Thần Tiên Song Tuyệt

Chương 19: Khuếch Không Linh Thủy!

Dưới Bán Tuyệt Hà sâu ngàn mét.

Lúc này đây, bao trùm toàn bộ xung quanh, chính là một mảnh huyết sắc màu máu, nước dung hòa với mau tạo thành một vùng huyết hải cỡ trăm mét lượn lờ không tán dưới Bán Tuyệt Hà.

Đó là những con thủy quái cản trở hắn lặn xuống, bị hắn vô tình chém giết không hạ thủ lưu tình.

Mà thân ảnh của Trường Tranh, chính là tọa lạc trước một cái rạn san hô kha khá, tầm mấy mét gì đó.

Những rạn san hô này toàn thân đầy rẫy những loại màu sắc khác nhau, có chút đẹp đẽ.

Tu hành giới không thiếu cái lạ, san hô có nhiều màu cũng là chuyện quá đỗi bình thường.

Hắn không có tâm trạng mà lặn xuống ngàn mét độ sâu để ngắm san hô đẹp đẽ, thứ khiến hắn chú ý, chính là thứ bên trong kia kìa!

Nếu hắn nhớ không lầm, lần trước phóng thích Pháp Lực cảm nhận xuống dưới Bán Tuyệt Hà, hắn chính là cảm nhận được nó tại trong rạn san hô này.

Dùng Pháp Lực cảm nhận không có giới hạn khoảng cách mà chỉ có giới hạn lực lượng, nhưng càng xa thì độ cảm nhận càng yếu, càng không rõ và mơ hồ.

Lúc trước, hắn cảm nhận trong phạm vi một dặm, không thành vấn đề.

Hư ảo có thể cảm nhận nó ở ngay đây, tại bên trong rạn san hô này!

Nó, là một loại Linh Thủy, đây là loại nước đặc biệt có linh tính ý chí riêng, không những vậy mà còn có uy năng đặc thù nhất định nào đó.

Nhưng loại này hiếm hơn loại không có uy năng gì khác ngoài đặc tính của nước gấp mấy chục lần.

Có điều bất kể là loại Linh Thủy nào thì cũng là do thiên địa hình thành mà ra nên nó cực kỳ quý hiếm cùng trân quý, hắn cũng không thể ngờ được là hắn lại gặp nó ở ngay tại Bán Tuyệt Hà.

Đây cũng là đồ tốt mà hắn động tâm, muốn thu phục để bản thân sử dụng mặc dù không biết tác dụng cụ thể của nó là gì.

Trước mắt, thu phục đã rồi tính!

Cạp cạp!

Cạp cạp!

Đột nhiên mấy tiếng cạp cạp vang lên một cách bất ngờ, từ trong rạn răn hô với những lỗ nhỏ kia lao nhanh ra hàng loạt con cá nhỏ nhưng lại có cái miệng sắc lẹm như đao kiếm xung phong lao lên.

Cạp cạp!

Cạp cạp!

Cạp cạp!

Cạp cạp!

Cạp cạp!

Tốc độ nó cực nhanh, đang lao đi thì cũng bùng nổ yêu khí của nhất giai yêu thú cấp chín, tức là sánh ngang với Nhục Thân Cảnh tầng chín tu sĩ.

Trường Tranh cũng không ngạc nhiên cái gì vì hắn đã sớm biết bên trong đó có chứa một loại cá kì lạ được gọi là Cạp Ngư.

Đây là loại cá có hàm răng cực kỳ nhọn và cứng, nhưng thân hình lại cực kỳ nhỏ nên cũng cực kỳ nhanh nhẹn.



Thường sống theo bầy đàn, chui trong các rạn san hô ẩn nấp, nếu có kẻ địch đến gần chúng sẽ lao ra tập kích bất ngờ, dùng hàm răng cắn chết đối phương.

Ý niệm vừa động, Cuồng Phong Pháp Lực hóa thành vài cơn lốc xoáy bão tố cỡ nhỏ nhưng uy lực lại cực kỳ không nhỏ bay về hướng đám Cạp Ngư.

Cơn lốc xoáy làm cho mặt nước gợn sóng tạo thành vòi nước xoáy với tốc độ kinh người, e là đủ giết cả tu sĩ tầng bảy khi bị nó cuốn vào, bị bạo nát thành cặn bã cũng không còn.

Răng rắc!

Rắc!

Răng rắc!

Rắc!

Răng rắc!

Rắc!

Bão phong cuồng động điên cuồng xoay tròn, những nơi đi qua thì Cạp Ngư con nào con nấy đều bị xoắn thành thịt vụn.

Những âm thanh răng rắc kia, chính là âm thanh vỡ tan của bọn chúng do cái miệng cứng cáp, âm thanh cực kỳ giòn giã.

