Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Quyển 1 - Chương 59: Cốc thiếu xin đừng kiêu ngạo

Vị trí khu mộ nằm giữa lưng núi, khắp núi cây tùng xanh thẫm thẳng tắp trong mây, xung quanh lâu ngày không được sửa sang, lùm cây bụi cỏ sinh sôi, chỉ có lúc chôn cất lão phu nhân mới mở ra một con đường núi.

Mặt trời chói chang trên cao, gió mát phất vào mặt, bụi cây phát ra tiếng xào xạc, Nam Cung Thiển Trang đưa tay chạm vào phía trên quan tài, dùng sức khẽ đẩy ra một góc, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở thật nhỏ rót vào quan tài, chiết xạ ra một ánh hàn quang lạnh lẽo.

Ẩn núp ở chỗ không xa, dưới đáy mắt như đóng băng của Sở Mộ Cẩn có một loại cảm xúc khác, bất chợt siết chặt quả đấm, tiết lộ tâm tình hồi hộp của hắn, nhìn chòng chọc vào Nam Cung Thiển Trang dùng tay từng tấc từng tấc đẩy nắp quan tài.

Hứa Anh hai tay nắm cùng một chỗ, trong lòng thiếu kiên nhẫn, không ngừng kêu: nhanh lên một chút, mau hơn chút nữa.

Mà nhìn ánh sáng nhạt thật nhỏ, Nam Cung Thiển Trang ánh mắt nghiêm túc, bàn tay chụp lên trên quan tài, đè chặt, nín thở trầm ngâm suy nghĩ, thoáng chốc, trên mặt lại lộ ra nụ cười cực kỳ mờ nhạt.

Ngón cái nhẹ nhàng quét qua nắp quan, dính chút ít bụi đất, đầu ngón cái ép lên ngón trỏ, nghiền nát vụn li ti. Đã khô hong rồi. Nếu suy đoán theo lời đối thoại mà bọn họ nghe được lúc vừa đến, theo dấu vết chứng tỏ thời gian chạy tới vừa kịp lúc đào mộ, như vậy bùn đất trên quan tài vừa mới được đưa ra ắt hẳn phải ẩm ướt, bùn đất sẽ không khô cứng giống như là đã bị phơi lâu dưới ánh mặt trời chói chang không ít hơn nửa ngày.

Mắt phượng lấp lánh, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng giơ tay vận khí đẩy nắp quan, trong ánh nhìn chăm chú của Sở Mộ Cẩn và Hứa Anh, cổ tay chợt xoay chuyển, vỗ vào cái đinh dài bị lỏng ra, tiếng ‘lạch cạch’ vang lên, nhưng không bước vào trong hòm quan tài gỗ.

Bàn tay trắng nõn nhấc cao, bóng dáng nhanh chóng di chuyển, đem đủ số đinh dài trên nắp quan tài đóng kín lại, một cước đạp quan tài vào trong hố.

"Ai chà chà, thật cũng là giả mà giả cũng như thật, không biết nín thở được bao lâu, vị này ở bên trong thật sự có thể đi theo bà ngoại của ta, giải buồn giúp lão nhân gia bà ấy hay không đây!" - Nam Cung Thiển Trang vỗ bùn đất trên tay, nhìn thấy quan tài bởi vì lời nói của cô mà khẽ chấn động, khóe miệng hiện lên nụ cười cười lạnh. Nếu hôm nay thời tiết âm u, hoặc là cô quá sơ ý, đẩy mở cái nắp quan tài , thân thể của cô chắc chắn phải nghiêng về phía trước, ngực sẽ bị lộ ra ở trước mắt kẻ địch nằm trong quan, hơn nữa còn không kịp phòng bị, chắc chắn là mất mạng rồi.

Sở Mộ Cẩn sắc mặt âm trầm, không biết ở đó có vấn đề gì, Nam Cung Thiển Trang trước là muốn mở quan tài ra, bỗng nhiên dừng lại. Gương mặt lạnh lùng phủ sương giá vẽ ra nét cười nhạt, nhất định là đã phát hiện được cái gì rồi.

Hứa Anh hận không thể cắn nát hai hàm răng trắng, thiếu chút nữa, chỉ còn kém một chút là có thể lấy được mạng của con ranh kia, thời khắc mấu chốt lại bị cô ả tránh thoát!

"Sao ngài lại an bài một tên phế vật vậy ? Con tiện nhân này tinh ranh lắm, thiếu chút nữa là tóm được cô ta rồi, thật đáng hận!" - Hứa Anh tức giận, lồng ngực phập phồng dồn dập, giọng điệu cay cú chỉ trích Sở Mộ Cẩn, trong lòng cũng biết Nam Cung Thiển Trang có sự phòng bị, Nam Cung Thiển Trang không bị tóm, biết là mụ ở phía sau giật giây, sẽ trả thù mụ ta. Nghĩ đến tình trạng bi thảm của những người kia thường ngày đắc tội với cô nàng, rùng mình một cái, ở bên trong ánh mặt trời chói chang mà cơ thể như dầm trong mùa đông khắc nghiệt, sắc mặt trắng bệch, toát ra mồ hôi lạnh.

Gân xanh trên trán Sở Mộ Cẩn giật giật. Phế vật ? Đáy mắt thoáng qua tia khát máu, phất tay phủi rơi cỏ vụn bụi đất dính dính trên vạt áo, lạnh lùng nói: "Hứa phu nhân, nếu không dùng được, ngươi tự ra sân đi !"

