Hiện thời trên Bất Hối Đài mơ hồ tạo thành một sàn đấu phân làm hai khu vực đối lập, một bên Tiểu Thần, một bên Phong Thiên Thanh, đứng đối diện cách nhau gần trăm trượng.
Ngay lúc hàng loạt tinh điểm như mưa sa chớp giật, đổ ập về phía "Phong Thiên Thanh", chỉ thấy gã đơn giản bắt chéo hai tay để trước ngực, lòng bàn tay hướng ra ngoài, đồng thời nhếch miệng cười gằn, giọng nói đầy trào phúng vang lên.
- Tiểu ca đáng yêu! Ngươi thực muốn chơi trò trẻ con hay sao? Cùng ta chơi trò người lớn xem nào?
Bất thình lình, tiếp sau lời nói thì hai cánh tay gã làm thành động tác như xé mạnh vào không khí.
Ù ù ù ù!
Trên mỗi đầu ngón tay của họ Phong khi kéo tới đâu, nơi đó bỗng nhiên xuất hiện những lốc xoáy độ cỡ cái chung uống trà, trong chớp mắt, lốc xoáy đã hoá lớn, càng lúc càng lớn hơn, rồi đột ngột bằng cách nào đó biến mất không để lại chút dấu tích.
Tiểu Thần chưa kịp định thần nhìn kỹ, trong lòng rùng mình, không chút lưỡng lự đảo người khẽ lùi lại vài bước.
Ngay khi ấy, chỉ tức khắc đám ngân tinh vừa mới phóng ra, dường như chạm phải bức tường cấu tạo từ bông vải, buộc phải nhao nhao dừng lại thế công.
Chỉ còn duy nhất hắc châu vẫn lẳng lặng di chuyển, thế nhưng tốc độ của nó đã trở nên ì ạch đến đáng thương. Cảm tưởng đến tình trạng hiện giờ, không khác gì còn rùa đen bị rớt xuống vũng lầy đặc quánh, đã chậm nay càng thêm chậm.
Chưa hết, những ngân đạn kia sau khi dừng lại, quỷ dị không rơi xuống đất, mà cứ thế lơ lửng như thể có cơn gió vô hình đang nhẹ nhàng nâng đỡ.
Ở phạm vi trung tâm, không khí liên tục xao động thành những đợt sóng gợn như mặt nước bị gió xô đẩy, rõ ràng ngay tại đó xuất hiện một đám các điểm sáng đang giằng co, đôi lúc không ngừng xoáy lên rồi hạ xuống.
Đôi mắt Tiểu Thần tức thì loé sáng, lấp lánh những hoa văn bảy màu, hắn chăm chú quan sát vào khoảng không trước mặt, nhất thời nhãn thần toát lên vẻ kinh ngạc đến cực điểm.
Thì ra tất cả ngân đạn của hắn, đang bị rất nhiều đợt gió xoáy mờ mờ ảo ảo tạo thành tầng tầng lớp lớp ngăn cản không cho phép thoát đi, thuỷ chung tình hình lúc bấy giờ của ngân đạn chính là tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Cũng có nghĩa là tác dụng của Tử Mẫu thạch đã mất đi hiệu quả hoàn toàn.
Tuy nhiên, đối với hắc châu thì những lốc xoáy kia chỉ có tác dụng làm chậm, tựu chung có thể là do trọng lượng của thứ đó quá lớn, cộng thêm quán tính khi Tiểu Thần phóng tới đã gia trì cho nó vượt khỏi lực cản của sự ngăn trở.
- Là đồ chơi của thời nay? - Phong Thiên Thanh thoáng ngỡ ngàng, thốt ra lời lẽ đầy thích thú.
Mặc dù trong thoáng chốc hắc châu đã khiến gã có đôi chút bất ngờ, thế nhưng không phải vì vậy mà gã cho rằng thứ đồ chơi lạ lẫm đó, đủ để làm ra được oai lực gì quá mức đáng sợ, nhiều lắm cũng chỉ như một nắm đất đá vô dụng hơi có vẻ nặng nề mà thôi. Bởi vậy, sau khi ngạc nhiên đôi chút, gã cười dài, đoạn nắm chặt lòng bàn tay, tựa hồ đã nắm chắc sinh mạng Tiểu Thần bên trong.
Hốt nhiên "Phong Thiên Thanh" không làm ra dấu hiệu gì bất thường, chỉ đơn giản vung mạnh song thủ, thế nhưng sau cái vung tay ấy, hàng loạt ngân đạn vốn đã dừng lại vẫn còn đang lơ lửng chính giữa song phương, lúc này đột ngột rung lên, đồng thời chuyển hướng quay ngược, rào rạt bay đến trước mặt Tiểu Thần, thế đi không kém gì lúc đến, ác liệt dữ dội cơ hồ muốn xuyên thủng tất cả những thứ ngăn cản trên quỹ đạo.
Vút vút vút
Tiểu Thần không chậm trễ, một tay phất mạnh, tạm thời dùng ngân đạn đối ngân đạn, triệt để đối kháng theo kiểu nhất điểm huỷ nhất điểm.
Trong khi ấy, ánh mắt Tiểu Thần toát lên sự bình tĩnh vốn có, tay kia vòng ra sau lưng nắm chặt khoả hắc châu thứ hai.
Đinh đinh đinh...
Âm thanh chói tai va chạm nảy lửa phát ra từng đợt hoả tinh, cả khu vực chính giữa Bất Hối Đài liên tục chớp tắt bởi những thứ ánh sáng chói mắt như pháo hoa, xen lẫn là mùi vị cháy khét của kim loại ma sát đến gay cả mũi.
Đột nhiên, Tiểu Thần nhếch miệng, quát khẽ.
- Ẩn Hình!
Cả thân nguời hắn không một tiếng động biến mất đằng sau những đốm sáng tung toé, cùng thời điểm, "Phong Thiên Thanh" cũng đã nắm lấy một bó to Thanh Thù Ti quăng lên cao.
Thanh Thù Ti vô hình vô ảnh, liên tục sắp xếp thành một tấm lưới vây lấy khu vực mới ban nãy Tiểu Thần đang đứng vào chính giữa.
Vù vù vù...
Bất thình linh, từ trong hư không chếch khỏi phạm vi chiến đấu độ chừng chục trượng, Tiểu Thần hiện thân, khoé miệng nhếch lên sợ hãi, tấm lưng đã toát mồ hôi lạnh ướt cả vạt áo, trong lòng thầm hô may mắn vì bản thân rời khỏi vòng nguy hiểm kịp thời.
Thanh Thù Võng mất đi đối tượng, tức khắc lại hoá thành những sợi thù ti trong suốt, quay ngược về lại trong tay "Phong Thiên Thanh".
Lúc này!
- Tới phiên ta! - Tiểu Thần gằn giọng.
Hạt hắc châu đã sớm chuẩn bị trên tay, được Tiểu Thần dùng hết sức ném tới. Phải biết, hắn tu luyện là Thần Thể Quyết, động tác tưởng chừng đơn giản là vung tay, tuy nhiên trên thực tế chỉ có người trong cuộc mới nhận thấu được lực lượng đó chẳng khác chút nào so với phi đạn của đại pháo khi rời nòng.
Hắc châu như lưu tinh vun vút bay đến, gõ mạnh vào hạt hắc châu đầu tiên, vang thành tiếng nổ đinh tai, sau đó tách làm hai hướng trên dưới nhắm vào đỉnh đầu cùng vùng bụng "Phong Thiên Thanh", trầm trọng công kích tới.
- Tiểu ca nhanh trí đấy? - "Phong Thiên Thanh" cười nhạt khen một câu.
Miệng nói chưa xong, gã đã liên tục lùi lại, đôi chân trượt dài trên mặt đất tạm thời giữ vững khoảng cách cùng với hai khoả hắc châu. Vẫn chưa hết, cánh tay gã lật ngửa hướng lòng bàn tay lên trên, đột nhiên chính giữa bàn tay tự rách ra một đường tơ máu, từ chỗ đó phóng ra một tấm vải nhỏ như chiếc khăn màu vàng nhạt, bên trên thêu đầy những hình thù xinh đẹp, chim muôn bách thú, lại không thiếu những đoá hoa đủ mọi hình dạng thiên kỳ bách quái.
- Cổ bảo? - Tiểu Thần thì thào tự nói.
- Tiểu ca gọi cái này là cổ bảo? Hi hi... Kỳ thực nó có tên là Lưỡng Giới Tú Cân*, là Yêu giới cùng Hoa giới ngày trước thêu vào kỷ niệm để tặng cho thiếp! Đáng tiếc nó đã bị tổn hại khá nhiều, tuy nhiên để đối phó với tiểu ca cũng xem như thừa sức!
(*Tú cân: khăn thêu)
Mặc kệ là "Phong Thiên Thanh" đang nói nhảm hay là luyên thuyên điều gì, hiện tại Tiểu Thần không muốn quan tâm, dứt khoát nhanh chóng lật tay lấy ra chiếc bình tử sắc, cũng chính là Định Thần Thuỷ, trong đầu không ngừng lẩm bẩm.
- Chút nữa... chút nữa thôi...
Ngay lúc đó.
- Nổ!
Hai khoả hắc châu sau mệnh lệnh của Tiểu Thần, không như tưởng tượng là đâm sầm vào cơ thể họ Phong, mà lập tức phát nổ giữa không trung, việc bạo toái khiến nó trở lại hình dạng nguyên thuỷ là hai đám tro cặn khổng lồ, cuốn tung, mù mịt, bay toán loạn khắp mọi nơi, xung quanh tràn ngập Nguyên khí phủ xuống, cơ hồ làm cho không khí bất chợt trở nên ẩm ướt, dần có dấu hiệu ngưng tụ hoá thành hơi sương.
Rất nhanh, Tiểu Thần đang chuẩn bị tiếp tục dùng Ẩn Hình thần thông áp sát "Phong Thiên Thanh" để tận dụng cơ hội bôi Định Thần Thuỷ lên người gã, thì bất thình lình, cột sống của hắn bỗng dưng dâng lên một trận lạnh lẽo, miệng hô lớn.
- Không tốt!
Cả thân người Tiểu Thần vừa biến mất, ngay dưới chân hắn không ngờ xuất hiện một tấm lưới nhện khác móc ngược trở lên.
- Phản ứng của tiểu ca thật lợi hại, thiếp đây bái phục!
Bên trong đám sương mù do Nguyên khí hình thành, bóng dáng của "Phong Thiên Thanh" từ từ đi ra, trên đỉnh đầu là tấm vải vàng nhạt gọi là Lưỡng Giới Tú Cân đang rũ xuống quang hoa ảo ảnh chim muông, hoá lá đủ mọi sắc thái thiên nhiên cực kỳ diễm lệ, liên tục xoay tròn bảo vệ lấy cơ thể gã.
Tuy là an toàn sau vụ nổ, thế nhưng ánh mắt "Phong Thiên Thanh" không ngừng thay đổi, biểu hiện đầy sự hiếu kỳ đối với thủ đoạn mà Tiểu Thần mới vừa thi triển. Bởi vì rõ ràng hiện tại, mỗi bước chân của gã trở nên cực kỳ khó khăn nặng nhọc, nếu không muốn nói hầu như lúc này, gã bước tới một bước phải dùng đến sáu phần sức mạnh tối đa của thân thể.
- Quá khen! Phong... khụ... Cô nương cũng lợi hại lắm, tranh thủ đợt công kích đầu tiên đã hoàn thành bố trí bẫy rập... lưới nhện ban đầu chỉ là để dồn ta đến đây? Thật may mắn Tiểu Thần ta vốn nhát gan cho nên mới chạy thoát được! Hắc hắc!
- Tiểu ca hà tất phải nói như thế! Bình sinh thiếp chưa gặp đối thủ nào chỉ lấy cảnh giới... Ừm... thời nay gọi là Đoạt Nguyên nhỉ? Cảnh giới nhập môn mà đã có thể qua chiêu với thiếp lâu như vậy, thật sự không biết đã bao lâu rồi không thấy?
- Không cần phải vỗ mông nhau nữa! Hiện tại cô nương đây cũng chỉ thể hiện ngoài cứng trong mềm, cảnh giới trước kia của ngươi như thế nào ta đây không biết, tuy nhiên bây giờ cũng chỉ tối đa ngang bằng ta! Chưa biết cuối cùng... hắc hắc!
Tiểu Thần thản nhiên lên tiếng, tạo ra bộ dáng không chút sợ hãi, đồng thời đôi chân cũng từ từ di chuyển.
- Tiểu ca không sợ? Hi hi, vậy tại sao đôi chân không tự chủ?
- Sợ? Ai trong chúng ta cũng rõ một điều! Từ đầu đến giờ không ai muốn tận sức ra tay... Ta không muốn tổn tại cơ thể của Phong sư huynh! Ngươi càng không muốn giết ta mà chỉ muốn bắt sống! Thuỷ chung ngươi cần cơ thể của ta, ta cũng cần cơ thể Phong sư huynh lành lặn!
