Một đôi tuấn nam mỹ nữ phải đi về nhà, một thần tiên mặt như khổ qua nhất quyết bám theo không buông.
Bạch Tử Phi bám chặt vào càng xe ngựa, không để ý gió lạnh thổi bạch y của hắn tung bay phần phật. Thật có khí chất nha.
Nhưng mà hắn tình nguyện không có khí chất này.
Bởi vì rất, rất lạnh nha.
Dựa vào cái gì mà Vân Tịnh Thư có thể nằm trong xe ngựa ấm áp, còn được phủ chăn hoa đỏ thẫm, mà hắn là đệ nhất kỳ tài, lại là ân nhân cứu mạng của Vân Tịnh Thư lại phải ngồi ngoài xe đón gió lạnh chứ?
Ngươi xem, ngươi xem, lại thổi…thật lạnh nha.
Bạch Tử Phi đưa tay định chùi nước mũi
Xa phu bên cạnh đột nhiên giơ roi đánh vào mông con ngựa “ giá”
Con ngựa chấn kinh, giơ bốn chân chạy như điên.
Ngón tay của Bạch Tử Phi cũng vì thế mà đi nhầm đạ chỉ, chọt ngay vào mũi mình.
“A a! Đau quá!” Bạch Tử Phi kêu thảm thiết, hai hàng nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Xa phu ở bên cạnh hắn cũng vì tiếng la này mà giật mình “ ôi, Bạch công
tử, ngươi làm tiểu nhân giật cả mình. Công tử bị thương khi nào, tối hôm qua ngủ không ngon sao? hai mắt vừa sưng vừa đỏ, mũi lại chảy máu
nữa…tiểu nhân còn tưởng gặp phải ác quỷ chứ”
Ngươi mới ác quỷ! cả nhà ngươi mới là ác quỷ!
Bạch Tử Phi ủy khuất mắng thầm trong bụng, hắn biến thành như vậy là do ai
làm hại chứ. Hắn là thần tiên ah, vì sao lại lưu lạc tới bước đường này. Mông bị chó cắn, vết thương còn chưa hồi phục đã phải theo Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất lên đường, ai ngờ xe ngựa quá nhỏ, chỉ đủ chỗ cho hai
người, mà hắn lại không biết cỡi ngựa, cho nên chỉ có thể cùng xa phu
ngồi ngoài xe. Kết quả hắn lại gặp phải một tên điên ah, làm cho mông
hắn nở hoa luôn rồi.
Bạch Tử Phi không nói gì, thầm nghĩ mình có nên bay về thiên đình không, dù
có bị Huyền Thiên đại thần đánh đòn thì cũng còn đỡ hơn bị tra tấn nơi
hạ giới ah
Đột nhiên, không biết ai ở phía sau vỗ nhẹ lên vai hắn một cái.
Bạch Tử Phi tức giận quay đầu hỏi “ gì đó?”
Khăn tay sạch sẽ màu trắng đưa tới trước mặt hắn, trên khăn còn mang theo
mùi hương tự nhiên, một đôi mắt trong veo như nước cũng đang lẳng lặng
nhìn hắn.
Tâm của Bạch Tử Phi đột nhiên bị mùi hương trên khăn làm cho trở nên mềm nhũn.
“Cho ta. . .?” hắn hỏi Ngôn Sơ Thất
Ngôn Sơn Thất gật đầu
“Nga. . . . . . Tạ ơn. . . . . . Cám ơn.” Bạch Tử Phi nhận khăn, không biết
sao mình bỗng dưng nói lắp, hắn chẳng những là Giang Nam đệ nhất kỳ tài, còn là thần tiên ah.
Bạch Tử Phi vo cái khăn thành một cục.