Hứa Anh cảm thấy căng thẳng, bà ta xuất hiện không phải là chịu chết sao ? PhủVinh Quốc Công và Nam Cung Thiển Trang đã cạch mặt mụ, hôm nay, mang thi thể của lão phu nhân để bố trí cô nàng, hậu quả không nói rõ được.

"Không. . . Ta không thể xuất hiện được, Vương gia. . . Ngài xuất hiện đi, mang thị vệ bao vây cô ta, nhất định có thể tóm được cô ta, đúng, nhất định phải bắt được cô ta !"- Càng nghĩ trái tim càng rét lạnh. Hứa Anh đã có thể tưởng tượng ra hậu quả sau khi Nam Cung Thiển Trang an nhiên rời đi, mụ sẽ mất đi sự che chở của Sở Mộ Cẩn.

"Hứa phu nhân giỏi tính toán, ngươi có từng nghĩ tới Nam Cung Thiển Trang thả ngươi, nhưng Bổn vương thì sẽ không chưa ?" - Sở Mộ Cẩn vẫy vẫy tay áo rộng thùng thình thêu viền vàng, hai vị thị vệ ở sau lưng kiềm chế chặt Hứa Anh.

"Ngài không thể bắt ta, con của ta ở trong tay Nam Cung Thiển Trang, ta còn có thể giúp ngài bắt được nàng. . . Ai ui, mau buông ta ra, đồ chó nô tài. . ." - Hứa Anh hoàn toàn không ý thức được tình cảnh của mụ lúc này, không ngừng tức giận mắng thị vệ đang kiềm chế mụ, hướng về phía Sở Mộ Cẩn uy hiếp một hồi.

Có lẽ là khoảng thời gian ở trong cung kia, Sở Mộ Cẩn đối với mụ xin gì được nấy, giống như dùng nước ấm nấu ếch (1) vậy, để cho mụ hoàn toàn không ý thức được sự nguy hiểm.

(1) thả ếch vào nồi từ từ tăng nhiệt độ để ếch không giãy dụa mà chín dần, hình ảnh ẩn dụ cái chết từ từ

Sắc đen trong con ngươi của Sở Mộ Cẩn bắt đầu chuyển động, tâm tình phức tạp nhìn phương hướng Hứa Anh bị bắt đi hồi lâu, khóe miệng lộ ra vẻ chế giễu, lời đồn đãi thật không thể tin, Hứa thị hiền lương thục đức, mỹ danh lưu truyền rộng rãi, lại không biết rằng dưới da mặt hiền hòa thiện nhu của mụ, lại bao phủ lấy một nội tâm xấu xí.

Chậm rãi đi ra khỏi cây đại thụ rậm rạp che cho hắn, thị vệ sau lưng tản ra, vây quanh Nam Cung Thiển Trang.

"Trang nhi, có thể suy nghĩ rõ ràng theo Bổn vương vào cung chưa ?" - Sở Mộ Cẩn nhìn cách đó không xa một mảnh đỏ tươi không chứa tạp chất, đẹp đẽ rực rỡ, giống như ban đầu nàng quấn ở bên cạnh hắn, nụ cười si ngốc xinh đẹp

Lần nữa nhớ lại, rõ ràng chỉ cách xa nhau mấy tháng, lại thật giống như năm tháng đã quá xa xưa, in sâu vào trong đầu một cái nhăn mày, một nụ cười lại dần dần mơ hồ.

Hôm nay, đã là ‘vật còn người mất’.

"Sở Mộ Cẩn, ngươi có lẽ vẫn không nên bỏ qua điều trị, đầu óc có bệnh, không biết xấu hổ, làm trò cười náo loạn, đúng là mất thể diện !" - Nam Cung Thiển Trang nắm thật chặt áo lụa đỏ trong tay, cả người ở vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Cô biết nếu muốn rời đi, nhất định phải cùng hắn chạm mặt đánh nhau một trận, huống chi, cô còn không tìm được di thể của bà ngoại.

"Trang nhi, Bách Lý Ngọc có thể cho nàng cái gì, ta cũng có thể, vì sao chúng ta không thể giống như quá khứ ?" - Sở Mộ Cẩn tiến lên vài bước, cách Nam Cung Thiển Trang gần một bước.

Lời của người áo đen vẫn còn nói bên tai, nhìn cô ơ thờ hững hờ, cười khổ nói: "Cũng không thể hoàn toàn trách ta bỏ lỡ nàng, ban đầu nàng cố ý giấu giếm tính tình chân thật, thanh danh không tốt, ta. . ."

Nam Cung Thiển Trang chau mày, câu nói của Sở Mộ Cẩn khiến cô chán ghét đến cực độ. Tình yêu chẳng qua là để hắn đường hoàng vin cớ cho ham muốn cá nhân, có lẽ bởi vì tính tình của cô khác xa lúc ban đầu, mới có thể bị hấp dẫn, sau là phát hiện ra giá trị của cô dùng được.

"Cần vương, đầu óc ngươi bệnh không nhẹ, thanh danh của ta hiện tại trước sau thối nát như một, danh tiếng thật tốt duy nhất chính là tin ta đã chết, sẽ không gieo họa cho người đời nữa !" - Nam Cung Thiển Trang trào phúng, híp mắt phượng quét qua toàn thân Sở Mộ Cẩn, hai tay ôm ngực, nói: "Đừng so với Bách Lý Ngọc, ngươi ngay cả một cọng tóc của y cũng không bằng !"

