Lúc này chỉ mới qua giờ Ngọ, Nhạc Quần bèn khóa chặt cửa phòng, vùi đầu
ngủ ngay. Chàng đánh một giấc cho mãi đến canh hai mới mơ màng thức dậy. Chàng chưa mở mắt đã phát giác có điều không ổn, bởi ngửi thấy một làn u hương thoang thoảng, chàng tin chắc đã từng có phụ nữ vào phòng, và có
thể vẫn chưa đi khỏi.
Chàng hé mở mắt thì bất giác giật nảy mình. Một thiếu nữ đẹp tuyệt trần
mặc áo màu xanh tươi đang ngồi trên chiếc ghế dựa cạnh giường, đang tươi cười chằm chặp nhìn chàng :
- Tôn giá còn giả ngủ nữa ư?
- Cô nương là...
Nhạc Quần ngồi bật dậy, đưa mắt ngắm nhìn thiếu nữ kiều diễm tuổi chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy, nét mặt lộ vẻ lõi đời.
- Hà tất biết rõ mà còn hỏi. Nếu không nhờ năm viên mặc châu thì giờ phút này tôn giá chưa gặp được tôi đâu!
Nhạc Quần vừa bước xuống giường vừa sửa lại y phục :
- À, thì ra là Đào cô nương! Chẳng hay cái tên Độc Nhân Ngư do đâu mà có vậy?
- Điều ấy...
Nàng ta đảo mắt :
- Như thế này được không, chúng ta trao đổi điều kiện với nhau. Nếu tôi
đoán ra được trong người tôn giá còn có bao nhiêu viên mặc châu thì tôn
giá hãy biếu cho tôi thêm năm viên nữa, và tôi cũng sẽ nói cho tôn giá
biết về lai lịch biệt hiệu của tôi!
Nhạc Quần nghĩ thầm: “Hay lắm! Hai mươi viên mặc châu chưa bao giờ lộ ra ngoài, trừ phi chó ngáp phải ruồi, bằng không thì chẳng bao giờ nàng ta đoán ra được cả”.
Nghĩ vậy bèn mỉm cười nói :
- Được rồi, Đào cô nương hãy đoán đi, nếu đoán trúng thì tại hạ quyết không nuốt lời!
Độc Nhân Ngư cười khúc khích :
- Mười lăm viên!
Nhạc Quần sững người :
- Cô nương đã đoán mò hay là...
- Không phải, tôi đã bằng vào kinh nghiệm. Thử nghĩ xem, nếu như tôn giá chỉ có mười viên, dù phóng khoáng đến mấy cũng không bao giờ bỏ ra một
nửa, bởi lẽ mặc châu này quá quý giá. Dẫu tôn giá có mười lăm viên thì
cũng không thể bỏ ra năm viên, do đó tôi mới đoán là hai mươi viên.
Nhạc Quần lắc đầu :
- Đành rằng là đã đoán đúng, nhưng giải thích như vậy không được hợp lý
lắm, tại hạ không thể có hai mươi lăm hoặc ba mươi lăm viên hay sao?
Độc Nhân Ngư mỉm cười :
- Hãy tạm dẹp qua vấn đề ấy đi. Tôi còn có thể đoán ra được, dứt khoát
tôn giá không phải muốn thành gia lập nghiệp tại đây, mà là có dụng tâm
khác!
Nhạc Quần thót người, nhận thấy người đàn bà này thật không đơn giản, song vẫn vờ điềm tĩnh nói :
- Hãy đưa năm viên ngọc châu trước đã!
Nhạc Quần không hề tiếc, chỉ cảm thấy số mặc châu này là do Đại công
chúa tặng cho, tùy tiện thua mất thế này thì có phần hổ thẹn với nàng.
Thế nhưng, đã thua rồi thì không thể quỵt, đành lấy gói lộ phí mở ra.
Mười lăm viên mặc châu rực sáng khắp phòng. Độc Nhân Ngư ra tay nhanh
như chớp chộp tới, song y thị đã lầm đối tượng. Nhạc Quần còn nhanh hơn, nhấc tay lên, Độc Nhân Ngư liền chộp vào khoảng không.
Y thị không ngờ Nhạc Quần lại có thân thủ như vậy, tưởng đâu chỉ là sự
ngẫu nhiên, lại ra tay chộp nữa, Nhạc Quần vẫn cầm nguyên gói trân châu
nhanh nhẹn tránh khỏi bảy trảo.
Độc Nhân Ngư giờ mới biết đã gặp phải kình địch, song y thị vẫn chưa cam tâm dừng tay, tung chân liên hoàn đá ra mười lăm mười sáu cước.
