Tụ nguyên cảnh phân chia không giống như Ngưng khí cảnh, chia ra làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Mỗi kỳ lại phân nhập môn, viên mãn, đỉnh cao.
Cảnh giới Tụ nguyên cảnh bây giờ của Giang Thần là sơ kỳ nhập môn.
Ngày thứ hai sau khi phân phát thưởng cuối năm, đệ tử Giang phủ ở ngoài lục tục trở về.
Trong đó có ca ca Giang Phong của Giang Kiến, một năm này tiến bộ của hắn cực nhanh, cảnh giới đã đạt đến Tụ nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh cao.
Hắn còn mang về một vị bằng hữu nữ có thân phận cao quý, khiến cho người ta suýt xoa không thôi.
Mặt khác, biểu tý có quan hệ không tệ với Giang Thần cũng đã quay về.
Nàng tên là Giang Lộ, là một nữ nhân rất xinh đẹp. Sau khi trở lại Nam phong lĩnh đã lập tức đến phòng của Giang Thần, cảm thấy đồng tình và oán giận đối với cảnh ngộ mà hắn phải chịu.
Nàng còn mang tới một tin tức có quan hệ với Tô Thiến.
Ngày mai, khi ngũ yến sẽ xuất hiện một kẻ địch rất khó chơi đối với Giang Thần.
Một người thanh niên tên là Mạnh Phi sẽ mang theo sư muội hắn đi tới Giang phủ, nói là tới Thập vạn đại sơn rèn luyện, tham gia trò vui ở Giang phủ.
Không biết Giang Lộ nhận được tin tức từ đâu, nàng nói với Giang Thần:
- Hắn chính là bằng hữu nam mới của Tô Thiến, có lẽ sẽ trút giận thay cho Tô Thiến, sư phụ của hắn là Quy Nhai. Là cường giả rất là có tiếng trong Thập vạn đại sơn.
- Ồ? Trút giận?
Giang Thần không biết lời này là có ý gì, nếu nói hả giận cũng là hắn mới đúng a.
- Ngươi có viết hưu thư đưa cho Tô Thiến kia không?
Giang Lộ hỏi.
- Có.
- Một nữ sinh nhận được hưu thư là một chuyện rất mất mặt, nên cũng khiến cho Mạnh Phi tức giận như vậy, bọn họ muốn để ngươi kí giấy từ hôn.
Giang Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ, thế nhưng hắn lại có chút không rõ, hắn nói:
- Làm sao tỷ biết được những tin tức này chứ?
- Ta ở ngay trong Bạch Thủy thành a.
Giang Thần kịp phản ứng lại, Giang Lộ làm việc ở Bạch Thủy thành, đương nhiên tin tức phải linh thông hơn hắn rất nhiều.
- Nếu tỷ đã biết Mạnh Phi kia là bằng hữu nam của Tô Thiến, như vậy đệ thấy hưu thư này không thành vấn đề.
Giang Lộ không yên lòng, nói:
- Chỉ sợ ngày mai hắn sẽ đi tìm ngươi gây phiền phức, hắn có thực lực sơ kỳ đỉnh cao, hơn nữa sư phụ hắn lại là Quy Nhai...
- Yên tâm đi.
Giang Thần không đặt chuyện này ở trong lòng, hờ hững ngắt lời nàng muốn nói.
Giang Lộ có chút không hiểu nhìn hắn, nói:
- Sao ta lại có cảm giác đệ đã biến thành người khác thế?
- Xảy ra nhiều chuyện như vậy, không thể không trưởng thành a.
Giang Thần bất đắc dĩ nói.
- Ài, ngươi cũng đừng khổ sở, chuyện gì tới sẽ tới, nhất định đại bá sẽ được cứu ra.
Giang Lộ lập tức hối hận nói ra lời như vậy, lại có chút đau lòng nhìn Giang Thần một chút.
...
Ngày thứ hai, ngũ yến chính thức được bắt đầu, khách mời đến Nam phong lĩnh chúc tết, xem náo nhiệt cũng đã lục tục tới.
Đại đa số những vị khách này không kịp về nhà, hoặc là thân cô thế cô, đến Nam phong lĩnh cảm nhận tư vị của ngũ yến. Chuyện này ở Nam phong lĩnh đã là không là chuyện đáng kinh ngạc gì cả.
Chỉ có điều, trong khách mời năm nay đã xuất hiện một khuôn mặt mới.
Chính là Mạnh Phi mà Giang Lộ đã nói.
Còn có Tiêu Hải, hắn là người thường xuyên đến luyện chế linh đan cho Giang phủ. Chỉ có điều năm nay là lần thứ nhất tới, vẻ mặt không có ý tốt, hai tay được băng kín.
Rất nhanh người của Tây viện đã hỏi thăm ra, Tiêu Hải bị Giang Thần đánh cho thành như vậy. Cho nên ngày hôm nay đến đây gây phiền phức, sư phụ của hắn lập tức tới đây.
Mặt khác, chuyện khiến người ta giật mình nhất là đệ tử Vấn Kiếm Môn.
Vậy cũng là đại môn phái bên ngoài Thập vạn đại sơn, tiếng tăm truyền vào Nam phong lĩnh, đủ để thấy được môn phái này lợi hại bao nhiêu.
Hai tên đệ tử truy kích một tên hung đồ trốn vào trong Thập vạn đại sơn, mắt thấy tết đến không trở về được cho nên mới tới Giang gia.
Đương nhiên Giang gia sẽ chiêu đãi như là khách quý.
Đồng thời, đối với Đông viện mà nói, còn có một khách mời đặc thù, là người của Tô gia.
