Võ Đang có hai chi nhánh là “Tích ngọc sơn trang” nằm ở phía Bắc núi Võ Đang và Nam Trang nằm ở phía Nam núi Võ Đang. Diệp Từ Huy xa cách Xuyến Xuyến đã lâu, rất quan tâm tới an nguy của nàng nên vội đổi ý theo Phi Phi lên đường tìm đến Nam Trang. Mục đích dã tâm của Phi Phi hiện nay là tiêu diệt tất cả mọi thế lực võ lâm để nàng nắm quyền bá chủ nên nàng cũng theo mẹ con Diệp Từ Huy đến Nam Trang.
Trên đường đi, chàng gặp sư phụ và Chỉ Thủy phu nhân, chàng vừa mừng vừa kinh ngạc quỳ xuống chân sư phụ :
- Kính mừng sư phụ, người xuất sơn tự bao giờ ?
Hận Hải Du Hồn vỗ vai đệ tử :
- Con hãy đứng lên, nghe nói Phi Hà (Lạc Phi Hà là tên thật của Phi Phi) đi với con, ta chưa muốn gặp nó, chúng ta hãy nói mau vài câu rồi ta tránh mặt.
Chàng cúi đầu:
- Sư phụ có gì giáo huấn đệ tử xin nghe.
- Phải chăng Phi Hà và con định lập mưu tiêu diệt Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương ?
Chàng gật đầu :
- Nhị tỷ chính có ý định ấy vì có ý muốn đoạt Huyết thủ thần công của Hướng ca ca.
Hận Hải Du Hồn tức giận mắng:
- Đồ súc sinh, ta hận là không thể giết chết nó.
Chàng nói:
- Sư phụ, đệ tử hiểu nhị tỷ có tham vọng rất lớn, đệ tử cầu xin sư phụ hãy khuyên bảo nhị tỷ, có được không ?
Chàng ghé vào tai sư phụ kể hết dã tâm từ trước tới nay nàng làm thế nào để chiếm đoạt Cổ gia bảo, làm thế nào để lung lạc bọn Quái y Thạch Hoài Băng... cho sư phụ nghe. Hận Hải Du Hồn than dài:
- Hay lắm, ta sẽ đợi nó ở đây.
Từ xa đã vọng lại tiếng áo bay phần phật của Phi Phi, nhân ảnh chuyển động, Phi Phi đã hạ thân tới. Sau lưng Diệp Từ Huy là một lão nhân gầy gò nhìn nàng cười mỉm.
Phi Phi là người rất thông minh hiểu ngay ắt có nguyên nhân liền nhìn lão nhân thăm dò rồi hỏi:
- Huy đệ, sao không giới thiệu với nhị tỷ tiền bối kỳ nhân này ?
Chàng mỉm cười :
- Nhị tỷ hãy mau quỳ xuống lạy đi, lão nhân gia ấy là sư phụ của tiểu đệ và là phụ thân của nhị tỷ đó.
Phi Phi giật mình, quỳ mọp xuống đất:
- Cha, con nhớ cha quá.
Hận Hải Du Hồn thở dài :
- Con đứng lên.
Phi Phi đứng lên nép vào một bên nói thăm dò :
- Trước đây mấy ngày nữ nhi mới biết chỗ ẩn cư của phụ thân, có sai người đến tìm...
Hận Hải Du Hồn xua tay:
- Ba biết rồi...
Ý như không muốn nghe Phi Phi nói tiếp, lão chuyển giọng :
- Ta vừa nghe qua con định lừa cơ thừ khử Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương, điều ấy đúng không ?
Phi Phi gật đầu :
- Nữ nhi thật có ý ấy nhưng còn sợ lực lượng yếu chưa thể...
- Nếu thực con có ý ấy, ta sẽ giúp con một tay.
Phi Phi cả mừng:
- Đa tạ lão nhân gia.
- Ta hỏi con, con định làm toàn là chuyện lớn, thế võ công bản thân con đã thành tựu được những gì ?
Phi Phi hơi ngập ngừng:
- Nữ nhi tuy tập luyện nhiều loại võ công nhưng chẳng có gì chuyên, do đó không dám nói đến thành tựu.