Nhạc Quần buông tiếng cười khinh khỉnh, thân hình như ngọn liễu trong
cơn gió lốc, nghiêng ngả né tránh, song đôi chân không hề di động. Sau
cùng, chàng vỗ nhẹ lên tay đối phương bằng thủ pháp ảo diệu tuyệt luân
và nhanh khôn tả. Độc Nhân Ngư liền đỏ mặt thoái lui ba bước.
Y thị ngỡ tên tiểu tử này bỏ ra năm viên châu để mời thỉnh kẻ khác hắn
là một tên xuẩn ngốc và vô tích sự, cho dù biết vài miếng võ thì cũng
chỉ xoàng xĩnh thôi, nào ngờ võ công của đối phương lại cao đến thế,
thật ra ngoài sức tưởng tượng của y thị.
Trong cơn kinh ngạc lẫn hổ thẹn, nếu không nhờ cá tính ương ngạnh và phóng túng kiềm chế thì y thị đã khóc tức tưởi rồi.
Nhạc Quần vốn có ý khinh miệt hành động cướp đoạt của Độc Nhân Ngư, song thấy y thị ra chiều muốn khóc thì không khỏi mủi lòng, chắp tay sau
lưng tiến tới hai bước, nghiêm mặt nói :
- Vừa rồi đánh cược, tại hạ đã thua năm viên mặc châu. Để tỏ lòng biết
lỗi đối với cô nương, tại hạ xin tặng thêm hai viên nữa, mong cô nương
vui lòng nhận cho!
Nói xong, Nhạc Quần xòe tay ra đưa đến trước mặt Độc Nhân Ngư.
Độc Nhân Ngư không có sở thích nào khác, chỉ ưa chuộng trân châu bảo
ngọc, song trong tình thế bị nhục này, tất nhiên đâu thể mặt dạn mày dày mà nhận lấy. Nhưng khi thấy trên tay chàng chỉ có năm viên chân trâu, y thị liền cười khẩy nói :
- Thật không ngờ tôn giá thân hoài tuyệt kỹ mà lại giấu kín, tôi thấy
chẳng cần phải mời Lão gia gia nữa, chỉ bằng vào thân thủ của tôn giá
cũng đủ ứng phó.
Nhạc Quần xua tay :
- Cô nương đã quá khen, mấy miếng xoàng xĩnh này tại hạ đã học được của
Vương Ma tử ở Bắc Kinh, chỉ để múa may cho vui thôi, chứ làm sao có thể
ứng phó được với đồ đệ của Tây Bắc Phong. Xin cô nương chớ chế giễu tại
hạ!
Độc Nhân Ngư càng thêm tức tối, rõ ràng người ta đã xem mình như là trẻ
con. Sắc mặt y thị thoạt đỏ thoạt xanh, rồi thình lình tung mình toan
vọt qua cửa sổ.
Nhạc Quần vội lớn tiếng gọi :
- Đào cô nương, khoan đi đã!
Độc Nhân Ngư quay lại gằn giọng :
- Ngươi còn định bỡn cợt ta nữa ư?
- Đâu có, cô nương hiểu lầm rồi!
- Hứ! Còn bảo không nữa hả? Vừa rồi ngươi đã bảo là ngoại trừ thua mất năm viên, còn tặng thêm hai viên nữa...
Độc Nhân Ngư nói đến đấy mặt đỏ đến mang tai. Nhạc Quần liền đưa tay chỉ xuống dưới chân y thị :
- Tại hạ đã để trên tú hài của cô nương rồi.
Độc Nhân Ngư cúi xuống nhìn, “ồ” lên một tiếng, tức giận đến toàn thân
run rẩy. Niềm hổ thẹn cực độ đã vượt lên lòng yêu thích trân châu đến
vạn lần, y thị cúi xuống lấy hai viên mặc châu trên giày, vung tay ném
về phía Nhạc Quần, căm hờn quát :
- Họ Hồ kia, ta với ngươi chưa hết đâu.
Nói xong phi thân vọt qua cửa sổ, Nhạc Quần đón lấy hai viên mặc châu,
cảm thấy thủ kình của y thị khá mạnh, thảo nào bọn Tương Dương tam tuyệt phải nể sợ y thị.
Nhạc Quần nhún vai :
- Đây là tấm lòng của Đại công chúa, ta đâu dễ dàng tặng người như vậy. Ngay như năm viên kia cũng phải thu hồi mới được.
Chàng nhanh chóng thu xếp hành lý, đoạn cũng phi thân qua cửa sổ, tiến về hướng chính tây.
Lúc này đã gần canh ba, gió lạnh buốt xương, sao khuya lấp lánh trên bầu trời như vô vàn ma nhãn đang theo dõi nhân gian.
Năm ba dặm đường chỉ sau thời gian một tuần trà đã đến nơi. Thì ra ngôi
mộ Hiếu tử không rộng lớn lắm, nhưng lại nằm ngay giữa đường, khiến
người qua đường bắt buộc phải đi vòng qua.
