Thần Võ Chiến Vương

Chương 168: Bạch Hổ

Hơn một tháng qua đi, rèn luyện Vạn thú vực đã gần như kết thúc.

Giang Thần và Thủy Sanh chạy tới điểm truyền tống gần nhất, Lang thành là lựa chọn tốt nhất, có điều cân nhắc đến việc sẽ có sát thủ, hai người đi tới một toà thành khác.

Ở Vạn thú vực, thành trì không chỉ có một toà, phương thức đặt tên cũng đều lấy tên của yêu thú mạnh nhất gần đó.

Địa điểm hắn muốn đi hiện tại là Hùng thành.

- Giang Thần sư huynh, ngươi có đi tranh cử tiêu chuẩn tiến tu Thánh Viện hay không?

Trên đường, Thủy Sanh hỏi hắn.

Trải qua đoạn thời gian này ở chung, hai người đã trở thành bằng hữu, Giang Thần biết Thủy Sanh đến từ Linh Lung phái, một trong thập đại tông môn của Hỏa vực.

Còn mấy người Đàm Vân là kết bạn sau khi đi vào trong này.

- Có lẽ.

Giang Thần nói.

Còn sót lại thời gian mấy tháng, phải xem xem có thể tăng thực lực lên được bao nhiêu, vạn nhất không bằng thì cũng không thể quá miễn cưỡng được.

- Nếu như đến lúc đó Giang Thần sư huynh đi, ta sẽ tới cổ vũ cho ngươi.

Thủy Sanh nở nụ cười, lại ngại ngùng cúi đầu.

- Được.

Giang Thần nói.

Rống!

Bỗng nhiên, một tiếng gầm rú từ phía sau cây bên cạnh truyền đến, Giang Thần lập tức ôm lấy cái eo nhỏ của Thủy Sanh bay lên đến không trung.

Có điều rất nhanh hắn lại lăng không dừng lại, bởi vì hắn phát hiện ra ngoại trừ tiếng gào cũng không có những động tĩnh gì khác.

Sau đó hắn và Thủy Sanh một lần nữa rơi xuống mặt đất, vòng mặt sau của cái cây kia.

- A!

Thủy Sanh kinh ngạc kêu lên một tiếng, dưới cây có một đầu yêu thú, là Bạch Hổ hiếm thấy, còn chưa trưởng thành, quan trọng nhất chính là đã đói bụng đến mức gầy trơ xương, trên người còn có vết thương tràn ngập máu đen, toả ra mùi tanh tưởi.

Cho dù những ngày qua hai người đã săn giết hơn trăm yêu thú, thế nhưng cũng không khỏi đồng tình với con yêu thú này.

Bạch Hổ sắp tắt thở, tiếng rống vừa nãy đã dùng hết khí lực cuối cùng, là muốn cho Giang Thần hiểu rõ nỗi thống khổ của mình.

- Ngươi đừng xem nữa.

Giang Thần đi tới bên cạnh ra hiệu một câu, lại lấy ra Xích tiêu kiếm, muốn đâm xuống.

Thủy Sanh tâm địa thiện lương, nhưng cũng không hồ đồ, biết cái gì nên thiện, cái gì là ngụy thiện, nàng quay đầu đi không hề nói gì nữa.

- Ồ?

Giang Thần đột nhiên phát hiện ra cái gì đó mà thu hồi Xích tiêu kiếm.

- Làm sao vậy?

Thủy Sanh hỏi.

- Đây không phải yêu thú dã ngoại, là một con chiến sủng.

Giang Thần ngồi chồm hổm trên mặt đất, bàn tay mơn trớn bộ lông mềm mại.

Chiến sủng là nhân loại nuôi yêu thú từ lúc còn nhỏ, bồi dưỡng được cảm tình thâm hậu, cũng tăng thêm huấn luyện, có thể vì chủ nhân mà chinh chiến, trung tâm nhất quán.

Vì lẽ đó Giang Thần không tùy tiện ra tay, kiểm tra tình huống của Bạch Hổ rồi nói:

- Ít nhất đã chiến đấu cùng mấy con yêu thú cùng cấp khác, dẫn đến bị thương, lại bị chủ nhân vứt bỏ.

- Vứt bỏ?

Thủy Sanh ngẩn ra, trong mắt tràn ngập vẻ đồng tình.