- Nói thế con đâu có chân tài thực học gì, tương lai lấy gì cho người phục ?
Phi Phi than thở:
- Nhi nữ cũng từng nghĩ tới điều ấy tiếc rằng con không gặp được minh sư chỉ giáo.
Hận Hải Du Hồn hỏi:
- Con có biết chuyện ta đoạt được “Thần võ bảo khố” không ?
- Nhi nữ cũng có nghe Huy đệ nói qua.
- Trong bảo khố ấy trừ những bảo vật quý giá, vật cực kỳ quí là bí kíp võ công, nhưng trong các bí kíp võ công áy ta cho rằng “Thần võ thần công" là quý nhất, kế đến là “Cửu huyền kỳ công”.
Phi Phi tiếp lời:
- Lão nhân gia đã đem “Thần võ thần công" truyền thụ cho huynh đệ, nhưng còn “Cửu huyền kỳ công” thì sao ?
- Thần võ thần công" là từ thuần dương hóa thành thuần âm chỉ thích nghi cho nam nhân luyện tập, do đó ta dạy cho Từ Huy, còn “Cửu huyền kỳ công”lại là do âm dẫn sang dương tương phản hẳn với “Thần võ thần công" rất thích nghi cho nữ nhân luyện tập, với con quả là thích hợp phi thường.
- “Cửu huyền kỳ công”, nữ nhi từng nghe người nói đến, sau khi luyện thành uy lực rất lớn không kém gì “Thần võ thần công", không ngờ lại lọt cả vào tay lão nhân gia, không ibết lão nhân gia có mang bí kíp ấy theo bên người không ?
- Không. Hiện tại ta vẫn để nó trong bảo khố. Dù sao bây giờ con cũng chưa có thời gian luyện tập, mai đây ta sẽ truyền cho con cũng được.
Diệp Từ Huy bỗng nhiên xen vào:
- Nhị tỷ, lúc nãy tiểu đệ và sư phụ vừa bàn đến chuyện Nam Trang, sư phụ nói có thể tìm gặp Âm Dương trang chủ thương lượng, nhị tỷ thấy có nên đi hay không ?
Phi Phi trầm tư một lúc rồi đáp:
- Theo kế hoạch sẵn có của ta, đêm nay tiểu đệ nên ngầm thám thính Nam Trang, đồng thời ta cũng bày mưu kinh động chúng hủy diệt Nam Trang, y ta quyết định là thế, không thể thay đổi.
- Như vậy đêm nay tiểu đệ sẽ đến Nam Trang xem sao.
- Đệ muốn đến Nam Trang cũng nên cẩn thận, không nên để lộ mặt thật.
Diệp Từ Huy gật đầu :
- Điều ấy đệ biết.
Phi Phi nói liền:
- Vậy ngu tỷ xin về trước.
Nàng lạy Hận Hải Du Hồn một cái, rồi thung dung phi thân đi khuất. Hận Hải Du Hồn nhìn theo bóng nàng lắc đầu than:
- Ta đẻ ra đứa con gái tinh khôn thật đáng thẹn.
Chàng vội nói:
- Sư phụ không nên trách nàng quá đáng, nàng hoàn toàn vì hoàn cảnh mà có cuồng vọng như thế, nếu nàng còn tin ở đệ tử sẽ có cơ hội đệ tử khuyên nàng quay về nẻo chính.
Hận Hải Du Hồn lại thở dài :
- Mong được như thế, nếu không ta chỉ còn cách hạ thủ với nó.
- Đệ tử nghĩ rằng tình hình không đến nỗi tệ như thế, hiện thời trong lòng đệ tử còn lo một chuyện không biết nên làm sao.
Hận Hải Du Hồn cau mày:
- Bản thân con có gì khó xử ư ?
Rồi đó Diệp Từ Huy đem chuyện mình luyện “Huyết thủ thần công" kể cho sư phụ nghe, tiếp theo liền hỏi:
- Đệ tử rất sợ nhất thời hồ đồ mất hết tri giác không khống chế nơi bản tính tạo thành đại họa.
- Hiện tại con thấy trong người thế nào ?
