Thần Tiên Song Tuyệt

Chương 33: Kiếm Mắt Ảo!

Thiếu Chủ Ám Môn nở một nụ cười đắc thắng.

Hắn biết Đồng Thuật của thiếu niên vô cùng lợi hại, không những có thể nhìn ra những vật không tầm thường mà còn có thể nhìn ra hơi thở của sự sống từ đó lần theo dấu vết tìm đến nơi cần đến.

Hắn đã phải tốn không ít công phu cẩn thận ẩn nấp, che giấu luôn cả hơi thở của bản thân, bay lên cao đạp trên mây trắng tránh khỏi tầm mắt của thiếu niên.

Không thể nghi ngờ, đây là một nơi cực kỳ lý tưởng để ẩn nấp, nơi mà tầm mắt của thiếu niên không thể với tới được, dù sao mắt cũng không thể nhìn và quan sát ba trăm sáu mươi độ được.

Chỉ có thần thức!

Và dĩ nhiên, hắn đã hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của y, thoát khỏi sự truy lùng Bốn Kiếm Mắt Ảo.

Hắn còn đang suy nghĩ tự đắc tự mãn thì đột nhiên!

XOẸT!

Xoẹt một tiếng vù từ trên cao giáng xuống, Thiếu Chủ Ám Môn thân hình lảo đảo lệch qua bên phải, cách tay trái như bị thứ gì đó cực kỳ sắc nhọn lướt qua, cực mượt gọt luôn một cánh tay của hắn!

Máu tươi bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng, đằng sau lớp mặt nạ của Thiếu Chủ Ám Môn, ánh mắt và gương mặt cực kỳ ngơ ngác, không hiểu là chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ khi cơn đau do bị chặt tay ập tới mới làm toàn thân hắn ứa lạnh, sắc mặt kinh biến vội vàng quát:

- Hóa Ám Thuật!

- Tốc Ám Luồng!

Từ trong cơ thể của hắn có hắc khí bùng nổ sau đó nhanh chóng bao bọc toàn thân khiến hắn bị bao trùm bởi một màu hắc sắc.

Tiếp đó lại hóa thành vô số luồng khí đen lượn lờ, nhanh chóng như chó nhà có tang bành trướng ra bát phương, từng sợi màu đen chi khí luồng lách cực nhanh, chỉ mới chớp mắt đã phân hóa thành hàng trăm sợi khác chia nhau ra để....

Điên cuồng trốn chạy!

XOẸT!

XOẸT!

XOẸT!

XOẸT!

Những âm thanh lướt ngang lướt dọc trong không gian vô ảnh vô tung không ngừng thoát ra.

Chỉ thấy được mỗi khi có âm thanh xoẹt vang lên thì những luồng hắc khí kia lại bị cắt như sợi chỉ dứt dây.

Thiếu Chủ Ám Môn trong lòng không khỏi kinh hãi, không hiểu rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra!

Mặc dù kinh sợ nhưng hắn vẫn cố kìm nén đau đớn, chạy trên đám mây và ẩn nấp, thu liễm khí tức đến cực hạn không cho thiếu niên phát hiện ra.

Hắn âm thầm toát mồ hôi lạnh, nếu không phải là vừa nãy hắn né kịp, e là thứ đó đã cắm xuyên qua đầu hắn theo chiều từ trên xuống rồi.

Cái chết, chỉ trong gang tấc!

..........

Tại bên kia, phía chỗ của thiếu niên.

Vèo!

Phệ Huyết Ngụy Linh Tiễn bay với tốc độ còn nhanh hơn vận tốc âm thanh vài phần phóng tới thiếu niên.



Nó mang theo uy thế ngập trời khiến không gian vang lên những tiếng kêu rắc rắc rắc liên miên bất tuyệt, hai tầng hư không mạnh oanh phá thê thảm hơn bao giờ hết.

Khí tức khát máu trên người nó khi đến gần thiếu niên thì bị phóng đại lên đến đỉnh điểm, nó như muốn một tiễn xuyên phá qua mi tâm của hắn rồi tham lam nuốt chửng máu huyết của thiếu niên.