Sở Mộ Cẩn bắt đầu lo lắng, đáy mắt kết băng lướt qua tia u ám, bởi vì lời nói khinh miệt của cô mà đáy lòng vọt lên lửa giận: "Nam Cung Thiển Trang, cũng bởi vì ban đầu Bổn vương có mắt không thấy được ngọc, nên nàng mới có thể căm hận ta như thế ? Bách Lý Ngọc có thân phận địa vị, Bổn vương cũng không kém y, cớ gì không bằng được cọng tóc của y ?"

Con mắt cực độ hung ác chăm chú khóa chặt Nam Cung Thiển Trang, trong lúc vô tình liếc đến ấn ký trong cổ áo màu đỏ khẽ mở của cô, sắc mặt lập tức âm u. Đáng chết, nàng đã cho Bách Lý Ngọc đụng vào.

Trong cơn giận dữ, Sở Mộ Cẩn nghiễm nhiên không ý thức được thân phận đã là vợ người khác của Nam Cung Thiển Trang, có ngủ với Bách Lý Ngọc hay không liên quan gì đến hắn?

"Lão nương chê ngươi bẩn !" - Nam Cung Thiển Trang không che giấu chút nào sự chán ghét đối với Sở Mộ Cẩn, nhàn nhạt liếc mắt nhìn người đi mở áo quan dưới cái hố, mỉm cười nói rằng: "Bách Lý Ngọc thật giống như mây trên trời, mà ngươi chính là đống bùn trong ao tù nước đọng, làm sao có thể so sánh được ?"

Sở Mộ Cẩn thân phận cao quý, hễ yêu cầu tất phải được, mà nay, ở trước mặt cô ăn nhiều buồn bực thua thiệt, chỉ có kích thích ham muốn chinh phục của hắn, mặt khác, cô xác thực có tồn tại một chút giá trị.

Đáy mắt thoáng qua chút tăm tối, chính là không biết Bắc Viên Trần nói cho hắn bao nhiêu chuyện rồi!

"Nàng ——" - Sở Mộ Cẩn tức giận, sắc mặt tái xanh. Thực sự là khác nhau một trời một vực sao!?

"Ta thế nào ? Ngươi nói xem đã cho bao nhiêu nữ nhân ngủ miễn phí rồi hả ? Cả ngày mặt thối, nếu còn chưa thỏa mãn dục vọng thì có thể đi quán tiểu quan, lại còn có thể kiếm chút tiền ‘thịt’ đó !" - Nam Cung Thiển Trang không có chút hình tượng nào nắm tay dựng lên ngón út ngoáy lỗ tai, không hề đem Sở Mộ Cẩn đang nổi giận bỏ vào trong mắt.

Lần trước bị hắn đuổi theo phải nhảy sông tự tử, lần này không đòi được chút lợi tức, cô rời đi cũng không an lòng.

Sở Mộ Cẩn sắc mặt một hồi đen thui rồi chuyển thành xanh trắng, ánh mắt như đao bắn về phía Nam Cung Thiển Trang. Nàng lại còn dám coi hắn thành kỹ nữ thanh lâu!

Thấy đáy mắt nàng chợt lóe tinh quang rồi biến mất, Sở Mộ Cẩn trong lòng biết bị cô trêu cợt, cố đè xuống ý niệm muốn cắt đứt cổ cô nàng, không tranh cãi nhiều: "Nam Cung Thiển Trang, ngươi nhiều lần lặp đi lặp lại không vâng lời Bổn vương, thì đừng trách Bổn vương vô tình !" - Nói xong liền sai sử thị vệ bắt lấy Nam Cung Thiển Trang.

Thị vệ rút ra trường kiếm treo ở bên người, Nam Cung Thiển Trang chợt phát giác ra điểm không đúng. Không phải là đeo đại đao sao ? Bỗng nhiên, trong đầu lóe lên một đạo linh quang, những người này là ám vệ giả trang, mục đích chính là muốn làm cô tê liệt, buông lỏng sự đề phòng.

Khép đôi tay ở trong ống tay áo, siết chặt rồi nới lỏng, rồi lại nắm chặt, cắn răng nói: "Khoan đã! Ta có lời muốn nói với ngươi !"

Sở Mộ Cẩn dù gấp vẫn ung dung, bễ nghễ nhìn Nam Cung Thiển Trang, gật đầu ý bảo cô nói.

Nam Cung Thiển Trang đôi mắt đẹp u tối như một cái đầm sâu, phiếm ánh lấp lánh nhìn Sở Mộ Cẩn, nhẹ nhàng cắn môi nói: "Ta đi với ngươi !"

Sở Mộ Cẩn gương mặt chợt đông cứng, không bởi vì cô thỏa hiệp mà mừng rỡ chút nào, mà là đang nghĩ đến cô lại muốn giở trò gì, là đang đợi cứu binh sao ?

"Nam Cung Thiển Trang, nếu như nàng đang chờ Bách Lý Ngọc tới cứu nàng, vậy hãy bỏ đi, chính y cũng tự lo không xong !" - Sở Mộ Cẩn lạnh lùng nói, xem chừng sự kiên nhẫn đối với Nam Cung Thiển Trang đã cạn kiệt, hắn để cô lựa chọn, cô lại không chịu, như vậy thì không nên trách hắn dùng sức mạnh, thân thể nữ nhân bị nam nhân đoạt lấy, còn sợ cô không nghe lệnh sao?

