Vẻ mặt Giang Thần rất mờ mịt, không biết lời này là chỉ cái gì.
- Không có gì.
Lý Tuyết Nhi chăm chú nhìn vẻ mặt của hắn, không nhìn thấy chút hoảng loạn nào, lại thêm nàng cũng không chắc chắn lắm cho nên cũng không muốn tra cứu, lo lắng bị người không liên quan biết được chuyện này.
- Cũng còn tốt.
Trong lòng Giang Thần thì lại không bình tĩnh như bề ngoài, hắn lập tức nói sang chuyện khác, nói:
- Sư tỷ, Vạn thú vực là nơi vô chủ, cái hồ kia cũng không thể nói là của các ngươi được, ta không biết chuyện xông vào là chuyện rất bình thường.
Nghe vậy, Lý Tuyết Nhi không có lập tức tỏ thái độ, trầm ngâm không nói, con ngươi như cất giấu toàn bộ vũ trụ nhìn chằm chằm vào hắn không tha, giống như muốn nhìn thấu linh hồn của hắn vậy.
- Theo ta trở về, xin lỗi người ta.
Lý Tuyết Nhi nói.
Nhìn dáng vẻ này, hắn không muốn chấp hành môn quy, cũng không có nghĩa vụ này.
Giang Thần gượng cười, thân thể nã di về phía sau, nói:
- Sư tỷ, chuyện như vậy, làm sao có khả năng nói rõ được chứ? Đối với nữ tử kia mà nói, sự xuất hiện của ta càng làm tăng khó xử, ta xin lỗi ngược sẽ làm cho nàng lúng túng đó.
- Cho nên? Ta nên thả ngươi đi như vậy sao? Ngươi thân là nam nhi, không hề có một chút đảm đương nào sao?
Lý Tuyết Nhi không tin lời giải thích này của hắn.
- Đã như vậy, vậy cũng tốt.
Lý Tuyết Nhi, Thần du cảnh hậu kỳ, so với Mặc Ly còn lợi hại hơn, tự nhiên Giang Thần không phải là đối thủ của nàng.
- Yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện.
Lý Tuyết Nhi nhìn biểu hiện thấy chết không sờn của hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy thú vị, ở bề ngoài, vẻ mặt nàng vẫn băng sương lãnh diễm như cũ, không có tình người.
Chợt, Giang Thần đi theo nàng trở về bên hồ.
Lúc này Giang Thần mới chú ý tới sở dĩ vị sư tỷ này biết bay là do khi mỗi một chân hạ xuống, bàn chân sẽ ngưng tụ ra phù văn huyền diệu, hóa thành băng, nâng đỡ thân thể của nàng.
Phát hiện này khiến cho Giang Thần giật nảy cả mình, nơi này ít nhất là trên không trung gần nghìn thước, Lý Tuyết Nhi lại dùng phương thức này để lăng không, vô cùng nguy hiểm!
Nhưng mà, nàng lại có thể đuổi theo Giang Thần có đôi cánh.
- Băng tâm ý cảnh, muốn làm được trình độ như vậy, ít nhất cũng phải nắm giữ băng chi tiểu đạo, thậm chí còn là băng đại đạo.
Trong lòng Giang Thần nổi lên sóng to gió lớn, ý cảnh võ học cao như thế, tuổi tác của Lý Tuyết Nhi không lớn hơn hắn là bao, thế nhưng cảnh giới cũng đã là hậu kỳ.
- Thiên tài! Đứng đầu Mỹ nhân bảng, hoàn toàn xứng đáng.
Giang Thần vẫn không có hứng thú đối với loại xếp hạng này, thế nhưng hắn đột nhiên phát hiện ra chất lượng của Mỹ nhân bảng rất cao.
Cũng không lâu sau, Giang Thần đã nhìn thấy bên hồ không chỉ có một người, có nam có nữ, hơn hai mươi người.
Một nữ tử trong đó đang che mặt gào khóc, người ở bên cạnh đang an ủi nàng.
Những người khác căm phẫn sục sôi, nhìn thấy Lý Tuyết Nhi trở về, bỗng cảm thấy phấn chấn, sau đó, ánh mắt phẫn nộ rơi vào trên người Giang Thần.
- Chính là người này sao?
- Gan to bằng trời, thực sự là gan to bằng trời!
- Móc con mắt của hắn xuống! Để xem hắn còn dám làm ra chuyện như vậy hay không.
- Nhìn qua rất thanh tú, không nghĩ tới lại bỉ ổi như vậy!
Hai chân của Giang Thần còn chưa đáp xuống đất thì những người này đã mắng to.
- Yên tĩnh.
Mãi đến khi một tên thanh niên tuấn dật trong đó ra hiệu, bọn họ mới im lặng.
- Lý cô nương, chính là hắn sao?
Hắn đi lên, hỏi.
- Hừm, chỉ có điều...
Lý Tuyết Nhi gật đầu một cái, đang muốn thuật lại lời nói của Giang Thần thì lại phát hiện ra thanh niên trước mắt đột nhiên vỗ ra một chưởng, đánh về phía Giang Thần ở phía sau nàng.
Thanh niên này cũng là Thần du cảnh trung kỳ, oai một chưởng như có hàng vạn con ngựa chạy nhanh vậy.
- Phanh!
Lý Tuyết Nhi không nhiều lời, phi kiếm bay ra khỏi ống tay áo, bức lui hắn.
- Lý cô nương, đây là ý gì?
Thanh niên này rất không hiểu nói.
- Giang Thần là đệ tử Thiên Đạo môn ta, một chưởng vừa nãy của ngươi là muốn lấy tính mạng của hắn sao?
Lý Tuyết Nhi lạnh lùng nói.
Vừa nói ra, thanh niên này sửng sốt, những người khác nghị luận sôi nổi.
- Là đệ tử của Thiên Đạo môn thì có thể làm ra chuyện hạ lưu bực này sao?
Ở bên người nữ tử đang gào khóc kia có một vị nữ tử tóc ngắn lạnh lùng nói.
- Đúng vậy! Thiên Đạo môn chính là danh môn chính phái, tại sao lại có thể có đệ tử như vậy chứ?
- Giang Thần này xuất thân thấp hèn, không có giáo dưỡng, thật là làm nhục Thiên Đạo môn.
Lời này lập tức nhen lên lửa giận của mọi người, mũi giáo chỉ về phía Giang Thần.
Lý Tuyết Nhi nhíu mày, nhìn về phía Giang Thần, phát hiện ra dường như người sau đã sớm dự liệu được tình huống như thế.
- Giang Thần, ngươi đến giải thích rõ ràng đi.
Lý Tuyết Nhi nói.
Giang Thần nhún vai một cái, đi tới trước mặt đám người xem thường mình, nói:
- Xin hỏi, ngọn núi này là của các ngươi sao?
Hắn không biện giải thay mình, trái lại còn hỏi một vấn đề rất kỳ quái.
Mọi người nhìn nhau, sau đó lắc lắc đầu.
- Hồ này là của các ngươi sao?
Giang Thần lại nói.
- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?
Có người không nhịn được nói.
- Ồ ta có ý thế này, hồ này chính là nơi vô chủ, ta từ trên không trung hạ xuống, cũng không nhìn thấy có viết có người đang tắm. Ta nhiễm yêu huyết, muốn xuống để tắm, vô ý gặp được vị cô nương kia, như vậy mà được gọi là hạ lưu, gọi là vô liêm sỉ hay sao?
Giang Thần lạnh lùng nói.
- Thực sự là miệng lưỡi sắc bén! Nếu như ngươi không nhìn trộm thì tại sao lại phải chạy?
Thanh niên động thủ vừa nãy quát lạnh.
- Chẳng lẽ ta không tránh hiềm nghi, còn phải đi lên nói lời vừa rồi, giải thích với nàng sao? Ngươi không hỏi đúng sai phải trái mà đã muốn giết ta, thật ra ta rất muốn hỏi một chút đó, đây là cái đạo lí gì vậy?
Giang Thần nhìn thanh niên này, lửa giận trong lòng đang thiêu đốt.
- Đúng rồi, khi ta đáp xuống, bên hồ có một người thanh niên, ta đang muốn hỏi hắn một câu thì hắn đã chạy, ngươi nói xem có kỳ quái hay không. Nếu như hắn nói cho ta biết trong hồ có người đang tắm thì ta sẽ lập tức rời đi.
Giang Thần lại nói.
- Ồ?
Nghe được lời này của Giang Thần, vẻ mặt mọi người rất quái dị.
Vừa nãy nhóm người này đã nói rõ ràng, nam nữ thay phiên nhau tắm, khi nữ tử tắm rửa, tất cả nam tử đều phải ở dưới chân núi.
Hiện tại Giang Thần nói có nam nhân ở bên hồ, ý kia đã rất rõ ràng.
- Người này là ai chứ?
Lý Tuyết Nhi hỏi.
Giang Thần quét mắt nhìn đám người một chút, ánh mắt rơi lên trên người một người đang trốn trốn tránh tránh, chính là người mà vừa nãy hắn đã gặp được.
- Hắn.
Mọi người nhìn sang theo phương hướng Giang Thần chỉ, nhìn thấy vẻ mặt của người kia trở nên vô cùng đặc sắc.
- Nói hươu nói vượn! Đệ đệ của ta sao có khả năng làm ra chuyện như vậy chứ!
Thanh niên lúc trước xuất chưởng muốn lấy tính mạng của Giang Thần quát lên.
- Ồ!
Giang Thần cười khẩy nói:
- Ta còn đang nói người nào đó cái gì cũng không hỏi mà đã muốn giết ta, hóa ra là muốn diệt khẩu!
- Ngươi...
Thanh niên giận dữ, năm ngón tay nắm chặt lại.
- Ngươi cái gì mà ngươi!
Giang Thần trực tiếp ngắt lời của hắn, nói:
- Ngươi đừng tưởng rằng một chưởng vừa nãy không đắc thủ còn không cam lòng, ta nói cho ngươi biết, ngươi bởi vì đệ đệ ngươi mà muốn giết ta, như vậy một khi có cơ hội ta cũng sẽ giết đệ đệ của ngươi!
Đệ đệ của hắn mới là Tụ nguyên cảnh.
Giang Thần có tư cách nói ra lời này.
- Ngươi biết ta là ai không?
Thanh niên nói.
- Uy hiếp ta sao? Vậy ngươi có thể chọn bên đi.
Giang Thần không để ý chút nào, ngược lại Lý Tuyết Nhi đã đứng ở bên cạnh hắn.
- Được rồi!
Lúc này, vị nữ tử tóc ngắn vừa nãy đi tới trước người của Giang Thần, nói:
- Bất kể là ngươi cố ý hay là vô ý, chỉ là ngươi đã nhìn thấy Mộng Thiến, đúng không?
- Đúng vậy.
Giang Thần không có phủ nhận.
- Như vậy đã làm hỏng sự thanh bạch của Mộng Thiến, tự ngươi móc hai mắt của ngươi ra đi.