Thần Văn Đạo

Quyển 1 - Chương 17: Cải biến Rất Nhỏ

Trước khi nhìn thấy đường ca Diệp Trọng thi triển thần thông, Diệp Duy cũng không tuyệt đối nắm chắc rằng mình có thể giúp đỡ đường ca Diệp Trọng hoàn thiện thần thông hay không, nhưng bây giờ, rốt cuộc Diệp Duy có thể khẳng định rằng mình có thể giúp được Diệp Trọng đường ca rồi.

Dưới sự kích động, hưng phấn, bàn tay Diệp Duy đang đặt ở trên cửa chính đột nhiên run rẩy quơ loạn, đập trúng cánh cửa khiến cho cửa lớn phát ra âm thanh tiếng kêu "Cọt kẹt..t..tttt".

Diệp Duy hoảng sợ, cuống quít thu tay về.

"Ai? !"

Trong nháy mặt ngay tại thời điểm Diệp Duy thu tay về, Diệp Trọng đang ở trong đình viện khổ tu sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong đôi mắt bắn ra hai đạo hàn quang lạnh như băng, bàn chân đột nhiên đạp mạnh xuống đất, toàn thân giống như một con mảnh hổ xuống núi, trong chốc lát đã vọt tới trước cổng chính.

Diệp Trọng là cưởng giả cảnh giới tứ tinh Võ giả, trên cửa phát ra tiếng động cho dù nhỏ đi nữa cũng không thể giấu giếm được lỗ tai của hắn.

Bàn tay hắn nâng lên, trong lòng bàn tay nở rộ ánh sáng màu đỏ thẫm, một chưởng này nếu là đánh xuống, toàn bộ cửa lớn đều sẽ bị phá thành từng mảnh nhỏ, Diệp Duy đang trốn ở sau cửa lớn nếu không chết cũng sẽ trọng thương.

"Diệp Trọng đường ca, là đệ" Cảm nhận được cỗ khí tức khủng bố này đập vào mặt, Diệp Duy toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội vàng kêu lên.

"Diệp Duy?"

Diệp Trọng nghe được ngoài cửa truyền đến thanh âm quen thuộc, lập tức rùng mình, suýt đã xảy ra tai nạn trong nháy mắt, hắn đột ngột thu chưởng về, lực cắn trả mãnh liệt khiến cho sắc mặt Diệp Trọng càng thêm tái nhợt đi.

Cọt kẹt..t..tttt!

Diệp Trọng mở cửa lớn ra, nhìn Diệp Duy còn chưa hoàn hồn đang đứng bên ngoài cửa lớn, có chút dở khóc dở cười nói: "Diệp Duy, đã trễ thế như vậy, đệ như thế nào còn chưa ngủ? Biết rõ vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm không?"

Diệp Trọng vuốt vuốt đầu Diệp Duy, cố ý nghiêm mặt quát lớn.

"Cái thời tiết mắc toi này oi bức kinh khủng quá, đệ ngủ không được, liền đi ra đi dạo một chút, chẵng ngờ đi liền tới chổ này của đường ca " Diệp Duy vuốt cái ót cười hắc hắc, tùy tiện tìm cái lấy cớ.

" Tiểu tử này, đi vào đây"

Diệp Trọng thoáng có chút bất đắc dĩ lắc đầu, kéo Diệp Duy tiến vào tiểu viện, sau đó đóng cửa lớn lại.

"Đỗ Hàn Nguyệt là lục tinh Võ giả, đường ca có phải là đang có chút khẩn trương?" Diệp Duy nhìn qua sắc mặt có chút tái nhợt mệt mỏi của đường ca, hỏi.

"Tiểu hài tử biết cái gì!" đường ca Diệp Trọng gõ vào đầu Diệp Duy, hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng đang treo giữa bầu trời đêm, trên gương mặt tái nhợt toát ra vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.

Khẩn trương ư?

Mình tại sao không khẩn trương cho được, đối thủ là thiên tài uy danh cực lớn tại lớp hậu bối của Thanh Nguyệt thành, cảnh giới cấp độ lục tinh Võ giả, mà chính mình chỉ là tứ tinh Võ giả, nếu mà thua thì đất tổ của Diệp gia liền không giữ được.

Trách nhiệm này quá nặng, quá nặng nề, ép cho Diệp Trọng hầu như không thở nổi.

"Đường ca, vừa rồi đệ ở ngoài cửa nhìn thấy huynh thi triển thần thông, đó là thần thông Bạch Hổ Sát Sinh phải không? Đây chính là thần thông Linh giai cao cấp a. Ài.. đệ không biết khi nào mới có thể thi triển được thần thông, thật là hâm mộ đường ca quá đi"

"Đường ca có thể hay không lại thi triển một lần nữa, để cho đệ mở mang tầm mắt? Vừa rồi khoảng cách quá xa, trong lúc nhất thời không có nhìn rõ ràng." Diệp Duy gãi gãi đầu, ánh mắt nóng bỏng, nhìn qua đường ca Diệp Trọng chờ đợi.

Diệp Duy lo lắng rằng mình nhìn nhầm, cho nên muốn xác định lại một lần nữa.

"Chỉ cần cố gắng cho tốt, đệ nhất định cũng sẽ làm được" Diệp Trọng nghĩ đến Diệp Duy hắn chỉ là Hồng cấp Thức Hải thiên phú, vỗ nhè nhẹ lên bả vai Diệp Duy, an ủi.

Tu vi đạt tới cảnh giới thất tinh Học Đồ, mới có thể thi triển được thần thông, với thiên phú của Diệp Duy, nếu muốn đạt tới cảnh giới thất tinh Học Đồ không biết phải bao nhiêu lâu, mười năm? Hai mươi năm? Hoặc là ba mươi năm?

"Đệ đứng xa một chút nhé." Diệp Trọng thật sự không đành lòng cự tuyệt Diệp Duy.

"Vâng!"

Diệp Duy kích động gật gật đầu, lui về phía sau ba trượng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào đường ca Diệp Trọng, chờ đợi đường ca thi triển thần thông "Bạch Hổ Sát Sinh".

Ông ông ô...ô...n...g!

Diệp Trọng đường ca chậm rãi duỗi ngón tay ra, Niệm lực quanh quẩn ở đầu ngón tay, dùng Niệm lực làm bút, Nguyên khí làm mực, cực kỳ quen mà viết xuống từng đạo Thần Văn ở trong hư không.

Sau vài lần hô hấp, liền đã hiện ra một trăm ba mươi sáu đạo Thần Văn đang phát ánh sáng nhàn nhạt, lẳng lặng lơ lửng ở xung quanh thân thể của Diệp Trọng, đắm chìm trong làn sương mù sáng bóng do Thần Văn tạo thành, toàn bộ thân người Diệp Trọng tản ra khí tức huyền ảo thần bí.

"Bạch Hổ Sát Sinh!"

Theo từng tiếng quát khẽ của đường ca Diệp Trọng, một trăm ba mươi sáu đạo Thần Văn kia tựa như từng đạo ánh sáng, trong chốc lát lưu chuyển cực nhanh, dùng phương thức cực kỳ huyền ảo phức tạp đã tổ hợp lại thành một đồ hình.

Gào…..!

Trong lúc mơ hồ một hư ảnh Bạch Hổ đã lơ lửng ở đỉnh đầu Diệp Trọng, đầu Bạch Hổ ngửa mặt lên trời thét dài, không khí kịch liệt chấn động, chấn động vô hình, giống như như gợn nước tạo nên, xoáy bốc lên lá khô trong đình viện, mặc dù cách ba trượng khoảng cách, Diệp Duy cũng cảm nhận được một cỗ uy áp đáng sợ đột nhiên kéo tới, thân thể không bị khống chế mà vẫn run rẩy một trận, loạng choạng bước lui về sau năm sáu bước mới ổn định được thân thể.

"Quả nhiên là có vấn đề"

Trong đôi mắt Diệp Duy chợt loé lên một vòng ánh sáng, nhìn chằm chằm vào hư ảnh đầu Bạch Hổ kia, con mắt Diệp Duy trở nên cực kỳ sáng ngời, Diệp Duy đã nhìn thấy trong phương thức tổ hợp huyền ảo một trăm ba mươi sáu đạo Thần Văn có hai cái tiết điểm khi Nguyên lực chảy qua tốc độ liền giảm xuống.

Trong đó một cái tiết điểm sai lầm rất rõ ràng, có thể hoàn thiện rất nhanh, nhưng mặt khác có một chỗ tiết điểm sai lầm cũng rất không rỏ ràng, nếu muốn hoàn thiện cũng có chút phiền toái.

"Nếu là ta mạo muội mà chỉ ra hai cái sai lầm một lúc của thần thông Bạch Hổ Sát Sinh, đường ca Diệp Trọng chắc chắn sẽ không tin tưởng..." Diệp Duy cau mày, phải làm như thế nào để cho đường ca tin tưởng mình là cả một vấn đề.

"Hai chổ sai lầm ở bên trong, cái chỗ sai lầm rất rõ ràng kia, chỉ cần đem một đạo Thần Văn bên trong thoáng đổi vị trí một chút là có thể giải quyết rồi, nhất định phải thuyết phục đường ca thử xem" trong nội tâm Diệp Duy thầm suy tính toán.

"Đường ca thật là lợi hại" Diệp Duy chậm rãi hít vào một hơi, thu liễm tâm thần, nhìn qua đường ca Diệp Trọng, vẻ mặt hiện lên thần sắc hâm mộ không thôi, chợt hắn chậm rãi đi tới trước người Diệp Trọng, "Đường ca, một trăm ba mươi sáu đạo Thần Văn tạo thành thần thông Bạch Hổ Sát Sinh này, vị trí của chúng đều là cố định sao? Nếu như thay đổi vị trí Thần Văn sẽ như thế nào? Ví dụ như hai đạo Thần Văn này, đem vị trí của hai đạo Thần Văn này đổi chổ một chút có được hay không?"

Đường ca Diệp Trọng sau khi nghe được Diệp Duy nói, cười ha ha nói: "Bình thường vị trí Thần Văn của thần thông đều là cố định, các tiền bối đã nghiên cứu ra tổ hợp Thần Văn vô cùng hoàn thiện, làm sao có thể đổi chổ lung tung được chứ? Nếu như mà đổi chổ thì sẽ không cách nào vận hành, hoặc là uy lực sẽ bị suy yếu đi rất nhiều"

"Nghe nói Võ giả đều có thể tùy ý điều khiển Thần Văn, ài, với thiên phú của đệ, không biết đến khi nào mới có thể viết ra Thần Văn, thật là muốn thoáng nếm thử một chút cảm giác điều khiển Thần Văn a" Diệp Duy cúi đầu, cố ý giả bộ như thần sắc sa sút, mặt mày ủ rũ, hắn muốn làm cho đường ca dựa theo ý nghĩ của mình điều chỉnh Thần Văn, nói, "Nếu không đường ca Diệp Trọng biểu diễn cho ta xem một chút a?"

Ánh mắt Diệp Trọng cưng chiều nhìn thoáng qua Diệp Duy, Diệp Duy chỉ có Hồng cấp Thức Hải, làm sao có thể điều khiển được Thần Văn, tâm tình nhất định vô cùng sa sút, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt yêu cầu nho nhỏ của Diệp Duy như vậy, hắn cười cười nói: "Điều khiển Thần Văn cũng không khó, Tiểu Duy, bất cứ lúc nào cũng không nên buông bỏ quyết tâm của chính mình, thiên phú chênh lệch chút ít cũng không sao, Thần Phong Đế Tôn lúc còn là thiếu niên, thiên phú cũng rất là kém cỏi"

"Được rồi, ngươi xem, điều khiển Thần Văn thật là sự tình đơn giản." Đường ca Diệp Trọng yêu thương nhìn Diệp Duy, ngón tay khẽ nhúc nhích, Niệm lực tại đầu ngón tay giống như là một sợi tơ vô hình, dễ dàng đem đạo Thần Văn mà Diệp Duy mới chỉ kia đổi chổ từ trên xuống dưới một phát.

Thần Văn chảy xuôi, nhanh chóng tạo thành một cái thần thông nguyên vẹn.

Đạo Thần Văn kia sau khi đổi vị trí xong, tạo thành thâng thông "Bạch Hổ Sát Sinh", một trăm ba mươi sáu đạo Thần Văn càng thêm hoàn mỹ mà kết hợp cùng một chỗ, Nguyên lực lưu động so với bình thường đã trôi chảy hơn rất nhiều.

Trong một chớp mắt, ngân quang bắn ra bốn phía, từng đạo ánh sáng Thần Văn phát ra rất chói mắt, hư ảnh Bạch Hổ cành trở nên rõ ràng thêm, rõ ràng có thể thấy được cả bộ lông hổ, chợt, hai tiếng hổ gầm trầm thấp đột nhiên vang lên, giống như là tiếng sét đánh, đem gạch vụn ở các phòng ốc xung quanh đều bay tứ tung.

Rống!

Mắt hổ trợn lên, khí phách nghiêm nghị, gầm lên một tiếng khí thế tràn đầy, trùng trùng điệp điệp, vang vọng không dứt.

Lúc này thi triển thần thông, Nguyên khí mà Diệp Trọng sử dụng so với bình thường cũng chưa dùng tới một nữa, nhưng uy lực so với bình thường đã kinh người hơn nhiều.

"Cái này, cái này đến cùng là chuyện gì xảy ra?" Diệp Trọng sợ ngây người, thần sắc mờ mịt ngẩng đầu lên, kinh ngạc mà nhìn qua hư ảnh Bạch Hổ lơ lửng lên đỉnh đầu, sau khi thay đổi vị trí đạo Thần Văn kia, hắn có thể tinh tường cảm ứng được, Uy năng của thần thông Bạch Hổ Sát Sinh đã tăng lên trọn vẹn mấy thành.

Thần thông Bạch Hổ Sát Sinh là một thần thông mạnh nhất trong mười sáu môn thần thông Linh giai cao cấp của Diệp gia, đã là thần thông Linh giai cao cấp nhất lưu rồi, hôm nay, vẻn vẹn thay đổi một đạo Thần Văn, uy năng thần thông Bạch Hổ Sát Sinh vậy mà tăng vọt tới mấy thành.

Không nghĩ tới cải biến một điểm nho nhỏ, hiệu quả rõ ràng lại mạnh như vậy, trên mặt Diệp Trọng toát ra thần sắc rung động thật lớn.