- Viện trưởng, không biết ngươi sẽ sắp xếp ta như thế nào?
- Đi ban thứ tư đi.
Y Nguyệt Xuyên đã sớm có quyết định, không chút nghĩ ngợi nói.
- Được.
Viện trưởng mở miệng, những người khác không có ý kiến, tiểu đội trưởng của ban thứ tư là Tống Anh Trác, là đệ tử Thánh Viện rất dễ nói chuyện.
...
Sau khi chiến một trận với Trang Phàm, Giang Thần đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Thánh Viện, đệ tử địa giới đều bàn tán sôi nổi về vị đệ tử tiến tu này.
Đối với các đệ tử tiến tu khác mà nói, Giang Thần đã xả được cơn giận thay cho bọn họ, làm cho không ít người kính nể.
Nhưng mà, cũng có cũng không ít đệ tử tiến tu thấy Giang Thần không hợp mắt.
Dựa vào cái gì bọn họ đi tới Thánh Viện phải cụp đuôi làm người mà Giang Thần hắn lại có thể phong quang như vậy chứ? Còn thu được tiêu chuẩn tiến tu loại ưu!
Nói cho cùng, đây là một loại đố kỵ trong lòng.
Có điều, bất kể là kính nể hay là thấy ngứa mắt, không có đệ tử tiến tu nào dám kết giao với hắn.
Phong quang nhất thời, có khả năng sẽ phải xui xẻo cả năm.
Giang Thần chỉ đánh bại Trang Phàm, trên thực tế đã khiêu khích các đệ tử Thánh Viện khác.
Bọn họ kiêu căng tự mãn làm cho bọn họ không có cách nào nhịn được nhân vật như Giang Thần.
Đặc biệt là vào buổi tối hôm đó, một tin tức đã khiến cho toàn bộ Thánh Viện náo động.
Trang Phàm bị thua không chịu được sỉ nhục như vậy, không ngờ lại để lại di thư, uống thuốc độc tự sát!
Cũng may mà Thánh Viện phát hiện đúng lúc, Trang Phàm tạm thời thoát khỏi uy hiếp, nhưng tình huống không quá lạc quan.
Đã có người đi thông báo cho người nhà của Trang Phàm, người hơi thông minh một chút cũng không khó tưởng tượng ra được ngày mai người Trang gia sẽ chạy tới hưng binh vấn tội.
Đến lúc đó, sẽ có trò hay để nhìn.
Sáng sớm ngày hôm sau, người Trang phủ đi tới Thánh Viện, vấn an Trang Phàm, mỗi một người đều rất là bi phẫn.
Lúc này, lực uy hiếp của Thánh Viện đã được bày ra, người Trang phủ không thể vọt tới nơi ở của Giang Thần, phá cửa mà vào, dạy dỗ hắn một trận.
Bởi vì theo quy củ của Thánh Viện, Giang Thần không làm sai bất cứ chuyện gì.
Độc dược cũng không phải là Giang Thần bảo hắn ăn vào.
Có điều rõ ràng người của Trang phủ không định cứ kết thúc như vậy, một phong chiến thư được đưa tới chỗ của Phi Nguyệt công chúa.
- Ta cũng không biết tại sao người khác lại cho là quan hệ của chúng ta rất tốt, bởi vì chúng ta đến từ Hỏa vực hay sao?
Khi lần nữa đi tới nơi ở của Giang Thần, trên khuôn mặt đẹp đẽ của Phi Nguyệt công chúa có chứa sát khí.
- Ngươi không thể từ chối sao?
Giang Thần hiếu kỳ nói.
- Ta không có bản lĩnh như ngươi.
Phi Nguyệt công chúa đứng trước cửa, cánh tay trắng nõn duỗi vào, năm ngón tay nhỏ dài mang theo một phong thư.
- Còn hạ chiến thư nữa đấy.
Giang Thần lắc đầu một cái, dở khóc dở cười, giấy trắng bên trong phong thư có viết hai hàng chữ, ước định thời gian và khu vực, còn có một cái tên.
Trang Thiên!
- Hỏa vực có Tân hỏa bảng, Long vực có Thăng Long bảng, phân thành bốn cấp bậc giáp ất bính đinh, xếp hạng của người này là mười vị trí đầu trong đinh bảng.
Phi Nguyệt công chúa nhìn thấy hắn không biết người này, nàng nói.
- Ồ? Rất lợi hại phải không?
Giang Thần hỏi.
- Hừm, khi ta chạm mặt, khí tức rất mạnh, số lượng thần huyệt đã đạt tới bốn mươi chín.
Nghe vậy, Giang Thần có chút bất ngờ nhìn về phía nàng, y phục của đệ tử tiến tu Thánh Viện đã được nàng sửa lại, dán vào đường cong mê người rất là hoàn mỹ.
Không thể phủ nhận, đây là một vị mỹ nhân rất đẹp.
- Ngươi nhìn cái gì?
Bị ánh mắt của Giang Thần nhìn vào, Phi Nguyệt rất không dễ chịu, lại nghĩ tới tình hình lúc giao thủ ngày ấy.
- Dường như ngươi rất chú ý tới trận chiến này thì phải.
Giang Thần nói.
- Đương nhiên.
Phi Nguyệt hào phóng thừa nhận, nói:
- Ta muốn tận mắt nhìn thấy ngươi gặp xui xẻo.
- Ta nhớ Tam hoàng tử chỉ là người cùng phụ thân khác mẫu thân với ngươi cơ mà, ở thế gia đế hoàng, các ngươi không có cảm tình gì mới đúng chứ nhỉ, cho nên cũng không cần thiết hận ta như vậy chứ.
- Hoàng quyền, không phải là thứ mà ngươi có thể tùy ý đạp lên!
Nói tới chuyện này, lồng ngực Phi Nguyệt nhanh chóng phập phồng, nàng rất để ý đối với chuyện này.
- Nếu như hoàng quyền không được lòng người, thì có ý nghĩa gì tồn tại nữa chứ?
Giang Thần hỏi ngược lại.
Phi Nguyệt nhớ tới tình cảnh lúc trước Giang Thần bị binh sĩ vây quanh, dáng vẻ mọi người căm phẫn sục sôi.
Chợt, nàng hừ lạnh một tiếng, không muốn tranh giành miệng lưỡi với Giang Thần, nàng xoay người muốn rời khỏi nơi này.
Chỉ là không nghĩ tới mọi người nhanh chóng vọt tới, nàng đứng ở cửa theo bản năng lùi về phía sau, tiến vào trong gian phòng của Giang Thần.
Bên ngoài cửa có một đám người đang đứng, là đệ tử của Thánh Viện, hơn nữa còn là người của thiên giới.
Y phục đệ tử địa giới lấy màu xanh lam làm chủ, thiên giới lại là màu trắng.
Cầm đầu là một người thanh niên, khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng, lông mày rậm mắt to.
- Ngươi là Giang Thần?
Biểu hiện của hắn rất bất thiện, có thể nhìn thấy vẻ tức giận rõ ràng trong mắt.
- Người ngươi nói tới rồi.
Đối với người đến gây phiền phức, từ trước đến giờ Giang Thần sẽ không cho đối phương sắc mặt gì tốt.
- Chiến thư mà Trang Thiên đưa cho ngươi, ngươi đã thu được chưa? Ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất, từ chối, cong đuôi làm người. Thứ hai, dùng thân phận không phải đệ tử Thánh Viện để nghênh chiến.
Người đến nói.
Nghe thấy hắn nói như thế, Giang Thần và Phi Nguyệt đã biết ý đồ hắn đến.
Trang Thiên là người ngoài, không phải đệ tử của Thánh Viện.
Giang Thần đi giao thủ với hắn, một khi bị thua, Trang Thiên có thể nói mình đánh bại đệ tử Thánh Viện.