Nó là Phệ Huyết Ngụy Linh Tiễn, chỉ cần có đủ máu huyết, thôn phệ máu huyết càng nhiều là nó sẽ càng mạnh!

Uy lực đáng sợ như vậy, có thể tưởng tượng được lượng máu huyết mà nó đã thôn phệ không biết bao nhiêu rồi, giết không biết bao nhiêu tu sĩ, sinh linh cho đủ.

Khi mà Phệ Huyết Ngụy Linh Tiễn tiệm cận chỉ còn cách mi tâm của thiếu niên còn ba tấc thì hai con mắt của hắn bỗng nhiên bừng tĩnh, ánh sáng quang huy từ trong đó vọt ra đối kháng với Phệ Huyết Ngụy Linh Tiễn.

Trầm thấp khẽ niệm:

- Ánh Sáng Mài Mòn!

Ánh sáng phát ra quang huy đại thịnh bao trùm lấy toàn bộ Phệ Huyết Ngụy Linh Tiễn, nó mang theo sức mạnh có thể ăn mòn tất cả, mài mòn từng chút từng chút lực lượng và uy lực trên Phệ Huyết Ngụy Linh Tiễn.

Khí tức khát máu như muốn cắn nuốt máu huyết của tất cả sinh linh cũng bị ánh sáng của Ánh Sáng Mài Mòn nhanh chóng ma diệt, uy lực cũng theo đó mà tụt dốc không phanh.

Ba giây sau, Phệ Huyết Ngụy Linh Tiễn đã hoàn toàn bị vô hiệu hóa, nó bị mài mòn tất cả sức mạnh rơi xuống mặt đất được thiếu niên dơ tay chụp lấy, thu vào trong Túi Trữ Vật không gian không cho nó rơi vào tay kẻ xấu, tiếp tục hại người.

Làm xong tất cả, thiếu niên hít sâu một hơi, ánh mắt nheo lại một cách sâu lắng suy tư, sau đó Pháp Lực chậm rãi dâng trào, bao quanh thân thể của hắn rồi ẩn mình vào không gian.

Hơi thở cũng được thu liễm đến cực hạn, dần dần tiêu tán đi như người chết không còn một chút sinh cơ nào.

Thiếu niên, ẩn mình trong vô tận hư không, nhắm mắt lại....

...........

Bên phía của Thiếu Chủ Ám Môn.

Mấy giây trôi đi mà hắn đã chạy gần được ngàn mét, tốc độ bỏ chạy cực kỳ nhanh.

Hiện tại sắc mặt của hắn có chút tái đi, thậm chí là có chút khó coi cùng âm trầm.

Hình dạng của hắn bây giờ có chút đặc biệt, có thể nói người không ra người, ma không ra ma.

Bởi vì nửa thân trên của hắn là người, còn nửa thân dưới không thấy hai chân đâu mà chỉ thấy một luồng khí đen như khói phát dài ra bay ngược theo hướng hắn chạy, cũng theo chiều gió mà bay lên cao vút.

Trên người hắn cũng có không ít vết thương nhẹ ứa ra máu tươi, quần áo có chút rách rưới do bị thứ kia cắt phá dữ dội.

Điều khác bọt duy nhất là cánh tay trái của hắn đã được một luồng khí đen ngưng tụ lại thay cho cánh tay thật đã bị chặt đứt.

Dùng Ám Lực hóa thành cánh tay giả để hoạt động thay thế cho cánh tay thật, máu cũng bị niêm phong ngừng chảy lại.

Thiếu Chủ Ám Môn đang vừa chạy bay vòng vòng tránh né theo quỹ đạo bất định của thứ kia vừa suy tư rốt cuộc là có chuyện quái gì đang diễn ra.

Tại sao?

Tại sao lại có một thứ sắc bén trong vô hình không ngừng đuổi theo hắn, muốn dồn hắn vào chỗ chết?

Hắn và nó có thù sao?

Rốt cuộc là ai muốn chơi khăm hắn?!

Hắn hoàn toàn không biết!


Hắn chỉ biết là vật đó cực kỳ sắc, còn lại hoàn toàn không biết gì hết!