Tuy mọi người thảy đều kính trọng Hiếu tử, song ngôi mộ này làm cản trở
giao thông mà không bị dời đi thì thật khó hiểu. Thực ra nó gắn liền với một sự tích cảm động mà khắp vùng Giang Nam ai ai cũng biết.
Theo lời khẩu truyền, hồi mấy mươi năm trước có hai mẹ con từ nơi khác
trôi dạt đến Tương Dương. Vì người mẹ bệnh quá nặng nên vị Hiếu tử đã
cõng mẹ đi xin ăn khắp nơi. Sau cùng người mẹ qua đời, vị Hiếu tử bèn
chôn cất bên cạnh ngôi mộ Hiếu tử này. Chôn cất mẫu thân xong, vị Hiếu
tử cảm thấy phận làm con mà không phụng dưỡng được mẹ già, thậm chí còn
để chết nơi đất khách quê người, quá đau lòng nên đã treo cổ tự ải.
Sự việc ấy đã được mọi người ca ngợi, những người thiện tâm bèn chôn cất vị Hiếu tử ngay bên cạnh mộ mẹ, lập bia ghi lại Hiếu tích của y, và cái tên mộ Hiếu tử có từ đó.
Thế nhưng, ngôi mộ này lại nằm ngay giữa đường đi. Người đời sau thấy
bất tiện đã từng nhiều phen toan di dời, song vì những công nhân quật mộ thảy đều bị kỳ chứng, có kẻ đột nhiên nhức đầu ghê gớm, có kẻ thình
lình ngã ngất xỉu, có kẻ hộc máu... nên lại thôi.
Tóm lại, chỉ cần có ý nghĩ di chuyển phần mộ là chắc chắn gặp phải tai nạn, kể từ đó không ai còn dám nghĩ đến việc dời mộ nữa.
Nhạc Quần đến gần mộ Hiếu tử, đảo mắt quan sát địa hình, biết chắc chắn
họ sẽ động thủ ở chỗ trống trải. Vừa may bên cạnh khoảng đất trống lại
có một cánh rừng nhỏ để ẩn thân.
Chàng bồn chồn, nôn nao chờ đợi, bởi sắp được gặp lại sư huynh. Chàng
tin chắc dù cho Lão gia gia ra mặt cũng vị tất địch nổi tuyệt chiêu của
môn hạ Tây Bắc Phong.
Sáu bóng người thấp thoáng trong màn đêm nhập nhòa, chốc lát đã đến bên
cạnh mộ Hiếu tử. Tất nhiên đó là Tương Dương tam tuyệt, Huyết Thủ Thần
Hoàng, Toàn Phong Phái Tử và Độc Nhân Ngư Đào Tiểu Hồng.
Tuy nhiên, Độc Nhân Ngư lại đứng tách khỏi năm người kia, dường như vẫn có vẻ buồn rầu.
Lão đại Giả Vũ trong Tương Dương tam tuyệt đi đến cạnh Độc Nhân Ngư ôm quyền nói :
- Đào cô nương quả là thủ tín, chẳng những bản thân đến đúng hẹn mà lại
còn mời được Lão gia gia nữa. Tại hạ xin giữ đúng lời hứa, khi đến địa
điểm lập tức giao năm viên mặc châu cho cô nương.
Nói xong, xòe bàn tay có năm viên mặc châu đưa đến trước mặt Độc Nhân Ngư.
Độc Nhân Ngư đã bị Nhạc Quần trêu cợt một trận, có thể nói đó là một nỗi nhục nhã nhất trong đời, giờ đây niềm căm hận lại bị khơi dậy, y thị
bỗng vung tay, “bốp” một tiếng, đánh năm viên châu văng tứ tán, Giả Vũ
bị chấn lùi một bước.
Giả Vũ sửng sốt, y chẳng thể nào ngờ Độc Nhân Ngư lại có hành động như
vậy. Ngay khi ấy, bốn người kia đã bị lòng tham thôi thúc, lập tức nhào
tới tranh đoạt năm viên mặc châu chẳng khác nào chó giành xương.
Giả Vũ tức giận quát lớn :
- Dừng lại!
Song mỗi người đã đoạt được vào trong tay rồi. Trong số đó, Huyết Thủ Thần Hoàng giành được hai viên, y nói :
- Đào cô nương là người lịch duyệt, đã trượng nghĩa ra tay, đâu thể nhận lấy năm viên mặc châu này được!
Độc Nhân Ngư sầm mặt, chống nạnh gắt :
- Công Tôn Ngọc, bổn cô nương trịnh trọng cảnh cáo lão, người nào dám có ý định tranh giành mấy viên mặc châu này thì hãy liệu hồn!
