Thần Võ Chiến Vương

Chương 156: Âm Phong cổ

Thấy không có người nào lên tiếng, khóe miệng Mộng Thiến nở một nụ cười lạnh lẽo, nói:

- Ngươi lấy đi đồ vật thuộc về Thiên Cơ các, ngươi xác định không giao ra sao?

- Đồ vật của Thiên Cơ các? Ta cũng muốn thỉnh giáo một chút, sao nó lại trở thành đồ vật của Thiên Cơ các rồi, nhiều người như vậy đi tới nơi này, lẽ nào là bởi vì ngươi hay sao?

Giang Thần nói.

Tình huống như thế, vốn hắn sẽ không tranh luận cùng nữ nhân này, thế nhưng bây giờ có thể kéo dài được bao nhiêu thời gian thì kéo dài bấy nhiêu.

Lý Tuyết Nhi không có sự giúp đỡ của hắn thì sẽ không có cách nào thu nạp được năng lượng thiên địa. Có điều nàng cũng đã ăn vào một lượng lớn Hoàn linh đan, đang khôi phục thương thế.

- Đội ngũ này là ta thành lập, tìm được mấy yêu thú quỷ cấp nắm giữ hạt giống cũng là bởi vì tình báo của ta.

Mộng Thiến nói.

- Nói cách khác, ngươi cố ý gạt tất cả mọi người chuyện linh dược, tụ tập những người này lại đây, không chỉ vì hạt giống, mà còn có linh dược, đúng không?

Mày kiếm của Giang Thần giương lên, đã nhận ra lỗ hổng trong lời nói của đối phương.

Sắc mặt đám người chung quanh biến hóa bất định, không nghĩ tới từ lúc vừa mới bắt đầu thì bọn họ đã bị người ta mưu hại.

Mộng Thiến đang muốn tranh luận thì Giang Thần lại giành nói trước:

- Kết quả ngươi làm hại tất cả mọi người hầu như chết thảm, nếu không phải có ta cứu giúp thì sớm đã trở thành chất dinh dưỡng của ma đằng, ngươi còn không thấy ngại nói linh dược là của nhà các ngươi sao?

- Ta nói rồi, ngươi cứu ta, thù lao ta cho ngươi là hạt giống, mà linh dược của Thiên Cơ các, ngươi không thể lấy đi!

Mộng Thiến sốt ruột, trên khuôn mặt đẹp đẽ lộ ra sát khí.

- Nhưng vấn đề là, Vạn thú vực thuộc về thế lực khắp nơi, xưa nay không có bảo vật gì thuộc về thế lực nào. Mà lý do của ngươi là Thiên Cơ các biết nơi này có linh dược hay sao?

Giang Thần nói.

- Phí lời, khi đó linh dược còn chưa thành thục, chúng ta không hái, sao lại không phải là thứ của chúng ta cơ chứ?

Mộng Thiến rất hung hăng, nắm chắc điểm ấy không tha.

Giang Thần nở nụ cười, nói:

- Trước tiên không nói cách nói này hoang đường thế nào. Nói lại một chút đi, Thiên Cơ các biết linh dược tồn tại, mà nhận định linh dược thuộc về mình, vậy tại sao lại lấy tin tức tình báo về linh dược bán với giá cao cơ chứ?

Thiên Cơ các, là thế lực rất đặc thù ở Hỏa vực, có một mạng lưới tình báo ở khắp mọi nơi.

Thiên Cơ các biến những tin tức tình báo này thành thương phẩm, dùng một tiêu chuẩn của riêng mình để cân nhắc, định giá.

Bởi tính chân thực của tình báo, cùng với đặc tính độc nhất vô nhị cho nên Thiên Cơ các đã nhanh chóng lớn mạnh.

Không có ai muốn đắc tội với Thiên Cơ các, bởi vì ai cũng không biết được có phải bí mật của mình đã bị Thiên Cơ các biết được hay không, không biết đã bán cho kẻ thù của mình hay không.