Hắn ngồi ở bên Đông viện, chuyện trò vui vẻ giống như không biết quan hệ hiện tại của hai nhà vậy, làm cho trong lòng người của Đông viện rất là kỳ quái.
Lúc này, Giang Thần mặc một bộ đồ mới đi tới quảng trường, ở đây có hạ nhân đang sắp xếp mọi thứ, mâm tròn đã được bày ra trên bàn lớn, kéo dài đến cuối tầm mắt.
Hắn vừa mới xuất hiện thì đã bị người ta chú ý, cũng có người rất nhanh đã đi lên phía trước.
- Giang Thần.
Một thanh niên khá là tuấn dật, mặc một thân áo bào trắng khí độ phi phàm, ở bên cạnh hắn còn có một vị nữ tử quý khí đi theo sát.
Thanh niên này là ca ca của Giang Kiến, mới từ học phủ trở về, cảnh giới là Tụ nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh cao. So với Phong hành vệ trong phủ, tuổi tác chỉ mới hai mươi tuổi.
Trước đây ở trong Nam phong lĩnh, danh tiếng của Giang Phong rất thịnh, mãi đến khi Giang Thần thể hiện ra thiên phú hơn người mới bị lấn áp.
Cũng còn may tuổi tác giữa hai người cách biệt bốn tuổi, không có cạnh tranh, vì vậy vẫn không có xảy ra xung đột. Sau khi hắn đi tới học phủ càng không có quan hệ gì.
- Ngươi chính là nhi tử của Phong Lý Kiếm? Cũng chỉ đến như thế mà thôi.
Nữ tử bên người Giang Phong đánh giá Giang Thần một chút, trên khóe miệng xuất hiện nụ cười khinh bỉ.
Nàng không quan tâm tới Giang Thần, lại nói:
- Ta nói thật, Nam phong lĩnh các ngươi không có Phong Lý Kiếm thì cũng chính là thế lực bình thường mà thôi.
Vẻ mặt của Giang Phong có vẻ lúng túng, chỉ có điều hắn biết tính tình của nàng như vậy, cho nên cũng không nói gì.
- Ngươi là ai?
Giang Thần hỏi.
- Ta tên là Kim Khiết, ngươi có thể gọi ta là Kim tiểu thư.
Nàng kiêu ngạo ưỡn ngực lên nói.
- Ngươi thân là khách mời, nên quản cái miệng mình cho tốt.
Giang Thần không chút nể tình nói.
Kim Khiết sửng sốt một chút, hai mắt trợn lên, cả giận nói:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?
- Một nữ nhân vô lễ, không biết lễ nghi.
Giang Thần lạnh lùng nói.
- Lễ nghi? Ồ, Nam phong lĩnh nho nhỏ như các ngươi mà cũng xứng nói lễ nghi với ta sao?
- Vậy thì mời ngươi rời đi.
Giang Thần đưa tay ra chỉ về phương hướng cửa.
Đương nhiên Kim Khiết sẽ không rời đi như vậy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn nàng không biết nên nói cái gì.
Giang Phong ở bên cạnh đã tìm được cơ hội mở miệng:
- Giang Thần, nàng là khách mời do ta mời tới, ngươi dựa vào cái gì mà đuổi người chứ?
- Vậy ngươi cho phép nàng ta nói những câu nói này, sỉ nhục Giang gia ta hay sao? Đừng quên ngươi cũng có họ Giang.
Giang Thần nói.
Giang Phong nhìn thấy người này ở trước mặt Kim Khiết không nể mặt mình, trong lòng cực kỳ bất mãn, nói:
- Một năm không gặp, không ngờ đã trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Xem ra không có phụ thân ngươi quản giáo, ngươi thực sự càng ngày càng kỳ cục, hôm nay người làm ca ca như ta đành phải giáo huấn ngươi một chút.
- Thật sao? Ngươi muốn giáo huấn ta ra sao đây?
Giang Thần ngẩng đầu, có chút khiêu khích mà nhìn hắn.
- Rất nhanh ngươi sẽ biết, ngũ yến sẽ có nhiều cơ hội.
Giang Phong không vội vã ra tay mà mang theo Kim Khiết rời đi.
Lúc này, Giang Thần đã nhận ra được một ánh mắt rơi vào trên người mình, cực kỳ lạnh lùng, khiến cho hắn rất không thoải mái.
Hắn nhìn sang, chỉ thấy ở chỗ ngồi của khách quý phát hiện ra một thanh niên tuổi tác gần như Giang Phong.
Trùng hợp là bên cạnh hắn cũng có một nữ tử.
Lúc này Giang Lộ đi tới trước người của hắn, chú ý tới ánh mắt của hắn, lại gật đầu với hắn một cái.
- Chính là Mạnh Phi kia sao?
Hai mắt của Giang Thần híp lại, không chỉ không có sợ hãi mà trái lại còn giấu diếm phong mang.
Hắn nghĩ, lần trước mẫu thân đi Tô gia đã gặp một người tự xưng là bằng hữu nam của Tô Thiến, nói năng rất lỗ mãng.
Hắn gọi Tuyết nhi tới, chỉ về phía Mạnh Phi kia rồi hỏi:
- Ngày đó có phải là tên này nói năng lỗ mãng hay không?
- Chính là hắn!
Tuyết nhi liếc mắt nhìn, gật đầu rất chắn chắn.
- Hắn nói thế nào?
Giang Thần hỏi.
- Thiếu gia.
Không nghĩ tới Tuyết nhi lại liếc mắt nhìn hắn, không dám mở miệng.
Giang Thần lấy làm kinh hãi, dùng tính cách của Tuyết nhi mà lại không dám nói ra, có thể thấy được Mạnh Phi kia đã quá đáng bao nhiêu.