- Hiện tại đệ tử rất khỏe bởi vậy mới thấy sợ.
Hận Hải Du Hồn nói:
- Sư phụ nghe nói “Đại thanh cương khí" của Võ Đang là khắc tinh của “Huyết thủ thần công", lần trước ngươi đã đối chưởng cùng Huyền Linh đạo trưởng và đạo trưởng đã khắc chế được “Huyết thủ thần công" rồi, do đó con mới tỉnh ngộ được.
- Điều ấy đệ tử cũng có biết. Chỉ vì sau trận chiến ấy đệ tử chưa hề tập lại “Huyết thủ thần công"... Kể ra thật kỳ lạ, xưa kia một ngày đệ tử không luyện “Huyết thủ thần công" là cảm thấy ngứa ngáy không yên không thể không luyện nó, nhưng gần đây áp lực ấy biến mất.
Hận Hải Du Hồn nói:
- Ha lắm, thế là “Huyết thủ thần công" đã bị “Đại thanh cương khí" khắc chế rồi.
- Trước mắt là như thế nhưng không biết tương lai ra sao ?
- Điều đó sư phụ cũng không biết trừ phi thỉnh giáo Võ Đang chưởng môn Huyền Huyền tử.
Chàng kêu lên:
- Chuyện gia mẫu bị Võ Đang giam giữ chừng nào chưa minh bạch, đệ tử chưa muốn nhờ ân của họ.
- Thế lần này con đến Nam Trang thì sao ?
- Chuyện đến Nam Trang lần này không liên quan gì đến chuyện cũ của gia mẫu.
Hận Hải Du Hồn rút từ trong áo ra một chiếc mặt nạ đưa cho chàng :
- Con đeo mặt nạ này vào, chúng ta đến Nam Trang xem sao.
Hận Hải Du Hồn và Diệp Từ Huy đều là cao thủ có tuyệt đỉnh công phu về khinh công, Nam Trang tuy là một chi nhánh của Võ Đang không thiếu gì cao thủ, nhưng khi họ triển khai thân pháp y nhiên như vào chỗ không người, đi sâu vào nội trang mà chưa hề bị ai phát hiện.
Thuở trẻ Hận Hải Du Hồn từng mấy lần đến Nam Trang nên lần này trở về chốn cũ trong lòng ít nhiều cảm khái, từ kinh nghiệm của quá khứ, họ chẳng mất mấy công phu đã tìm đến thư phòng của Âm Dương Xuân, trang chủ Nam Trang. Trong thư phòng, Âu Dương Xuân chính đang tiếp đãi Chỉ Thủy phu nhân. Họ đã nói với nhau những gì không biết nhưng chỉ thấy nét mặt Chỉ Thủy phu nhân sắc lạnh biểu lộ câu chuyện của họ không có gì hòa hợp. Hận Hải Du Hồn hạ giọng dặn nhỏ:
- Con chưa nên lộ diện để sư phụ ra trước.
Chàng vừa gật đầu, sư phụ chàng đã từ trên mái nhà phiên thân rơi xuống trước cửa thư phòng cười lạnh một tiếng :
- Âu Dương Xuân, ngươi chết đến nơi vẫn còn nằm mộng.
Hận Hải Du Hồn rơi xuống đất không gây một tiếng động nhỏ, người trong phòng đều chưa hay biết, tiếng lão vừa thốt lên khiến người trong phòng chấn động vừa lúc Hận Hải Du Hồn bước vào.
Âu Dương trang chủ không thẹn là đệ tử kiệt xuất của Võ Đang, vừa giật mình kinh hoảng liền trấn định được ngay, cười lên ha hả:
- Bằng hữu thâm nhập đến trang viện Âu Dương Xuân mà không bị ai phát giác đủ thấy cao minh, xin hỏi tôn tính đại danh.
Hận Hải Du Hồn đáp:
- Hận Hải Du Hồn !
Âu Dương Xuân giật mình, căn bản gã chưa hề nghe qua tên này nhưng vì lịch sự gã vẫn thi lễ:
- Ngưỡng mộ ! Ngưỡng mộ !
