Bốn người này nhìn thấy Giang Thần muốn đi cho nên vội vàng gọi hắn lại.
- Sư huynh.
Một nữ tử khác đi lên phía trước, ôn nhu nói:
- Vừa nãy chúng ta trải qua cuộc trốn chạy cho nên đã tiêu hao kịch liệt, cần lập tức khôi phục, thế nhưng nơi này không có cách nào hấp thu linh khí, không biết sư huynh có thể bảo vệ chúng ta một quãng thời gian hay không.
Ở Vạn thú vực, thứ trí mạng nhất chính là lực lượng của bản thân tiêu hao sạch sẽ.
Cho dù bốn người mới dùng đi một phần ba, thế nhưng vẫn hoảng hồn.
Rất sợ Giang Thần không đồng ý, nữ tử này mở lớn mắt nhìn, trên khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên vẻ chờ mong.
- Được thôi.
Giang Thần liếc nhìn một vị nữ tử khác, vừa nãy chính là nàng đã lòng tốt nhắc nhở qua mình, bởi vì điểm này, hắn có thể giúp một tay.
- Quá tốt rồi.
Nữ tử trước mắt còn tưởng rằng là công lao của chính mình, nàng kinh hỉ quát to một tiếng.
Rồi năm người tìm một nơi không nhiều yêu thú để nghỉ ngơi.
Giang Thần biết được tên của bốn người, Hứa Đào, Hàn Thiên Diệp là tên của hai nam tử kia.
Người có lòng tốt nhắc nhở Giang Thần tên là Thủy Sanh, là một nữ tử nhỏ tuổi rất khả ái, sau khi nguy hiểm được giải trừ, vẻ mặt nàng rất yên tĩnh.
Đàm Vân cuối cùng thì lại ngược lại, như quen thuộc, nói rất nhiều, rất nhiệt tình đối với Giang Thần.
Có điều Giang Thần không nói ra quá nhiều tin tức của mình, bèo nước gặp nhau, không muốn bại lộ quá nhiều, mang đến phiền phức cho bốn người này.
Hắn giết Mặc Thanh, rất có thể sau đó sẽ gặp phải trả thù.
Có điều này lại bị bốn người hiểu lầm là giả vờ thần bí, lại thấy hắn tuổi còn trẻ đã là Thần du cảnh, cho nên suy đoán lai lịch của hắn rất bất phàm.
Giang Thần nhìn thấy bốn người chỉ thông qua linh đan để khôi phục chân nguyên, cho nên hắn mới lấy ra mấy con yêu thú chết đi đã từ trong nạp giới, lại nấu thành canh thịt.
- Nạp giới?
Bốn người sáng mắt lên, ánh mắt Đàm Vân kia nhìn Giang Thần càng thêm cuồng nhiệt, nói:
- Sư huynh, ngươi trẻ tuổi như vậy đã là Thần du cảnh, nhất định là đến từ thế lực lớn nha? Nói cho người ta đi mà.
Nàng tiến đến bên người Giang Thần, rất là dụ hoặc.
- Từ núi lớn đi ra.
Giang Thần bất đắc dĩ cười nói.
- Núi lớn?
Đàm Vân vừa nghe thấy vậy, bắt đầu liên tưởng, nói:
- Thủy hỏa sơn trang? Liên vân thập bát bảo? Chẳng lẽ là Kiếm tiên sơn?
Nàng liên tiếp nói ra ba thế lực lớn của Hỏa vực, đặc biệt là thế lực cuối cùng, càng là thế lực hàng đầu.
Nàng nhận định Giang Thần từ thế lực lớn đi ra, lại thấy tướng mạo và tu vi của Giang Thần đều là nhất lưu, cho nên mới muốn nhờ đó leo lên.
Nếu như có thể trở thành bạn lữ thì càng là chuyện phong quang vô hạn.
Nhìn thấy Đàm Vân có bộ dáng này, đám người Hứa Đào, Hàn Thiên Diệp khá là bất mãn, lòng cảm kích đối với Giang Thần đã giảm bớt đi rất nhiều.
Thủy Sanh kia cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên, Giang Thần đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, nói:
- Có người đến rồi.
Lời này vừa dứt không bao lâu, từ cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.
- Ta nói ai lại làm nũng ở trong rừng rú thế này, hóa ra là ngươi, chuyện này cũng khó trách.
Người còn chưa tới, một giọng nữ chói tai đã truyền đến đầu tiên.
Đàm Vân nghe thấy thanh âm này là người có phản ứng lớn nhất, mày liễu dựng thẳng lên, giận dữ người vừa nói chuyện.
Rất nhanh đã có một đám người chậm rãi đi tới, nhiều đến hơn hai mươi người.
Đi ở phía trước chính là nữ tử vừa mới nói, tư sắc không tầm thường, trang điểm xinh đẹp, thế nhưng lại mặc một thân nhuyễn giáp, không ra gì cả.
- Lý Tử, ngươi có ý gì?
Đàm Vân quát lên.
- Không có gì, đi ngang qua mà thôi, nhìn thấy là người quen đã lâu cho nên mới tới đây lên tiếng chào hỏi, sao? Đây chính là người mà ngươi coi trọng? Cũng không ra sao nhỉ.
Nữ tử tên là Lý Tử quan sát Giang Thần từ đầu đến chân, tiếp theo lại lắc lắc đầu.
- Khắp toàn thân không thấy một cái linh khí nào cả, mặc trường bào đã đi vào, thực sự là đủ keo kiệt.
Nàng lại nói.
- Hừ! Lý Tử, đây chính là do ngươi vô tri, sư huynh đã là Thần du cảnh, đương nhiên không cần công cụ bảo hộ, một kiếm đã có thể chém giết yêu thú tướng cấp.