Huyết Thủ Thần Hoàng cười khan :
- Cô nương đã không nhận, thì hãy nhường cho chúng tôi...
Độc Nhân Ngư đanh giọng :
- Láo, bổn cô nương lệnh cho các ngươi lập tức trao cho Giả Vũ để hoàn lại cho tiểu tử kia, ai dám cãi lời, hứ!
Giả Vũ buông tiếng cười khẩy, đến gần Huyết Thủ Thần Hoàng nói :
- Tại hạ phụng mệnh Đào cô nương chẳng thể không thi hành, xin tôn huynh thông cảm cho!
Đoạn thu hồi mặc châu và lui về chỗ cũ. Huyết Thủ Thần Hoàng cười khẩy :
- Giả huynh thu hồi trân châu này, có giao trả cho tiểu tử kia hay không cũng đâu có ai biết, nếu như sát nhân diệt khẩu thì...
Độc Nhân Ngư bật cười khanh khách :
- Kể chi đến y, ngay như Lão gia gia cũng chưa chắc là địch thủ của người ta!
- Cô nương nói ai vậy?
Huyết Thủ Thần Hoàng hiển nhiên là không tin, y ngỡ Độc Nhân Ngư không phải nói về Nhạc Quần, mà là một người nào khác.
Độc Nhân Ngư lạnh lùng :
- Ai hả? Chính tên họ Thạch ấy đấy!
Huyết Thủ Thần Hoàng cười nhạt :
- Đào cô nương khéo nói đùa. Nếu như tiểu tử ấy quả thực có võ công cao
cường, lẽ nào lại tùy tiện bỏ ra những năm viên trân châu quý giá như
vậy?
Giả Vũ cũng có vẻ không tin :
- Thiết nghĩ trên đời đâu có người khẳng khái như vậy...
Độc Nhân Ngư vừa định nói gì đó, bỗng thấy một bóng người to lớn lướt
tới nhanh như cắt, toàn thân y phục đều đen cùng với chiếc dù đen trên
lưng. Nhạc Quần liền nhận ngay ra chính là Hoạt Chung Húc.
Hoạt Chung Húc đến nơi, nghênh ngang quét mắt nhìn quanh, thái độ hống
hách ấy thật trái ngược hẳn với dáng điệu thảm hại lúc đào tẩu hồi nửa
tháng trước.
- Kính chào Lão gia gia!
Sáu người đồng thời khom mình, cung kính thi lễ, kể cả Độc Nhân Ngư Đào Tiểu Hồng.
- Miễn lễ, miễn lễ! Ha ha...
Hoạt Chung Húc cười vang một hồi, đoạn gật gù nói tiếp :
- Các ngươi kể như vừa thoát khỏi một tai kiếp. Đêm nay nếu không có mặt lão phu, nhất định chẳng một ai...
Lão chưa kịp nói dứt, bỗng có một bóng người cao to xuất hiện. Hoạt Chung Húc nói :
- Đến rồi đó!
Sáu người kia đồng thời giật nảy mình, cùng quay nhìn về phía đối phương, ngay cả giọng nói của Hoạt Chung Húc cũng hơi run.
Nhạc Quần ngớ người, xem ra thân hình của người nọ dứt khoát không phải
là sư huynh Lục Bình, bởi Lục Bình đâu có cao to thế kia. Hơn nữa, nếu
quả đúng là Lục Bình thì Hoạt Chung Húc trừ phi chán sống quyết không
bao giờ dám trêu vào, bởi trong khi chàng bị độc thương phát tác mà lão
ta cũng chỉ tiếp được sáu chiêu.
Người nọ đã đến gần. Nhạc Quần chú mắt nhìn, bất giác rúng động cõi
lòng, đang từ thất vọng chuyển sang mừng rỡ bất ngờ, bởi chàng trông
mong gặp người này còn hơn sư huynh nhiều.
Người ấy chính là Vô Tâm, kẻ mộc mạc chất phác nhưng uy vũ bất năng khuất.
Phen này thì tiếng cười của Hoạt Chung Húc không hề mang vẻ miễn cưỡng
và run sợ, bởi lão ta biết Vô Tâm, và Vô Tâm cũng biết lão ta.
Lẽ dĩ nhiên, sáu người kia không hề biết Vô Tâm, họ vừa trông thấy khí
phách hiên ngang của đối phương, thảy đều khiếp hãi lần lượt thoái lui.
Vô Tâm đưa bàn tay to bè trỏ vào Hoạt Chung Húc nói :
- Tổ mẹ ngươi! Lão tặc kia, đêm nay Lục Bình ta bắt ngươi phải quỳ trước ngôi mộ Hiếu tử này dập đầu lạy đúng một trăm hai mươi bốn cái!
Độc Nhân Ngư đỏ mặt bĩu môi, chau mày khinh bỉ nói :
- Thật không ngờ đồ đệ của một bậc kỳ nhân mà lại lỗ mãng đến thế?
Nhạc Quần chợt hiểu, rất có thể Hoạt Chung Húc đã biết trước Vô Tâm mạo
nhận môn hạ của Tây Bắc Phong nên lão ta mới dám đến đây.
Dĩ nhiên Hoạt Chung Húc cũng không vạch trần, lạnh lùng khoát tay nói :
- Mọi người hãy lui ra đi!
Nhạc Quần buông tiếng cười khẩy thầm nghĩ: “Lão tặc thật khéo hư trương
thanh thế, dẫu Vô Tâm chỉ học biết ba chiêu, vị tất lão đã thắng nổi!”
Bầu không khí ngập đầy sát cơ, Hoạt Chung Húc rút chiếc dù trên lưng xuống, ngạo nghễ nói :
- Tiểu tử, ngay bản thân Tây Bắc Phong, lão phu cũng đã từng đụng độ
rồi. Vì thân phận và hiệp danh, lão phu nhường ngươi ra tay trước đấy!
Vô Tâm cười rộ :
- Tổ mẹ ngươi! Ngươi lớn lối gì chứ? Ngay cả một người trọng thương sắp chết mà ngươi còn không chống nổi... Ngươi...
Hoạt Chung Húc sợ y khai xấu, vội cười gằn nói :
- Tiểu tử ngươi đã vô lễ như vậy, lão phu đành phải giáo huấn ngươi...
Vô Tâm chẳng thèm né tránh, đôi tay như hai chiếc quạt vung vẩy, tung ra một chiêu “Tiểu Quỷ Thôi Ma”.
“Bùng” một tiếng, cát bụi bay mù mịt, chiếc dù đen bị đánh bạt sang bên, Vô Tâm cũng bị lùi sau một bước, đoạn lập tức lại tung ra chiêu “Quỷ
Ảnh Thượng Song”.
Chiếc dù của Hoạt Chung Húc quả nhiên lợi hại. Vô Tâm chỉ cảm thấy ngực
như bị tảng đá nặng ngàn cân đè lên, hơi thở hết sức khó khăn, người như bị lún xuống dưới sình lầy, đi bộ cũng cảm thấy nặng nề.
Thế là, y buông tiếng hét vang dội, bóng người tách ra. Vô Tâm mặt mày
đỏ tía, khóe môi rỉ máu sau khi lùi bảy bước, còn Hoạt Chung Húc chỉ lùi sau ba bước dài.
Cuộc đấu sinh tử tạm dừng, sáu cao thủ đứng đờ ra như phỗng đá, mình đầy bụi đất, hồi lâu mới như điên cuồng quát vang :
- Tiến lên!
Giả Vũ thấy tuy rằng Hoạt Chung Húc đã chiếm thượng phong, song muốn
dành thắng lợi cũng không phải dễ, nên cho rằng nếu xáp vào quần công
hẳn Lão gia gia cũng chẳng phản đối.
Thật ra thì Hoạt Chung Húc cũng đã dốc hết sức mà chỉ lấn át được một
chút. Lão ta không biết rằng đối phương chỉ biết có mỗi ba chiêu, nên
cũng không nắm chắc phần thắng, thấy sáu người kia định dùng số đông áp
đảo, lão ta bèn làm ngơ.
Vô Tâm lớn tiếng :
- Tổ mẹ các ngươi, cứ xáp vào hết đi, lão tử chẳng ngán đâu...
Thốt nhiên, một bóng như thể u linh dật dờ xuất hiện, nhẹ nhàng lướt tới hiện trường.
- Ồ!
Hoạt Chung Húc phát hiện trước tiên, nỗi khiếp sợ ghê gớm lập tức dâng
lên, đến nỗi quên mất cái thân phận “lão gia gia” cao kính của mình.
Vô Tâm mừng rỡ reo lên :
- Tiểu tử! Ngươi... ngươi không chết ư?
Vô Tâm xúc động đi đến cạnh Nhạc Quần, tiện tay rút ngọn Quỷ Đầu trượng trao cho chàng.
Nhạc Quần cũng xúc động nắm tay Vô Tâm nói :
- Vô Tâm huynh, nếu đệ mà chết rồi thì chúng ta làm sao còn gặp nhau đây nữa? Huynh khá lắm, vừa rồi tuy có hơi kém sút, nhưng chưa đầy một
tháng trời mà đã có thành tựu như vậy, tuyệt học của Tây Bắc Phong quả
là thiên hạ vô địch!
Bọn Tương Dương tam tuyệt vừa nghe ba tiếng Tây Bắc Phong, sắc mặt liền
trở nên xám ngắt, nỗi khiếp sợ bùng dậy mãnh liệt, đồng thời họ cũng đã
trông thấy cái đầu quỷ nhe nanh ghê rợn từ trong bọc vải thò ra.