Chỉ Thủy phu nhân thêm vào một câu:
- Hận Hải Du Hồn là sư phụ của Diệp Từ Huy đó !
Sắc mặt Âu Dương Xuân biến đổi, đột nhiên “ồ” lên một tiếng :
- Thì ra tôn giá là tôn sư của Diệp đại hiệp, không biết nửa đêm đến tệ trang có gì chỉ giáo ?
Diệp Từ Huy là một tên khiến cả Võ Đang đều kính nể nay sư phụ chàng đến đây, tâm lý Âu Dương Xuân quả thực có hoảng sợ, chưa nói gì khác, với mấy chục năm tu dưỡng công lực của gã mà không hề phát hiện được Hận Hải Du Hồn đến bằng cách nào đủ khiến gã nể nang rồi.
Chỉ Thủy phu nhân mỉm cười :
- Âu Dương huynh không nên hoảng sợ, Hận Hải Du Hồn là cao nhân tuyệt thế, lượng rộng như biển, không có gì bất lợi cho quý trang đâu.
Âu Dương Xuân cười gượng:
- Mời ngồi ! Mời ngồi !
Sau khi ngồi xuống, Hận Hải Du Hồn chuyển qua hỏi Chỉ Thủy phu nhân :
- Phu nhân và Âu Dương trang chủ đã bàn vào vấn đề chính chưa ?
Chỉ Thủy phu nhân lắc đầu :
- Âu Dương trang chủ không thừa nhận giam giữ Xuyến Xuyến cô nương.
Hận Hải Du Hồn hỏi Âu Dương Xuân :
- Các hạ không thừa nhận quý trang đây không có Xuyến Xuyến cô nương ư ?
Âu Dương Xuân nổi giận, phẫn nộ đáp:
- Âu Dương Xuân ta tuy không có sở trường gì nhưng bình sinh xưa nay không hề nói láo nửa câu. Là nam tử đại trượng phu dám làm dám nhận, nếu ta có giam giữ Xuyến Xuyến cô nương, việc gì ta không dám thừa nhận?
Hận Hải Du Hồn gật đầu :
- Các hạ nói như thế tại hạ không thể không tin lời...
Hơi dừng lại một chút tiếp theo chuyển ngữ khí:
- Chỉ vì có rất nhiều sự việc ra khỏi lẽ thường, các hạ có thể nhận không do các hạ làm nhưng biết đâu có người khác trong quý trang làm thì sao ?
Âu Dương Xuân là người rất chính trực, lời tuy cứng cỏi là thế nhưng trong lòng gã vẫn có cảm giác nửa tin nửa ngờ, nếu không có chút nguyên nhân nào sao lại xảy ra chuyện hôm nay ? Nghe câu nói của Hận Hải Du Hồn, bất giác gã giật mình:
- Lời của tôn giá có gì căn cứ ?
- Đương nhiên là có căn cứ.
- Xin nói cho rõ.
- Sự việc phát sinh từ nửa năm trước, có người của quý trang đem về đây một thiếu nữ điên cuồng...
Chưa hết câu, Âu Dương Xuân đã “a” lên một tiếng tiếp lời:
- Tôn giá bảo thiếu nữ ấy là Xuyến Xuyến cô nương ?
- Không phải tại hạ bảo mà nàng thực sự là Xuyến Xuyến cô nương.
Âu Dương Xuân tự vỗ vào trán:
- Nếu nàng là Xuyến Xuyến cô nương thì thực tại hạ có lỗi.
Chỉ Thủy phu nhân gấp nói:
- Các người làm gì Xuyến Xuyến rồi ? Nàng có mệnh hệ nào thì, Âu Dương huynh, đó là đại bất hạnh cho quý trang đó.
Âu Dương Xuân đáp:
- Chúng ta chẳng làm gì hại nàng cả, nhưng vì bệnh điên cuồng của nàng rất nặng, bất đắc dĩ phải giam giữ nàng lại.
Hận Hải Du Hồn nói:
- Nay có người khiêu khích dèm pha khiến Cổ gia bảo thiếu phu nhân đem lực lượng tới đây, các hạ biết chứ ?
