Giang Thần nhìn bàn cờ dưới chân những sát thủ này, đạo cụ phi hành như vậy, không bằng cánh của hắn.
- Ám sát tiểu đội sao?
Ở trong lòng Giang Thần thầm nghĩ.
Từ lần trước bị ám sát, hắn đã thu thập tư liệu có quan hệ tới Hắc Bạch môn.
Khi đối mặt với một mục tiêu có độ khó hơi cao, bọn họ sẽ tạo thành một nhánh ám sát tiểu đội.
Không giống như đơn đả độc đấu, bọn họ phối hợp với nhau, có kế hoạch hành động, lúc cần thiết thì sẽ ngụy trang thành các nhân vật không giống nhau để thực thi ám sát.
Trước khi Vạn thú vực không mở ra, chi ám sát tiểu đội này đã nhìn chằm chằm vào Giang Thần, thẩm thấu vào Thiên Đạo môn, muốn dùng phương thức hạ độc để giết chết mục tiêu.
Sau đó trải qua tra xét, phát hiện ra làm như vậy độ khó quá lớn, không nói tới Thiên Đạo môn, chỉ là đại trận trên Xích tiêu phong cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể ứng phó được.
Cũng còn may, Vạn thú vực mở ra đã cho bọn hắn cơ hội.
Lẻn vào trong các thế lực khắp nơi, lẻn vào Vạn thú vực, tìm kiếm tung tích của Giang Thần.
Điều đáng tiếc chính là, cửa truyền tống có đặc tính tùy cơ truyền tống, khiến cho bọn họ không có cách nào xác định được hành tung của Giang Thần.
Cho nên bọn họ quyết định ôm cây đợi thỏ, lúc sắp kết thúc, ở trong thành trì chờ đợi Giang Thần đến.
Bởi vì trình tự cửa truyền tống xuất hiện là lần lượt, cho nên bọn họ có đầy đủ thời gian để di chuyển từng thành trì một.
Người khác nói có tâm, người nghe vô tâm, nếu như Giang Thần còn tự tin, vậy thì là tự đại, hắn quyết đoán bay đi ra ngoài thành.
Có điều vừa mới chuyển thân thì đã có mấy cây độc châm tinh thế như lông trâu bắn trúng vào sau lưng của hắn.
Độc tính nhanh chóng rót vào trong thân thể của hắn, lưu chuyển trong toàn thân, làm cho hắn ở trên không trung giống như hán tử say vậy.
- Chúng ta đến để giết ngươi, không phải phân cao thấp với ngươi, so với Tam hoàng tử, thủ đoạn giết người của chúng ta càng hữu hiệu hơn nhiều.
Lời lạnh như băng này vang lên ở bên tai của Giang Thần, tiếp theo là một tiếng xé gió sắc bén kéo tới.
Giang Thần choáng váng, vô lực chống đối, may mà phản ứng của hắn rất nhanh, thu hồi lại cánh, thân thể rơi thẳng xuống phía dưới, tránh thoát một đòn trí mạng.
Chợt, hắn ổn định thân thể, từ trong nạp giới lấy ra một viên Giải Độc đan mà trước đó hắn đã chuẩn bị.
Nhưng khi hắn nhét Giải Độc đan vào trong miệng thì độc châm lần nữa phóng tới về phía hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là giở lại trò cũ, tiếp tục rơi xuống phía dưới.
- Sắp chết rồi mà còn giãy dụa!
Sát thủ trên không trung không làm được tới mức tự do tự tại như Giang Thần, hắn vừa vội vừa tức, hai tên sát thủ địa cấp ở hai bên như là diều hâu chụp mồi, tạo ra một đường vòng cung ở trên không trung.
Nhưng mà dường như sau khi Giang Thần ăn linh đan vào lại không có tác dụng, khi hắn còn cách mặt đất trăm thước, rốt cuộc hắn đã không giương cánh được nữa.
Mắt thấy sắp ngã chết, Giang Thần mở mắt ra, đôi cánh vỗ, tạo ra kình phong thổi sạch mặt đất, thân thể hắn thì dán vào đường phố bay thẳng về phía cửa thành.
Đám sát thủ theo sát không đừng, cầm trong tay ống đồng, rất giống một cái gậy trúc, độc châm cuồn cuộn không ngừng từ bên trong phun ra ngoài.
Chỉ là lần này Giang Thần đã thông minh hơn, thỉnh thoảng thay đổi quỹ tích bay, không cho phép bọn họ hắn trúng mình.
- Độc tính thật mạnh, chỉ có thể tạm thời ngăn chặn được mà thôi.
Bỗng nhiên, giữa hai hàng lông mày của Giang Thần toát ra vẻ thống khổ, tay cầm ngực, trái tim như bị người ta dùng lực chộp một cái vậy.
- Nhất định phải mau chóng hội họp cùng Bạch Hổ.
Giang Thần lại lấy ra mấy viên Giải Độc đan không giống nhau, không nói hai lời ăn vào.
- Vô dụng thôi, Giang Thần, đây là độc dược của Hắc Bạch môn, ngươi không giải được đâu, hiện giờ ngươi bay càng nhanh thì lát nữa độc phát sẽ càng thống khổ.
Sát thủ Địa cấp lớn tiếng nói.
Khoảng cách của song phương càng ngày càng xa, sát thủ chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn bóng lưng của Giang Thần mà thôi.
Có điều, sau khi xác định Giang Thần trúng độc châm, bọn họ cũng không quá lo lắng mà giống như một cái đuôi không cắt được, đuổi theo ở phía sau Giang Thần.
