Đấu Võ Trường của Quân gia nằm trên một hòn đảo lơ lửng giữa hư không.
Rất nhiều hậu bối Quân gia đang tu luyện ở nơi này.
Ở đây không chỉ có lôi đài mà còn có những nơi chuyên được dùng để kiểm trắc tu vi, có thể giúp các hậu nhân Quân gia tiến hành sát hạch.
Bia cổ Thái Nhạc là do một đại năng giả của Quân gia cưỡng chế mang về, đặt vào trong Đấu Võ Trường, chuyên dùng để kiểm tra tu vi nhục thân cho đệ tử trong tộc.
Giờ phút này, bên cạnh bia cổ Thái Nhạc, một thiếu nữ mặc cung trang đang ngồi điều tức, chuẩn bị khiêu chiến bia cổ Thái Nhạc.
Thiếu nữ khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, mái tóc vàng hơi lượn sóng xõa tung sau lưng, sợi tóc óng ánh, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Da nàng trắng nõn nà càng làm nổi bật đôi môi anh đào diễm lệ, khí chất cao quý, thanh tao lịch sự.
Mặc dù tuổi nàng không lớn nhưng bộ cung trang bó sát người lại làm nổi bật vóc dáng mềm mại, linh lung tinh tế, khiến người ta thầm mơ ước.
"Không biết lần này Quân Linh Lung lại sáng tạo ra kỳ tích gì nữa đây?"
"Nàng ta có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, tốc độ lĩnh hội các loại công pháp đều cực nhanh, chắc hẳn cũng đã luyện thành hết các loại công pháp luyện thể rồi."
"Nghe nói có mấy vị Danh sách đều muốn mời Quân Linh Lung làm tùy tùng, nhưng lại bị nàng cự tuyệt."
Vây xung quanh có rất nhiều tử đệ Quân gia vừa đứng nhìn thiếu nữ Quân Linh Lung, vừa thầm tán chuyện.
Mặc dù Quân Linh Lung không nằm tỏg thập đại danh sách, nhưng danh tiếng của nàng ở Quân gia lại rất nổi bật.
Bởi vì nàng có Thất Khiếu Linh Lung Tâm.
Trái tim này được xưng là Thánh Nhân Chi Tâm, đại biểu rằng, ngày sau nếu Quân Linh Lung không vẫn lạc thì nàng chắc chắn sẽ thành Thánh.
Tuy nói đối với thế gia Hoang Cổ như Quân gia mà nói, một Thánh nhân cũng chẳng phải chuyện hiếm có gì nhưng phóng mắt khắp Hoang Thiên Tiên Vực thì Thánh nhân chắc chắn là một trong những đại nhân vật đứng ở tầng cao nhất.
Bởi vì Quân Linh Lung có khả năng thành Thánh nên một vài Danh Sách mới nguyện ý mời chào, có điều đều đã bị Quân Linh Lung cự tuyệt.
"Trấn Thiên Kim Chưởng."
Quân Linh Lung nâng cánh tay tuyết trăng như ngọc lên, đánh một chưởng cực mạnh về phía bia cổ Thái Nhạc.
Thân thể trông có vẻ yểu điệu mềm mại kia giờ phút này lại như bạo phát ra sức mạng vô hạn.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn qua đi, bia cổ Thái Nhạc tỏa ra ánh sáng.
Mười lăm vạn cân!
"Quân Linh Lung thật mạnh, so với lần trước lại tăng thêm ba vạn cân."
"Đúng vậy, một thiên kiêu bình thường, tu luyện nhục thân tới cực hạn cũng chỉ có cự lực mười vạn cân mà thôi, Quân Linh Lung đã xông phá cửa ải kia."
Bốn phía không ngừng truyền đến thanh âm tán thưởng, còn có không ít ánh mắt nóng bỏng ném về phía này.
Ngọc nhan tuyết trắng của Quân Linh Lung từ đầu đến cuối vẫn luôn bình thản, không có chút gợn sóng nào.
Lúc này, một giọng nữ chói tai đột nhiên vang lên.
"Quân Linh Lung, sao lâu vậy rồi ngươi mơi chỉ tăng thêm có ba vạn cân?"
Một nữ tử mặc váy lam lắc eo nhỏ chậm rãi đi tới.
Khuôn mặt vũ mị xinh đẹp nhưng lời nói lại có phần chói tai.
"Là Lan Thanh Nhã, tùy tùng của Quân Trượng Kiếm - Danh Sách số 10."