- Hừm, với tập tính của yêu thú, không thể giữ lại một mạng cho Bạch Hổ, mà vết thương trên người Bạch Hổ đã có rất nhiều ngày trôi qua rồi, nói rõ là nó chiến thắng, vốn có thể đi tìm tới chủ nhân mình.

- Bạch Hổ giết địch vì chủ nhân, kết quả lại bị vứt bỏ sao?

Thủy Sanh có chút không tin nổi.

- Chiến sủng bị thương nặng như vậy, trị liệu sẽ rất mất công sức, bởi vì yêu thú không giống như nhân loại chúng ta có thể hấp thu năng lượng thiên địa để khôi phục bản thân. Đương nhiên, cũng có thể là chủ nhân cũng chết, Bạch Hổ không có chỗ nào để đi nữa.

Giang Thần nói.

- Giang Thần sư huynh, ngươi có thể cứu được Bạch Hổ hay không?

Thủy Sanh do dự một lúc, lấy dũng khí mở miệng.

- Tại sao ngươi cho rằng ta có thể cứu được Bạch Hổ?

Giang Thần hiếu kỳ nói.

- Bởi vì... bởi vì dường như Giang Thần sư huynh biết tất cả mọi chuyện, cái gì cũng có thể giải quyết được vậy.

Thủy Sanh nhỏ giọng nói.

Giang Thần khẽ cười một tiếng, gật đầu một cái, biểu thị mình có thể cứu được nó.

Hắn lấy ra thanh thủy, nhỏ vào trên vết thương của Bạch Hổ.

Thân thể của Bạch Hổ nhúc nhích một chút, không hiểu Giang Thần muốn làm gì.

- Đừng nhúc nhích.

Giang Thần quát một tiếng, Bạch Hổ từ nhỏ đã được người nuôi lớn, cho nên có thể nghe hiểu được.

- Thương thế so với trong tưởng tượng của ta còn nghiêm trọng hơn, thịt ở gần vết thương cũng đã mục nát, có thể chống đỡ được tới hiện tại cũng đã là kỳ tích rồi.

Giang Thần lấy ra một cái chủy thủ, cắt thịt rữa xuống, cầm máu lại.

Sau đó, Giang Thần giơ hai tay lên, năm ngón tay có ánh sáng màu trắng bạc tụ tập, như đang diễn tấu nhạc khúc, gõ lên trên người Bạch Hổ rất có tiết tấu.

Thủy Sanh ở phía sau nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, lần thứ nhất nàng nhìn thấy có người trị liệu cho yêu thú.

Cho dù nàng nhìn không hiểu, thế nhưng lại phát hiện ra tình huống của Bạch Hổ càng ngày càng tốt, sinh cơ đang nhanh chóng khôi phục.

Đến cuối cùng, Giang Thần lấy ra một đám lớn linh đan, để Bạch Hổ nuốt vào.

Linh đan rơi vào trong bụng, trong cơ thể Bạch Hổ phát ra tiếng vang lích tích, sau đó nó chậm rãi bò lên.

Rống!

Sau khi thân thể mở rộng, Bạch Hổ hét dài một tiếng, như là nín đã lâu, thân thể nhảy lên, trong một giây đã chạy đến cuối tầm mắt của Giang Thần và Thủy Sanh, biến mất không còn tăm hơi.

- Thật nhanh đó.

Thủy Sanh rất là kinh ngạc, lại nói:

- Không phải Bạch Hổ đi tìm chủ nhân đó chứ?

- Có thể.

Giang Thần nói.

Một phút sau, bóng người màu trắng lại chạy trở về, chạy tới chạy lui ở bên cạnh hai người, tất cả chướng ngại vật trong rừng rậm đều bị san bằng.

Đột nhiên, Bạch Hổ chạy đến trước người của Giang Thần, giơ chân trước lên, đập về phía hắn.

Thủy Sanh hét lên một tiếng, nhưng Giang Thần vẫn không nhúc nhích.

Bạch Hổ khoác thân thể lên trên người của Giang Thần, đầu cọ cọ vào Giang Thần.

- Là đi kiếm đồ ăn.

Giang Thần ngửi thấy mùi máu tanh trong miệng của Bạch Hổ, hắn cười khổ một tiếng, đưa tay vuốt về phía sau lưng, bắt đầu vuốt đuôi cho Bạch Hổ.