Trong tiềm thức, Sở Mộ Cẩn cho rằng Nam Cung Thiển Trang là cô gái can trường như vậy, nhất định là vì đã cùng Bách Lý Ngọc có quan hệ vợ chồng, mới có thể khăng khăng một mực như thế, nếu hắn cũng đoạt lấy cô, cô nhất định sẽ thuận phục hắn giống như vậy.

Nam Cung Thiển Trang nheo mắt, khó trách Bách Lý Ngọc đi lâu như vậy còn chưa về, thì ra là bị đám thị vệ kia quấn lấy.

"Không, ta không đợi y đến cứu, thật ra thì. . ." - ánh mắt Nam Cung Thiển Trang lóe lên, trộm liếc Sở Mộ Cẩn một cái, chợt chạm đến tầm mắt của hắn, lại cuống quít dời đi, mắt phượng rưng rưng nói: "Ta. . . Bách Lý Ngọc nói muốn cho ta vị trí hoàng hậu, ta mới đồng ý giúp y thoát thân. Hôm đó ngươi ở đại điện cầu hôn ta, nhưng ta đã không còn là thân trong sạch, bị y cưỡng đoạt, nhưng ngươi chỉ cấp ta vị trí trắc phi, mà ta lại vừa gả cho người khác, về sau chánh thất của ngươi sẽ lấn áp ta, người trong phủ cũng khinh thường ta, nếu như ngươi kiên trì, cho ta nhìn thấy được ngươi thật tâm thật ý đối đãi ta, ta nhất định sẽ. . ." - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang che mặt, khóc không thành tiếng.

Kì thực Nam Cung Thiển Trang cầm ống tay áo to lớn lau chùi lệ không ngừng rơi, ánh mắt chua xót không kiềm nén, mắng thầm: con bà nó, quá nhiều bùn đất chui vào trong mắt, không lau ra được.

Sở Mộ Cẩn khuôn mặt có chút biến đổi, nghe cô nói với đầy bụng uất ức, bộ dáng hoa lê đẫm lệ, trong lòng thắt lại đau đớn, cũng âm thầm ảo não, trách hắn ban đầu không hiểu rõ ràng tâm ý của mình.

"Vậy vì sao hiện tại nàng lại nguyện ý đi theo ta ?" – trong lòng Sở Mộ Cẩn chưa hoàn toàn hết nghi ngờ, bộ dạng cô lúc trước giễu cợt hắn, thà chết không theo, còn rõ mồn một trước mắt, lại nhìn thật kỹ Nam Cung Thiển Trang.

"Ta. . . Ta chỉ là thử dò xét ngươi đối với ta có mấy phần thật lòng, nếu ngươi tính giả vờ chào đón, ta nói ra lời khó nghe, ngươi chắc chắn nổi giận, nếu như ngươi không tức giận, bao dung ta, vậy đủ để chứng minh ngươi thật lòng, cho nên. . . Ta nguyện ý đi theo ngươi, nhưng, nếu ngươi đối với lời nói lúc trước canh cánh trong lòng, ta để tùy ngươi xử trí !" - Nam Cung Thiển Trang mắt lau đến khi đỏ bừng, rưng rưng nhìn Sở Mộ Cẩn, khi thấy đáy mắt do dự của hắn, cuộn cuộn lên ống tay áo, lộ ra cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, phía trên có hai vòng máu ứ đọng nhìn thấy mà ghê: "Đây chính là y ngược đãi ta, ta sợ ngươi ngày sau cũng giống y. . ." - Đáy mắt lướt qua nét thất vọng, đảo mắt.

Sở Mộ Cẩn trong lòng thắt lại, vết thương này không giống như được làm giả, không cần để ý tới cái khác, mặc kệ là giả bộ hay là thật, hồi cung thì sẽ biết.

"Trang nhi, nếu như nàng đi theo ta, nữ nhân trong phủ tùy nàng xử trí, sau này chỉ có một mình nàng !" - Sở Mộ Cẩn thâm tình khẩn thiết đi tới gần, muốn kéo tay Nam Cung Thiển Trang, chợt bị Nam Cung Thiển Trang hất ra, nhảy tránh ra, đổi phương vị với hắn, Sở Mộ Cẩn đưa lưng về phía huyệt.

"Sẽ không gạt ta chứ ?" - Nam Cung Thiển Trang con ngươi sương khói mù mịt mang theo vẻ không thể tin, lỡ lời nói: "Ban đầu Bách Lý Ngọc gạt ta giúp y. . . Bây giờ đắc thủ rồi, liền vứt bỏ ta !"

Đáy mắt Sở Mộ Cẩn hiện lên sắc tối, trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Hắn lừa nàng cái gì ?" - Nếu có thể moi ra tin tức của Bách Lý Ngọc cũng tốt.

"Ngươi là vì Bách Lý Ngọc mới đối tốt với ta chăng ?" - Nam Cung Thiển Trang ánh mắt trong suốt như nước mang theo sự cảnh giác, đề phòng nhìn Sở Mộ Cẩn.