"Địa vị của nàng ta cao hơn tùy tùng, nghe nói Quân Trượng Kiếm khá sủng ái nàng ta."
Lan Thanh Nhã cũng không phải là người Quân gia, mà là tùy tùng do Quân Trượng Kiếm - Danh Sách số 10 - mời chào từ bên ngoài.
Quân Linh Lung không để ý đến, Lan Thanh Nhã lại tiếp tục mỉa mai: "Trượng Kiếm công tử đã lưu lại ấn ký sức mạnh năm trăm vạn cân trên bia cổ Thái Nhạc, gấp nhà ngươi mấy chục lần, nhưng ngươi lại cự tuyệt lời mời chào của ngài ấy, bây giờ biết mình ngu ngốc đến cỡ nào chưa?"
Lan Thanh Nhã rất chướng mắt dáng vẻ giả vờ thanh cao này của Quân Linh Lung.
Rõ ràng Quân Trượng Kiếm đã chủ động mở miệng mời chào nàng, Quân Linh Lung lại vẫn cứ cự tuyệt.
Theo Lan Thanh Nhã, Quân Linh Lung chính là một ả trà xanh thích làm ra vẻ.
"Mặc dù Quân Trượng Kiếm không tệ nhưng vẫn không phải là tốt nhất, người Quân Linh Lung ta muốn theo, đương nhiên chính là tồn tại có thể trấn áp thời đại." Quân Linh Lung thản nhiên nói.
Không có ai biết, Thất Khiếu Linh Lung Tâm còn có một năng lực bí ẩn, đó chính là có thể mơ hồ thấy trước một góc của tương lai.
Đương nhiên, năng lực này rất nghịch thiên cũng không thể chủ động thi triển.
Quân Linh Lung sống đến bây giờ chỉ mới phát động được một lần.
Trong một góc của tương lai kia, Quân Linh Lung mơ hồ thấy được một thân ảnh siêu nhiên, một bộ áo trắng, đưa lưng về chúng sinh.
Triệu vạn sinh linh, vạn tộc Thái Cổ đều khấu lạy sau lưng hắn, hô to danh hào Quân Thiên Đế.
Khi đó Quân Linh Lung đã biết chắc, thế hệ này của Quân gia chắc chắn sẽ sản sinh ra Chân Long, trấn áp thời không vạn cổ.
Có điều...
Quân Thiên Đế được chúng sinh quỳ bái trong một góc tương lai kia, rốt cuộc là là vị thiên kiêu Danh Sách nào của Quân gia?
Bởi vì nghi hoặc này nên từ trước đến giờ Quân Linh Lung vẫn không đi theo bất cứ kẻ nào.
Nàng vẫn luôn chờ đợi, người tên Quân Thiên Đế kia xuất hiện.
Quân Trượng Kiếm là Danh Sách số 10, mặc dù rất mạnh nhưng vẫn chưa thể cho Quân Linh Lung loại cảm giác này.
Nhưng mà, Lan Thanh Nhã nghe được lời này của Quân Linh Lung, lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
"Ha ha, trấn áp một thời đại, Quân Linh Lung, ngươi lấy cớ này không khỏi có chút buồn cười."
Cho dù là Danh Sách số 1 - kẻ mạnh nhất của Quân gia cũng không dám nói ra lời như thế.
Bởi vì đây là thời đại tranh đấu, vạn tộc quật khởi, thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, không một thiên kiêu nào dám lớn tiếng nói rằng mình có thể trấn áp thời đại này.
Mà đúng lúc này, ở nơi xa, một con Bạch Hạc đã hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Trên Bạch Hạc có một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi xếp bằng như thần linh.
Chính là Quân Tiêu Dao.
Hắn chỉ mới đột phá ngũ cảnh thần tàng, còn chưa thu hoạch được năng lực ngự không, bởi vậy chỉ có thể cưỡi Bạch Hạc mà tới.
"Bóng dáng kia là ai thế?"
"Nhìn thì có vẻ còn rất nhỏ tuổi, nhỏ như vậy mà đã đến Đấu Võ Trường sao?"
Một đám tử đệ Quân gia liên tục bàn tán.
Từ khi Quân Tiêu Dao sinh ra đến giờ, vẫn luôn ở trong Thiên Đế Cung, chưa hề xuất hiện công khai trong Quân gia.
Bởi vậy, ngoại trừ Thập Bát Tổ và một đám tộc lão cùng mẹ đẻ Khương Nhu ra, chưa có ai từng nhìn thấy hắn.
"Ừm? Hắn..."
