- Làm sao, ngươi sợ rồi sao? Một đệ tử tiến tu như ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, bỏ dở nửa chừng, không chỉ có trở thành chuyện cười mà chúng ta cũng sẽ đưa ngươi trở về.
Mạc Sư châm chọc nói.
- Ý tứ của ta đó là thời gian này quá lâu, ở bên ngoài ta có thể nhìn ra được đường lối trận pháp ở trong rừng rậm này.
Giang Thần nói:
- Nếu không thế này đi, ta bố trí một trận pháp, để xem các ngươi có thể đi ra được hay không?
- Đừng nói phí lời, không tỷ thí thì trở về cho ta!
Thạch Cảm Đương quát lên.
- Ha ha ha.
Giang Thần đi tới ngoài bãi đá, đổ cát xuống, có điều hắn không lo lắng mà đi vào, chỉ đứng ở nơi đó không nhúc nhích, tùy ý để hạt cát chảy xuống.
- Thực sự là hung hăng.
Làm chuyện này là có ý gì, người của Thánh Viện không khỏi nghĩ đến.
Đệ tử tiến tu như vậy, quả thực là có chút ý tứ.
- Giả vờ giả vịt.
Y Tình tức giận nói.
Khi hạt cát màu đỏ chỉ còn dư lại một nửa, Giang Thần mới đi vào, biến mất ở trước mắt của mọi người.
Cũng không lâu sau, bãi đá xảy ra biến dị, động tĩnh không ngừng xuất hiện.
- Không phải hắn ở bên trong, muốn dựa vào man lực để thoát ra ngoài đó chứ?
Có người không khỏi nghĩ đến.
Chỉ trong chốc lát dường như rừng rậm đã mất đi một loại linh tính nào đó, sương mù bảy màu đã biến mất không còn tăm hơi.
Giang Thần không xuất hiện từ lối ra của rừng rậm mà trái lại còn trở về từ lối vào.
- Chuyện gì thế này?
Đông đảo đệ tử đến đây vây xem không rõ vì sao, có mấy người không chịu được khi Giang Thần cố làm ra vẻ bí ẩn, bọn họ lớn tiếng quát lên.
Lão sư trận pháp Đông viện và Mễ Pháp đi lên kiểm tra.
Chẳng bao lâu sau, hai người giao lưu ánh mắt một cái, xác định song phương nhất trí với nhau, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Xoay người lại, hai người nói ra kết quả:
- Hắn... Hắn phá giải tất cả trận pháp trong rừng rậm hay sao?
- Cái gì?
Mọi người khiếp sợ, tiếng ồn ào phóng lên trời.
Đi ra khỏi trận pháp là tìm kiếm lỗ thủng của trận pháp, Thánh Viện còn có thể cố ý bố trí trận pháp gần như với nội dung mà các lão sư dậy dỗ, để cho các đệ tử tích lũy kinh nghiệm.
Nhưng mà hoàn toàn phá giải trận pháp, vậy thì phải có trình độ có thể tranh tài cùng người bày trận.
Muốn làm được tới trình độ như thế này thì phải dùng đến trận bàn, mà kiến thức sử dụng trận bàn là nội dung mà đệ tử thiên giới mới tiếp xúc được!
Lúc trước bọn họ thấy xem thường kiến thức Giang Thần, thế nhưng lúc này mới hiểu không phải thái độ của Giang Thần không đoan chính, mà là nội dung của nàng giảng căn bản không lọt vào được mắt hắn. Thế nhưng nàng còn muốn người khác cung cung kính kính, đi tới làm khó dễ hắn.
- Làm cái gì vậy? Ta bảo ngươi đi vào, không bảo ngươi phá trận, không hợp cách! Không hợp cách! Đi về nhà!
Thạch Cảm Đương hét lớn.
Người của hai viện nhìn nhau, thực sự phải như vậy hay sao?
- Nhìn cái gì, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không thua nổi sao? Cửa kế tiếp.
Thạch Cảm Đương bị mọi người nhìn vào, hắn không nhịn được phất phất tay.
Đối với tính cách táo bạo của hắn, mọi người chung quanh đều không cảm thấy kỳ quái.
Lúc này Giang Thần cũng biết không phải đối phương cố ý châm chọc mình.
Thử thách thứ hai, độc dược.
Ngay ở trên quảng trường ngoài bãi đá, lão sư độc lý đưa đến một cái bàn, ở phía trên bày ra sáu cái bình ngọc, cùng một đống lớn dược liệu đã được xử lý qua.
- Sáu bình độc dược dựa theo trình tự không giống nhau mà ăn vào, độ khó cũng sẽ không giống nhau, nếu muốn gia nhập ban đặc cấp, nhất định phải sử dụng đồng thời ba loại, ba loại còn lại thì tùy tiện ngươi. Sau đó sẽ căn cứ vào sự hiểu rõ đối với độc của ngươi mà dùng dược liệu trước mặt để điều phối ra thuốc giải.
Lão sư độc lý nói.
Không chút nghi ngờ nào cả, thử thách này vô cùng nguy hiểm, hơn nữa cố ý không nói cho Giang Thần biết thất bại thì sẽ như thế nào, tăng cường tâm lý áp lực của hắn.
Các đệ tử tới xem trò vui hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút sốt sắng, thử thách độc lý luôn là thứ khiến cho bọn họ e ngại nhất, biết rõ là độc dược, thế nhưng vẫn phải ăn vào.
Tuy rằng có lão sư ở bên cạnh chăm nom, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng cũng sẽ bị dằn vặt không nhẹ.
Giang Thần muốn gia nhập ban đặc cấp, sử dụng đồng thời ba loại độc dược, độc tính trộn lẫn lại với nhau, rất là vướng tay chân.
- Ban đặc cấp chính là như vậy, không phải là con mèo con chó nhỏ gì cũng có thể gia nhập được.
Y Tình bình phục tâm tình kích động bởi vì hành động vừa nãy của Giang Thần, lại khôi phục lại vẻ kiêu ngạo của nàng.
Nàng rất muốn xem xem Giang Thần sẽ xông qua cửa ải này như thế nào.
Một tiết cũng không đi học, e rằng độc dược trong bình ngọc có đặc tính gì cũng không biết.
Không chỉ có nàng, những người khác cũng có suy nghĩ gần như là vậy.
Trận pháp và độc là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Ba loại độc dược đồng thời vào bụng, đến lúc đó có thể sẽ đau tới mức lăn lộn dưới đất.
Năm người Hỏa vực cũng đều xuất hiện, đối với chuyện của Giang Thần, bọn họ còn để ý hơn so với những người khác.
Phi Nguyệt công chúa lúc sáng còn cười nhạo Giang Thần sẽ gặp xui xẻo biết được tên này lại muốn gia nhập ban đặc cấp, nàng không kìm lòng được nói:
- Tên này không thể yên tĩnh được một ngày sao?
Vừa tới Thánh Viện được một ngày thì đã đánh bại Trang Phàm, ngày thứ nhất đi học thì đã muốn gia nhập ban đặc cấp.
Đây không phải là chuyện mà đệ tử tiến tu có thể làm được.
Đột nhiên, Giang Thần làm ra một hành động kinh người, hắn đổ sáu bình độc dược vào nhau, sau khi lắc đều đều rồi trực tiếp uống vào bụng.
Đồng thời trực tiếp dùng sáu bình!
- Ngươi muốn chết sao?
Lão sư độc lý hét lớn.
Sáu loại độc dược hỗn hợp lại với nhau, độ khó không phải đơn giản là gia tăng gấp đôi, là sẽ biến thành tới tình hình không có cách nào giải quyết được!
Nếu như Giang Thần chết đi như vậy, có thể nói là hắn đáng đời, nhưng ảnh hưởng đối với Thánh Viện vẫn có.
Giang Thần không để ý đến chuyện này, hắn bắt đầu điều phối thuốc giải, hai tay chụp vào linh dược, không chậm trễ chút nào, động tác vừa nhanh lại vừa chuẩn.
Toàn bộ quá trình hoàn thành như là nước chảy mây trôi, khoảng chừng sau một phút, môi của Giang Thần đã biến thành màu đen, sắp không ép được độc tính nữa.
Có điều vào lúc này thuốc giải đã được điều phối thành công, sau khi Giang Thần uống vào, đôi môi đã biến thành màu đen khôi phục lại, sắc mặt cũng giống như vậy.
Lão sư độc lý không dám tin tưởng nắm tay của Giang Thần, sau khi xác định độc tính bị hóa giải toàn bộ, gương mặt của hắn vô cùng đặc sắc.
- Lại qua hay sao?
Thạch Cảm Đương hỏi.
Lão sư độc lý dùng ánh mắt không tên nhìn về phía Giang Thần, dùng sức gật đầu một cái.
- Không cần phải sát hạch kỹ năng về những phương diện này, trực tiếp đi vào chủ đề, thành công thì để hắn gia nhập vào ban đặc cấp của Đông viện đi.
Thạch Cảm Đương nói.
Lời này vừa nói ra đã dẫn tới tiếng ồ lên không nhỏ.
Chẳng phải là, Giang Thần thông qua cửa ải cuối cùng thì sẽ có thể thuận lợi gia nhập ban đặc cấp hay sao?
Đầu tiên Y Tình kia cảm thấy mờ mịt, lẽ nào quá trình thử thách không phải là vì khiến cho gia hỏa ngông cuồng này ngã nhào hay sao?
Làm sao trong nháy mắt đã sắp thành công rồi?
Cho dù không phải Giang Thần gia nhập ban đặc cấp Tây viện của nàng, thế nhưng nàng vừa mới nói những lời kia, nếu như lúc này Giang Thần thành công thì nàng sẽ rất không dễ chịu.
Hạng mục thử thách cuối cùng của ban đặc cấp là vận dụng thập nhị chính kinh và thần huyệt.
- Thần huyệt điểm ở trên kinh mạch, mười hai chính kinh có quy luật tuần hành, vì vậy, lúc tấn công sẽ phải thông qua thần huyệt phát lực, chuyện này cũng cần chú trọng.
- Đây là chương trình học quan trọng nhất của địa giới, sau khi nắm giữ tri thức này, cảnh giới, võ học và khắp mọi mặt đều có thể tăng lên, đồng thời còn có thể tăng lên sức chiến đấu của chính mình.
Lần này Thạch Cảm Đương giảng giải quy củ với hắn, cũng đắc ý nói:
- Ta nghĩ, cái này ngươi không am hiểu.
Người bình thường đánh ra một quyền, chú ý tới kỹ xảo phát lực, eo lưng hợp nhất, lực lượng toàn thân ngưng tụ ở bên trên quyền phong.
Thúc giục thần huyệt, vận chuyển thần nguyên cũng giống như vậy.
Cho dù võ học đều dạy người ta phát lực thế nào, thế nhưng đó chỉ là bị động tiếp nhận, nếu như hiểu rõ nguyên lý trong đó, hiểu rõ phải làm sao mới có thể phát lực tốt nhất thì có thể thu phát tự nhiên.