Âm thanh rắc là hoàn toàn vỡ nát, răng rắc chỉ là rạn nứt.

Không quá lâu, tất cả Cạp Ngư xung phong liền bị xoắn đến tạp chất cũng không còn, bão phong cũng biến mất theo ý niệm của hắn.

Nhưng hắn vẫn đứng nơi đó, cách rạn san hô một khoảng, hơi híp mắt nói:

- Ngươi đường đường là Cạp Ngư thủ lĩnh, vậy mà lại trốn tránh?

Không sai, là Cạp Ngư thủ lĩnh, Cạp Ngư sóng thành bầy đàn, mà bầy đàn, dĩ khiến là có thủ lĩnh rồi.

Điều đặc biệt là con thủ lĩnh này, là Linh Ngư, đã có linh tính lên làm thủ lĩnh dẫn dắt bầy Cạp Ngư sinh tồn trong Bán Tuyệt Hà hung hiểm, từ từ tiến hóa.

Nói riêng ra, thì nó là Linh Cạp Ngư, tu vi nhất giai yêu thú cực cảnh, cũng là Nhục Thân Cảnh cực hạn tu sĩ con người.

Trong hàng ngàn con Cạp Ngư, cũng chỉ có mỗi nó là có linh trí như con người, thật khó tưởng tượng được rạn san hô mấy mét kia lại chứa đến hàng ngàn con Cạp Ngư với hình dạng vài cm trở xuống.

Hắn cũng cực kỳ lấy làm kỳ, ẩn ẩn suy đoán ra được, có thể là tác dụng của loại Linh Thủy kia, có khả năng mở rộng không gian!

Trong lòng hắn có phần nóng bóng, nếu có thể mở rộng không gian đan điền mà nói....

Như vậy....

Trường Tranh trong nhãn thần lóe lên vô tận quang mang, sau đó lại chớp tắt.

- Giao ra Linh Thủy, tha các ngươi một mạng.

Trường Tranh lại lạnh nhạt mở miệng, cảm thấy kiếp trước bản thân tốn công học hết ngàn vạn loại ngôn ngữ của tất cả chủng tộc, có chút không hối hận.


Đến giờ, nó đã phát huy diệu dụng vô cùng, thứ hắn vừa sử dụng, chính là tiếng cá, chỉ có cá mới nói được.

-Nhân loại tu sĩ, tại sao ngươi lại muốn gây sự với Cạp Ngư Tộc bọn ta?

Một đạo âm thanh chậm rãi vang lên, từ trong rạn san hô đi ra một con Cạp Ngư đặc biệt.

Nó không to lớn như những con Cạp Ngư khác mà ngược lại nhỏ bé hơn rất nhiều.

Cạp Ngư thiên về tốc độ, lấy nó để tập kích bất ngờ cạp chết đói phương đi họ kịp nhận ra.

Dĩ nhiên như vậy càng nhỏ là càng tốt, không giống như một số chủng tộc, thể hình càng lớn lại càng mạnh.

Trừ việc có kích thước nhỏ hơn ra thì nó cũng như mấy con Cạp Ngư thông thường khác, bộ dạng nhọn hoắc với cái miệng cực kỳ sắc bén, răng thì giống như một cái lưỡi cưa.

Trên thân bao hàm một loại vảy khá cứng và to so với thân cá đó, không quá đặc biệt.

Con Linh Cạp Ngư kia mặc dù trong lòng cực kỳ hãi hùng khi thấy con người mà biết nói tiếng cá nhưng nó rất nhanh đã lấy lại sự trấn tĩnh, đại sự trước mắt, cứ lo cho ổn thỏa cái đã.

Thấy giọng nói của nó có chút bất thiện, Trường Tranh cũng không quá phản cảm, dù sao hắn đã giết không ít tộc nhân của nó.

Thân thiện mới là có quỷ.

Hắn là người không thích nói nhiều, lập tức uy áp nổ ra, nó chớp mắt đã bao bọc toàn bộ rạn san hô.

Uy áp cực kỳ đáng sợ phủ xuống như thái sơn áp đỉnh cực kỳ nặng nề áp đến tòa rạn san hô run rẩy, giật giật không ngừng.

Từ trong đó vang ra vô số âm thanh cạp cạp cực kỳ sợ hãi, không nghĩ tới kẻ địch lại hùng mạnh như vậy.

So với bọn chúng, Linh Cạp Ngư lại càng kinh hãi hơn, lập tức nó hô lên:

- Đại nhân, mong ngài thu lại uy áp, nhà của bọn ta không chịu nổi uy áp của ngài. Ta đồng ý giao ra Khuếch Không Linh Thủy, chỉ cần ngài thuyết phục được nó!