Ngôn Sơ Thất thấy tâm tình hắn thay đổi thất thường, nhịn không được mỉm cười nói “ vào đi”
Phốc …
Bạch Tử Phi thiếu chút nữa lại phun máu mũi
Ngôn tiểu thư, biết ngươi bình thường không thích nói chuyện, nhưng cũng
không cần nói nghĩa khác lời như vậy chứ? Nhìn nàng mỉm cười yếu ớt, bộ
dáng dịu dàng làm cho Bạch Tử Phi nhịn không được lại nghĩ tới mấy cuốn
tiểu thuyết tình cảm mà hắn thường xem trộm: nữ tử nũng nịu nói: tướng
công, tiến vào nha…
Gục!
Bạch Tử Phi cảm thấy không thể khống chế được máu mũi, liền lấy khăn che lại, nhưng mà mông vẫn tiến vào trong xe một chút.
“Bị thương đau không?” Ngôn Sơ Thất nhẹ nhàng lên tiếng
Nàng rất ít khi chủ động mở miệng, một câu này lại làm Bạch Tử Phi ngẩn ra
“Cái mũi bị thương chút thôi, không có việc gì, chỉ cần…” Bạch Tử Phi nói
tới đây thì dừng lại “ ách, chẳng ngươi hỏi…cái mông của ta?”
Ngôn Sơn Thất chớp chớp lông mi
Bạch Tử Phi bắt đầu nổi sấm sét “ a hoàng thối kia, hạ miệng ngoan độc như
vậy, ta chẳng qua mượn đường chút thôi, nó lại tưởng ta tới chiếm địa
bàn, cắn đến nỗi mông ta nở thành ba cánh hoa rồi ah, nhưng cũng may ta
vẫn ngồi được”
Ngôn Sơ Thất nhịn không được mà mỉm cười “ ân, đường sá xa xôi, ngươi không cần đi theo”
“Không đi theo sao được”
“Không theo tới như vậy sao được!” Bạch Tử Phi lập tức ngồi thẳng “ nói đến
chuyện này, ta còn chưa hỏi ngươi đó, ngày đó rõ ràng đã đáp ứng ta sẽ
không đi cùng Vân Tịnh Thư, sao lại đột nhiên đổi ý? Ta mất bao công sức mới cứu được hắn, không phải là muốn cho ngươi cùng hắn cao bay xa chạy ah, sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy, bỏ lại ta một mình” Bạch Tử Phi
nghĩ tới đây thì cảm thấy ủy khuất vô cùng.
Hắn và An hồ ly tốn bao công sức mới cứu được hắn, thế mà bọn họ nói quay
về Yên Châu là liền rời đi, không hề nghĩ tới cảm nhận của hắn.
Ngôn Sơ Thất nhìn biểu tình oán giận của hắn, nhăn mày, đang định lên tiếng
thì Vân Tịnh Thư đột nhiên tỉnh lại “ ta mang hôn thê của ta về nhà,
chẳng lẽ còn phải xin ý kiến của ngươi sao?”
“Oa!” Bạch Tử Phi giật mình, mông vì va châm mà lại đau đớn “ uy, ngươi có
thể phát ra tín hiệu trước khi lên tiếng được không? nên biết người hù
người sẽ chết ah”
Vân Tịnh Thư cử động thân mình, muốn dựa vào xe ngựa mà ngồi dậy.
Ngôn Sơ Thất nhíu mày nhìn hắn, cảm giác hắn đang đau đớn nên vội vàng giơ tay dìu hắn.
Bạch Tử Phi thấy nàng dìu Vân Tịnh Thư thì nhịn không được mà trừng mắt, hận không thể dùng ánh mắt giết chết Vân Tịnh Thư.
Trong lòng Bạch Tử Phi lập tức dấy lên ngọn lửa. Có lầm hay không? hai người
kia ở nơi này liếc mắc đưa tình, chàng một câu, nàng mỉm cười có còn để ý tới hắn vẫn đang có mặt ở đây hay không?
