- Buồn cười, như vậy ta cũng nói cho ngươi biết, coi như là thiên hoàng địa lão thì tiện dân như ngươi cũng không thể đuổi theo được ta.
Vẻ mặt của Tam hoàng tử rất khinh bỉ, không đem lời này để ở trong lòng.
- Khi ngươi bị tiện dân giết chết thì ta rất muốn xem xem sắc mặt của ngươi sẽ như thế nào.
Giang Thần nói.
- Được rồi, tránh ra đi.
Lão giả cụt tay trên lâu thuyền không muốn tiếp tục nữa, ai biết Tam hoàng tử có thể lại bắn tên hay không, hại hắn lại phải tự đoạn cánh tay còn lại.
Giang Thần liếc nhìn Tam hoàng tử, bay về phía tộc nhân của mình.
Nhìn bóng người của hắn, Tam hoàng tử đang suy nghĩ xem có cần bắn cho đối phương một tên nữa hay không.
Có điều, hắn không nắm chắc được rốt cuộc Thiên Đạo môn có dám giết mình hay không cho nên đành phải thôi, sau đó điều động lâu thuyền rời đi.
Mãi cho đến khi lâu thuyền đi rất xa, những người còn lại mới dám bắt đầu nghị luận.
- Tam hoàng tử này thực sự là coi trời bằng vung.
- Quá lỗ mãng, làm cho một Thông thiên cảnh mất một cánh tay, như vậy sẽ mất rất nhiều thực lực rồi đó.
- Đúng vậy, hơn nữa ngay một chút lợi lộc mà Tam hoàng tử cũng không chiếm được, nữ nhân kia cũng không chết.
- Có điều nói đi nói lại, Giang Thần này thực sự là lớn gan, ngay cả Tam hoàng tử cũng dám cứng đối cứng.
- Điều đó là đương nhiên, hắn nắm giữ Thần mạch, lại trở thành người đứng thứ mười Thiên tử bảng, Thiên Đạo môn sẽ dùng hết toàn lực bảo vệ hắn.
- Nhưng mà dựa vào phong cách hành sự của Tam hoàng tử, nếu lần sau gặp được, nhất định sẽ giết chết Giang Thần.
Trong tiếng bàn luận, Giang Thần dẫn người trở lại Xích tiêu phong.
Mũi tên kia của Tam hoàng tử rất độc ác, nếu như không phải y thuật của Giang Thần cao siêu thì Giang Lộ đã sớm tuyệt khí bỏ mình.
Trong lòng hắn sinh ra sự thù hận rất lớn đối với tên hoàng tử không coi ai ra gì kia.
- Chỉ cần đủ mạnh, dù cho là hoàng quyền, ta cũng sẽ lật đổ!
Vui sướng khi đánh chết Lý Thấm bị khát vọng mãnh liệt thay thế, hắn hận không thể lập tức thăm dò bí mật Thần Du cảnh.
Có điều, trước đó hắn phải bắt đầu chuẩn bị vì chuyện giải độc của Cao Nguyệt.
Hắn không cho phép chuyện Lý Thấm lần nữa xảy ra!
Buổi tối hôm đó, rất nhanh tin tức Giang Thần chém giết Lý Thấm đã truyền ra khắp Hỏa vực, bao gồm cả việc xảy ra xung đột với Tam hoàng tử nữa.
Kết quả như thế đã vượt quá dự liệu của không ít người.
Không ít người lén lút chửi bới Giang Thần, nguyên nhân không có gì khác, những người này đã đặt cược Giang Thần sẽ thua, kết quả lại mất hết vốn liếng.
Có điều, Giang Thần cũng đã đạt được một ít tiếng tăm ở Hỏa vực.
Hắc Long thành, Ninh phủ, phòng nghị sự cấp cao nhất.
Nơi này ngày thường đều rất là nhàn rỗi, chỉ có gặp phải việc quan trọng đặc biệt thì mới sẽ nghênh đón trưởng lão và người quyết định của Hắc Long thành mà thôi.