Đàm Vân hừ lạnh một tiếng, cười đối phương vô tri.
- Thần du cảnh?
Lý Tử sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới Giang Thần tuổi còn trẻ mà đã có cảnh giới cao như vậy.
Nàng thân là Tụ nguyên cảnh, không khỏi vì lời nói vừa rồi của mình mà cảm thấy hối hận, có điều nàng lại nghĩ đến cái gì đó, cũng không phản đối mà chỉ nhún vai một cái.
- Cũng chỉ là Thần du cảnh sơ kỳ nhập môn, so ra với Hướng sư huynh thì đáng là gì chứ?
Ở phía sau nàng, một tên thanh niên khí chất xuất chúng đứng đó, đang rất hứng thú nhìn hai nữ nhân đấu võ mồm, khi mọi người nhìn về phía hắn, hắn khẽ mỉm cười.
- Ngươi cũng sử dụng kiếm? Một kiếm chém giết yêu thú tướng cấp, ta cảm thấy rất hứng thú, luận bàn một chút được chứ?
Vị Hướng sư huynh này nói.
- Không có hứng thú.
Giang Thần nói.
Hướng sư huynh không muốn nhận được đáp án này, con mắt tức thì nheo lại.
- Không phải là sợ đó chứ? Đây cũng là chuyện rất bình thường, Hướng sư huynh chính là đệ tử nội môn của Quy Nhất kiếm phái, so kiếm, đúng là tự tìm khổ.
Lý Tử nói.
- Quy Nhất kiếm phái, đệ tử nội môn?
Đàm Vân đang nghĩ xem nên tranh thế nào mới lấy làm kinh hãi, chỉ là hai tin tức này đã đủ để nói rõ vấn đề ở đâu.
Nghĩ đến lại bị Lý Tử áp chế, trong lòng Đàm Vân rất không thích, kỳ vọng Giang Thần có thể có biểu hiện.
Nhưng mà, Giang Thần lại nói:
- Các ngươi đã gần như hoàn toàn khôi phục, như vậy ta sẽ rời đi.
Dứt lời, hắn thật sự xoay người rời đi.
Đàm Vân trợn mắt lên, đi lúc này sẽ bị người ta cười lâm trận bỏ chạy đó!
Hay là nói, Giang Thần thật sự lâm trận bỏ chạy?
- Ta có nói ngươi có thể đi sao?
Không ngờ, Hướng sư huynh đột nhiên quát lạnh một tiếng.
Tức thì đã có hai tên đệ tử Quy Nhất kiếm phái nhếch miệng nở nụ cười, ngăn cản Giang Thần lại.
- Tránh ra.
Giang Thần nhíu nhíu mày, vẻ mặt rất khó chịu.
- Không tránh thì sao nào? Không nghe thấy Hướng sư huynh đang nói chuyện với ngươi sao?
- Ngươi cho rằng Thần du cảnh đã ghê gớm rồi sao? Hướng sư huynh có thể đánh ngươi tới mức ngay cả mẫu thân ngươi cũng không thể nhận ra được!
Hai đệ tử Tụ nguyên cảnh của Quy Nhất kiếm phái căn bản không sợ Giang Thần.
- Ngươi muốn đi cũng được, quỳ dập đầu ở trên mặt đất, hoặc là để kiếm của ngươi ở lại.
Hướng sư huynh lại nói.
Không phải hắn ham muốn kiếm của Giang Thần, ngay cả kiếm của Giang Thần ra sao hắn cũng chưa từng thấy.
Có điều, đây là quy củ của Quy Nhất kiếm phái, kiếm khách so chiêu, người thua, nhất định phải để lại kiếm của mình.
Ở trong mắt của Hướng sư huynh, Giang Thần thua, thua nên mới bắt đầu muốn chạy trốn.
Mắt thấy chuyện đã trở nên không thể thu thập, Đàm Vân không biết nên làm gì, không dám nói lung tung.
Lại là Thủy Sanh kia lo lắng nói:
- Giữa chúng ta chưa từng có khúc mắc, các vị sư huynh Quy Nhất kiếm phái, các ngươi chính là người của thập đại tông môn, nên có khí khái của mình mới phải.
- Thủy Sanh!
Đàm Vân vội kêu lên.
Lý Tử nở nụ cười, cười trên sự đau khổ của người khác.
- Ý của ngươi nói, hiện tại ta rất không có khí khái sao?
Âm thanh của Hướng sư huynh nghe qua cực kỳ lạnh lẽo, cả người tỏa ra phong mang ác liệt.
- Không... Không phải.
Thủy Sanh cả kinh, sợ đến mức run lẩy bẩy.
- Ngươi tự vả vào miệng mình, khi nào ta lên tiếng mới được dừng lại!
Hướng sư huynh quát lên.
Thủy Sanh sững sờ, ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt và kinh hoảng.
- Không nghe thấy lời của Hướng sư huynh sao? Tiện nhân nhà ngươi!
Lý Tử rất tình nguyện nắm lấy cơ hội đả kích Đàm Vân, ngay cả bằng hữu của nàng cũng không buông tha. Nàng xông lên muốn tát Thủy Sanh.
Phanh!
Thủy Sanh sợ đến mức nhắm mắt lại, chỉ là thống khổ trên mặt như trong dự đoán lại không tới.
Nàng cẩn thận từng li từng tí một mở mắt ra, phát hiện ra tay của Lý Tử đã bị một bàn tay lớn bắt lại.
Chủ nhân của bàn tay là Giang Thần.
- Nàng không nói sai, ngươi rất không có khí khái, không, ngươi chính là một rác rưởi ỷ thế hiếp người, nói hai chữ khí khái cũng là làm nhục nó.