoàn cảnh của Thánh Viện, đã có thể thản nhiên đối mặt xem thường.
- Nếu còn tiếp tục như vậy, Thánh Viện sẽ trở thành của những người này mất!
Một phần đệ tử Thánh Viện không thể nào tiếp nhận được điểm ấy.
- Đều là tại tên Giang Thần kia.
Hiện tại Giang Thần là linh hồn của đệ tử tiến tu, bởi vì hắn, các đệ tử tiến tu mới sẽ có lại sự tự tin, muốn tranh phong cùng đệ tử Thánh Viện.
Chuyện này đối với không ít đệ tử Thánh Viện kiêu căng tự mãn mà nói, là chuyện không thể tiếp nhận được.
Bởi vì Thánh Viện coi trọng Giang Thần cho nên đệ tử trên một trăm vị trí đầu trong tổng bảng cũng không chịu đi tìm Giang Thần gây phiền phức.
Một là vì thân phận của bọn họ, không thể làm người đi đầu, nếu không Thánh Viện sẽ nghiêm trị.
Cũng còn may mấy ngày qua, mọi chuyện đã có khả năng chuyển biến.
Một tin tức từ trong lớp đặc cấp của Nam viện truyền đến, nói là tiểu đội trưởng của bọn họ sẽ hoàn thành thử luyện của Thánh Viện trở về, đến lúc đó sẽ tìm Giang Thần gây phiền phức!
Tức thì, một cái tên hiện lên ở trong đầu của các đệ tử Thánh Viện.
Tô Lệ!
Tiểu đội trưởng lớp đặc cấp của Nam viện, là nhân vật đứng trên một trăm vị trí đầu trong tổng bảng của bốn viện, ngưng tụ ra bốn mươi chín cái thần huyệt, đã khai phá đến cái kỳ mạch thứ ba, Kim tâm ý cảnh đại thành, đạt đến tiểu đạo, cảnh giới hậu kỳ đỉnh cao, võ học công pháp đều là nhất lưu.
Chỉ riêng những thứ này đã biết được người này đáng sợ ra sao.
Trước đó Giang Thần đánh bại Lâm Vũ và Trang Thiên, hai người này hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với Tô Lệ.
Hơn nữa hắn không chỉ muốn tìm Giang Thần gây phiền phức mà còn muốn phế bỏ cánh tay của hắn!
Nguyên nhân, dường như là bởi vì khi Giang Thần còn ở Hỏa vực đã đắc tội qua với Tô gia nhà hắn.
Lại nói rốt cuộc là chuyện gì, không có ai để ý, bọn họ chỉ biết là Tô Lệ sẽ đứng ra, như vậy đã đủ rồi.
Những đệ tử Thánh Viện khó chịu lúc trước cũng như là đổi thành một người vậy, nhìn các đệ tử tiến tu kết bè kết lũ đi tới Thánh Viện, trên khóe miệng đều nở một nụ cười không tên.
Điểm này, ngay cả Giang Thần cũng nhận ra được.
Mỗi khi gặp được đệ tử Thánh Viện, bọn họ đều dùng một loại ánh mắt làm người ta chán ghét đánh giá hắn, giống như đại họa sắp rơi xuống đầu hắn vậy.
Giang Thần đang chuyên tâm chuẩn bị vì đột phá Thông thiên cảnh còn không biết chuyện gì đang xảy ra, đầu óc mơ hồ, mãi đến tận khi Phi Nguyệt công chúa chạy tới nói cho hắn thì hắn mới biết được.
- Tô Lệ? Không quen biết.
Giang Thần lần đầu tiên tới Long vực, đương nhiên hắn sẽ không quen biết người nào, có điều nghe thấy người kia muốn phế đi một cánh tay của mình, hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Ngày đó hắn đánh Đại phu nhân Hắc Long thành một bạt tai, đối phương đã nói sẽ làm cho cái tay này của hắn bị phế.
Xem ra, là người nói được là làm được.
- Ngươi thực sự là, một khắc cũng không chịu ở yên, ở người bên cạnh ngươi, nhất định sẽ rất xui xẻo.
Phi Nguyệt công chúa nói.
- Phiền phức tự mình tìm đến cửa, ta có biện pháp gì chứ? Hơn nữa công chúa điện hạ, ngươi chạy tới nói cho ta biết những thứ này là quan tâm tới ta sao?
Giang Thần nói.
Nghe vậy, Phi Nguyệt công chúa như đang nghe thấy chuyện cười lớn gì đó, nàng nói:
- Hừ đừng có nghĩ ta quan tâm ngươi, ta muốn xem ngươi xui xẻo, lần này coi như ngươi ra tay nhẹ như mây gió, lại có thêm lá bài tẩy thì cũng không thể đánh được Tô Lệ kia.