Vào giờ phút này, sáu mươi sáu cái ghế trong phòng nghị sự hầu như đều có người ngồi, từ đó có thể thấy được chuyện sắp thảo luận quan trọng bao nhiêu.
- Ba ngàn vạn nguyên thạch hạ cấp! Ba ngàn vạn đó! Sao Ninh Hạo Thiên có thể đồng ý bồi thường như vậy chứ?
- Đúng vậy, đây không phải là tử kim, với số lượng này có thể nói là khiến cho Ninh gia tổn thương gân cốt.
- Quá không hiểu chuyện!
Đại phu nhân nhìn các trưởng lão kích động và đau lòng, trầm mặc không nói, tùy ý để nước bọt của bọn họ bắn tung toé.
Nàng nghiêng đầu, nhìn về phía mấy người ở cuối cái bàn dài.
Mấy vị này mới là người chân chính nắm giữ quyền lên tiếng ở Ninh gia.
Trong đó, có trượng phu của nàng, Ninh Khiếu Phong.
- Nói đủ chưa?
Ninh Khiếu Phong nhẹ nhàng nói một câu, tức thì khiến cho phòng nghị sự rơi vào yên tĩnh.
Hắn có quyết đoán như vậy, ngồi ở trên ghế giống như là một ngọn núi lớn. Chòm râu đã bắt đầu hoa râm, thế nhưng một đôi mắt lại có tinh quang lấp loé, thêm vào vẻ mặt nghiêm túc, khiến cho người ta nhìn mà phát khiếp.
- Nhi tử của ta đã là Thông thiên cảnh, Ninh gia không có nhiều Thông thiên cảnh, tuổi còn trẻ đã như vậy, thành tựu tương lai càng phi phàm, chỉ có ba ngàn vạn nguyên thạch hạ cấp thì có đáng gì chứ?
Hắn nói.
Không ai dám lên tiếng, ngoại trừ hán tử trung niên ngồi phía đối diện với hắn.
- Nếu Ninh Hạo Thiên ghê gớm như vậy thì cứ hắn ra tay, không phải Thông thiên cảnh sao?
Tướng mạo của người này giống nhau đến bảy phần so với Ninh Khiếu Phong, đường nét trên khuôn mặt cũng nhu hòa hơn rất nhiều, giữa hai lông mày để lộ ra vẻ tuấn dật, nhất định tướng mạo khi còn trẻ cũng không tầm thường.
Đại phu nhân bĩu môi, người nói chuyện này là phụ thân của Ninh Bình, Ninh Tỉnh Sư, từ khi Ninh Bình chết ở trên tay của Giang Thần, hắn đã tràn ngập cừu hận đối với nàng.
Hiện tại Ninh Khiếu Phong khen nhi tử của mình đã khiến cho Ninh Tỉnh Sư rất là bất mãn.
- Nhi tử của ta vừa trở thành Thông thiên cảnh, còn cần củng cố vững chắc, như vậy mới có thể lại lên thêm một tầng nữa, không có thời gian đi thu thập nguyên thạch.
Ninh Khiếu Phong lạnh lùng nói.
- Vậy để Ninh phủ chúng ta ra tay sao? Ba ngàn vạn nguyên thạch, như vậy không phải các viện sẽ thắt lưng buộc bụng sống qua ngày hay sao?
Ninh Tỉnh Sư cả giận nói.
- Tương lai nhi tử của ta đột phá Thông thiên cảnh, Hắc Long thành sẽ một lần nữa quật khởi, đạo lý này chẳng lẽ ngươi không hiểu?
Ninh Khiếu Phong hỏi.
- Ha ha, ta hiểu, đương nhiên ta hiểu, nữ nhân của ngươi lần trước cướp đoạt Thần mạch của người khác, khiến cho Hắc Long thành hổ thẹn. Lúc đó ngươi cũng từng nói như vậy, thế nhưng kết quả? Dùng phương pháp chó má gì chứ, hiện tại Thần mạch biến mất từng cây từng cây, Thông thiên cảnh đã là cực đúng hạn rồi đúng không?
Ninh Tỉnh Sư châm chọc nói.
Nghe vậy, sắc mặt của Đại phu nhân lúc trắng lúc xanh, tức giận nói:
- Được rồi! Không cần bàn nữa, nguyên thạch ta sẽ bảo nhà mẫu thân ta ra tay.
Vừa nói xong, tất cả người ở chỗ này đều giật mình, Ninh Tỉnh Sư cũng không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, hắn không khỏi sửng sốt.
Nhà mẫu thân nàng, đích thật không đơn giản.
- Ba ngàn vạn nguyên thạch hạ cấp, Hắc Long thành chúng ta vẫn có thể ra được, Tô Thuyên, ngươi không cần phải lo lắng.
Lúc này, lão giả ngồi ở chính vị mở miệng nói.
Hắn giải quyết dứt khoát, không ai có ý kiến.
Bởi vì hắn là chủ nhân của Hắc Long thành, Ninh Hải.
Hai tay Đại phu nhân ôm ngực, mắt lạnh lùng nhìn Ninh Tỉnh Sư kia một chút, rất khó hiểu.
- Từ trưởng lão chữ Giáp trở xuống, tất cả đi ra ngoài đi.
Ninh Hải lại nói.
Phòng nghị sự sửng sốt một chút, sau đó tiếng ghế di chuyển vang lên, rất nhanh, phòng nghị sự chỉ còn lại không tới mười người.
Hắc Long thành, địa vị của trưởng lão chia làm bốn cấp bậc giáp ất bính đinh, đại diện cho quyền thế không giống nhau.
Người còn ở đây hiện giờ là người có thể quyết định vận mệnh của Hắc Long thành.
Còn có nhất mạch dòng chính của Ninh phủ, bao gồm cả Đại phu nhân cũng không rời đi.
- Thái độ của Thiên Đạo môn rất quan trọng, Tô Tú Y đã thu hồi chức vụ Phó chưởng giáo của Hạo Thiên, thâm ý trong đó, các ngươi có ý kiến gì không?
Ninh Hải hỏi.
- Đạo cân bằng mà thôi, Hạo Thiên quả thật có chút quá, hầu như là một tay che trời, đương nhiên Tô Tú Y sẽ muốn chèn ép một chút, có điều chỉ làm dáng một chút mà thôi.
Có người lập tức đáp.
- Không sai, Hạo Thiên chính là Thông thiên cảnh trẻ trung nhất trăm năm qua của Hỏa vực, sao Thiên Đạo môn cam lòng vứt bỏ được chứ.
- Chính là đạo lý này.
Đa số mọi người rất lạc quan, không có để ý quá nhiều.
- Nhưng ta sợ, rất nhanh cân bằng này sẽ nghiêng về phía Giang Thần, Thần mạch của hắn đang khôi phục.
Bỗng nhiên, một câu của Ninh Tỉnh Sư làm cho bầu không khí trở nên trầm mặc.
Chỉ là lần này Đại phu nhân cũng không trách hắn, bởi vì chuyện này nhất định phải coi trọng.
- Uy lực của Thần mạch, chúng ta đều đã từng thấy ở trên người của Hạo Thiên, nếu như cho Giang Thần thời gian, tương lai sẽ lại là Giang Thanh Vũ thứ hai, không! So với Giang Thanh Vũ còn đáng sợ hơn.
Lời này được không ít người tán thành.
- Liên hệ với Hắc Bạch môn, bất luận phải trả giá tiền cao bao nhiêu cũng phải làm cho Giang Thần chết.
Ninh Hải ngồi ở chủ vị mở miệng, nói:
- Giang Thần vừa chết thì sẽ không tồn tại cân bằng gì nữa.