- Giang Thần sư huynh, xem ra Bạch Hổ muốn nhận ngươi làm chủ đó.

Thủy Sanh cao hứng nói.

- Đáng tiếc sau khi trưởng thành cũng chỉ là yêu thú quỷ cấp mà thôi.

Giang Thần nói.

Không ngờ, Bạch Hổ nghe hiểu lời này, tức thì thất lạc đi tới đi lui, đầu hạ thấp xuống, đuôi cũng không ngẩng lên nữa.

- Được rồi, theo ta, ta sẽ khiến cho ngươi trở thành huyền thú.

Giang Thần nói.

Bạch Hổ bỗng cảm thấy phấn chấn, lại lao tới bên người Giang Thần.

- Giang Thần sư huynh, ta có thể sờ được không?

Thủy Sanh bị sự đáng yêu của Bạch Hổ hấp dẫn.

Không chờ Giang Thần nói chuyện, Bạch Hổ đã đi đến đến trước người của nàng, đầu lệch xuống, nằm lên trên mặt đất.

- Đâu phải là hổ, rõ ràng là mèo mà.

Thủy Sanh cao hứng cười to, ngồi chồm hổm xuống xoa xoa lông hổ.

- Hổ chính là loại mèo cỡ lớn mà.

Giang Thần nói một câu, trong lòng nghĩ Xích tiêu phong cũng nên nuôi một con hung thú, hơn nữa Bạch Hổ có huyết mạch của thượng hung thú, cho dù đã rất mỏng manh, nhưng dù sao cũng có tồn tại, tương lai có có thể trở thành nhân vật mạnh mẽ.

- Đã làm lỡ không ít thời gian rồi, như vậy đi, Thủy Sanh, ngươi cưỡi ở trên lưng Bạch Hổ, chúng ta thi xem ai nhanh hơn.

Giang Thần nói.

Bạch Hổ còn chưa trưởng thành rất ham chơi, nóng lòng muốn thử, lập tức vươn mình đứng lên, ra hiệu cho Thủy Sanh ngồi lên trên lưng mình.

Chuyện cưỡi hổ, Thủy Sanh chưa từng làm, nhưng cũng rất là chờ mong, nàng cẩn thận từng li từng tí một cưỡi lên lưng nó.

- Thủy Sanh, đè thấp thân thể, ôm lấy cái cổ của Bạch Hổ.

Giang Thần ra hiệu một câu.

- Bắt đầu!

Chợt, Giang Thần bay lên khỏi mặt đất, lao đi thẳng về phía trước.

Rống!

Bạch Hổ hưng phấn quát to một tiếng, mang theo Thủy Sanh chạy đi.

Tuy rằng người của Giang Thần ở trên không trung, thế nhưng rất nhanh đã bị Bạch Hổ đuổi theo, dù cho là thần huyệt hoàn toàn mở ra thì cũng chỉ có thể ngang hàng mà thôi.

- Nó vừa mới khôi phục đấy.

Giang Thần cảm thán một tiếng.

Ở dưới truy đuổi như vậy, hai người một hổ rất nhanh đã đi tới Hùng thành.

Lúc này chính là lúc rời đi, trong thành đã có không ít người tụ tập, Thủy Sanh cưỡi Bạch Hổ vào thành, quả thực là cực kỳ phong quang, đã đưa tới không ít người chú ý.

- Cô nương, ngươi cũng là người của Bách Lý gia sao? Đội ngũ gia tộc ngươi đang ở phía trước.

Có người tới đến gần.

Thủy Sanh sững sờ, Bách Lý gia là gia tộc ngự thú rất nổi danh ở Hỏa vực, giống như cơ quan thuật của Mặc gia vậy.

Nàng cưỡi Bạch Hổ, bị người ta hiểu lầm cũng là chuyện rất bình thường.

- Ta không phải...

Thủy Sanh đang định nói thì một cái roi đột nhiên bay tới, đánh lên trên mặt đất, phát ra tiếng giòn giã rất lớn.

- Tiểu Bạch? Ngươi lại còn sống sót? Tiện nhân, ai cho ngươi lá gan cưỡi lên lưng chiến sủng nhà ta chứ?

Người vung roi là nữ tử, đang dùng ánh mắt hung thần ác sát nhìn qua bên này.