Trường Tranh nghe vậy cũng thu hồi lại uy áp, Khuếch Không Linh Thủy? Nghe cái tên này, e là có tác dụng đặc biệt thần kỳ, tác động lên không gian đây mà.

Xem ra lần này, huyết kiếm lời rồi, không uổng công hắn xuống dưới này một chuyến.

Không chờ hắn mở miệng, con Linh Cạp Ngư kia đã nói về trong rạn san hô:

- Khuếch Không Linh Thủy, ta cũng hết cách a, thật xin lỗi....

Giọng nói của nó vạn phần bất đắc dĩ, cũng có chút áy náy với Khuếch Không Linh Thủy.

Kết giao đã nhiều năm, nay lại cứ như thể vì vận mệnh mà bán rẻ Khuếch Không Linh Thủy, khiến cho thâm tâm của nó có chút xấu hổ.

Một làn nước trong trẻo lập tức lượn lờ luồng qua rạn san hô, nó sau đó lại tích tụ thành một con cá nhỏ trong suốt bình thường nhưng lại tỏa ra khí tức không gian có chút ảo diệu, linh trí cực cao mở miệng nói tiếng cá:

- Cũng không trách các ngươi được.

Linh Cạp Ngư âm thầm cảm động đến rơi nước mắt, quan hệ của bọn hắn vốn chỉ là hợp tác.

Khuếch Không Linh Thủy giúp Cạp Ngư Tộc mở rộng không gian nhà cửa, Cạp Ngư Tộc giúp Khuếch Không Linh Thủy chống lại địch nhân và những kẻ tham lam ngấp nghé nó trong Bán Tuyệt Hà.


Nay lại không thể cùng nhau chống cự kể địch đáng sợ như Trường Tranh, dĩ nhiên là nó sẽ rời đi mà không ở lại, không trách móc Cạp Ngư Tộc đã là rất tốt rồi.

Chỉ mong nhân loại tu sĩ này không quá đáng quá....

Sau khi Khuếch Không Linh Thủy rời khỏi rạn san hô, Trường Tranh vẫn chú ý đến bên trong đó không có Cạp Ngư lòi ra, lập tức liền âm thầm kinh hỉ.

Loại khuếch tán mở rộng không gian này, hiệu quả là, vô hạn thời gian!

Khà khà....

Hắn nở một nụ cười nhuếch mép lên, không dài dòng vòng va mà nói:

- Khuếch Không Linh Thủy, nhận ta làm chủ đi, sau này, ta giúp ngươi trở thành Thiên Thủy!

Khuếch Không Linh Thủy vốn đang lựa lời từ chối nhưng khi nghe đến hai chữ " Thiên Thủy ", nó lập tức kinh nghi hô:

- Thiên Thủy?! Ngươi chắc chắn?!

Trường Tranh cười nhạt một tiếng, không nói nhiều mà trực tiếp thả ra khí tức, để lộ ra tu vi chỉ là Pháp Lực Kỳ của bản thân.

Khi cảm nhận được khí tức của hắn, Linh Cạp Ngư trợn tròn trừng mắt lớn dại ra, Khuếch Không Linh Thủy nếu có mắt thì cũng đã như vậy rồi a, cực lực ngớ cùng thất thần.

Pháp Lực Kỳ, vậy mà có thể uy hiếp đánh giết nhất giai yêu thú cực hạn, vậy chỉ còn một cách lý giải.

Hắn, siêu việt Pháp Lực Cực Cảnh!

Khuếch Không Linh Thủy cực kỳ rung động, nó lắp ba lắp bắp nói với giọng nói cực kỳ không thể tin được cùng run rẩy:

- Siêu....siêu việt, siêu việt Pháp Lực Cực Cảnh?! Ngươi....ngươi, ngươi là ai?!

Trường Tranh lại lạnh nhạt mở miệng:

- Chủ nhân của ngươi.

Nói xong, hắn cũng mất kiên nhẫn mà bạo phát ra hấp lực, hút lấy Khuếch Không Linh Thủy vào đan điền, nó cũng không phản kháng gì mà thuận theo, quyết định nhận hắn làm chủ sau khi phục hồi lại tâm tình.

Khuếch Không Linh Thủy nhanh chóng bị hắn luyện hóa lực lượng, mà vì nó cũng có dự định nhận hắn làm chủ nên quá trình diễn ra cực kỳ thuận lợi.

Nó cũng xem như phần nào đã tin tưởng Trường Tranh, tin hắn có thể giúp bản thân trở thành Thiên Thủy!

Sau khi luyện hóa xong, quả nhiên như hắn dự đoán.

Tác dụng của Khuếch Không Linh Thủy chính là mở rộng không gian của vạn vật, không có giới hạn thời gian thu hẹp lại, chính là vĩnh viễn!

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: