Thần Tọa

Chương 82: Ngăn cơn sóng dữ (2)

Lâm Hi phục hồi tinh thần lại, chiến đấu vẫn còn tiếp tục. Lâm Hi đột nhiên vươn tay chộp lấy Pháp Kiếm mà Mạnh Quân đánh rơi. Hắn vung tay ném đi, lập tức quăng về phía trước:

- Đại trưởng lão, cầm đi!

Đại trưởng lão là nhân vật như thế nào, còn cách Đệ Thập Trọng Lôi Minh Kỳ cũng chỉ sai biệt một lằn sợi chỉ. Lão đưa tay vừa tiếp xúc, lập tức tiếp kiếm vào trong tay, căn bản không để cơ hội cho hai tên trưởng lão Liệt Dương Tông ở phía đối diện.

Như vậy trong nháy mắt, tình thế lập tức nhanh chóng xoay ngược trở lại, cực kỳ bất lợi đối với Liệt Dương Tông.

- Tiểu tử, muốn chết! nguồn Trà Truyện

Một người Liệt Dương Tông trưởng lão Long Lực giận tím mặt, đột nhiên buông tha Đại trưởng lão, liền xông về hướng Lâm Hi.

Tất cả kế hoạch, mắt xích đủ loại đều bị phá hủy bởi tên nhãi ranh Lâm Hi này. Nếu không có Lâm Hi xuất hiện, Đại trưởng lão đã sớm ngã xuống chịu chết, Mạnh Quân cũng sẽ không bỏ mạng, Pháp Kiếm cũng sẽ không rơi vào trong tay Đại trưởng lão.

Huống chi, chỉ dựa vào việc Lâm Hi giết Tam Thái Tử của Liệt Dương Tông và một vị trưởng lão Long Lực khác là đều đủ để cho hai người muốn ra tay giết chết Lâm Hi rồi.

Ầm vang!

Một vị trưởng lão Liệt Diễm kim bào bỗng chợt lóe sáng ra chiêu đánh về phía Lâm Hi. Trong khoảnh khắc lão tung chiêu ra, cả đại điện đều ong ong rung động, âm thanh long ngâm hổ khiếu vang vọng không trung.

Khí thế của lão cực kỳ mạnh mẽ, tràn đầy thiên địa, như thể có một con Cự Long hung ác xuất thế giữa trời.

Phanh!

Một đại chưởng to như cái nồi nện xuống mãnh liệt. Quyền ý bập bùng đã khiến không khí trong đại điện hóa thành biển lửa thông thường. Đúng là tuyệt học trấn phái Xích Diễm Chưởng của Liệt Dương Tông.

- Đến đây đi!

Lâm Hi không né không tránh, với tu vi hiện tại của hắn, đối phó Mạnh Quân thì đó mới là chèn ép. Chỉ có chính diện nghênh chiến với loại cường giả đích thực cảnh giới Long Lực thì mới có thể khảo nghiệm được thực lực của mình.

Phanh!

Thân hình Lâm Hi rung lên, bàn tay vừa lật liền lấy thế chống trời nghênh chiến với vị trưởng lão Long Lực. Trong khoảnh khắc hắn xuất thủ, một cỗ quyền ý nóng rực, cũng là dạng thiêu cháy không trung, kiến tạo ra khí thế của một biển lửa.

Trong biển lửa, cũng có một âm thanh rồng ngâm trầm trầm. Mặc dù khí thế hùng hồn không bằng trưởng lão Long Lực, nhưng cũng là không hơn không kém, có triệu chứng của lực lượng bước vào Long Lực Kỳ.

- Xích Diễm chưởng!

Thấy Lâm Hi cũng xuất ra Xích Diễm chưởng của Liệt Dương Tông, trưởng lão mặc Liệt Diễm kim bào của Liệt Dương Tông thất kinh. Loại chưởng môn bốc lửa bá đạo này là tuyệt học trấn phái của Liệt Dương Tông, chưa bao giờ truyền ra ngoài, nhưng mà hiện tại lại bị một kẻ ngoại nhân Lâm Hi học xong.

Lão đương nhiên không biết, đây là sau khi Lâm Hi giết xong đám người Xích Viêm Cung thì từ trên người hắn thu được chưởng phổ, rồi đã học xong.

Bang bang bang!

Trong giây lát nhanh như chớp giật, Lâm Hi và trưởng lão Liệt Dương Tông phảng phất hóa thành hai con Cự Long một nhỏ một lớn, trong nháy mắt liền giao thủ hơn mười lần. Bên trong khu vực hơn hai mươi trượng là Liệt Diễm cháy hừng hực, không khí đều phảng phất cũng bị đốt cháy.

Hai người ra chiêu mỗi một chiêu đều là thế lớn lực mạnh, hoàn toàn bỏ qua phòng ngự, giống như hai con mãnh thú viễn cổ đều tự điên cuồng đánh nhau.

Lực lượng của Lâm Hi chỉ có hơn một vạn cân, chỉ có thể coi là lực lượng bước đầu của cảnh giới Long Lực Kỳ. So với trưởng lão Liệt Dương Tông thì rõ ràng còn có một đoạn chênh lệch.