- Hiện tại có thể cho ta biết, vì sao lại thay đổi đối tượng giữa ta và Yến sư huynh hay không?
- Cũng được, trước khi dung hoà với tiểu ca, thiếp nói...
Chữ nói vừa thốt lên, thân ảnh "Phong Thiên Thanh" đột nhiên biến mất, cùng lúc đó Tiểu Thần cũng hoá thành hư vô.
Nháy mắt, "Phong Thiên Thanh" xuất hiện ở nơi Tiểu Thần vừa rời khỏi, Tiểu Thần lại xuất hiện ở bên cạnh địa điểm "Phong Thiên Thanh" đứng lúc ban đầu.
Thu lại chiếc bình tử sắc trên tay, Tiểu Thần bĩu môi, cười khan.
- Mời cô nương nói!
- Hi hi... Tiểu ca quả thực thú vị!
"Phong Thiên Thanh" nhíu mày, cười cười đáp lại, đoạn hơi nhìn lên trời, nói tiếp, âm thanh mang theo sự phiền não u oán.
- Nếu dùng Yến tộc để khôi phục thân thể, thiếp lập tức có được một phần mười cảnh giới tu vi ở thời điểm đỉnh phong! Tuy nhiên chắc chắn không thoát được số phận quân cờ đã định sẵn! Ngược lại, sau khi trông thấy tiểu ca, khi tiểu tiểu ca ra tay đả thương hai sinh vật bé nhỏ bên cạnh, thiếp đây đã lờ mờ phát hiện... Cũng như nhớ lại vài chuyện quan trọng! Đó chính là, dung hoá với tiểu ca, kẻ có huyết mạch... đáng sợ kia... Thiếp sẽ bắt đầu lại từ đầu, không còn sợ hãi... Được rồi! Chung quy tiểu ca đây là đồ tốt, đã làm thì phải chọn đồ tốt hơn!
- Ngươi ngập ngừng không dám nói đến mấy danh tự kia? Cho dù có chiếm được thân thể ta đây, nỗi sợ trong lòng cũng sẽ không tiêu tan! Ngược lại, lúc này ta có chút đồng cảm với ngươi!
Tiểu Thần thừa hiểu những câu nói kia là ả ta muốn nhắc đến những người nào! Tất cả mọi chuyện đã rõ ràng mười mươi trong đầu hắn, từ cố sự của lão Lam, từ mảnh da cũ kỹ, từ Linh nhân vùng Tây Bắc trong lời Nguyễn Tề ứng với hậu nhân của Linh Tộc!
Hiện giờ, những lời nói của linh hồn nữ nhân này, càng khiến cho Tiểu Thần chắc chắn một điều! Cố sự năm ấy, cuộc chiến năm ấy, cho đến tận hôm nay vẫn chưa hề chấm dứt. Mà nó chỉ xem như biến hoá thành một dạng hình thái tranh đấu khác, thậm chí còn có thể đã bị vài người nào đó dựng lên một bàn cờ rất lớn, ở trong đó bất kỳ là ai của đời sau cũng chỉ là mỗi quân cờ không hơn không kém, lại càng không thể tránh thoát.
- Tốt rồi! Không nhiều lời nữa! Thật sự động thủ đi thôi!
"Phong Thiên Thanh" bất chợt cúi đầu, đôi mắt chăm chú nhìn tới Tiểu Thần thể hiện rõ thái độ không muốn dây dưa nữa. Bản thân "nàng" ta dự tính sau khi chiếm lấy thân xác Tiểu Thần, lại lợi dụng họ Phong để tạo áp lực cho đám cường giả ở đây để dễ dàng rời đi. Chuyện thoát thân? Nàng là một trong những chiến binh giỏi nhất ở Thiên Cung hạ phàm, chút chuyện vặt vãnh này kỳ thực chưa bao giờ "nàng" ta để trong lòng, có hàng vạn phương pháp để phủi mông đào thoát mà không hao không tổn một cọng lông tay!
Thế nhưng, lúc này Tiểu Thần cũng cười nhàn nhạt, mở miệng nói.
- Đúng vậy, nên kết thúc thôi! Ngươi xem, lúc này dưới chân ngươi là gì?
- Không cần hù doạ! Ra tay đi!
"Phong Thiên Thanh" bình thản lên tiếng đáp lại, ngay tức khắc gã cũng đã bước khỏi phạm vi bao phủ của đám sương Nguyên khí, bàn tay đã không còn bị trọng lực áp bách, nhẹ nhàng đưa lên đỉnh đầu điểm vào tú cân, miệng quát.
- Toả!
- Khốn! - Tiểu Thần đồng dạng hô lớn.
Diu diu diu!
Chiếc khăn thêu đại phóng ra hàng trăm quang ảnh hoa lá, tạo thành một vòng tròn liên tiếp bay lên.
Đúng lúc đó, dưới chân "Phong Thiên Thanh" cũng dâng lên ba mươi sáu khoả lục tinh chớp nháy, mỗi một tinh điểm liên kết với nhau như mắt xích chặt chẽ, tạo thành sáu đồ án vờn quanh trên trời dười đất. Trong mơ hồ sáu đồ án này như thể biến hoá ra hàng trăm ngàn ảo ảnh liên tục thay đổi vị trí cho nhau.
Vòng tròn hoa lá chưa kịp làm ra bất cứ dị động gì, thì "Phong Thiên Thanh" đã biến sắc la to, giọng nói không còn chút ý bỡn cợt như trước, thay vào đó là sự kinh nghi hoảng hốt.
- Ngươi... ngươi bố trí đại trận từ khi nào? Không thể nào qua mắt ta được? Từ đầu ta luôn chú ý nhất cử nhất động của ngươi! Rõ ràng không thể nào có đủ thời gian!
- Từ khi nào? Hỏi rất hay! Đương nhiên là từ đầu khi ngươi còn ẩn nấp xung quanh, ngươi có nhớ ta dùng chân đá bậy bạ mấy viên sỏi hay không? Bất quá, hiện tại có hỏi gì cũng muộn rồi! Đã nói chú ý dưới chân thì ngươi không nghe!
- Ngươi tưởng thứ này đủ để đối phó với Lưỡng Giới Tú Cân? Ha ha ha!
"Phong Thiên Thanh" khinh thường nhìn đến những đồ án đang vây xung quanh bản thân.
- Không... Tất nhiên không đủ để đối phó cổ bảo của ngươi, ta biết chứ. Thế nhưng cái ta cần là như vậy! Ta biết chỉ cần không uy hiếp được ngươi, thì tạm thời Phong sư huynh sẽ còn an toàn! Ta không dại dột làm quá mạnh tay đâu... Nổ... Nổ... Nổ!
Ầm... ầm... ầm...
Liên tục ba mươi sáu tiếng nổ đùng đoàng vang vọng, làm rung chuyển cả một góc Bất Hối Sơn, một trận Nguyên khí đột nhiên hình thành làm cho toàn thể khu vực Bất Hối Đài trở nên sáng rực thành nhiều màu sắc rực rỡ. Toàn thể phạm vi quanh đây bỗng chốc như lâm vào sự trầm trọng áp bách của loại lực hút cổ quái. Thậm chí, người thi triển là Tiểu Thần cũng không ngoại lệ, hắn như chơi vơi giữa đám bùn nhão liếc mắt đến phía sâu trong khu rừng bao bọc lấy phiến bình đài ở đây, hét lớn.
Nghe Tiểu Thần la lên như vậy, linh hồn trong cơ thể Phong Thiên Thanh đã biết có chuyện không ổn, tuy nhiên, chẳng biết có phải thứ lực lượng cổ quái kia ngoại trừ tác dụng trực tiếp lên cơ thể thì có đụng chạm gì đến tinh thần ý niệm hay không, thế nhưng suy nghĩ của "nàng" trong phút chốc, bỗng trở nên mơ hồ quay cuồng đến mức trời đất đảo lộn.
Đợi đến khi kịp thanh tỉnh, rõ ràng thứ nàng làm cho nàng choáng váng chính là đôi mắt toát ra quang mang bảy màu của Tiểu Thần, thì Triệu Thanh không biết từ lúc nào đã vòng ra phía sau, nhe răng cười gằn, chậm chạp cầm trên tay bình Định Thần Thuỷ, vỗ một phát thẳng vào đỉnh đầu, chiếc bình tử sắc vỡ toang, từ đó chảy ra một chút ít dịch lỏng màu xanh thẫm, bốc lên mùi hôi thối vô cùng kinh khủng.
- Khốn... kiếp... các... ngươi... dám...
- Cút... khỏi... đây... - Triệu Thanh cũng gầm rống, át đi tiếng hét của linh hồn kia.