"Không phải, sao có thể như vậy chứ? Ta muốn biết tại sao y lừa nàng, ghi nhớ ở trong lòng để sau này sẽ không phạm vào sai lầm tương tự !" - con ngươi Sở Mộ Cẩn u ám lúc sáng lúc tối, nhìn ánh mắt đề phòng của cô, có chút ảo não, hắn rốt cuộc quá nóng lòng, không còn có được sự trấn định thường ngày.

"Chính là chuỗi hạt châu rách, Nam Cung Nghị không biết từ nơi nào nhận được tin tức, biết ta rơi uống sông, thừa dịp ta mất tích, cố ý chế tạo thi thể giả lừa gạt Bách Lý Ngọc, để y cầm hạt châu đến đổi, nhưng chính Bách Lý Ngọc cũng không biết hạt châu ở nơi nào, làm sao sẽ nguyện ý chứ ? Dự tính lấy tiền tài mua chuộc Nam Cung Nghị, nhưng hắn không đồng ý, không biết hắn muốn hạt châu kia thì có ích lợi gì !?" – ánh mắt Nam Cung Thiển Trang thoáng qua tia giảo hoạt. Thật xem lão nương dễ bị gạt gẫm lắm sao ? Rõ ràng muốn biết tin tức của Bách Lý Ngọc, rồi lại che che giấu giấu, lão nương cũng muốn xem ngươi giả bộ đến khi nào!

"Nàng vì vậy mà ghi hận Bách Lý Ngọc sao ?" - Con ngươi Sở Mộ Cẩn u tối quỷ quyệt, Nam Cung Nghị yêu cầu viên Xá Lợi bảy màu là vì Sở Mộ Khoảnh ư ?

"Hừ, y giả vờ trong lòng có ta, nhất định giả vờ giả vịt. . . A. . . cái gì kia ?" - Nam Cung Thiển Trang hừ lạnh một tiếng, bất chợt, nghẹn ngào gào lên chỉ vào người áo đen đang phá hòm quan tài ra, thừa dịp Sở Mộ Cẩn xoay người, nhấc một cước hung hăng đá vào trên mông hắn.

Sở Mộ Cẩn cảnh giác nhìn hướng sau lưng, còn chưa xoay người, liền cảm giác cái mông đau đớn, cả người mất trọng lực nhào vào hòm quan tài trong hố bùn.

"Bùm!" - Nam Cung Thiển Trang lấy từ ống tay áo bắn ra lụa đỏ, một hàng ám khí được tung ra, ngăn cản Sở Mộ Cẩn đứng dậy, cổ tay chuyển một cái, xốc nắp quan che lên, phi thân rơi vào trong quan tài, sắc mặt băng giá nhìn đám thị vệ vây quanh cô.

"Các ngươi đều tản ra, nếu không lão nương sẽ để cho Sở Mộ Cẩn chôn theo!" – ánh mắt Nam Cung Thiển Trang hiện đầy sương lạnh, khác một trời một vực với bộ dáng khóc sướt mướt mềm mại lúc trước, bọn thị vệ nhìn hơi có phần sửng sốt, nghĩ tới Nhiếp Chính vương mà cô đang dạp dưới chân nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành phải giật lùi tán ra.

Nam Cung Thiển Trang cảm thấy sốt ruột, Bách Lý Ngọc lâu như vậy còn chưa tới, cô cũng không kéo dài được lâu, chờ thuốc tê trong ám khí trên bả vai Sở Mộ Cẩn tiêu tán, tu vi của hắn nhất định có thể đánh vỡ quan tài.

Liếc mắt nhìn máu ứ đọng trên cánh tay, âm thầm cắn răng, Bách Lý Ngọc này mặt ngoài lịch sự, thực chất bên trong rất bạo lực, miệng hôn cũng có thể khiến cổ tay cô tím bầm.

Nam Cung Thiển Trang vì để trấn áp Sở Mộ Cẩn, bèn rót nội lực lên trên quan tài, có thể kiềm chế hắn một khoảng thời gian, mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, có phần không chờ thêm được, đang tính toán bỏ đi trước.

Rồi lại nhìn đến đám thị vệ đang nhìn nàng chằm chằm như hổ rình mồi, bèn bỏ đi ý niệm kia.

Bất chợt, đúng lúc này, xa xa nhìn thấy Bách Lý Ngọc tóm lấy Hứa Anh, đi theo phía sau là một đám đạo sĩ, khẽ cau mày, lâu như vậy y mới đến, không phải là đi mời đạo sĩ tới làm phép đó chứ ?

"Thiển Thiển, giao bà ta cho nàng xử trí !" - Bách Lý Ngọc ném Hứa Anh tới phái trước mặt Nam Cung Thiển Trang, nhìn cô nàng đứng ở trong quan tài lên, có chút nghi hoặc.

"Bên trong này là Sở Mộ Cẩn, ta đạp hắn ngã vào trong quan tài, chiếc giầy đã đụng phải hắn rồi, huynh có muốn bỏ giầy của ta không ?" - Nam Cung Thiển Trang nâng cao chân, đung đưa ở trước mặt Bách Lý Ngọc.

Bách Lý Ngọc bật cười. Vẫn còn ghi thù ư ? Phi thân rơi vào bên cạnh người cô nàng, móc ra khăn gấm trắng như tuyết lau chùi khóe mắt cho cô, nhẹ nhàng thanh nhã nói: "Nàng tính xử trí bà ta như thế nào?"

Nam Cung Thiển Trang quan sát Hứa thị bị nhét vải vào trong miệng, đang sợ hãi lo lắng, ngay sau đó lại trông thấy đạo sĩ đứng ở bên cạnh, đáy mắt vụt lóe một đạo tinh quang: "Ném mụ ta vào trong hố, chôn đi, nể tình bà ngoại, ta để bọn họ làm phép cho mụ, siêu độ linh hồn của mụ, đời sau không nên nảy sinh tâm tư không đúng đắn nữa !"

Vừa dứt lời, Mạc Vấn đã hiện thân, đá Hứa Anh vào trong hố bùn, Nam Cung Thiển Trang và Bách Lý Ngọc nhảy ra, sai thuộc hạ ẩn ở trong bóng tối xúc bùn đất lấp hố.

"Ô ô. . ." - Hứa thị trợn to con ngươi, giống như muốn rớt ra ngoài, vẻ mặt dữ tợn uốn éo thân người.

"Thả Nhiếp Chính vương ra !" - giọng nói lạnh lùng như băng của người áo đen được giải cứu từ trong quan tài gỗ cất lên.

Nam Cung Thiển Trang nhíu mày, hướng về phía Mạc Vấn ngoắc ngoắc ngón tay: "Giao hắn cho ngươi đấy!" - Nói xong, lại chợt nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, mặt tối đen lại hỏi "Mạc Vấn, lúc trước ngươi vẫn luôn ở tại đây hả ?"

Mạc Vấn dừng động tác lại, cứng ngắc gật đầu.

Nam Cung Thiển Trang nhếch khóe môi lên cười âm hiểm, được lắm, dám núp trong bóng tối xem kịch một hồi lâu.

"Cái hố này quá lớn, tốn nhiều công sức, các ngươi cùng giúp Lãnh Ngôn lấp hố đi, thị vệ của Sở Mộ Cẩn đều giao cho Mạc Vấn !" - Nam Cung Thiển Trang hừ lạnh một tiếng, sai sử đám thuộc hạ đang hỗn chiến, cười như không cười nhìn Mạc Vấn, trêu tức hỏi "Mạc Vấn không có ý kiến gì chứ ?"

Lời thốt ra buông không xong bỏ không đặng khiến sống lưng Mạc Vấn chợt rét run, nhắm mắt gật đầu, hắn biết nếu cự tuyệt thì hậu quả vô cùng thê thảm, cực kỳ ai oán chủ tử an bài hắn đến bên cạnh chủ mẫu!

Nam Cung Thiển Trang đưa mắt nhìn xuống Hứa thị đang bị chôn một nửa, thấy đáy mắt kinh hoàng của mụ ta hiện đầy hận ý ác độc, nhếch miệng lên cười. Hận đi, hận đi, ngươi càng hận, ta càng an lòng!

"Bách Lý Ngọc, Thái Thụy Thái Phù sẽ không trách ta chứ ?" - giữa hai lông mày Nam Cung Thiển Trang nổi lên một mảng u buồn, người sống trên đời tám chín phần mười là chuyện không như ý, mọi chuyện không thể được như ý hoàn toàn, cô không cố ý trêu chọc người khác, mọi người lại xem thường cô là quả hồng mềm dễ nắn, Thái Thụy Thái Phù muốn hận cũng tốt, muốn báo thù cũng được, cô nhất định phải chôn Hứa thị!

Ánh mắt Bách Lý Ngọc có sự lo âu, cho dù trong lòng Thái Thụy Thái phù không có oán hận, sợ là Thiển Thiển cũng sẽ hổ thẹn, nhất là với lão phu nhân.

"Thiển Thiển, nàng đã làm đủ rồi !" - Bách Lý Ngọc vươn tay ôm Nam Cung Thiển Trang vào lồng ngực, cưng chiều vuốt ve sau đầu cô, trấn an nói: "Ta đã sai người đi tìm quan tài của lão phu nhân ở chân núi này, rồi cho người đi an tang !"

Nam Cung Thiển Trang gật đầu, Bách Lý Ngọc làm việc thì cô thấy yên tâm, lão phu nhân không an táng ở nơi này cũng tốt, tránh cho ngày sau lại bị người khác uy hiếp cô.

"Ngày mai chúng ta lập tức lên đường đi Mân Thành !" - ánh mắt Nam Cung Thiển Trang thoáng qua tia rét lạnh, tối nay sợ là khó có thể dẹp yên, Sở Mộ Cẩn đã bị thua nhiều trong tay cô, chẳng những bị đạp cái mông, còn bị cô trêu đùa coi thường là kẻ ngu, về điểm này, đoán chừng đoạn tình thảm thương cũng đã tiêu hủy hầu như không còn.

"Được !" - đôi môi Bách Lý Ngọc cong lên một góc, mắt lạnh nhạt nhìn đống đất đã phủ kín Hứa thị, ôm vai Nam Cung Thiển Trang rời đi.

"Hãy nhớ, moi ra Sở Mộ Cẩn đang chết cứng, treo ngược ở tẩm điện !" - Nam Cung Thiển Trang phân phó Lãnh Ngôn, trong lòng cười lạnh. Uy hiếp cô hả ? Tạm thời không lấy được cái mạng chó của hắn, cũng phải trút được cục tức. Nghĩ đến lúc trước thần sắc ánh mắt của hắn lóe lên, mà một bụng đầy lửa giận, hắn thế mà dám nổi lên sắc tâm với cô, ánh mắt kia chỉ trông thấy tại thời điểm Bách Lý Ngọc bị mất khống chế khi hôn cô, nhưng Sở Mộ Cẩn làm cho cô thấy ghê tởm.

"Bách Lý Ngọc, huynh tóm lấy Sở Mộ Cẩn, phong bế công lực của hắn lại, điểm huyệt ném tới thanh lâu, rót mấy tô xuân dược mạnh nhất cho hắn, rồi ném tới thanh lâu hạ đẳng nhất đi !" – dứt lời, Nam Cung Thiển Trang sờ lên cằm, suy tư nói: "Hắn quấn lấy ta không thả, đoán chừng là vì chưa thỏa mãn dục vọng, nên tìm mười mấy hai mươi người nữ nhân ‘thể lực’ tốt phục vụ hắn đi!"

"Chưa thỏa mãn dục vọng ?" - Bách Lý Ngọc hậm hực nhíu mày hỏi.

Nụ cười trên mặt Nam Cung Thiển Trang cứng lại, nhanh chóng nhảy ra, cách xa Bách Lý Ngọc mấy bước, cười mỉa nói: "Đâu có, ta đây là người ít học ngu ngốc, dùng từ không đúng. . . Dùng từ không đúng thôi !"

"Hả ?" - Mặt Bách Lý Ngọc tối sầm, Nam Cung Thiển Trang không dám ba hoa nữa, thái độ nhận sai ngoan ngoãn cúi đầu, nhỏ giọng thầm nói: "Chính huynh mới chưa thỏa mãn dục vọng !"

Tu vi của Bách Lý Ngọc đạt tới đỉnh cao, trong vòng chu vi trăm dặm gió thổi cỏ lay cũng có thể nghe rõ, huống chi Nam Cung Thiển Trang gần ngay bên cạnh, tất nhiên sẽ nghe lọt vào tai.

"Ừ, chúng ta thành thân đã nhiều ngày, còn chưa thực sự là phu thê, nếu nàng chưa thỏa mãn dục vọng, vậy tối nay ta sẽ thỏa mãn nàng… !" - Bách Lý Ngọc nói đến bốn chữ này, vành tai chợt ửng đỏ, cúi đầu dán sát vào bên tai Nam Cung Thiển Trang thổi khí nóng.

Thân thể Nam Cung Thiển Trang run rẩy, thầm mắng Bách Lý Ngọc đang động dục, dám quyến rũ cô giữa ban ngày!

"Được thôi, trước kia huynh đã từng có nữ nhân chưa ?" - Nam Cung Thiển Trang không muốn ở Bách Lý Ngọc trước mặt đè thấp, hất cằm lên hỏi, nhưng đáy mắt lại có vẻ phức tạp. Bách Lý Ngọc Như hiện nay đã 22, ở nơi này đã sớm thành thân, vả lại, thân phận của y tôn quý, khi mới vừa nhược quán ( tròn hai mươi ), cũng sẽ an bài nha đầu thông phòng, y vẫn còn trong trắng ư?

Tuy nói trước kia bọn họ không quen nhau, nếu nói không có chút nào để ý tới, thì đó là trái lương tâm rồi!

Bách Lý Ngọc không ngờ tới cô lại thẳng thắn như thế, tim có chút đập mạnh và loạn nhịp, rất nhanh kịp phản ứng lại, đôi mắt trong trẻo ướt át nhẹ phiếm u quang, hỏi ngược lại: "Nàng thử nói xem?"

Nam Cung Thiển Trang mắt trợn trắng, nàng biết cái đếch gì!

"Cũng chưa thử qua, ta làm sao biết huynh đã từng có hay chưa đâu?" - Nam Cung Thiển Trang không vui nói, nhìn gương mặt mỹ ngọc không tỳ vết của Bách Lý Ngọc phiếm ửng sắc đỏ nhàn nhạt, lúng túng quay mặt đi, không khỏi nghĩ đến kỹ thuật hôn non nớt không thuần thục của y, có chút khó xác định được, nhưng lại nhớ tới lời nói của sư phụ phong lưu trước kia, ánh mắt Nam Cung Thiển Trang chợt điểm một chút ánh sáng ảm đạm, kỹ thuật hôn lạnh nhạt không có nghĩa là không có nữ nhân, cũng rất nhiều người chỉ hôn yêu thích cô gái hoặc là thê tử, nhưng cơ thể lại không chung thủy.

Nếu Bách Lý Ngọc đã có nữ nhân, thậm chí còn có thị thiếp ở Bắc Thương, vậy cô nên làm như thế nào ?

Bách Lý Ngọc đối với lời nói có chút phóng khoáng của Nam Cung Thiển Trang, không thoải mái lắm, rồi nhìn vẻ mặt ảm đạm lâm vào trầm tư của cô nàng, ôm vòng quanh eo của cô nàng, thở dài nói: "Thân thể và trái tim của ta chỉ chung thủy với thê tử của ta !"

"À ?" - Sáng ngời thần Nam Cung Thiển Trang không nghe rõ ràng lời nói của Bách Lý Ngọc, giương mắt mê mang nhìn y.

Bách Lý Ngọc hơi nhếch môi, nhẹ nhàng nâng tay thổi mạnh Nam Cung Thiển Trang sóng mũi cao, mềm mại nói: "Ta nói. . . Nàng cần phải thử một lần ư ?"

