Trêu chọc Sở Lạc xong, Giang Thần đặt tâm tư vào trên cái đèn trong tay.
Trên thư viết nó tên là Dẫn Hồn đăng, nhưng rõ ràng cái tên này là căn cứ vào hoàng lăng mà thay đổi, Giang Thần cũng không muốn gọi cái tên này.
Từ điểm nó bất diệt ngàn năm là có thể thấy được, đây là một kiện linh khí rất mạnh mẽ, có khả năng còn ở bên trên cả linh khí.
Không giống gì Xích tiêu kiếm, nó không có hư hao, năng lượng cũng không có trôi đi quá nhiều.
Nếu như là linh khí bình thường thì đã sớm bởi vì thời gian ăn mòn mà không có cách nào sử dụng được nữa. Hoặc là uy lực mất đi rất nhiều, chỉ có linh khí cấp năm trở lên thì mới có thể chống đỡ được năm tháng vô tình.
Đương nhiên, đây là so sánh, nếu hơn vạn năm, linh khí cấp năm trở lên cũng sẽ báo hỏng.
- Thử uy lực xem thế nào.
Giang Thần đi tới bên ngoài cung điện, không ngừng truyền chân nguyên cuồn cuộn của bản thân vào bên trong đèn, lại đặt bấc đèn bên trong hoa sen lên bên mép, dùng sức thổi một hơi.
Tức thì, hỏa diễm bắn về hư không phía trước, nhiệt độ cao đáng sợ giống như muốn hòa tan không khí, mùi vị đốt cháy khét nồng nặc phả vào mặt.
- Thật là đáng sợ, Tụ nguyên cảnh chạm vào ắt hẳn sẽ phải chết, Thần du cảnh cũng không chống đỡ được.
Giang Thần bỗng cảm thấy phấn chấn, đây là linh khí lợi hại nhất mà hắn từng chiếm được trước mắt, Xích tiêu kiếm cũng không sánh nổi, linh kiếm hiện tại cũng chỉ có cấp hai mà thôi.
- Gọi nó là gì đây?
Giang Thần nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến Huyền Hỏa đăng, thế nhưng hắn lại cảm thấy cái tên này quá tục khí. Cho nên ở phía trước hắn thêm hai chữ, tên đầy đủ là: Càn Khôn Huyền Hỏa đăng.
Thu bảo đăng vào nạp giới, Giang Thần trở lại Dẫn Hồn điện, tiếp tục phiên dịch quyển sách trên tay, tìm kiếm biện pháp đi ra ngoài.
Theo thời gian trôi qua, từng hàng chữ nhỏ đập vào mi mắt, thu hút sự chú ý của Giang Thần.
- Thứ bị tuẫn táng cũng không phải là gia súc, mà là công nhân tham dự xây dựng hoàng lăng, trời ạ! Ta cũng không muốn ngờ kiến trúc lại dùng để giết người của mình.
- Tuẫn táng khiến cho ta cảnh giác, thông qua tư liệu tìm đọc được. Mỗi một đời kiến trúc sư hoàng lăng trước đó đều mất tích... Hóa ra không chỉ có công nhân, ngay cả ta cũng phải hi sinh.
- Không được, ta không thể ngồi chờ chết, cũng không muốn chết ở chỗ này.
Giang Thần tiếp tục nhìn xuống dưới theo những văn tự này, trên mặt từ từ hiện ra nét mừng rỡ.
- Quả thật có lối ra khác, ở ngay bên trong dưới lòng đất cung điện chí tôn, có một cái mật đạo.
Giang Thần vui vẻ nói.
- Dưới lòng đất cung điện chí tôn?
Trong lòng những nữ nhân khác vui mừng, lại mang theo một tia nghi hoặc.
- Chính là nơi táng thân của mỗi một vị hoàng đế Chu Tước quốc.
Cụ thể là ở đâu, làm sao mới có thể mở mật đạo ra, Giang Thần cũng không nói ra.
- Vậy còn chờ gì nữa? Đi nhanh đi, chúng ta không mang bao nhiêu thức ăn, nếu như bị vây ở chỗ này càng lâu thì sẽ càng nguy hiểm.
Các nữ đệ tử của Phù Không đảo đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức bay tới cung điện chí tôn kia.
- Ngươi biết đi thế nào không?
Vẫn là Sa Lan khá là bình tĩnh, nàng cẩn thận hỏi một câu.
- Biết, trên mặt có bản đồ.
Nói tới chỗ này, các nữ đệ tử Phù Không đảo bao gồm cả Sở Lạc đều có chút sốt sắng. Rốt cuộc Giang Thần có thể mang các nàng đi hay không hiện tại vẫn là một vấn đề.
Chỉ có điều, các nàng đã dự tính rồi, dù cho Giang Thần không muốn thì cũng phải theo hắn.
- Đi thôi, đều là đệ tử của thập đại tông môn.
Điều làm cho người ta bất ngờ chính là, lần này Giang Thần không có đưa ra bất kỳ yêu cầu gì mà trực tiếp đồng ý.
Chuyện này trái lại còn khiến cho các nàng cảnh giác, cho rằng Giang Thần muốn coi các nàng làm con tốt thí, hay là có mục đích gì khác.
Dù sao, rốt cuộc nội dung trên quyển sách kia là cái gì, đều là do Giang Thần tính toán.
Phát giác được đám người Sở Lạc hoài nghi, Giang Thần không nhịn được lắc đầu, lòng người vốn là thứ phức tạp như vậy.
Hắn không giải thích thêm mà mang theo Sa Lan đi ra cửa điện, còn những người này có đi theo hay không thì đó lại là chuyện của các nàng.