Âu Dương Xuân giật mình:
- Có chuyện ấy ư ? Tiểu đệ quả chưa biết... chuyện này với Cổ gia bảo có gì quan hệ ?
Chỉ Thủy phu nhân đáp:
- Cổ gia bảo thiếu phu nhân và Xuyến Xuyến cô nương là chị em kết nghĩa, Cổ gia bảo thiếu phu nhân là nhị tỷ, còn nàng là tứ muội.
Âu Dương Xuân hỏi Hận Hải Du Hồn :
- Xuyến Xuyến cô nương có quan hệ gì với lệnh đồ ?
- Nàng chính là vị hôn thê của Từ Huy.
Cổ gia bảo và Diệp Từ Huy là những người thế nào Âu Dương Xuân đã hiểu rất rõ, gã biến sắc thở dài một tiếng :
- Kỳ thực tệ trang có giữ Xuyến Xuyến cô nương cũng là do hảo ý, nếu như tệ trang không giữ nàng lại, có lẽ nàng đã chết đói nơi hoang sơn dã lãnh rồi.
Hận Hải Du Hồn gật đầu :
- Chúng ta hiểu hảo tâm hảo ý ấy nên mới đến đây cùng các hạ tìm một cách giải quyết toàn vẹn.
Âu Dương Xuân đáp:
- Tại hạ thực khó nói, xin nghe chư vị chỉ dẫn.
Sai liền nhận sai, phong độ quân tử thật đáng nể, Chỉ Thủy phu nhân nói:
- Âu Dương huynh hãy đưa Xuyến Xuyến cô nương ra đây để tiểu muội dẫn nàng về. Có Xuyến Xuyến cô nương, tiểu muội sẽ dễ nói chuyện thay huynh.
Hận Hải Du Hồn lắc đầu :
- Phu nhân, cách ấy sợ không xuôi.
Chỉ Thủy phu nhân cau mày:
- Chẳng lẽ Từ Huy vẫn còn gây sự ?
Hận Hải Du Hồn nói:
- Vấn đề hiện nay không do Từ Huy quyết định.
Chỉ Thủy phu nhân nói:
- Dù là Cổ thiếu phu nhân cũng phải nể mặt tiểu muội phần nào.
Hận Hải Du Hồn thở dài :
- Cổ thiếu phu nhân cũng không phải là người quyết định.
Chỉ Thủy phu nhân lấy làm kỳ quái:
- Tiểu muội không hiểu rõ ý của huynh đài.
- Có người quyết tâm lấy máu tắm Nam Trang của Âu Dương huynh. Từ Huy và Cổ thiếu phu nhân bất quá cũng chỉ là con cờ do người ấy lợi dụng mà thôi.
Âu Dương Xuân giận dữ “hừ” một tiếng :
- Khẩu khí thật là cuồng vọng, các người nhìn lầm chúng ta rồi !
Hận Hải Du Hồn vẫn cười :
- Âu Dương trang chủ, không phải tại hạ dọa người, nếu nói là nhìn lầm, trang chủ đã biến quý trang thành máu sông xương núi một cách oan uổng đó.
Hai mắt Âu Dương Xuân phát ra tia lửa giận:
- Các hạ định uy hiếp bản nhân ?
Hận Hải Du Hồn cười nhẹ:
- Các hạ hiểu lầm ý tại hạ rồi.
- Tôn giá là sư phụ của Từ Huy cố ý đến đây gieo nghi hoặc, hay còn có ý gì nữa cứ nói thẳng đi.
- Âu Dương trang chủ hoàn toàn nghĩ sai, chẳng những tại hạ không có ý gì xấu với quý trang mà đến tiểu đệ Diệp Từ Huy cũng không nỡ để quý trang bị thảm sát nên tại hạ mới đến đây trước cùng trang chủ tìm ra phương cách an toàn. Theo tại hạ, trang chủ hãy tạm thời lui hết lực lượng khỏi quý trang...
Âu Dương Xuân lắc đầu, chận lời:
- Điều đó không thể được !
Đột nhiên ngoài phòng có người tiếp lời:
- Bần đạo thấy chuyện này còn có thể thương lượng.
Vừa nói nhân ảnh vừa ẩn hiện, thì ra là Huyền Diệu đạo trưởng.
Huyền Diệu đạo trưởng cúi đầu thi lễ với Chỉ Thủy phu nhân và Hận Hải Du Hồn xong mới quay qua Âu Dương Xuân nói:
- Chưởng môn nhân đến.
Âu Dương Xuân vội chạy ra cửa đón, Chỉ Thủy phu nhân và Hận Hải Du Hồn cũng đứng dậy chờ đợi. Võ Đang chưởng môn nhân Huyền Huyền tử dẫn theo Huyền Linh đạo trưởng bước vào phòng, nói với Chỉ Thủy phu nhân trước:
- Nghe tin có phu nhân đến, bần đạo vội đến... vị này là...
Mục quang di chuyển nhìn Hận Hải Du Hồn. Hận Hải Du Hồn ôm quyền thi lễ:
- Tại hạ Hận Hải Du Hồn.
Võ Đang chưởng môn kinh ngạc vì xưa nay chưa hề nghe qua tên này bao giờ.
Chỉ Thủy phu nhân đành tiếp lời:
- Hận Hải Du Hồn là sư phụ của tệ điệt Diệp Từ Huy.
Đúng là “người có tên, cây có bóng”, tuy Hận Hải Du Hồn là tên chưa ai biết nhưng còn tên của Diệp Từ Huy rất nổi tiếng, sư phụ của Diệp Từ Huy ắt khiến người nghe kinh hãi.
Võ Đang chưởng môn nghiêm mặt, cúi đầu:
- Bần đạo có mắt không thấy Thái sơn, xin được lượng thứ.
Tiếp đó Huyền Huyền tử giới thiệu Huyền Diệu và Huyền Linh đạo trưởng rồi cùng nhau ngồi xuống. Chưởng môn đưa mắt ra hiệu cho Huyền Diệu đạo trưởng, đạo trưởng mỉm cười nói:
- Hận Hải thí chủ, bần đạo vừa mới nghe ở ngoài rằng thí chủ khuyên tệ sư huynh bỏ Nam Trang, không biết thâm ý thí chủ ra sao, xin nói cho rõ.
Hận Hải Du Hồn đã nghe Phi Phi nói qua, Nam Trang có rất nhiều gian tế của Lý Phi Bằng mai phục bên trong, lúc này trong phòng có tới sáu người tuy không dám hoài nghi ai nhưng để đề phòng vạn nhất, chỉ gật đầu đáp:
- Lẽ ra tại hạ phải nói rõ, nhưng trước mắt tại hạ xin điều trần riêng với quý chưởng môn, xin chư vị lượng thứ.
Võ Đang chưởng môn nói:
- Bần đạo xin nghiêng tai nghe tôn ý.
Hận Hải Du Hồn liền vận dụng “truyền âm nhập mật” kể với chưởng môn Huyền Huyền tử về âm mưu của Lý Phi Bằng muốn tiêu diệt Nam Trang, chỉ vài câu tóm tắt đã nói hết sự tình. Huyền Huyền Tử sau một lúc trầm tư cũng dùng truyền âm đáp:
- Cứ theo bần đạo điều tra được biết, Diệp thiếu hiệp không phải cùng bọn cực ác đó, nay theo thí chủ nói rõ có lẽ Diệp thiếu hiệp bị áp lực của “Huyết thủ ma công" mới chịu khuất tất với chúng, bần đạo có thể chấp thuận lui bỏ Nam Trang để phối hợp với sự an bài của Cổ phu nhân.
Hận Hải Du Hồn nói:
- Khi lui khỏi Nam Trang, quý phái nên tính toán cho khéo léo, đừng để lộ khiến người sinh nghi mới được.
Võ Đang chưởng môn mỉm cười gật đầu :
- Điều ấy bản tòa tự có kế hoạch.
- Tại hạ còn một việc xin thỉnh ý chưởng môn.
- Xin hỏi chuyện gì ?
- Là chuyện có quan hệ tới mẫu thân Từ Huy.
- Diệp thiếu hiệp ra sao ?