Tình báo Vạn thú vực có linh dược, chính là tin tức mà Giang Thần mua được từ Thiên Cơ các.

Lúc này, Giang Thần lấy ra một tấm da dê, niêm phong còn dính ở bên trên. Mặt trên có viết bốn chữ: Không chỗ nào không biết.

Là niêm phong độc nhất vô nhị của Thiên Cơ các.

Sau khi nhìn thấy rõ, vẻ mặt Mộng Thiến biến hóa bất định, vô cùng đặc sắc.

Giang Thần cười cười một tiếng, nói:

- Đây là tình báo liên quan tới linh dược từ Thiên Cơ các các ngươi, một phần là hơn một ngàn vạn nguyên thạch, quan trọng nhất chính là, các ngươi lại còn bán ra nhiều phần.

- Vì lẽ đó, Thiên Cơ các các ngươi bán ra tin tình báo về linh dược, mà lúc này lại còn nói linh dược là của mình.

- Ta cũng muốn hỏi ngươi, ngươi biết ba chữ vô liêm sỉ viết như thế nào không?

Vô liêm sỉ!

Hai chữ này Giang Thần nói rất nặng, như cái búa lớn đánh mạnh ở trên ngực của Mộng Thiến, khiến cho hô hấp của nàng dồn dập, hàm răng cắn chặt.

Vốn hành động của nàng đã chẳng khác gì ăn cướp, hiện tại lại bị Giang Thần vạch trần, cái nhìn của người ở chỗ này đối với Mộng Thiến đã triệt để thay đổi.

- Còn nữa, ngươi lấy linh dược làm khởi đầu, muốn gây mâu thuẫn, không phải là muốn giết ta, đoạt lại hạt giống hoàng kim hay sao?

Giang Thần lại nói.

Lời đã nói đến nước này, Mộng Thiến cũng không có ý định ngụy trang.

- Lớn mật! Ngươi nhìn lén ta tắm rửa, đoạt linh dược của Thiên Cơ các ta mà dám đứng ở nơi này cãi chày cãi cối sao?

- Di Ninh!

Ống tay áo của Mộng Thiến vung lên, sau đó lùi lại mấy bước, ra lệnh cho Di Ninh ra tay.

Hết cách rồi, cảnh giới của nàng mới là Thần du cảnh sơ kỳ, ngay cả Giang Thần cũng đánh không lại được.

Nhưng mà Di Ninh rất mạnh, Giang Thần không dám khinh thường nàng.

Hắn không vội vã rời đi, mà là nhìn Di Ninh.

Nữ tử tóc ngắn này không hành động như sấm sét, trái lại còn rất do dự, vẻ mặt rất quái dị.

- Di Ninh!

So với bị Giang Thần răn dạy, phản ứng của Di Ninh là chuyện mà Mộng Thiến không thể tiếp nhận được nhất.

Di Ninh cắn răng một cái, ngẩng đầu lên, hung quang trong mắt hiện lên, thế nhưng rất nhanh, dường như lại nghĩ tới cái gì đó mà hung quang nhanh chóng tiêu tan, vẫn đứng bất động tại chỗ như cũ.

Nhìn thấy dáng vẻ Mộng Thiến tức giận sắp nổ tung, Giang Thần cười to nói:

- Ngươi để người của ngươi ở lại chờ chết trong ma đằng mà còn muốn người khác nghe ngươi ra lệnh vô điều kiện sao?

- Di Ninh, đó là kế tạm thời của ta, cố ý kích hắn, nếu không ở dưới tình huống như vậy, nói cái gì hắn cũng sẽ không cứu ngươi!

Mộng Thiến không để ý tới hắn mà bắt đầu giải thích cho mình.

Di Ninh hơi lay động, lời nói này không phải là không có đạo lý.

Chính là bởi vì như vậy cho nên Giang Thần mới cứu mình.

Nàng nhìn Giang Thần một chút, lại đi về phía Mộng Thiến, nói:

- Mộng Thiến, bất kể nói như thế nào, hắn cứu ta một mạng, có điều ta sẽ dựa theo ước định, bảo vệ ngươi đến lúc Vạn thú vực kết thúc.

Tét!

Chẳng ai nghĩ tới Mộng Thiến trực tiếp ra tay, đánh một tát lên trên mặt nàng, thanh âm cực lớn, lực lượng rất tàn nhẫn, cũng khiến cho người ta giật mình.

Rất nhanh, Mộng Thiến cầm một cái trống nhỏ màu xanh lục trong tay, vỗ nhẹ một cái.

Tiếng trống vang lên, vẻ mặt Di Ninh đau đớn, cả kinh nói:

- Âm Phong cổ! Mộng Thiến, không phải ngươi nói đã phá huỷ rồi sao?

Di Ninh trúng một loại kỳ độc, cầu viện Thiên Cơ các.

Thiên Cơ các ưng thuận, nói ra điều kiện chỉ cần Di Ninh đồng ý bảo vệ Mộng Thiến ba năm, như vậy sẽ đồng ý giải độc cho nàng.

Thiên Cơ các vì đảm bảo, cho nên căn cứ vào độc tính của nàng để chế tạo ra một cái trống, có thể khiến cho nàng thống khổ không thể tả, để phòng ngừa nàng có mưu đồ gây rối đối với Mộng Thiến.

Sau khi hai nữ nhân gặp mặt, ở trước mặt nàng Mộng Thiến đã ném vỡ Âm Phong cổ, nói muốn kết nghĩa kim lan với nàng, chân thành chờ đợi nàng.

Di Ninh vô cùng cảm kích, sau khi rất phi thường nghe lời Mộng Thiến, nhìn thấy nàng bởi vì bị nhìn thấy bản thân tắm rửa mà khóc lóc, muốn tự sát cho nên muốn móc hai mắt của Giang Thần ra.

Thế nhưng hiện tại, Âm Phong cổ lần nữa xuất hiện, liên tưởng tới lúc bị vô tình vứt bỏ ở ma đằng, rốt cục nàng đã nhận rõ bộ mặt thật của Mộng Thiến.

- Hừ, ta giữ lại nó chính là đề phòng tình huống như thế này! Ta đã sớm nhìn ra ngươi có ý phản, bất trung với ta!

Thanh âm của Mộng Thiến nghe vào rất lạnh lẽo vô tình, khiến cho người ta cảm giác như là người xa lạ, nói:

- Còn muốn giải chất độc trên người của ngươi thì lập tức bắt hắn, đoạt linh dược lại, phải biết rằng, thuốc giải của ngươi cũng cần Huyết Long mộc.

Câu nói phía sau khiến cho Di Ninh sững sờ, không biết là thật hay là giả.

Giang Thần đã nghe rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn quyết định thật nhanh, xông lên muốn cướp Âm Phong cổ của Mộng Thiến.

Đáng tiếc tuy rằng Mộng Thiến đánh không lại Giang Thần, thế nhưng vừa vặn nàng cũng là Thần du cảnh, cho nên phản ứng của nàng cũng không chậm.

Ngay lập tức né tránh, tiếp theo kêu to tên của Di Ninh.

Chợt, Giang Thần cảm giác được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xuất hiện, hắn lập tức lùi về phía sau.

Di Ninh như là ma, dường như đã quyết định, nàng gắt gao trừng mắt nhìn Giang Thần không tha.

- Ngươi trúng độc gì?

Giang Thần hỏi nàng.

- Cái gì?

Mặt của Di Ninh lộ rõ vẻ nghi hoặc.

- Độc gì ta cũng có thể giải, ngươi không cần nhìn sắc mặt của Thiên Cơ các, hiện giờ ngươi đã chạy ra khỏi phạm vi của tiếng trống, sau khi Vạn thú vực kết thúc, đến Thiên Đạo môn tìm ta.

Giang Thần nói.

Di Ninh ngẩn ra, Mộng Thiến kia cười to lên, nói:

- Di Ninh, nếu như ngươi tin tưởng như vậy thì thực sự là ngu ngốc!