Dẫn Hồn điện đã không có đèn, vừa nãy Giang Thần đã nhen lửa cháy lên, cho nên hiện tại hắn vừa đi, đại điện đã rơi vào bóng tối.
Đám người Sở Lạc không do dự bao lâu đã đuổi kịp bước chân của Giang Thần.
Giang Thần trở về theo đường cũ, lần nữa xuyên qua khe hở chật hẹp kia, trở lại lối ra còn chưa xây dựng xong, tay dọc theo vách tường mà tìm kiếm, rất nhanh đã tìm được một con đường khác.
Vừa nãy quá tối cho nên Giang Thần không chú ý tới được, hắn đã đi nhầm vào Dẫn Hồn điện, hiện tại hắn biết thế cục của hoàng lăng, cho nên biết nên đi tới chí tôn dưới lòng đất cung điện thế nào.
- Nếu là hoàng lăng, nên có cạm bẫy hoặc là cơ quan gì chứ?
Sa Lan nhỏ giọng nói.
- Nhất định sẽ có.
- Trên sách có viết không?
Giang Thần lắc đầu một cái, liếc mắt nhìn các nữ đệ tử Phù Không đảo phía sau, nói:
- Cũng là nguyên nhân mà ta gọi các nàng.
Nghe vậy, Sa Lan sững sờ, khen ngợi nhìn Giang Thần một chút, nói:
- Ngươi rất quả đoán, có thể nói là tâm địa sắt đá, tương lai sẽ tiền đồ vô lượng.
- Thôi đi, tâm địa sắt đá ở trong Đại Hạ vương triều không phải là lời biểu dương người khác.
Giang Thần nói.
- Không, ở thế giới này, đủ tàn nhẫn mới là lời khen tốt nhất, ngươi mạnh hơn nhiều so với ca ca của ta.
Sa Lan muốn đẩy hắn lên trời cao, đàng hoàng trịnh trọng nói ra.
Giang Thần không biết nên nói cái gì cho phải, cũng không phải hắn cố ý muốn hại chúng đệ tử Phù Không đảo.
Không gọi các nàng tới, thập tử vô sinh.
Gọi các nàng, có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm, có thể sẽ có tỷ lệ giữ mạng rất lớn.
Cõi đời này, mọi việc đều cần phải trả giá rất lớn.
Lúc này, ở phía trước đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, mấy bóng người lảo đảo chạy qua bên này, phía sau có mười mấy đầu yêu ma đi theo.
Xác định số lượng của yêu ma không nhiều, Giang Thần không chạy trốn mà chờ mấy người kia lại đây, sau đó vung kiếm chém giết đám yêu ma này.
- Đây không phải Ma thần, nếu như mấy người các ngươi lấy dũng khí chiến một trận thì còn có hi vọng giữ mạng sống. Có lẽ sẽ chết một người, nhưng mà các ngươi chạy trốn, như vậy toàn bộ mọi người sẽ phải chết.
Giang Thần nhìn đám người người trước mắt, lạnh lùng nói.
- Chúng ta... Chúng ta không biết số lượng cụ thể, bị sợ quấn lấy.
Một người thanh niên nhỏ giọng nguỵ biện.
Giang Thần lắc đầu một cái, nói:
- Ta biết đường đi ra ngoài, các ngươi muốn giữ mạng sống thì hãy đi cùng ta.
- Có thật không? Quá tốt rồi!
Mấy người này vừa nghe lời này lập tức hưng phấn không thôi.
Có điều, sau khi một người trong đó nhìn rõ ràng khuôn mặt của Giang Thần, rất nhanh vẻ vui mừng đã biến mất, hắn nói:
- Ngươi là Giang Thần sao? Chính là người bảo chúng ta không nên mở cửa sắt, có cừu oán với Cao Thần Dật kia sao?
- Là ta.
Giang Thần không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy.
- Vậy chúng ta sẽ không đi cùng ngươi nữa.
Điều không nghĩ tới chính là, mấy người vừa nãy vốn cao hứng lại trực tiếp từ chối Giang Thần.
Giống như ở bên người Giang Thần còn nguy hiểm hơn so với không tìm được lối ra vậy.
Điều này làm cho Giang Thần và Sa Lan không tìm được manh mối, ngay cả Sở Lạc cũng khó hiểu.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Giang Thần hỏi.
Bọn họ cũng không ẩn giấu, nói:
- Cao Thần Dật kia đã đi xuống, bên người có một Thần du cảnh đi theo, hầu như là vô địch, không ai có thể ngăn cản được. Hắn còn bắt được hai bằng hữu kia của ngươi, còn làm cho hoàng tử Đại Tề quốc...
- Ca ca ta? Ca ca ta làm sao?
Sa Lan nghe đến đó, kích động tới mức nắm lấy cánh tay của người này.
- Trên người của Sa Ưng có linh khí chủy thủ cấp sáu, Cao Thần Dật muốn, hắn không cho. Sau đó Cao Thần Dật còn nói Giang Thần là hắn mang đến, cho nên chém đầu hắn xuống...
Lúc này người kia mới nhìn rõ là Sa Lan, sau khi nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt có vẻ không đành lòng.
- Hu hu hu!
Nghe được tin dữ như vậy, Sa Lan ngồi chồm hỗm ở trên mặt đất khóc ròng ròng, bi phẫn không thôi.
Qua một lúc lâu, thanh âm của nàng trở nên khàn khàn nói:
- Giang Thần, báo thù giúp ca ca ta! Cầu ngươi! Giúp ta giết họ Cao kia!