“Ngôn tiểu thư, mông ta còn đau nha” hắn liền nổi tính trẻ con
Sơ Thất quay đầu liếc nhìn hắn, đưa cho hắn một miếng đệm
Bạch Tử Phi cầm miếng đệm mà khóc không ra nước mắt. Đúng là phân biệt đối
xử mà. Sao nàn không đến dìu hắn mà còn ở bên tên tiểu tử kia chứ? Tưởng có chu sa giữa trán thì nghĩ mình là Thiện Tài Đồng Tử sao?
Vân Tịnh Thư đương nhiên là biết Bạch Tử Phi bất mãn, nhưng mà hắn vẫn có
chút nghi hoặc. Nam nhân nói chuyện không ngừng, lại có chút thô tục,
không theo tiêu chuẩn nào lại là người đã cứu sống hắn sao? nhưng hắn
vẫn tõ rõ phong thái đại hiệp, nhẹ giọng nói “ nghe nói là Bạch công tử
đã giải độc cho tại hạ, xin đa tạ”
Hừ, chồn chúc tết gà, khẳng định không có gì tốt.
Bạch Tử Phi hừ lạnh một tiếng, “Vân công tử cũng không cần cảm tạ ta, ta bất quá chỉ muốn giải nỗi oan của mình mà thôi. Lúc trước sáu huynh đệ Ngôn gia thiếu chút nữa là áp giải ta tói trước mặt cha ta, kiện ta tội đả
thương người ah. Ta thật sự không nghĩ ra, ta với ngươi không thù không
oán, mắc gì ta phải hại ngươi chứ”
“Tại hạ biết không phải do Bạch công tử gây ra” Vân Tịnh Thư vẫn duy trì phong độ đại hiệp
Bạch Tử Phi nhếch miệng “ ngươi biết thì có tác dụng gì, bọn họ lại không
biết, suýt chút nữa là ta bị đánh bầm dập rồi. May mà ta có đọc qua một
ít y thư, biết được độc tính kia phải giải thế nào, nếu không chắc ta đã bị bọn họ hại chết. Bất quá nếu biết ngươi vừa tỉnh lại đã vội vã quay
về Yên Châu thì ta đã không cứu ngươi, cứ để cho ngươi nằm ở Ngôn gia
chín chín tám mươi mốt ngày còn hơn là ta phải chịu nổi khổ tàu xe mệt
nhọc”
Vân Tịnh Thư nhướng mày, không nói tiếp.
Bạch Tử Phi thì giống như bậ trúng đài, nói không ngừng “ ngươi nói xem,
ngươi có phải là đứa nhỏ không hiểu chuyện không, ngươi ở Ngôn phủ bị
thương, lẽ ra phải đợi dưỡng thương tốt rồi mới về nhà, cứ gấp rút đi
như vầy chẳng phải là tiện nghi cho kẻ muốn hại ngươi sao? nếu bọn họ
biết ngươi còn sống, chạy tới Ngôn phủ tìm ngươi thì sao? hơn nữa ngươi
chọn ai không chọn, lại chọn nữ nhân này hộ tống ngươi. Nàng rất buồn
chán, ngươi biết không? chẳng lẽ hai người các ngươi tính cứ im lặng ở
trong xe ngựa như vậy mãi cho tới Yên Châu sao?”
Nếu vậy chắc sẽ luyện tới tầng cao nhất của bế khí công ah.
Bạch Tử Phi miên man suy nghĩ.
Mấy lời này làm cho Vân Tịnh Thư nhịn không được mà nhíu mày, chu sa cũng
theo đó rung động “ Ngôn tiểu thư là hôn thê của ta, tại hạ muốn nàng hộ tống về nhà thì có gì không được?”
Bạch Tử Phi này luôn có gì đó rất lạ, nói hắn ngu ngốc, thô tục thì lúc cần
thiết hắn lại có chút bản lĩnh, nhưng khi hắn không đứng đắn thì lại làm cho người ta tức giận. Ngôn đại lão gia nói hắn với Ngôn Sơ Thất là
thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, vẫn luôn có ý đồ quấy rối nàng
nhưng lần nào cũng bị các vị ca ca của nàng phá đám, cho nên Sơ Thất vẫn giữ được thân trong sạch cho tới khi gặp hắn. Tuy rằng Vân Tịnh Thư chỉ mới gặp Ngôn Sơ Thất trên lôi đài nhưng vẻ xinh đẹp hồn nhiên lại mang
chút khí thế hào sảng của nam nhi đã hút hồn hắn.
“Vị hôn thê?” Bạch Tử Phi trừng mắt nhìn Vân Tịnh Thư rồi lại chuyển sang
Ngôn Sơ Thất, hai mắt xoay chuyển, nhìn tới nhìn lui cũng phải mười tám
lần rồi mới tiến lên, ôm lấy vai Vân Tịnh Thư lắc mạnh “uy, uy, ngươi có lầm hay không? ngươi không phải là Chu Sa công tử nổi danh khắp thiên
hạ sao? nữ nhân theo đuổi ngươi không phải xếp hàng dài cả ba trăm dặm
hay sao? ngươi sao lại coi trọng nữ nhân này chứ. Ngươi mở to mắt ra mà
nhìn đi, nàng suốt ngày im như thóc, không biết giặt quần áo cũng không
biết nấu cơm, nữ hồng lại càng tệ, cả ngày chỉ biết cầm đao múa kiếm,
ngươi mà cưới nàng chẳng khác gì cưới một cái bình hoa di động ah. Mau
tỉnh táo lại đi, tỉnh lại đi, tỉnh lại”
Bạch đại tiên nhân không ngừng rít gào, tay không ngừng lắc vai Vân Tịnh Thư.
Vân Tịnh Thư bệnh nặng vừa khỏi, miệng vết thương vẫn còn đau, nghe tiếng
rít gào bên tai, vai lại bị lắc không ngừng thì cảm thấy như có muôn
ngàn ngôi sao lấp lánh trước mặt, chút cảm kích vì ơn cứu mạng đã tan
biến như mây khói. Hiện tại hắn thầm nghĩ có nên dùng chút khí lực cuối
cùng một cước đá văng tên nhiều chuyện trước mặt ra khỏi xe hay không.
Có phải nam nhân hay không, vừa nhiều lời vừa huyên náo như vậy a.
Ngôn Sơ Thất cũng không chịu nổi, cúi đầu nhẹ giọng nói “ ta đi ra ngoài”.
Nói xong liền xoay người như trốn chạy khỏi xe ngựa, vội nhảy lên mình
ngựa vẫn đi theo hộ vệ phía sau xe.
Bạch Tử Phi đơ như cây cơ.
Người hắn muốn đuổi đi không phải là Sơ Thất, mà là tên bệnh hoạn trước mắt này nè.
Đã có ai gặp chuyện như vậy chưa? Nếu có, ta tình nguyện tặng xe ngựa cho ngươi ah.
Tình huống hiện tại là Ngôn Sơ Thất tiểu thư thánh thiện trong sáng, khí
chất như lan tự mình cưỡi ngựa, còn Chu Sa công tử lẫy lừng thiên hạ
cùng Giang Nam đệ nhất kỳ tài, hai đại nam nhân lại ở trong xe ngựa.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bốn mắt trừng trừng nhìn nhau vẫn không xua tan được không khí xấu hổ.
Có lầm hay không a! Nữ nhân cỡi ngựa, nam nhân ngồi trong xe. Trật tự đảo
lộn hết rồi, Bạch Tử Phi còn tưởng mình xuyên đến thế giới nữ tôn, Ngôn
Sơ Thất là thê chủ, còn hai người bọn họ là tiểu phu nha. Thật là không
hay ho chút nào.