Không đúng, đã không còn đơn thuần là một cái, mà số lượng lên đến tận năm cái!

Đã có sự tăng lên trong khoảng thời gian hắn bỏ chạy này.

Bỗng nhiên linh cơ hắn khẽ động, có cách!

Ám Lực đen xì bạo phát ra xung quanh hắn tạo thành một khu vực đặc biệt, bên trong mười mét quanh thân hắn đều bao trùm một màu đen tối.

XOẸT!

XOẸT!

Hai âm thanh xé cả không khí và xé gió vang lên, Thiếu Chủ Ám Môn lập tức liếc mắt nhìn lại, có chút trừng lớn con mắt.

Thứ phát ra hai âm thanh kia chính là một thanh kiếm, nó nhỏ tầm 20 cm, lưỡi kiếm sắc bọn, đặc biệt là trên thân kiếm còn có một con mắt màu hoàng kim sắc.

Còn ai khác ngoài Kiếm Mắt Ảo?

Mà đây không phải là thủ đoạn thiếu niên sao? Vì sao nó lại ở đây?!

Không cho hắn suy nghĩ quá nhiều, hai thanh Kiếm Mắt Ảo đã vọt tới phía hắn, nó không mang khí thế hay uy lực đáng sợ làm hư không vỡ nát nhưng lại có một tốc độ khủng khiếp có thể đoạt mạng ngươi bất cứ lúc nào.

Kiếm khí vô song tỏa ra bao quanh lấy hai thanh Kiếm Mắt Ảo khiến nó có thêm một lớp kiếm bọc vô hình ở bên ngoài làm cho lưỡi kém trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết!

Thiếu Chủ Ám Môn chật vật lách người né tránh hai thanh Kiếm Mắt Ảo, gương mặt giật giật cực kỳ khó chịu.

Hắn vừa né xong lại tiếp tục suy tư, nhưng cũng chưa được bao lâu.

Ba thanh Kiếm Mắt Ảo lại nhao nhao phi tới, đằng sau lớp mặt nạ của hắn cũng trở nên vặn vẹo, có chút cay cú đến sôi máu.

Né, suy nghĩ, tránh, suy tư.

Đây là hai hành động duy nhất mà hắn thực hiện trong khoảng thời gian tiếp theo.

Nhờ có khu vực đen xung quanh thân thể
nên hắn có thể dễ dàng né tránh sự truy sát nguy hiểm của Năm Kiếm Mắt Ảo.

Khi nó muốn tấn công hắn, màu hoàng kim hoàn toàn tương phản với khu vực màu đen do hắn tạo ra nên có thể dễ dàng né tránh.

Cũng do đó mà tần suất hắn bị thương cũng giảm đi đáng kể.

Mà khu vực đen kia, chính là do Ám Lực của hắn ngưng tụ lại, lượn lờ quanh thân hắn, y cũng trở lại hình dạng như con người mà không còn nửa người nửa khói nữa.

Lúc này, trong đầu của Thiếu Chủ Ám Môn hiện lên vô số suy nghĩ mơ hồ.

Tại sao Kỳ Đồng Kiếm Song lại phát hiện ra ta?

Vì sao?

Rốt cuộc là vì sao?!

Hắn trăm mối mà không có lý giải, sau cùng, hắn mới nhớ lại một chi tiết mà bản thân xém chút quên mất.

Đó là thanh Kiếm Mắt Ảo kia, tức thanh đầu tiên chém rụng một cánh tay của hắn là từ trên trời chém xuống.

À đúng, từ trên trời!



Vậy tức là, thanh Kiếm Mắt Ảo kia đã ở đó sẵn trước cả khi hắn bắn ra Phệ Huyết Ngụy Linh Tiễn sao?

Nhưng, bằng cách nào?

Bằng cách nào mà Kỳ Đồng Kiếm Song lại có thể âm thầm để Kiếm Mắt Ảo ở trên đầu hắn?

Hơn nữa còn chờ được thời cơ tuyệt hảo nhất, nhân lúc mà hắn đắc chí quên mình mà ra tay, một kiếm chém hắn cụt một tay?