Đây là chuyện người ta không thể nào tiếp nhận được, vì lẽ đó bọn hắn mới chạy đến nơi ở của Giang Thần.
- Nhớ kỹ lời của ta nói, ta tên là Lâm Vũ, nếu như ngươi dám vi phạm, Thánh Viện không còn đất cho ngươi dung thân nữa đâu.
Để lại một lời hung ác, Lâm Vũ dẫn người rời đi.
- Không cho ngươi không ứng chiến, lại không được dùng thân phận đệ tử Thánh Viện nghênh chiến, bởi vì sợ ngươi làm mất mặt mũi của Thánh Viện.
Phi Nguyệt nói.
- Ngươi không nói ta cũng biết.
- Không, không phải ta nói cho ngươi, mà ta đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Như vì chứng thực cho lời đã nói của mình, Phi Nguyệt nhe răng cười, tâm tình vui vẻ xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Phi Nguyệt, ánh mắt của Giang Thần đi xuống dưới eo thon của nàng, nhướng nhướng mày.
- Ninh Hạo Thiên đúng là có phúc khí không nhỏ, có điều chờ ngươi chết ở trên tay của ta, kiều thê này của ngươi phải làm sao đây?
Sau đó, Giang Thần tiện tay vứt chiến thư khiêu chiến qua một bên, sửa sang lại y phục, đi ra khỏi cửa.
Ngày hôm nay là tiết đầu tiên của hắn ở Thánh Viện.
...
Ở giữa một căn phòng tràn ngập hương thơm, sàn nhà là gỗ quý, đệ tử Thánh Viện đi vào cũng phải cởi giày, quỳ chân ngồi ở trước cái bàn nhỏ.
Trên mặt bàn có bày ra bút mực, Giang Thần ngồi cạnh cửa sổ, tâm tình có chút kỳ diệu.
Thân ở trong đó khiến cho hắn nghĩ tới 500 năm trước, nhớ tới tình cảnh mình theo tiên sinh đọc sách, giống như là chuyện mới xảy ra từ hôm qua, tất cả rõ mồn một ngay ở trước mắt.
Người phụ trách giảng bài chính là một nữ tử trung niên gần bốn mươi tuổi, rất nghiêm túc, cũng rất bướng bỉnh, như học thuộc lòng vậy, giới thiệu cho các đệ tử tri thức có liên quan tới trận pháp.
Đây là lão sư trận pháp của Tây viện.
Thánh Viện không theo đuổi việc làm cho mỗi một đệ tử trở thành trận pháp đại sư, chỉ dạy dỗ kiến thức cần thiết, nói thí dụ như phân loại trận pháp, cùng với phương pháp xử lý đối với các trận pháp bình thường.
Đây được cho là hành động khai sáng, lúc trước Giang Thần cũng trải qua phương thức như thế cho nên mới cảm thấy hứng thú đối với trận pháp, tiếp theo lại thâm nhập vào nghiên cứu.
Thánh Viện mang đệ tử vào cửa, những chuyện khác còn cần xem cá nhân của đệ tử.
Ở Thiên Đạo môn, đệ tử hiểu được trận pháp cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- So sánh với phương thức bồi dưỡng của Thiên Đạo môn, hiệu suất của Thánh Viện càng cao hơn, cũng toàn diện hơn, càng quan trọng hơn chính là, bọn họ cũng có tiêu chuẩn cuối cùng của mình.
- Đạt tới mức độ nào, ra sao mới được xem như là mạnh nhất, tất đều là do Thánh Viện tính toán.
- Hai loại phương thức, rốt cuộc là loại nào tốt, cũng không phân ra được, có điều có một chuyện có thể xác định chính là, đối với ta mà nói, đúng là vô dụng.
Nguyên nhân rất đơn giản, những kiến thức này đều quá nông cạn, rất nhiều lý luận đều là do hắn sáng lập mà ra.