Ánh mắt Quân Linh Lung vừa rơi vào thân ảnh nho nhỏ kia, Thất Khiếu Linh Lung Tâm trong cơ thể bỗng nhiên nhảy lên một cái.\
Trong lòng sinh ra rung động.
" Không thể nào..." Đôi mắt đẹp của nàng dần trừng lớn, một thứ gọi là trực giác đột nhiên xông lên đầu.
Bạch Hạc rơi xuống, mũi chân Quân Tiêu Dao điểm một cái, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
"Tiểu nam hài thực tuấn tú nha, rất muốn nhéo mặt hắn..." Một thiếu nữ của Quân gia vui vẻ nói.
"Đáng yêu quá, thực muốn cưỡi..." Một nữ tử khác có dáng người đầy đặn bá đạo nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao, dáng vẻ si mê.
Bị đám nữ tử như lang như hổ này nhìn chằm chằm, Quân Tiêu Dao cảm thấy lạnh cả gáy.
Thận của hắn quả thực rất mạnh nhưng vẫn chỉ mới là một đứa bé ba tuổi thôi.
Hắn cũng không muốn trở thành phi công siêu cấp đâu.
"Khí huyết của đứa nhỏ này quá mạnh, sao khiến ta có cảm giác nó còn lợi hại hơn cả chúng ta thế?"
Một thiếu niên Quân gia nhịn không được hỏi: "Nhóc con, ngươi là người thuộc mạch nào của Quân gia, vì sao ta chưa bao giờ thấy ngươi?"
Quân Tiêu Dao tùy ý đáp: "Đương nhiên các ngươi chưa từng nhìn thấy ta, đây là lần đầu tiên ta ra khỏi Thiên Đế Cung."
"Lần đầu tiên ra khỏi Thiên Đế Cung..."
Người trẻ tuổi kia vừa lẩm bẩm theo, thân thể bỗng nhiên run lên.
Thiên Đế Cung, đây là nơi ở của nhóm người có địa vị cao nhất Quân gia.
Ánh mắt người trẻ tuổi tràn đầy chấn động nhìn Quân Tiêu Dao, lắp bắp: "Ngươi... Không phải ba năm trước ngươi..."
"Đúng vậy, ta chính là Quân Tiêu Dao." Quân Tiêu Dao miễn cưỡng nói.
Xoạt!
Vừa dứt lời, toàn bộ Đấu Võ Trường đột nhiên yên tĩnh.
Có thể nói bây giờ Quân Tiêu Dao chính là người thần bí nhất tại Quân gia, cũng là người có thân phận cao nhất trong đám hậu bối.
Ba năm trước đây, hắn vừa sinh ra đã kinh động đến Thập Bát Tổ, còn được ngài đích thân ban cho thân phận Thần tử.
Có thể nói, thân phận địa vị bây giờ của Quân Tiêu Dao không hề thua kém thập đại Danh Sách!
"Bái kiến Thần tử đại nhân!"
Bên trong Đấu Võ Trường, tất cả tử đệ Quân gia đều cùng khom người cúi đầu.
Mắt Quân Linh Lung hơi lóe lên, nhưng cũng chỉ bình tĩnh thi lễ với Quân Tiêu Dao.
Sắc mặt Lan Thanh Nhã cũng khẽ biến, nàng ta là gia thần khác họ, càng không dám đắc tội với Quân Tiêu Dao, vội vàng khom người cúi đầu.
Nhìn đám người đang cung kính hành lễ với mình, Quân Tiêu Dao khẽ chậc lưỡi, thầm nghĩ.
"Không đúng, theo lối mòn thì dưới tình huống này, không phải nên có người bước ra chất vấn ta, sau đó bị ta cật lực vả mặt sao, biểu hiện ngoan ngoãn như thế, sao còn đường cho ta trang bức nữa?"
Quân Tiêu Dao có cảm giác như một quyền đánh vào bông, chẳng có tí kh0ái cảm gì.
Hắn còn muốn tìm người để trang bức cho tốt, không, phải nói là luận bàn một chút mới đúng.
Có điều Quân Tiêu Dao lại quá xem thường thân phận Thần tử này.
Ở đây chỉ sợ không ai dám có chút bất kính nào với hắn.
"Được rồi, nếu đã không có ai khiếu khích vậy ta cứ nhanh chóng đánh dấu cho xong đi."
Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu, trực tiếp đi tới trước bia cổ Thái Nhạc.
Lúc này, trong đầu hắn truyền đến thanh âm máy móc của hệ thống.