Nhạc Quần chìa tay về phía Giả Vũ, khóe môi vẫn treo nụ cười lạnh nhạt nói :
- Giả đương gia, đưa đây!
Giả Vũ rùng mình, song tay vẫn nắm chặt năm viên mặc châu nhìn về phía Hoạt Chung Húc.
Bấy giờ Hoạt Chung Húc cực kỳ bối rối, đang cố tìm cách rút lui sao cho
không bị mất thể diện, tất nhiên là không hề chú ý đến sắc mặt của Giả
Vũ.
- Đưa đây!
Giọng nói của Nhạc Quần lạnh như băng giá, khiến đôi chân Giả Vũ không
tự chủ được tiến lại gần, bàn tay run rẩy xòe ra đưa đến trước mặt Nhạc
Quần.
Nhạc Quần chẳng thèm ngó ngàng đến y, chỉ đưa tay chộp lấy và lạnh lùng nói :
- Chỉ với cái gan thế này mà cũng đòi đối phó với môn nhân của Tây Bắc Phong ư?
Giả Vũ mặt trắng bệch co giật liên hồi, định nói gì đó nhưng lại không thốt ra được, chỉ đứng thừ người ngơ ngẩn.
Nhạc Quần quét mắt sắc lạnh, phát hiện Độc Nhân Ngư cũng có vẻ kinh sợ,
như thể chú mèo làm vỡ đồ vật quý giá đang chờ chủ nhân trừng phạt, Song y thị kinh ngạc nhiều hơn là sợ hãi.
Nhạc Quần buông giọng sắc lạnh :
- Thẳng thắn mà nói, Quỷ Đầu trượng của Tây Bắc Phong chưa bao giờ dùng
để đối phó với hạng bốn hạng năm. Nếu như các vị muốn mở rộng tầm mắt
thì cứ tiếp tay với Lão gia gia thử xem!
Hoạt Chung Húc thở hắt ra, biết không tiếp cũng chẳng được, bèn trầm giọng nói :
- Thôi được rồi, người ta đã muốn nhân cơ hội này dương danh với đời thì các ngươi hãy cứ thỉnh giáo thử xem. Tuy nhiên, đã động thủ rồi mà nếu
có người giữa chừng rút lui thì... hắc hắc...
Sáu người kia đều rùng mình, tuy họ biết Hồ Thôi mới chính thực là
truyền nhân của Tây Bắc Phong, song thủ đoạn của Lão gia gia thì họ từng lĩnh giáo qua rồi, do đó đành cắn răng nói :
- Vãn bối xin tận lực vì tiền bối, có chết cũng cam lòng!
Đoạn tỏa ra chầm chậm tiến tới bao vây Nhạc Quần vào giữa, chỉ có một
người ngoại lệ, đó là Độc Nhân Ngư Đào Tiểu Hồng đang đứng thừ ra như kẻ mất hồn.
Nhạc Quần quay sang bảo Vô Tâm :
- Huynh hãy lui ra ngoài năm trượng và chú ý chiêu thức của đệ, bởi vừa
rồi huynh thi triển ba chiêu kia vẫn chưa phát huy hết uy lực tối đa.
Nhưng đệ xin cam đoan với huynh, đệ chỉ sử dụng một chiêu thôi, dứt
khoát không hơn nữa.
Vô Tâm tuân lời ra xa năm trượng, giương mắt lên nhìn vào hiện trường.
- Động thủ!
Hoạt Chung Húc quát lớn, chiếc dù đen lập tức vung lên, phối hợp với
mười mấy luồng chưởng kình, như tường đồng vách sắt xô về phía Nhạc
Quần.
Ngọn Quỷ Đầu trượng của Nhạc Quần hệt như một con độc long thần xuất quỷ mạt, trong vòng mười trượng đã đánh bật Hoạt Chung Húc lùi sau ba bước.
Chàng như bước vào trong một đàn gà, hết sức tránh né bọn người vô tích
sự kia, chỉ tập trung đối phó với mỗi mình Hoạt Chung Húc.
Nhạc Quần tung ra chiêu “Âm Quỷ Thôi Đăng”. “Ầm” một tiếng vang rền, năm người đều bị quét trúng một trượng vào lưng, văng ra ngoài xa mười
trượng, Hoạt Chung Húc bị chiếc dù bật trở về đập trúng vai phải, máu
tuôn xối xả, liên tục lùi sau chín bước, quên luôn thân phận lão gia
gia, thừa thế phi thân bỏ chạy.
Năm người kia suốt nửa buổi trời mới lồm cồm bò dậy được, cố nén đau
loạng choạng đào tẩu, chỉ có Độc Nhân Ngư buông tiếng cười gằn :
- Môn hạ của Tây Bắc Phong quả là danh bất hư truyền!