Cũng may vừa lúc nay hộ vệ Ngôn gia đã lên tiếng dừng lại nghỉ ngơi, dùng
cơm trưa. Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Bạch Tử Phi đã vội vàng nhảy khỏi
xe, bất chấp mông mình còn đau, vội vàng chạy vào khách điếm, chọn chỗ
mà ngồi.
Ngôn Sơ Thất xuốn ngựa, nhìn thấy Bạch Tử Phi chạy như bay vào khách điếm,
còn Vân Tịnh Thư đang được xa phu giúp đỡ chậm rãi xuống xe. Nàng hơi
nhíu mi, nhẹ nhàng vươn tay với Vân Tịnh Thư.
Từ năm mười bốn tuổi hắn đã dấn thân vào giang hồ, trước giờ luôn là nữ
nhân ở sau hắn, được hắn che chở, bảo hộ. Thế nhân nữ nhân ít lời trước
mặt lại hoàn toàn bất đồng. Giống như hắn cần nàng bảo hộ, che chở, loại cảm giác này rất kỳ lạ nhưng cũng thật ấm áp.
Ngôn Sơ Thất thấy Vân Tịnh Thư vẫn trầm mặc, không đưa tay ra cho nàng, nhịn không được mà liếc hắn một cái.
Khuôn mặt Vân Tịnh Thư vốn tuấn tú lại thêm nốt chu sa trên trán càng tăng
thêm vẻ phong tình cũng làm cho vẻ lạnh lùng tuấn khốc của hắn lên tới
cực hạn. Hiện tại hắn đang bị thương, sắc mặt tái nhợt càng làm cho làn
da thêm trắng, quả đúng là hiệp khách tuấn tú, mặt quan như tuyết.
“Ân.” Ngôn Sơ Thất chỉ hơi gật đầu, giúp đỡ hắn đi vào trong khách điếm
Mắt đi mày lại! Nhu tình mật ý! Ngươi liếc ta nhìn. Tình chàng ý thiếp. Gian phu dâm phụ ah.
Bạch Tử Phi tức giận không ngừng khua khắng chén bát trên bàn. Hắn cũng
không biết sao mình lại tức giận đến vậy, vừa nhìn thấy hai người bọn họ dù không lên tiếng nhưng bộ dáng mắt đi mày lại như vậy thì hắn lại hận không thể biến thành sói, cắn cho Vân Tịnh Thư một cái mới hả giận.
Đợi Ngôn Sơ Thất dìu Vân Tịnh Thư cùng nhóm hộ vệ Ngôn gia đều ngồi vào chỗ của mình, Bạch Tử Phi lập tức gõ chén kêu lớn “ tiểu nhị, chủ quán, mau ra đây, ta muốn gọi thức ăn”
“Đến đây”, tiểu nhị, chủ quán lập tức cao hứng chạy tới “ khách quan cần gì?”
“Ăn cơm! Mỗi bàn đều cho một mâm thủy chử ngư, một phần xuyên lạt kê, một
phần ma lạt đậu hủ, một phần mao huyết vượng, lại thêm một phần…A, nơi
này còn có hổ da tiêu, cho mỗi người một phần, cuối cùng là cho một bát
to dưa chua lạt thịt ti thang” Bạch Tử Phi vui vẻ gọi một loạt.
Ngôn Sơ Bảy trợn mắt, rõ ràng là hắn cố ý mà, biết Vân Tịnh Thư bị thương
chưa khỏi, không thể dùng thức ăn cay, nếu ăn mấy món hắn gọi thì chẳng
phải vết thương càng thêm đau sao?
Vân Tịnh Thư nhíu mày, đương nhiên là cảm nhận được địch ý của Bạch Tử Phi, hắn hơi nghiêng người nói với tiểu nhịn “ xin cho thêm một phần canh
suông đi”
“Canh suông sao được, không có dinh dưỡng” Bạch Tử Phi lập tức ngăn cản “ tiểu nhị, tuyệt đối không được mang canh suông lên”
Hắn hung hăng trừng mắt làm cho tiểu nhị đáng thương chẳng biết làm sao, không biết nên nghe lời ai mới phải.
Ngôn Sơ Thất nhịn không được, nhẹ giọng nhắc nhở “ mấy món đó đều quá cay, quá nhiều đạm, không thích hợp với Vân công tử”
“Sao lại không thích hợp?” Bạch Tử Phi đưa tay vỗ bàn, nhìn Vân Tịnh Thư nói “ đúng vậy, mấy món đó sẽ làm cho miệng vết thương của hắn lâu lành,
nhưng các ngươi không biết, độc hắn trúng là độc dược kỳ môn, nháy mắt
đã xâm nhập vào huyết mạch. Ta tuy đã dùng cổ pháp giúp hắn chữa thương, nhưng độc kia đã xâm nhập vào huyết mạch, nhất thời cũng không loại trừ hết được. Cho nên ta cho hắn ăn những thức ăn cay như vậy, chính là
ngăn cho miệng vết thương của hắn khép lại, để cho chất độc tàn dư trong cơ thể theo miệng vết thương nhanh chóng đi ra. Chẳng lẽ các ngươi cho
rằng ta cố ý, gọi mấy món như vậy là để têu chọc hắn?”
Ngôn Sơ Thất cũng nhìn lại hắn, không chút nghĩ ngợi mà gật đầu.
Cho dù là ai cũng sẽ nghĩ là hắn cố ý nha, nhìn mấy món hắn gọi đều nghĩ là hắn cố tình gây khó dễ mà.
Bạch Tử Phi suýt chút nữa là hộc máu
“Ô. . . . . . Ta thật sự là thương tâm a! Người khác không tin ta, ngay cả
ngươi cũng không tin ta. Nếu ta muốn thương tổn hắn thì cần gì chờ tới
bây giờ. Ta liều mạng cứu hắn như vậy, đối với hắn là hết lòng a..Các
ngươi liền như vậy đã hiểu lầm ta…Vân Tịnh Thư ngươi sao có thể hiểu lầm ta chứ?” Bạch Tử Phi ủy khuất kêu gào, nước mắt cũng sắp rơi ra.
Ngôn Sơ Thất nhìn hắn, nhịn không được mấp máy khóe môi rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Điều này làm cho Bạch Tử Phi có chút buồn bực, vội chạy theo nàng
“Uy, ngươi không ở trong chờ đồ ăn, chạy ra đây làm gì?”
Ngôn Sơ Thất quay đầu nhìn hắn, mở miệng thốt ra hai tiếng “ hít thở”
Là ý gì chứ?
Cũng may Bạch Tử Phi từ nhỏ lớn lên cùng nàng, đã sớm thích ứng, chỉ cần
không có ba nha hoàn thích một câu chia làm ba để nói thì chỉ cần nàng
nghĩ gì, hắn đều có thể hiểu.
“Hít thở cái gì chứ, chẳng lẽ khách điếm làm ngươi nghẹn chết sao? đi, nhanh vào trong đi, ta đang đói nha, mấy ngày nay chẳng có bữa cơm nào ngon”
Bạch Tử Phi kéo tay nàng, xoay người đi vào khách điếm.
Ngôn Sơ Thất nắm tay hắn ngăn lại
“Ta đã biết”
Di? Biết cái gì?
Bạch Tử Phi có chút khó hiểu quay đầu.
Ngôn Sơ Thất hai mắt trong veo nhìn hắn, khó khăn nói “ thực ra…ngươi thích Vân công tử”
Phốc …
Trời đất thiên địa quỷ thần ơi, các ngài có từng thấy thần tiên nào hạ phàm mà hộc máu tới chết không.