- Diệp Từ Huy muốn minh bạch sự việc.
- Bần đạo có thể vì thanh danh tệ phái thề rằng, tệ phái không hề giam giữ mẫu thân Diệp thiếu hiệp.
- Qúy phái không giam giữ Diệp phu nhân chẳng lẽ Từ Huy nhìn lầm?
Chưởng môn Võ Đang đáp:
- Điều Diệp thiếu hiệp nhìn thấy hoặc có thể là thật nhưng đều do tên “Huyết thủ ác sát" sắp đặt nên cả.
Hận Hải Du Hồn nửa tin nửa ngờ :
- Là do “Huyết thủ ác sát" Hướng Đông Dương sắp đặt cả ư ?
- Sau đó tệ phái đã cho điều tra nghiêm cách, phát hiện mấy tên khán thủ “Huyết thủ ác sát" bị hắn mua chuộc, chúng theo lệnh “Huyết thủ ác sát" sắp đặt khiến Diệp thiếu hiệp lấy giả làm chân hận thù tệ phái.
- Nhưng cả Diệp phu nhân cũng nói giống như Từ Huy nhìn thấy, điều ấy giải thích ra sao ?
- Theo tệ phái điều tra, “Huyết thủ ác sát" đã an bài một nơi giam giữ giống hết như Bắc trang của tệ phái khiến Diệp phu nhân lầm là bị tệ phái giam cầm do đó lộng giả thành chân.
Hận Hải Du Hồn nghe lời chưởng môn Huyền Huyền Tử nói rất có lý bèn buột miệng :
- Chưởng môn cao kiến, việc này đã rõ ràng minh bạch. Từ Huy từ nay sẽ không để lòng nghi kỵ quý phái nữa, xin chưởng môn yên tâm.
Chưởng môn nhân Huyền Huyền Tử liền cúi đầu niệm câu “Công đức vô lượng” rồi nói:
- Trong võ lâm ân oán tương kết chém giết không ngừng chỉ vì nhân tâm đa nghi, nếu ai ai cũng như Diệp thiếu hiệp có tâm địa quang minh tất yên bình hết rồi.
Chưởng môn nhân và Hận Hải Du Hồn nói chuyện với nhau một hồi, nguyên là dùng “truyền âm thần công”, lúc ấy chưởng môn nhân thu “truyền âm thần công” lại, câu cuối cùng chưởng môn nói bằng giọng bình thường khiến ai nấy đều ngạc nhiên nhìn người. Chưởng môn đưa mắt nhìn khắp lượt:
- Bản tòa đã quyết định bỏ Nam trang...
Âu Dương Xuân kêu lên:
- Chưỏng môn sư huynh, không thể bỏ Nam trang, việc ấy chỉ làm lớn uy thế của chúng và yếu sức mạnh của ta, xin chưởng môn sư huynh xét lại, không nên...
Võ Đang chưởng môn nhân vẫy tay:
- Âu Dương sư đệ, hãy cứ nghe lệnh mà làm.
Đó là lệnh của chưởng môn nhân, Âu Dương Xuân đành miễn cưỡng nghiêng thân “Vâng” một tiếng không dám cãi nữa. Hận Hải Du Hồn quay lại Chỉ Thủy phu nhân gọi:
- Phu nhân, chúng ta về thôi.
Chỉ Thủy phu nhân nói:
- Còn chuyện Xuyến Xuyến thì sao ?
Hận Hải Du Hồn đang do dự bỗng bên tai nghe tiếng “truyền âm” của Diệp Từ Huy :
- Sư phụ, xin hãy để Xuyến Xuyến cho họ tạm thời bảo hộ cũng được.
Hận Hải Du Hồn lấy ý kiến ấy của chàng nói ra, Chỉ Thủy phu nhân nhận thấy thế càng hay rồi đó họ giao phó Xuyến Xuyến cho Võ Đang phái.
Sau khi ước hẹn thời gian với chưởng môn nhân, hai người lìa khỏi Nam Trang.
Khi họ vừa ra trời cũng vừa hừng sáng. Sáng ngày thứ hai Lý Phi Bằng dẫn một đoàn thủ hạ đến.