Nhạc Quần không hề cảm thấy thích thú bởi vừa đánh cho kẻ địch thảm bại
bỏ chạy, trái lại còn cau mày kiếm, như không nghe thấy câu nói mỉa mai
của Độc Nhân Ngư.
Độc Nhân Ngư tưởng chàng cố ý hờ hững, bèn giậm chân rồi quay người bỏ đi. Vô Tâm tiến đến nắm tay Nhạc Quần nói :
- Tiểu tử, ngươi khá thật...
Y bỗng phát hiện Nhạc Quần mặt mày trắng bệch, liền kinh hãi lớn tiếng nói :
- Tiểu tử, ngươi... đã bị thương ư?
Nhạc Quần thở dài :
- Không, tại hạ đã bị bại dưới tay một nữ nhân!
Chàng nhớ lại lời nói của Khổng Tước công chúa và Phụng Hoàng công chúa, biết do mình dùng đến chân lực nên chất độc trong nội thể lại phát tác. Một khi chất độc ghê gớm của cây đồng tiền mà tái phát, ngoài hai vị
Công chúa thần bí kia ra, không người nào chữa được. Song chàng đã quyết tâm sẽ không bao giờ đi tìm họ.
Vô Tâm lay mạnh vai Nhạc Quần, cuống quýt nói :
- Tiểu tử, thật ra là việc gì vậy? Ngươi đã bị thua dưới tay của nữ nhân nào vậy?
Nhạc Quần còn nhớ gã Phò mã kia từng nói, tử thần đang chờ đợi chàng ở phía trước. Chàng nở nụ cười cay đắng, lẩm bẩm :
- Thì ra tên tiểu tử ấy đã biết trước Khổng Tước công chúa còn chừa lại
độc chất trong người ta và dường như Đại công chúa cũng biết việc này,
còn bảo ta sẽ hối hận trong một ngày gần đây!
Nhạc Quần nhún vai cười khẩy :
- Vô Tâm huynh, chúng ta đừng đề cập đến vấn đề ấy nữa!
Chàng bỗng cảm thấy cảnh vật trước mắt quay cuồng, vội lắc mạnh đầu cho dễ chịu hơn.
Vô Tâm hoảng hốt ré lên :
- Tiểu tử, sao ngươi có vẻ khác lạ vậy hả?
Nhạc Quần lắc đầu ngao ngán :
- Đâu có gì!
Đoạn chàng đưa tay chỉ vào ngôi mộ Hiếu tử nói tiếp :
- Thấy chưa? Đây là một vị hiếu tử được mọi người sùng kính! Vô Tâm
huynh, chết thật quá dễ dàng, bởi có sống là phải có chết. Có điều kẻ
anh hùng là phải chết một cách có ý nghĩa, một cách xứng đáng, chẳng hạn như vị hiếu tử này đây!
Vô Tâm ra chiều quan tâm :
- Tiểu tử, sắc mặt ngươi tệ quá, chất độc trong người chưa được tiêu trừ hết phải không?
Nhạc Quần gật đầu :
- Không sai! Hiện thời chúng ta bất tất phải lo lắng đến điều ấy, bởi có lo cũng vô ích. Nếu như tại hạ chịu quị lụy thì chẳng lo gì tử thần đe
dọa, chỉ cần quay trở lại, họ sẽ sẵn sàng trừ hết chất độc cho tại hạ,
thế nhưng...
Nhạc Quần buông tiếng cười nhạt rồi nói tiếp :
- Rất tiếc là tại hạ không thể nào làm được!
Vô Tâm lớn tiếng :
- Quay trở lại gặp ai? Ai có thể chữa thương cho ngươi?
Nhạc Quần lắc đầu :
- Thôi bỏ qua đi. Vô Tâm huynh mà biết thì lại càng đau khổ hơn, bởi
huynh không phải là hạng người ấy! Bây giờ chúng ta hãy cúng tế Hiếu tử
một phen!
Vô Tâm ngẩn người :
- Tiểu tử, ngươi quả là một quái nhân!
- Hai ta đều giống như nhau, có lẽ chính nhờ cái quái khí ấy mới có thể nêu cao chính nghĩa võ lâm!
Hai người đi đến trước ngôi mộ Hiếu tử, cung kính vái lạy một hồi. Vô Tâm bỗng nói :
- Tiểu tử, trên mình ngươi có cái gì kêu vậy?
- Một cái hà bao dệt bằng tơ vàng!
Chàng biết giờ đây mình lại phải đấu tranh với tử thần nữa, và dư độc
trong cơ thể phen này lại càng phát tác nhanh hơn. Nếu như chàng vẫn
kiên trì giữ nguyên ý định, chắc chắn sẽ không sống được hơn hai hôm
nữa.