Hắn tâm thần bắt đầu hồi ức lại, tỉ mỉ nhớ lại tất cả hành động của thiếu niên, sau đó thử tìm kiếm mối liên hệ....

Một lúc sau hắn mới giật mình, thì ra là như vậy!

Kỳ Đồng Kiếm Song đã mượn cái cớ tránh né dư ba của mấy mũi tên Diệt Sát Ám Tiễn va chạm mà phóng lên trời.

Điều này vừa tạo ra cơ hội tuyệt vời cho hắn ám sát thiếu niên, vừa tạo ra được cơ hội ngàn năm có một cho thiếu niên âm thầm lặng lẽ ngưng tụ ra năm thanh Kiếm Mắt Ảo nhưng chỉ để lộ ra bốn thanh.

Còn một thanh vẫn luôn ẩn nấp trong hư không được ngưng tụ ra mà không di chuyển, chỉ ở trên đầu hắn trôi nổi phiêu du, dường như ngưng tụ ra Kiếm Mắt Ảo là có giới hạn khoảng cách nên y mới bay lên trời, đến gần với hắn.

Nhưng cho dù có di chuyển thì hắn cũng có thể không nhận ra, vì để chu toàn, y vẫn là bay lên cao, ngưng tụ ra một thanh Kiếm Mắt Ảo ẩn nấu trên đầu hắn như tử thần nhìn chằm chằm.

Càng khiến hắn ứa lạnh hơn là đối phương đã phát hiện ra vị trí của hắn mà vẫn kiên nhẫn không xuất thủ để đả thảo kinh xà.

Vẫn nhẫn nhịn bày ra mưu kế, dồn hắn vào cảnh trọng thương, nếu như trực diện tấn công hắn, chắc chắn sẽ không thuận lợi như vậy!

Phần tâm tính này....

Đúng là, kẻ này không thể lưu!

Thiếu Chủ Ám Môn lóe lên sát kiên quyết, nghĩ bằng mọi giá phaid diệt trừ thiếu niên không để hắn trưởng thành!

Kế tiếp chính là tràng cảnh sau khi hắn bắn ra Phệ Huyết Ngụy Linh Tiễn, Kiếm Mắt Ảo lơ lửng trên đầu hắn đã phóng xuống nhân lúc hắn mất cảnh giác.

Hậu quả mà hắn phải gánh chịu, không cần nói cũng biết.

Hắn âm thầm suy đoán ra Kiếm Mắt Ảo kia không những có thể nhìn thấy những thứ hư ảo dường như không tồn lại mà còn có thể ẩn nấu, biến bản thân nó trở thành thứ không tồn tại để tránh né thủ đoạn dò xét của địch nhân.

Hắn vạn vạn không ngờ thiếu niên lại có thủ đoạn cao minh như vậy, không điều tra cụ thể mà đã khinh suất vội đi giết đối thủ, là sai lầm của hắn!

Nhưng bây giờ không phải là lúc để hối hận vì sai lầm, mà là phải trốn thoát khỏi đây.

Bởi vì vị trí của hắn, đã bị bại lộ từ sớm rồi!

Ở lại, cực kỳ nguy hiểm!

Kỳ Đồng Kiếm Song, nhất định là đang đến đây, hoặc là ẩn nấp xung quanh như rắn rình mồi, hoặc là có quỷ kế nào đó!

Nếu để thiếu niên biết được suy nghĩ từng phần kỹ lượng như vậy, từ a đến z cực kỳ chi tiết, hắn nhất định sẽ thán phục Thiếu Chủ Ám Môn là một người có đầu óc không tầm thường.

Nhưng như vậy cũng đúng, có thể leo lên vị trí Thiếu Chủ của Ám Môn, đầu óc có thể ngu si đần độn sao?

Mà sau khi Thiếu Chủ Ám Môn suy nghĩ thông suốt, hắn xem như thông hiểu toàn bộ kế hoạch của thiếu niên, ý thức tỉnh táo trở về thực tại.

Lập tức, có chút nghiêm nghị lên!

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc