Mấy chữ này giống như tiếng sét đánh vào trong lòng mọi người, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Trong lòng Thủy Thiên Diên nổi cơn ghen tị, nàng đã tới đây hơn tháng, nhưng Thủy Triệt không hề chạm vào người nàng, cho nên trong lòng nghi ngờ về tình yêu của hắn đối với "Thủy Thiên Diên" là thật hay là giả?
Thủy Thiên Diên vô thức vuốt bụng, nhớ đến mệnh lệnh phía trên đã phân phó, trong lòng nóng nảy, cắn răng càng thêm căm thù Phó Cầm.
"Chính xác là hỉ mạch sao?" Thủy Thiên Diên không cam lòng hỏi lại lần nữa, ngón tay khép ở trong tay áo bấm thật chặt vào lòng bàn tay, nàng trẻ tuổi, có tướng mạo đẹp hơn Phó Cầm, vì sao Thủy Triệt thà rằng chạm vào hoàng kiểm bà (1), cũng không muốn chạm vào nàng? Sương mù trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, lạnh lùng nói: "Nếu như là giả, chính là phạm tội khi quân, cần phải suy nghĩ kỹ!"
Thủy Khanh Y đăm chiêu nhìn Thủy Thiên Diên, nàng ta và Lệnh Quý phi là người cùng một phe, vì sao nàng ta lại muốn phá hỏng sân khấu của Lệnh Quý phi?
Mắt phượng khẽ đảo, Thủy Khanh Y bắt được ánh mắt ghen tị của Thủy Thiên Diên, trong lòng Thủy Khanh Y sáng tỏ, thì ra là sự đố kỵ của nữ nhân gây họa. Trong lòng nàng nhanh chóng trù tính, mở miệng nhàn nhạt nói: "Nghe nói phụ hoàng thường ngủ lại ở Cung Thần Hi, Lệnh Quý phi mang thai cũng là chuyện bình thường." Nàng suy nghĩ một chút, cười nhạt một tiếng. "Không có thì mới là điều bất bình thường."
Ma ma ở trong cung Lệnh Quý phi nghe thấy Thủy Khanh Y nói giúp, hơi kinh ngạc, ngay sau đó nói với Thái hậu: "Vạn lần chính xác." Tầm mắt bà rơi trên người Thủy Thiên Diên, cung kính nói: "Quý phi nương nương cũng không dám tin, sai Trương thái y bắt mạch mấy lần, đều là hỉ mạch, năm đó sau khi sinh Nhàn Vương, thân thể của nương nương suy yếu, hôm nay bắt đầu vào mùa đông, nương nương còn tưởng rằng bệnh cũ tái phát."
"Đã hai tháng rồi sao?" Vẻ mặt của Thái hậu nhàn nhạt, không rõ vui buồn, nếu như là trước kia, người trong hậu cung mang thai long chủng, tất nhiên sẽ rất vui mừng, nhưng đứa bé này lại ở trong bụng của Lệnh Quý phi, nhớ lại những chuyện không vui lúc trước, trong lòng bà không thể vui mừng nổi, ngược lại có phần chán ghét.
Thái hậu không vui liếc mắt nhìn Thủy Thiên Diên, bà thà rằng là Thủy Thiên Diên mang thai đứa bé, nghĩ đến đây, ánh mắt của Thái hậu không ngừng lưu luyến ở trên bụng của nàng, một lúc sau mới thở dài. "Mang mấy cây sâm đỏ tặng cho Quý phi."
Làm sao Thái hậu lại không hiểu tâm tư của Thủy Thiên Diên, bà trêu chọc: "Ai bảo cái bụng của ngươi không có tiền đồ, Lệnh Quý phi lại tốt hơn, trong bụng nàng ta mang thai Hoàng tôn."
Trong lòng Thủy Thiên Diên có nỗi khổ khó nói, nàng muốn tranh giành, nhưng người ta không cho nàng cơ hội. Mỗi đêm Thủy Triệt đều tới tẩm điện của nàng, sẽ ở lại đến đêm khuya mới rời đi, hắn không hề chạm vào nàng, mà chỉ ngồi trên ghế uống rượu, nhưng nàng không thể nói ra, với tình cảm sâu đậm của Thủy Triệt đối với Thủy Thiên Diên, người nào sẽ tin chứ? Hầu hết đều nói là bụng của nàng không có tiền đồ, chỉ là lấy cớ mà thôi.
"Mẫu hậu, chắc là hôn mê quá lâu, thân thể suy nhược, nô tì sẽ tẩm bổ thân thể nhiều hơn, mau chóng báo tin vui." Đáy mắt của Thủy Thiên Diên thoáng qua ánh sáng lấp lánh, cắn môi ngượng ngùng nói.
Thái hậu nói liên tục mấy tiếng được, gạt ma ma ở trong cung Lệnh Quý phi sang một bên, chuyên tâm bàn về những chuyện nữ nhân cần chú ý.
Thủy Khanh Y cảm thấy Lệnh Quý phi mang thai, là một cơ hội, ít nhất có thể khiến cho đồ giả mạo đố kỵ, có lẽ giữa hai người sẽ có vật âm thầm ngáng chân, chỉ là, Lệnh Quý phi mang thai ở tuổi này... Hơi khó tin.
Tinh thần của Thái hậu không được tốt, không lâu sau, đã cảm thấy mệt rã rời, vẻ mặt mệt mỏi, vẫy tay cho mọi người lui xuống, cũng không nhắc lại chuyện thu hồi quyền lực.
Thủy Khanh Y sóng vai đi cùng Thủy Thiên Diên, đi qua đình hoa sen thì Thủy Thiên Diên dừng bước, nói lời khó hiểu: "Phó Cầm mang thai, ngươi cũng phải cẩn thận, nếu như là long tử, long tâm của phụ hoàng ngươi sẽ cực kỳ vui mừng, mọi thứ của ngươi sẽ bay mất dễ như trở bàn tay."
Thủy Khanh Y phất tay lờ đi, cười rực rỡ chói lọi như ánh mặt trời: "Nó còn chưa ra đời, không phải mẫu hậu nói muốn du sơn ngoạn thủy cùng phụ hoàng sao? Đến lúc đó, nhi thần sẽ tự tiến cử xử lý quốc sự, có Quốc sư phụ tá, đứa bé kia vẫn chưa ra đời, sẽ không trở thành uy hiếp, hơn nữa, còn không biết có phải là nam hài hay không, trên phố có một câu nói, nếu dáng dấp của trưởng tử giống như nữ nhân, vậy thì lần thứ hai mang thai sẽ là nữ hài tử, nhi thần cảm thấy Nhàn Vương nam sinh nữ tướng (2)."
Thủy Khanh Y cười như không cười nhìn Thủy Thiên Diên, hừ lạnh một tiếng, muốn mượn tay nàng để loại bỏ đứa bé kia sao? Nàng không những không loại bỏ, mà còn bảo vệ thật tốt, phụ hoàng cũng chưa từng tới Cung Thần Hi, đứa bé ra đời yên ổn, ngược lại sẽ là một thanh kiếm sắc bén diệt trừ nhất mạch của Phó gia, cũng không biết nàng có thể chờ lâu như vậy hay không.
"Trái lại mẫu hậu, người không có đứa bé bên mình, không có da mặt hấp dẫn được phụ hoàng, dù sao cũng sẽ có một ngày già đi, sẽ không còn là sủng hậu, mặc dù Lệnh Quý phi không được sủng ái, nhưng bên cạnh có hai đứa bé, dù thế nào đi nữa thì phụ hoàng cũng sẽ không bạc đãi họ, vả lại, nam nhân lớn tuổi thích trẻ con, chớ đến lúc đó để cho Lệnh Quý phi bò lên trên đầu của người." Thủy Khanh Y tốt bụng khuyên nhủ.
"Ngươi có lòng tốt nói cho ta những điều này ư?" Thủy Thiên Diên lơ đễnh, chẳng qua Thủy Khanh Y chỉ muốn khuyến khích để nàng ra tay mà thôi, thật sự coi nàng là kẻ ngốc sao? Huống chi, nàng cũng không thực sự là Thủy Thiên Diên, tại sao phải được sủng ái?
Nghĩ như vậy, trong lòng Thủy Thiên Diên nhẹ nhõm, nhưng trong nháy mắt nghĩ đến mệnh lệnh, sắc mặt ảm đạm, nếu Phó Cầm đạt được trước, Chủ thượng có coi nàng là quân cờ vô dụng, rồi vứt bỏ nàng hay không?
"Chỉ là đề nghị mà thôi, đừng coi là thật!" Dứt lời, Thủy Khanh Y cũng không có ý định vòng vo cùng nàng ta, nàng xoay người rời đi, nhưng bị Thủy Thiên Diên ở sau lưng gọi lại.
"Không phải là ngươi muốn biết tại sao ta lại biết chuyện của mẫu thân ngươi sao? Ngươi không muốn biết mẫu thân của ngươi đang ở đâu hả?" Khóe miệng của Thủy Thiên Diên lộ ra nụ cười nham hiểm, vì Chủ thượng, vì tìm được con đường sống, nàng phải liều mạng!
Bỗng nhiên Thủy Khanh Y xoay người, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm vào Thủy Thiên Diên, nàng ta định lợi dụng mẫu thân để khiến cho nàng phải diệt trừ đứa bé trong bụng Phó Cầm sao?
"Ngươi cũng chỉ là quân cờ Phó Cầm chỉ định nằm vùng mà thôi." Thủy Khanh Y chế nhạo, không hề bị tác động.
"Ả ta thì tính là cái gì, chẳng qua là chủ tử nhất thời nảy ra ý, Phó Cầm chỉ là một con cờ để mượn sức, mỗi người đều đạt được mục đích riêng của mình mà thôi." Thủy Thiên Diên cực kỳ khinh thường Phó Cầm, mặc dù nàng không có ý nghĩ đặc biệt đối với Thủy Triệt, nhưng bộ dáng như thần linh kia, không nhịn được muốn thưởng thức tư vị của hắn, hắn không chạm vào nàng, cũng không cảm thấy có điều gì không đúng, nhưng hôm nay nghe thấy Phó Cầm mang bầu, lòng đố kỵ của nữ nhân bị khơi lên, tính hiếu thắng muốn chứng minh mình mạnh hơn Phó Cầm!
"Nhưng con cờ này có bản lĩnh hơn ngươi." Thủy Khanh Y thẳng thừng đả kích, nhìn sắc mặt của Thủy Thiên Diên khẽ trắng bệch, tâm tình của nàng vui vẻ, tiếp tục nói: "Nếu đoán không sai, chủ tử của các ngươi muốn để cho ngươi mang thai, nắm được Thủy Triệt trong tay, lợi dụng đứa bé trong bụng ngươi để cướp đoạt giang sơn của Thủy thị đúng không?" Nói xong, Thủy Khanh Y mơ hồ cảm thấy chuyện không chỉ đơn giản như vậy, may mà phụ hoàng không phải là ngựa đực, nếu như lên giường cùng đồ giả mạo, gieo giống ở trong bụng của nàng ta, như vậy mẫu thân nhất định sẽ không có đường sống.
Mà lời nói của Thủy Thiên Diên, đã xác nhận suy đoán của nàng là chính xác: "Ngươi nên cảm thấy may mắn là ta không mang thai, nếu không, mẫu thân tướng mạo đẹp như tiên kia của ngươi, thực sự đã xuống Hoàng Tuyền rồi."
"Ngươi đã nói ra hết, không sợ ta nói cho phụ hoàng sao?" Thủy Khanh Y không biết nữ nhân này là có đầu óc, hay là đầu óc đơn giản, bị chuyện Lệnh Quý phi mang thai làm cho kích động được ăn cả ngã về không rồi.
"Ta có thể nói ra, đương nhiên không sợ ngươi nói cho Thủy Triệt." Thủy Thiên Diên không thèm để ý chút nào, ngay sau đó nghĩ đến điều gì, nàng xoay người nói: "Đúng rồi, dường như mẫu thân của ngươi không nhớ rõ tất cả mọi chuyện, ta rất lo lắng nếu như chủ tử nói điều gì đó với mẫu thân của ngươi, làm cho Thủy gia các ngươi trở thành kẻ thù, làm thế nào mới tốt đây?" Dứt lời, Thủy Thiên Diên cười duyên, nghênh ngang rời đi.
Thủy Khanh Y sững sờ tại chỗ, lời nói của nàng ta tiết lộ hai tin tức, một là mẫu thân đã tỉnh lại, hai là mẫu thân mất trí nhớ!
Mất trí nhớ? Có thể sao?
Đột nhiên, ánh mắt của Thủy Khanh Y nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lẽo nói vào trong đình: "Đi ra!"
Gió phất qua, hoa sen lay động theo chiều gió, lá sen hình tròn đụng vào nhau, nước ao yên ả lăn tăn gợn sóng, nhưng trong đình vẫn không hề có chút động tĩnh nào.
"Muốn ta đến mời sao?" Lời nói lạnh lùng của Thủy Khanh Y mang theo khí lạnh thấu xương, nàng không biết có người ẩn núp ở sau cột đá, đã ẩn nấp ở đó bao lâu, có nghe thấy cuộc nói chuyện của nàng với Thủy Thiên Diên hay không.
......
Vẫn không có động tĩnh gì, Thủy Khanh Y bực bội, cất bước đi về phía đình, thì trông thấy một bóng người rúc ở bên ghế đá.
Thủy Khanh Y giơ tay nâng đầu của hắn lên, đối mặt với đôi mắt to long lanh kia, nàng hơi ngẩn ra, không ngờ lại là Thủy Mặc. Nghĩ đến cuộc nói chuyện trước đó cùng Thủy Thiên Diên, nàng hơi lúng túng, giống như là đang nói xấu thì bị người trong cuộc bắt được tại chỗ.
Thủy Mặc cũng run rẩy cả người, không ngờ hắn đang ở đây tránh phu tử, trong lúc vô tình nghe thấy Hoàng tỷ mà hắn có chút tôn kính, muốn hại đứa nhỏ trong bụng mẫu phi của hắn.
"Hoàng tỷ, tỷ đừng hại đệ đệ có được hay không." Mắt to long lanh của Thủy Mặc thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, cố gắng trấn định, van xin.
"Lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta muốn hại đệ đệ của ngươi hả? Chẳng những Hoàng tỷ không hại đệ đệ của ngươi, mà còn che chở cho đệ đệ của ngươi để không bị Hoàng hậu hãm hại." Thủy Khanh Y có chút kinh ngạc, trước giờ hắn đều xưng "Bản Tiểu vương" ở trước mặt nàng, quy quy củ củ gọi nàng Hoàng tỷ từ lúc nào vậy?
Thủy Mặc cẩn thận nhớ lại lời nói trước đó, đúng là không hề nghe thấy nàng nói muốn hại đệ đệ, nhưng giọng nói kia làm cho hắn lo lắng.
"Hoàng tỷ, mẫu hậu là mẫu thân thân sinh của tỷ, tại sao tỷ không nghe lời bà ấy?" Thủy Mặc nghi ngờ, mẫu hậu của nàng muốn hại mẫu phi, không phải nàng nên giúp đỡ sao? Vì sao lại giúp đỡ mẫu phi của hắn?
Trong lòng Thủy Khanh Y trầm xuống, đây chính là suy nghĩ của hắn ư? Chỉ cần Phó Cầm muốn công khai đối phó nàng, hắn cũng sẽ giúp đỡ bà ta để đối phó nàng sao?
"Nếu sau này mẫu phi của ngươi đối đầu với Hoàng tỷ, ngươi sẽ giúp mẫu phi của ngươi, đúng không?" Thủy Khanh Y chẳng biết tại sao, hướng về phía Thủy Mặc với dáng vẻ dịu dàng, trái tim nguội lạnh nhất thời mềm yếu, từ đáy lòng nàng không muốn giết hắn.
Ánh mắt của Thủy Mặc lóe lên, lắc đầu nói: "Bản Tiểu vương không cần ngôi vị Hoàng đế, cũng sẽ không đối đầu với Hoàng tỷ, nhưng đứa nhỏ trong bụng mẫu phi, Bản Tiểu vương không thể bảo đảm." Ngay sau đó, hắn suy nghĩ một lát rồi bổ sung thêm: "Nếu như có người muốn hại đứa nhỏ trong bụng mẫu phi, Bản Tiểu vương nhất định sẽ dốc sức bảo vệ."
Thủy Khanh Y lắc đầu, nàng cảm thấy buồn cười, quả nhiên là nàng hồ đồ, tưởng tượng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu như là kẻ địch mà mẫu thân muốn đối phó, tất nhiên nàng sẽ không chút do dự giúp một tay, cùng đương đầu với kẻ địch, chẳng lẽ lại giúp người ngoài đối phó mẫu thân của mình?
"Nếu thực sự có ngày đó, Hoàng tỷ sẽ không trách ngươi!" Thủy Khanh Y vuốt đầu của Thủy Mặc, trong lòng nàng chỉ coi Thủy Mặc như một đứa bé, nhưng đứa bé này đã đính ước, sẽ phải lập tức thành thân.
Đôi mắt to long lanh của Thủy Mặc hiện lên vẻ vui mừng, cảm kích nói: "Hoàng tỷ, ta sẽ không nói cho mẫu phi rằng tỷ không phải là nữ nhi của mẫu hậu."
Thủy Khanh Y ngạc nhiên, rốt cuộc là Thủy Mặc đã nghe lầm, coi nàng là kẻ giả mạo sao?
"Ừ, thật biết nghe lời." Thủy Khanh Y không giải thích nhiều, vuốt đầu của hắn, đứng dậy rời đi.
Thủy Mặc nhìn bóng lưng của Thủy Khanh Y đi khuất, hắn đi về phía Cung Thần Hi, bước vào điện, nhào vào trong ngực Phó Cầm giống như một đứa bé, nũng nịu nói: "Mẫu phi, tiểu bảo bảo trong bụng người có nghe lời hay không?"
Phó Cầm từ ái vuốt đầu của Thủy Mặc, đột nhiên dừng lại, làm lệch phát quan (3) của hắn, cười dịu dàng: "Mặc Nhi, hôm nay lại trốn học hả?" Đối với nhi tử này, đáy lòng Lệnh Quý phi vừa yêu vừa hận, hận hắn ươn hèn, một bộ dáng chưa trưởng thành, sắp phải thành thân rồi, còn làm nũng giống như một đứa bé. Cho nên không chiếm được uy tín ở trong triều, không người nào đồng ý để hắn làm Thái tử.
Đưa tay vuốt ve đứa bé có được ngoài ý muốn, nàng cảm thấy là trời cao ban ơn, cần phải nuôi dưỡng đứa nhỏ trong bụng cho tốt.
"Mẫu phi, hôm nay Mặc Nhi nghe thấy mẫu hậu cãi nhau với Hoàng tỷ, hình như là bởi vì chuyện đứa nhỏ trong bụng của mẫu phi." Thủy Mặc cảm thấy hắn cần phải nói cho mẫu phi, để phòng bị Hoàng hậu.
Tay của Phó Cầm dừng lại, vẻ tàn nhẫn nơi đáy mắt lóe lên rồi biến mất, vì đứa nhỏ trong bụng, nàng cảm thấy nhất định phải thương lượng với người nọ.
"Mặc Nhi, họ còn nói cái gì nữa?"
"Hoàng tỷ nói không cho phép Hoàng hậu tổn thương đứa nhỏ trong bụng mẫu phi, mẫu hậu đã nói Hoàng tỷ không phải con ruột, dùng mẫu thân của Hoàng tỷ để uy hiếp." Đôi mắt to long lanh của Thủy Mặc thoáng hiện lên vẻ lo lắng, kéo tay áo của Phó Cầm, nói: "Mẫu phi, Hoàng tỷ không phải là con của phụ hoàng, sau khi phụ hoàng biết, có nổi giận mà giết chết Hoàng tỷ hay không?" Nghĩ đến Thủy Khanh Y hưởng hết sự sủng ái của Thủy Triệt, trong lòng Thủy Mặc thực sự ghen tị, nhưng hắn không thể thèm muốn, từ nhỏ phụ hoàng đã không thích hắn.
Suy nghĩ của Phó Cầm hỗn loạn, có lẽ nói rằng Hoàng hậu là giả, không phải là mẫu hậu của Thủy Khanh Y, nàng khẽ thở dài, có chút lo lắng thay cho nhi tử, điều đơn giản như vậy mà hắn cũng không hiểu được, trước đây còn tưởng rằng chẳng qua là trời sinh tính tình ngây thơ hoạt bát, xem ra bây giờ, trái lại có phần giống như thiểu năng trí tuệ.
Đối với việc Thủy Khanh Y muốn bảo vệ đứa bé trong bụng của nàng, lời này hơi khó hiểu, nàng ta nên nghĩ cách loại bỏ đứa bé mới phải, vì sao phải bảo vệ? Chẳng lẽ có mưu tính gì đó?
"Nàng ta thật sự nói như vậy?" Phó Cầm suy nghĩ một chút, cảm thấy phải hỏi cho rõ, cần phải mời phụ thân vào cung để nói chuyện.
Thủy Mặc gật đầu, giận dỗi vì Phó Cầm không tin tưởng hắn.
Phó Cầm không có ý định dỗ dành hắn, nghĩ đến một trăm tử sĩ bị Thủy Khanh Y tính kế khiến cho Phùng Vinh Quý tiêu diệt sạch, thù hận trong lòng mãnh liệt như nước lũ cuồn cuộn tới, nghiêm túc cảnh cáo: "Mặc Nhi, sau này không được tiếp xúc với Thủy Khanh Y, cách xa nàng ta một chút, một ngày nào đó, nàng ta sẽ giết con."
Thủy Mặc lắc đầu, kiên định nói: "Mẫu phi, Hoàng tỷ sẽ không giết nhi thần, đây chính là lời tỷ ấy đã nói, cho dù tỷ ấy muốn giết, nhi thần sẽ không để nàng giết là được." Nói xong, Thủy Mặc lao ra ngoài điện giống như một làn khói.
Trán của Phó Cầm căng ra, lúc này con của người khác đã ra chiến trường giết địch, hoặc là thi đậu công danh, tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, còn nhi tử của nàng, lại giống như chưa trưởng thành, làm phí hết tâm sức!
"Nương nương, hiện giờ Vương gia còn nhỏ, có những nam nhân phải đến mười bảy mười tám tuổi mới có thể phát triển toàn bộ tâm trí, có lẽ Vương gia không phải là người thường, người chớ lo lắng, cẩn thận động thai khí." Ma ma ở bên cạnh khuyên giải, trong lòng hơi lo lắng, hiện giờ nương nương hơn ba mươi tuổi lại mang thai, phải chăm sóc thật tốt, sơ ý một cái, sẽ là một thi hai mệnh.
Làm sao Phó Cầm không biết ma ma đang trấn an nàng, nhưng chỉ có nghĩ như vậy, trong lòng mới dễ chịu hơn. "Ma ma, ngươi nói có phải là báo ứng hay không, nên mới khiến cho tâm trí của Mặc Nhi thu nhỏ lại?"
"Nương nương, không thể nào, nếu là báo ứng thì tại sao ngài lại mang thai long tử? Còn vị kia cũng không có động tĩnh gì?"
"Ma ma, ngươi nói Thủy Khanh Y lại đang có ý định gì? Vì sao nàng ta lại nói với Thủy Thiên Diên rằng muốn che chở đứa bé của Bổn cung?" Càng nghĩ càng thấy không đúng, bất chợt, nghĩ đến buổi tối hai tháng trước, Phó Cầm sợ hãi cả người đổ mồ hôi lạnh, không phải là nàng ta đã biết điều gì chứ?
Dốc sức kiềm chế lo lắng trong lòng, Thủy Khanh Y không thể nào biết được, nếu không biết thì vì sao lại có hành động như vậy?
Phó Cầm vuốt bụng, con ngươi khẽ tản ra, đứa bé... Đứa bé của nàng phải làm Hoàng thượng, cái đêm Thủy Khanh Y vào cung, Hoàng thượng liền tới sủng hạnh nàng.
"Nương nương..." Ma ma nhìn Phó Cầm rơi vào ma chướng, lo lắng lay người Phó Cầm. "Nương nương... Ngài sao thế?"
"À?" Sắc mặt của Phó Cầm tái nhợt, cầm khăn gấm lau mồ hôi trên trán, lắc đầu nói: "Không sao." Trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ, có nên mạo hiểm sinh đứa bé ra hay không.
Nhưng nếu là do Hoàng thượng thì sao đây?
Phó Cầm không cam lòng, cắn răng, ra quyết định.
(1) Hoàng kiểm bà: thiếu phụ luống tuổi có chồng, bà già mặt vàng.
(2) Nam sinh nữ tướng: chỉ người có giới tính là nam, nhưng có khuôn mặt giống như con gái.
(3) Phát quan: đồ để búi tóc của nam giới thời xưa.