Giờ đây chàng lại đâm ra hận luôn cả Phụng Hoàng công chúa. Chàng cho
rằng cách thi ân của nàng ta đã làm tổn thương nặng nề đến lòng tự tôn
của mình, sự bố thí hào phóng của nàng ta chẳng khác nào như đối với một gã ăn mày.
Nhạc Quần móc cái hà bao ấy ra, cười khẩy nói :
- Chính cái này kêu đây, còn như bên trong chứa đựng vật thì tại hạ cũng không biết, thiết nghĩ chẳng gì khác hơn mấy thứ xạ hương dùng để quyến rũ đàn ông đâu!
- Cái... cái này ai đã cho ngươi vậy?
- Phụng Hoàng công chúa! Một con người phải ân oán phân minh. Mặc dù
Phụng Hoàng công chúa làm ơn như thể bố thí, song dẫu sao cũng là một cử chỉ thiện ý. Thế nhưng, đối với tại hạ lại có hiệu quả ngược lại, nàng
ta đã lầm đối tượng rồi!
Vô Tâm ngơ ngác :
- Nàng ta cho ngươi cái này để làm gì vậy?
Nhạc Quần cười nhăn nhó :
- Có trời mới biết! Nếu không phải tại hạ quá tự cao thì có lẽ phương
pháp câu nhử của nàng ta rất là đặc biệt và cao minh. Nhưng đáng tiếc
con cá này khác với tất cả.
Vô Tâm nóng ruột :
- Tiểu tử, thật là việc gì vậy?
Nhạc Quần cười khẩy :
- Nàng ta bảo hễ gặp điều gì khó khăn thì hãy đeo cái kim hà bao này lên trước ngực, ắt sẽ có người đến cứu!
- À, vậy thì nàng ta đâu có ý xấu!
Nhạc Quần cười khinh khỉnh :
- Có lẽ! Giả sử Vô Tâm huynh là một kẻ ăn mày đang gặp lúc đói lạnh mà
gặp một đại phú nào và y bảo, hãy đi đi, khi nào không còn chịu đựng nổi nữa hẵng quay lại tìm ta, ta sẽ cứu giúp cho thì Vô Tâm huynh có quay
lại chăng?
- Điều gì... ví dụ này không được chính đáng lắm, bổn ý của Phụng Hoàng công chúa có lẽ...
Nhạc Quần khoát tay :
- Thôi đứng nói nữa, tại hạ cũng không muốn uổng phí thời gian quý báu
để suy nghĩ điều vớ vẩn ấy! Bây giờ tại hạ xin trao kim hà bao này lại
cho Vô Tâm huynh!
Đoạn treo ngay vào cổ y. Vô Tâm bật cười :
- Tiểu tử, ngươi định đưa ta vào vòng bất nghĩa ư?
Nhạc Quần mỉm cười :
- Không đâu! Vô Tâm huynh đừng nóng vội, thú thật tại hạ chỉ còn sống
được chừng hai hôm nữa thôi, nên không có thời gian để mà thử nghiệm
dụng tâm của Phụng Hoàng công chúa. Tại hạ lại không muốn trở thành một
kẻ vong ân bội nghĩa, do đó, đành giao lại việc này cho Vô Tâm huynh thử nghiệm. Vả lại, giờ thì huynh đã học được ba chiêu võ công của bổn môn, chỉ cần cẩn thận ứng phó thì cũng có thể được. Thiện ý của Phụng Hoàng
công chúa Vô Tâm huynh hãy báo đáp giùm tại hạ, còn như ngược lại thì
thôi. Tuy nhiên, gia sư lúc lâm chung đã căn dặn, phải thận trọng đề
phòng một nữ nhân trẻ đẹp trong chốn võ lâm. Có phải là hai vị Công chúa thần bí ấy hay không thì chưa biết, song Vô Tâm huynh phải hết sức thận trọng khi gặp họ, vận dụng trí óc mà khéo léo ứng phó!
Vô Tâm ngẩn người, đoạn lớn tiếng nói :
- Tiểu tử, dường như ngươi quen với cái chết quá nhỉ!
Nhạc Quần cười xót xa :
- Tại hạ bắt buộc phải chết, bởi thà chết như vậy mà còn yên tâm hơn là sống! Vô Tâm huynh giúp tại hạ một phen được chăng?
Vô Tâm làu bàu :
- Tổ mẹ nó, mỗ... mỗ xin hứa!
Nhạc Quần khích động nắm tay Vô Tâm, giọng tha thiết :
- Vô Tâm huynh thật là một người bạn tốt!
Ngờ đâu ngay khi hai người đang siết chặt tay nhau, hơi phân thần thì
thốt nhiên sau lưng có làn gió nhẹ lướt tới, nơi eo cùng lượt bị điểm
trúng một chỉ.