Vào giờ phút này, Bạch Hổ bên trong rừng càng ngày càng gấp gáp, Giang Thần rời đi đã sắp được một ngày rồi.
Cũng không biết đây là lần thứ mấy Bạch Hổ ngẩng đầu nhìn lên trên trời, hy vọng có thể nhìn thấy được bóng người nhân loại kia.
Nhưng mà lần lượt thất vọng khiến cho Bạch Hổ bi phẫn, bị loài người vứt bỏ hai lần, nó đã không còn bất kỳ tín nhiệm nào với nhân loại nữa.
Giữa lúc Bạch Hổ đi vào chỗ sâu trong rừng rậm thì nó đột nhiên ngẩng đầu lên, lỗ tai giật giật.
Sau đó, Bạch Hổ dùng tốc độ cực nhanh đi ra ngoài ngàn thước, đã nhìn thấy Giang Thần nằm ở trên đất.
Hắn từ không trung rớt xuống mặt đất, nếu không dùng phương thức mượn lực thì hắn đã sớm ngã chết rồi.
Mặt đất ở phía sau có một cái rãnh gần trăm thước, là vết tích hắn dùng thân thể để mạnh mẽ cào ra.
- Mang ta trở lại chỗ lúc trước.
Thân thể của Giang Thần sắp tan vỡ, hắn dùng hết toàn lực nói một câu.
Bạch Hổ hiểu tiếng người, lập tức vác Giang Thần lên, trở lại chỗ lúc trước.
Bỗng nhiên, Bạch Hổ nhe răng nhếch miệng, tức giận nhìn lên trên không trung, chỉ thấy mười hai tên sát thủ Hắc Bạch môn chậm rãi hạ xuống.
Nhìn thấy Giang Thần đã độc phát, đám sát thủ không có một chút bất ngờ nào cả.
- Mỗi một người không đặt Hắc Bạch môn vào trong mắt đều phải trả giá nặng nề.
Sát thủ Địa cấp nói.
- Hống!
Bạch Hổ nhận ra được sát ý cho nên liều lĩnh vồ tới.
- Nếu như ngươi muốn để cho một yêu thú không thành niên, mới đạt tới quỷ cấp cứu ngươi, như vậy chỉ có thể nói ngươi rất ngu xuẩn.
Bạch Hổ là yêu thú quỷ cấp, sát thủ địa cấp rất mạnh, cho nên cũng không đặt Bạch Hổ vào trong mắt.
Đáng tiếc, Bạch Hổ còn chưa thành niên, bọn họ lại có ưu thế trên phương diện nhân số.
Bạch Hổ tức giận vì mình không thể làm ảnh hưởng đến bước tiến của sát thủ.
- Bạch Hổ, ngươi mau rời đi đi!
Giang Thần nói.
Bạch Hổ ngẩn người, quay đầu lại liếc mắt nhìn, thật sự không quan tâm tới hắn mà chạy trốn không còn bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
- Xem ra chiến sủng của ngươi không đủ trung tâm rồi.
Sát thủ địa cấp cười nhạo nói.
- Ta chưa từng bao giờ coi thường Hắc Bạch môn.
Giang Thần nói.
- Hả?
Giang Thần trước sau đáp một câu không ra sao, khiến cho những sát thủ này rất nghi hoặc, không hiểu hắn có ý gì.
- Trên thực tế, nếu không phải kiêng kỵ sát thủ Hắc Bạch môn các ngươi thì ta đã sớm rời khỏi Lang thành rồi.
Giang Thần lại nói.
- Ngươi đang lấy lòng chúng ta sao?
Sát thủ địa cấp cười lạnh nói.
- Không.
Giang Thần lắc lắc đầu, nhe răng nở nụ cười, nói:
- Ta biểu đạt kính ý đối với những người sắp chết.
Chẳng biết vì sao, nghe thấy lời này của hắn, mười hai tên sát thủ cảm nhận được nỗi bất an không tên.
Bọn họ bắt đầu nghĩ lại mỗi một chi tiết nhỏ từ lúc ra tay cho tới bây giờ, bọn hắn muốn biết Giang Thần nói ra lời này là lấy tự tin ở nơi nào?
Bỗng nhiên, hai tên sát thủ địa cấp hét lớn:
- Mau rời khỏi nơi này.
Điểm khả nghi duy nhất, chính là việc bọn họ theo Giang Thần đi tới nơi này.
- Chậm rồi! Đây vốn là cạm bẫy ta định dùng để giết chết yêu thú thần cấp, các ngươi chết cũng không thiệt thòi.
Giang Thần nói.
Lời này vừa dứt thì trong khu vực mười dặm chung quanh dâng lên một luồng khí nóng, cây cỏ liên tục tự cháy, biển lửa đột nhiên hình thành ở trong mấy giây vậy.
Mười hai tên sát thủ bay đến giữa không trung, thân thể đột nhiên bị đánh trúng, trở thành mười hai cột lửa rất lớn.
Giang Thần thân ở trong đó lại chẳng có chuyện gì, bởi vì là hắn người bố trí trận pháp.
Trận pháp này có tên là Thiên hàng nộ hỏa, là trận pháp cạm bẫy rất là lợi hại.
Ngày hôm qua Giang Thần phòng ngừa vạn nhất cho nên đã sớm bố trí kỹ càng ở đây, hiện tại nó đã dẫn đến tác dụng lớn.
Mười hai tên sát thủ này, bất kể cảnh giới cao thấp ra sao, trong mấy giây tất cả đã bị đốt thành tro bụi, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra.
Sát thủ chết đi, biển lửa nhanh chóng biến mất, toàn bộ mặt đất trở nên cháy đen, trong không khí tràn ngập mùi khét.