Tượng đá Đại tướng quân còn chưa sống lại thì lửa đã nâng đỡ bốn vó của chiến mã, đạp không đi lên, nhằm về phía sát thủ đứng trên bia đá.
Bia đá nổ tung, sát thủ sợ đến mức hồn vía lên mây, xuất toàn lực nhảy ra, hai tay không ngừng đánh ra phi đao.
Leng keng keng!
Phi đao có thể cắt đứt sắt đá đánh vào trên người Đại tướng quân, phát ra tiếng giòn giã liên tiếp, tiếp theo lại bị đánh rơi xuống mặt đất.
Đại tướng quân không bị tổn hại lông tóc, trường mâu phá không mà đi.
- Đây là thứ quái quỷ gì vậy?
Cảm nhận được uy lực hủy thiên diệt địa đáng sợ của trường mâu, sát thủ sợ hãi kêu to. Cũng may hắn còn đủ nhanh nhẹn, tránh thoát được đòn này, chỉ có điều người lại chật vật bị đánh cho lăn lui lại hơn mười thước.
Sau khi bò lên, sát thủ không nói hai lời, phi đao đánh về phía Giang Thần.
Trong giây lát phi đao đã đi tới trước người của Giang Thần, phong mang không gì không xuyên thủng đủ để cắt hắn thành hai nửa.
Kinh nghiệm thực chiến của sát thủ phong phú, biết giết chết Giang Thần thì Đại tướng quân sẽ dừng lại.
Mắt thấy phi đao sắp đắc thủ, trên bản sách nhỏ trong tay Giang Thần hiện ra kim quang chói mắt, một vị thiên thần thân mặc giáp vàng bay ra ngoài, thần uy kinh thế, nhẹ nhàng phất tay một cái, tất cả phi đao biến thành phấn vụn.
- Trời ạ! Đây là linh khí gì chứ?
Sát thủ triệt để há hốc mồm.
Cũng đúng lúc này, một đòn súc thế của Đại tướng quân đã đánh tới, thân thể sát thủ giống như đạn pháo bay ra ngoài, đánh vỡ tường ngoài của săn cung, lại xuyên thủng một toà Thiên điện, cuối cùng tạo thành một cái hố to ở trên mặt đất được lát đá.
- Chuyện này... ít nhất giá cả ám sát cũng phải tăng lên gấp trăm lần chứ!
Sát thủ gian nan ngẩng đầu lên, lúc này đã nhìn thấy Giang Thần ở ngay phía trên mình, đang dùng ánh mắt vô tình nhìn hắn.
Đại tướng quân thúc ngựa đến, trường mâu xuyên thủng lồng ngực của hắn.
Thân thể của sát thủ chỉ kịp co giật mấy lần, sau đó đã mất đi hành động, không cam lòng nhắm hai mắt lại.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, Văn Tâm và Mạnh Hạo trên thuyền phi hành nhìn thấy vậy lập tức trợn mắt há hốc mồm.
- Giang Thần này, rốt cuộc có bao nhiêu bí mật chứ?
Văn Tâm không nhịn được nghĩ đến. Nàng đột nhiên cảm thấy tràn ngập tự tin đối với việc Giang Thần muốn cạnh tranh vị trí chưởng giáo cùng Ninh Hạo Thiên.
Khi thuyền phi hành còn cách mặt đất năm sáu thước thì hai người không thể chờ đợi được nữa mà nhảy xuống, đi qua chỗ Giang Thần.
- Giang Thần, vừa nãy là linh khí gì vậy? Sao lại lợi hại như vậy chứ? Thần du cảnh ở trước mặt nó, ngay cả một đòn cũng không chịu được.
Mạnh Hạo kích động nói.
- Có được ở đây, đây là toà săn cung thứ sáu kia.
Nghe hắn nói như vậy, Văn Tâm và Mạnh Hạo cả kinh, lập tức nhìn ra xung quanh.
Bọn họ chưa từng thấy các săn cung khác, nhưng đối với lời nói của Giang Thần lại tin tưởng không nghi ngờ.
- Ngay cả chạy trốn mà ngươi cũng có thể nhặt được bảo vật như vậy, có còn lẽ trời hay không chứ? Tại sao không phải là ta?
Mạnh Hạo hét lớn.
Giang Thần cười cười, thầm nghĩ nếu như là ngươi, thân thể của ngươi đã là của Thanh Ma rồi.
Sau đó, Giang Thần vơ vét ở trên thi thể của sát thủ, đáng tiếc không thu hoạch được gì.
- Lúc sát thủ Hắc Bạch môn làm nhiệm vụ sẽ không mang đồ vật tùy thân.
Văn Tâm nói.
- Đáng tiếc.
Giang Thần lắc đầu một cái, tài nguyên tu luyện mà Thần Du cảnh dùng, đối với Tụ nguyên cảnh mà nói, là báu vật.
Lúc này, ba người cảm nhận được mặt đất dưới chân đang chấn động, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.
Giang Thần nghĩ đến cái gì đó mà nhìn về phía ngọn núi bên dưới.
- Một đầu cự lang thật lớn!
Mạnh Hạo và Văn Tâm nhìn thấy cự lang được Giang Thần cứu lúc trước chạy tới đây.
- Là yêu thú thần cấp, chạy mau!
Văn Tâm vội vã khống chế thuyền phi hành tới đây.
- Chờ một chút.
Giang Thần gọi bọn họ lại, nhìn cự lang đang từng bước một đi tới.
Lúc này, ba người mới chú ý tới trong miệng cự lang có ngậm một cỗ thi thể, như là một con hổ.
Cự lang đi tới bên ngoài săn cung, thả thi thể xuống, nhìn Giang Thần một chút, sau đó lại xoay người rời đi.
- Chuyện này... Đây là yêu thú quỷ cấp, Kim Cương hổ!
Văn Tâm thấy rõ thi thể, hít vào một ngụm khí lạnh.
Kim Cương hổ, thể tích không lớn, nhưng nặng mấy ngàn cân, da lông cứng cỏi, xương trên người chẳng khác nào được đúc thành từ sắt thép, sức phòng ngự rất là kinh người, tốc độ của bản thân cũng không chậm.
Có lúc chỉ dựa vào va chạm kẻ địch đã có thể tạo thành uy lực rất đáng sợ.
Nếu Tụ nguyên cảnh gặp phải nó thì chỉ có thể chạy trối chết mà thôi.
Chỉ có điều, ở trước mặt yêu thú thần cấp như cự lang, Kim Cương hổ rất là yếu đuối nhỏ bé.
Điều mà Văn Tâm không hiểu chính là tại sao cự lang lại muốn đưa thi thể cho bọn họ, một yêu thú quỷ cấp, yêu huyết trên người có thể bán ra với giá cao, cốt nhục và dược thảo phối hợp sẽ tạo thành dược dịch, vô cùng hữu ích đối với tu hành.
- Là báo ân, trước đó ta đã cứu đầu cự lang này.
Giang Thần giải thích nghi hoặc cho hai người.
Thương thế của cự lang đã khôi phục, rốt cục đã nhớ tới Giang Thần.
Hai người cảm thấy khó mà tin nổi, làm sao Giang Thần có thể giúp yêu thú thần cấp cơ chứ?
Nhưng mà, nghĩ đến các loại thủ đoạn thần kỳ của Giang Thần, bọn họ lại cảm thấy chuyện này không có gì để kỳ quái cả.
- Không cần lo lắng, yêu huyết rất mới, nhanh bọc lại.
Giang Thần bắt chuyện với Mạnh Hạo, hút khô máu của đầu Kim Cương hổ này, lại mang cái nồi kia ra, phối hợp với dược liệu bắt đầu luộc.
Không phải Giang Thần tùy tiện thả dược liệu vào, mà là rất có chú trọng, căn cứ vào vài dược thiện cổ xưa mới biết được phương pháp này.
Chẳng bao lâu, mùi thịt tràn ra ngoài, ba người hít sâu một cái, khí huyết trong cơ thể bắt đầu cuồn cuộn, mỗi một lỗ chân lông đều giãn ra.
Tiếp đó, ba người ăn như hùm như sói uống sạch canh thịt, gặm xương.
Không có bất kỳ đồ gia vị nào, thế nhưng mà máu thịt của yêu thú quỷ cấp tự mang theo hương vị, ngay cả một chút cặn thừa ba người cũng không để lại.
So với dùng linh đan còn kịch liệt hơn, ba người cảm thấy miệng lưỡi khô không khốc, cả người nóng lên.
- Không xong rồi, ta muốn đi tu luyện!
Mạnh Hạo không muốn lãng phí cơ hội tốt này, hắn muốn nhân lúc này để đột phá cảnh giới.
Văn Tâm cũng giống như vậy.
- Đừng nóng vội, bôi những yêu huyết này lên trên người, đây là yêu huyết thần cấp.
Giang Thần lấy ra yêu huyết của đầu ác viên kia, lại phân cho hai người.
Sau khi để lại một phần cho mình, hắn tìm một gian phòng ở trong săn cung, vận chuyển công pháp Thiên cấp.
Trải qua một đoạn thời gian rất dài, trên thân thể của hắn có sấm đì đùng vang vọng, tiếng gân cốt như pháo nổ tích tách không ngừng vang lên.
Chờ tới lúc kết thúc, cảnh giới của Giang Thần lại tăng lên một tầng. Chỉ có điều bởi vì vừa đột phá trung kỳ viên mãn, vì vậy hắn cũng không có đột phá thêm một bước.
Mà cảnh giới của Văn Tâm và Mạnh Hạo trước sau đột phá.
Mạnh Hạo đã đạt đến trung kỳ đỉnh cao, mà Văn Tâm thì lại vượt qua Giang Thần, đạt tới hậu kỳ đỉnh cao.
Vốn cảnh giới của nàng còn cao hơn so với Giang Thần, sau đó ở Xích tiêu phong cũng chuyên tâm tu luyện, ngay cả một khắc cũng không lười biếng.
- Yêu thú quỷ cấp nhất định phải Thần du cảnh mới có thể bắt được. Đặc biệt là Kim Cương hổ, ít nhất cần tu vi Thần du cảnh trung hậu kỳ, thuê một tên Thần du cảnh như vậy cũng có giá trên trời! Không nghĩ tới hôm nay lại bởi vì nguyên nhân như vậy mà chúng ta có cơ hội sử dụng nó.
Mạnh Hạo kích động nói.
Lúc này, cự lang đã lần nữa đến, nó mang đến hai cỗ thi thể yêu thú, đều là vương cấp.
Cũng giống như vừa nãy, thả thi thể xuống, cự lang liếc mắt nhìn Giang Thần, quyết đoán rời đi.
- Chuyện này... Cho dù là đệ tử thế lực lớn cũng sẽ không xa xỉ như vậy, bỗng nhiên có thi thể của loại yêu thú cấp bậc như vậy.
Mạnh Hạo kích động đến mức nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
- Không nên gấp.
Giang Thần bỏ thi thể vào nạp giới, nói:
- Chúng ta vừa uống canh xong, không thể hấp thu tốt nhất, đi rèn luyện đi, vừa vặn nơi này là sơn mạch.
Nếu như cự lang cứ tiếp tục như vậy, Giang Thần có lòng tin ở trong thời gian ngắn nhất đạt đến Thần du cảnh.
- Được!
Mạnh Hạo và Văn Tâm không có ý kiến, thi thể sát thủ bị ném ra sau đầu.
Ba người phấn khởi đi vào trong sơn mạch, bắt đầu công cuộc săn giết.