Ngôn Sơ Thất ah Ngôn Sơ Thất, quả không phải là nữ nhân bình thường mà, chắc là tiên nữ trên cửu trọng thiên thì đúng hơn, cư nhiên có thể suy nghĩ
miên man đến vậy. Chẳng lẽ cứ hai nam nhân ở chung một chỗ là có mờ ám
sao? Ngôn Sơ Thất tiểu thư à, thỉnh mở to mắt ra nhìn và dùng đầu để suy nghĩ đi.
Bạch Tử Phi uất ức gào lên “ con mắt nào của ngươi thấy ta thích hắn hả?”
“Hai mắt đều thấy” Ngôn Sơ Thất khom lưng “ ngươi ra sức cứu Vân công tử, ở
Ngôn gia còn không ngừng yêu cầu ta rời xa hắn, trên đường đi luôn thấy
ta không vừa mắt, từ trước đến giờ thường xuyên tranh cãi ầm ĩ với Vân
công tử nhưng vừa vào khách điếm đã dụng tâm gọi món ăn cho hắn bức
độc…Đó không phải là thích thì là gì?”
Khó có lúc Ngôn Sơ Thất lại nói nhiều như vậy, quả là sự kiện có một không hai.
“Yên tâm, ta sẽ không kỳ thị các ngươi.”
Ngôn tiểu thư cuối cùng còn kết luận một câu, trịnh trọng đặt tay lên vai
Bạch Tử Phi ánh mắt vừa khuyến khích lại vừa kiên định làm cho hắn suýt
chút nữa là khóc ròng…
Nhưng mà…khoan đã. Hắn cảm động cái rắm á. Cũng đâu phải hắn thực sự thích
Vân Tịnh Thư. Không đúng, không đúng, hắn căn bản không thích Vân Tịnh
Thư nha. Ngôn tiểu thư này ánh mắt đúng là có vấn đề, chuyện khó vậy mà
cũng nghĩ ra được. Cho dù hắn có phá giới thì cũng sẽ không thích Vân
Tịnh Thư, không đúng, là tuyệt đối không thích nam nhân…
Bạch Tử Phi tức giận đến nước mắt giàn giụa “ ta cảm ơn ngươi, Ngôn Sơ Thất tiểu thư vĩ đại”
Ngôn Sơ Thất gật đầu, ra vẻ hiểu vấn đề.
Bạch Tử Phi không nhịn được nữa, gào lên “ đại tiểu thư, ngươi tỉnh lại giùm cái đi, ta đâu có bị khùng mà thích hắn chứ. Hắn là nam nhân, ta cũng
là nam nhân ah. Ta chỉ giúp hắn giải độc mà thôi, hơn nữa ta nhìn hắn
cũng không vừa mắt chút nào, ta cũng không có ngốc mà đi thích một nam
nhân. Ta còn muốn cưới vợ sinh con nối dõi tông đường nha, ta mà thích
hắn thì ai đảm nhiệm việc sinh con hả?”
Ngôn Sơ Thất trừng mắt nhìn hắn, còn nghĩ tới chuyện này sao?
“ân, nam nhân với nam nhân cũng có thể sinh con”
A a a a a ————
Rít gào cũng không đủ để Bạch Tử Phi phát tiết phẫn nộ cùng sự bàng hoàng,
cô đơn và bất lực trong lòng. Hắn thực muốn một tay bóp chết nữ nhân
trước mặt, nàng rốt cuộc có phải là một nữ nhân bình thường không, trong đầu có chứa não hay không? chẳng lẽ nàng bị nước vô đầu nên đầu óc bị
hỏng mất rồi?
Trong lúc Bạch Tử Phi còn đang suy nghĩ thì trong khách điếm đã vang lên tiếng hét thảm thiết “ ah…….”
Tiếp theo là tiếng đao kiếm va vào nhau, còn có tiếng người ngã xuống, trong không khí còn có mùi máu tươi
“Không tốt!” Ngôn Sơ Thất vội vàng xoay người chạy vào trong.
Bạch Tử Phi cũng vội vàng ngồi dậy, chạy theo nàng.