- Quả thực, dùng những tin tức mà ngươi mới vừa nói kia, Tô Lệ này rất là lợi hại.
Lần này Giang Thần hào phóng thừa nhận.
- Ồ?
Chuyện này đã vượt ra ngoài dự liệu của Phi Nguyệt công chúa, mà nàng nghe hắn nói như thế lại không có hài lòng như dự liệu của hắn.
- Người như ngươi, bị dạy dỗ một chút cũng tốt.
Phi Nguyệt công chúa nói.
Giang Thần rất đau đầu, cười khổ nói:
- Công chúa, ta rất cảm ơn ngươi nói cho ta biết những chuyện này, nhưng ngươi cười như vậy, lại đang ở trong phòng của ta, ngươi không sợ ta làm cái gì đối với ngươi hay sao?
Trong phòng, chỉ có hai người Giang Thần và nàng, Bạch Linh đang ngủ thì không tính.
- Ngươi dám không?
Phi Nguyệt công chúa không để ý một chút nào, cũng không có vẻ quẫn bách gì cả, trái lại còn mang theo vẻ xem thường.
Thân là công chúa, ngạo khí của nàng sẽ không vì đang ở trước mặt của Giang Thần mà dễ dàng yếu thế được.
Bỗng nhiên, Bạch Linh bị đánh thức, vì cảm thấy tẻ nhạt cho nên nó bắt đầu chơi đùa một cái dây lưng màu đỏ.
Đầu tiên Phi Nguyệt công chúa cảm thấy thứ này nhìn rất quen mắt, sau khi nhìn rõ là cái gì, vẻ mặt của nàng tức thì thay đổi.
- Bạch Linh!
Trước khi Bạch Linh làm cho nước bọt của mình dây vào trên cái dây lưng màu đỏ này, Giang Thần vội vã đoạt lại.
Phi Nguyệt lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra trong lúc tỷ thí ngày đó.
- Khục khục.
Giang Thần cũng có chút lúng túng, hắn đặt dây lưng màu đỏ ở trên bình phong.
- Ném đi!
Phi Nguyệt lạnh lùng nói.
- Công chúa, không phải lần trước ngươi bảo ta giữ lại sao?
Giang Thần nói.
Mắt hạnh của Phi Nguyệt công chúa trừng lớn, đúng là nàng đã nói lời này, nhưng khi đó là nổi nóng, hiện tại nhìn thấy đồ vật thiếp thân của mình đặt ở trong phòng của Giang Thần, phương tâm của nàng lập tức đại loạn.
- Lại nói, ta chọc vào Tô Lệ cũng có quan hệ với công chúa.
Giang Thần bắt đầu nói sang chuyện khác.
- Có quan hệ gì tới ta chứ?
Phi Nguyệt cười lạnh nói.
Giang Thần nói chuyện trên bảo tháp ra, nói:
- Mẫu thân của Ninh Hạo Thiên, chính là chuẩn người nhà ngươi, sao lại không liên quan cơ chứ?
- Đúng rồi, Tô gia, Tô Lệ.
Phi Nguyệt công chúa kịp phản ứng lại, mở ra mối nghi ngờ ở trong lòng, sau đó nàng khinh thường nói:
- Đây là ngươi tự tìm phiền phức, Tô gia là thế gia truyền thừa, không chừng hắn sẽ thực sự chặt đứt cánh tay đánh người của ngươi.
- Có thể đi...
Giang Thần nói, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào không nhỏ.
Hắn và Phi Nguyệt công chúa vừa nhìn nhau đã hiểu ngầm đi ra ngoài phòng.
Nhìn thấy mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trên không trung, bên tai còn vang lên âm thanh như giọt nước mưa rơi xuống mặt đất.
- Trời mưa?
Giang Thần đưa tay ra, có một giọt mưa rơi vào trong tay, là máu tươi!
Phi Nguyệt công chúa ngẩng đầu nhìn lên, cũng giống như những người khác, nàng không tự chủ được kinh ngạc thốt lên một tiếng.
- Yêu thú thần cấp sao?
Trên không trung, một con yêu thú thần cấp khổng lồ chẳng khác nào một đóa mây đen xuất hiện, chỉ là nó đã mất mạng.
Một thanh trường mâu đâm thủng thi thể của nó, thanh niên cầm trường mâu trong tay bay ngang qua bầu trời, máu tươi yêu thú rớt xuống Thánh Viện tạo thành một cơn mưa.
- Tô Lệ!
- Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ tập luyện của Thánh Viện rồi trở về!
Sau khi hết khiếp sợ, người ở bên cạnh Giang Thần, bao gồm cả Phi Nguyệt công chúa đều nhìn sang phía hắn.
Ánh mắt của mỗi người đều cười trên sự đau khổ của người khác, đồng tình và thương hại, ánh mắt rất là quen thuộc.