Trưởng lão Liệt Dương Tông mỗi một chưởng chụp xuống đều như ngọn núi đánh tới. Lâm Hi từng bước lui về phía sau, từ khóe miệng có tơ máu chảy ra. Bên ngoài thân của hắn lồi lồi lõm lõm, nhiều chỗ xương cốt đã sụp xuống, là bị trưởng lão Liệt Dương Tông cứ như vậy lấy lực lượng đáng sợ chụp vào nên bị ấn lõm xuống, xem ra thập phần khủng bố.

Tuy nhiên Lâm Hi cũng vẫn cắn răng ngang ngạnh chống đỡ, không thèm quan tâm. Một chưởng lại một chưởng, một quyền lại một quyền, không ngừng đánh vào trên người trưởng lão Liệt Dương Tông.

Nhìn quang cảnh trên, xem ra đối Lâm Hi tương đối bất lợi. Trưởng lão Liệt Dương Tông lực lượng rõ ràng đang có ưu thế, hoàn toàn áp chế Lâm Hi. Cơ thể của cường giả Long Lực Kỳ có làn da càng là vô cùng cường đại, những đòn nặng tay của Lâm Hi chụp trên người lão, căn bản không có một chút vết thương.

- Sư huynh, tốc chiến tốc thắng, đệ sắp chống đỡ không nổi!

Trên Đại điện, trưởng lão Liệt Dương Tông đang kịch chiến cùng Đại trưởng lão Triệu Hùng gầm rú. Đại trưởng lão Triệu Hùng lúc trước đã có lực lượng vượt qua hai người, bây giờ trên tay lại được thanh Pháp Kiếm của Luyện Khí cảnh. Nếu không phải trước đây lão bị thương nghiêm trọng, hiện tại căn bản đều không ngăn được.

- Mau... Trốn!

Tuy nhiên ngoài dự tính, trưởng lão Long Lực rõ ràng đang chiếm cứ thượng phong, tựa hồ sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc chiến, bỗng đột nhiên thốt ra một tiếng gầm thét trời long đất lở.

Vẻn vẹn là hai chữ, tựa hồ cũng đã dốc kiệt tất cả lực lượng của lão.

- Cái gì!?

Vị trưởng lão Liệt Dương Tông chính lúc đang chờ đợi sự trợ giúp, nay lại nghe âm thanh rít gào như thế thì tâm thần đều kinh hãi, giật nảy cả mình.

Lão đột nhiên quay đầu nhìn lại, lập tức liền thấy được một khuôn mặt đau đớn méo mó, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong hai mắt phân bố đầy tơ máu.

-!!!

Trưởng lão Liệt Dương Tông lập tức toàn thân kịch chấn, trong đầu trống rỗng, khiếp sợ cơ hồ đều không thể suy nghĩ được điều gì:

- Tạo sao lại là như vậy?!

Rõ ràng sư huynh chiếm cứ được thượng phong; rõ ràng đối phương chỉ là một kẻ hậu sinh tuổi còn trẻ với lực lượng không bằng sư huynh; rõ ràng người thiếu niên kia bị đánh cho cực kỳ thê thảm, còn sư huynh của chính mình lông tóc không hề chịu tổn thương... Tại sao, sư huynh lại bảo chính mình chạy trốn?

Khóe mắt đảo qua một lượt, lúc này lão mới phát hiện. Mặc dù Lâm Hi bị rơi vào hạ phong, từng bước lui về phía sau, nhưng mỗi một chưởng mà hắn đánh ra, sư huynh mặc dù bên ngoài thân không có vết thương, nhưng thân thể đều phát ra sự run rẩy đau đớn.

Đặc biệt, khi toàn thân khớp xương của Lâm Hi phát ra tiếng vang "rắc rắc" thì loại co quắp này càng thêm rõ ràng, tựa hồ như đang phải chịu đựng đau đớn mãnh liệt.

- Chạy mau a!

Liệt Diễm kim bào trưởng lão Long Lực lại lần nữa lộ ra tâm thần tiều tụy mà rít gào, hắn cảm giác chính mình đã kiên trì không được bao lâu.

- Chạy thoát được sao?

Âm thanh của Lâm Hi lộ ra một sự lạnh lùng tàn khốc, mặc dù nhìn như hắn từng bước lui về phía sau, nhưng thân hình một mực bịt kín lối ra vào đại điện chưởng giáo.

Giữa các cường giả Long Lực Kỳ với nhau, cho tới bây giờ đều không phải tam quyền nhị cước là có thể quyết định sinh tử. Với lực sinh mệnh cường đại thì nhất định đây phải là một hồi đánh đấm lâu dài.

Lực lượng của Lâm Hi không bằng trưởng lão Liệt Dương Tông, nhưng hắn bị thương chỉ là bên ngoài, là cơ bắp, là xương cốt, là gân mạch; Nhưng mà trưởng lão Liệt Dương Tông mặc dù chỉ phải bị lực công kích nhỏ hơn một chút, nhưng hắn lại gây ra tổn thương nội phủ. Mà nội phủ, là tâm, can, tỳ, phế, thận.