"Không đứng đắn !" – Dứt lời, vội đẩy Bách Lý Ngọc ra, ngẫm nghĩ rồi nói: "Không được, ta muốn tự mình đi xem một chút, nếu không chưa thể hết giận!"

Bách Lý Ngọc bất đắc dĩ, khống chế Sở Mộ Cẩn, để lại một đống cục diện rối rắm cho Mạc Vấn và Lãnh Ngôn xử lý.

Hai người xách theo Sở Mộ Cẩn đi tới Tương Xuân Viện - thanh lâu ở đoạn cuối tối nhất trong phố hoa, trang hoàng bình thường, giá tiền rẻ, nữ nhân có sắc đẹp thường thường, thậm chí có rất nhiều người là kỹ nữ lớn tuổi bị thanh lâu khác không cần nữa, cũng tụ tập tại đây.

Nhóm cô nương trông thấy Nam Cung Thiển Trang một thân áo đỏ thì sững sờ, có chút không rõ cô nương này tới đây có mục đích gì, sau đó trông thấy Bách Lý Ngọc ở phía sau lưng của cô nàng, bị một thân phong hoa lạnh lùng mà thanh cao của y làm cho mê hoặc, si ngốc nhìn.

Trong lòng Nam Cung Thiển Trang có chút không thoải mái, nam nhân của cô bị người khác ngấp nghé, cảm giác quả thật không dễ chịu, khuôn mặt liền sa sầm lạnh lùng, bàn tay trắng nõn vung lên, nói: "Gọi hơn mười cô nương vóc người đầy đặn tới đây !"

Tú bà đứng ở cửa tiếp đãi vừa nghe thấy, có phần mò không ra bọn họ là tới gây chuyện, hay là tới làm ăn buôn bán, ánh mắt có vẻ đề phòng.

"Vị cô nương này, cô là muốn. . ." – Tú bà tổ hợp lựa chọn ngôn từ, tránh cho không cẩn thận mà đắc tội với quý nhân, gần đây kinh đô gặp chuyện không may, huyên náo, lòng người bàng hoàng, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

"Cho vị công tử này nếm thử một chút lạc thú khuê phòng !" - Nam Cung Thiển Trang đẩy Sở Mộ Cẩn tới trước mặt tú bà, ném ra một túi bạc, mập mờ áp tai nói: "Cái đó của vị công tử này có chút không được, các người cho hắn ăn vài thứ giúp trợ hứng !"

Tú bà vừa nhìn Sở Mộ Cẩn ăn mặc quý khí, tướng mạo tuấn tú, cười đến không khép miệng được, vội vàng ôm túi bạc nặng trịch vào trong lòng, hét lớn: "Các con, tới đón khách !"

Các cô nương vừa nghe thấy, nhìn trên đất một người hình dáng đẹp đẽ chính là Sở Mộ Cẩn, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn, nơi này của họ là chỗ hèn kém nhất, phục vụ đều là vài dân chúng bình thường, Quý công tử có chút tiền đều đến Linh Lung Các và Thúy Hoa Viên, nào đâu đến phiên họ?

Sở Mộ Cẩn tựa như một khối bánh ngọt ngon lành, nữ nhân lập tức giống như một đám ruồi, tất cả đều xúm đến.

Nam Cung Thiển Trang ánh mắt mỉm cười, quét một vòng tất cả đều là cô nương tốt nhất trong lầu, lắc đầu một cái. "Ma ma, ngươi không đúng rồi, còn giấu giếm, tất cả người trong lầu đều gọi ra, lão nương muốn tuyển chọn mấy người ‘thượng đẳng’ phục vụ quý ngài đây !"

Nghe vậy, tú bà quét qua các cô nương, có chút khó xử, chỗ này là sắc đẹp thượng đẳng của bà rồi, đâu có xuất ra được những cô nương dung mạo xinh đẹp của các hồng lâu kia?

"Ma ma, vị cô nương này bảo ngài gọi các chị em ra ngoài đấy !" - Một cô gái bộ dáng mỹ lệ che miệng cười giận.

Tú bà có chút khó xử, dưới cái nhìn chăm chú của Nam Cung Thiển Trang, hô gọi mấy nữ nhân khá lớn tuổi, ước chừng cũng sắp ba mươi tuổi, làn da nhăn nheo, phát mập đi ra ngoài, Nam Cung Thiển Trang nhìn thấy, hai mắt tỏa sáng, bàn tay trắng nõn giơ lên, chỉ điểm vài người: "Chính là các nàng rồi !"

Dọa người!

Mọi người hai mặt nhìn nhau, mấy nữ nhân bị điểm danh đuôi lông mày nhuộm nét vui mừng, mấy cô gái nhan sắc có khá hơn thấy không cam lòng, nhìn đến ánh mắt như mang theo lưỡi đao của Nam Cung Thiển Trang, lòng thầm lo lắng, không dám lộ ra sự bất mãn, ngậm oán hận đứng nghiêm một bên, hận hận nhìn chằm chằm mấy gái già đang hả hê.

Nam Cung Thiển Trang phân phó tú bà rót cho Sở Mộ Cẩn xuân dược đậm đặc nhất, ném vào trong phòng, mười gái già cũng uống một chút thuốc đi vào, cởi áo nới dây lưng, dụ dỗ Sở Mộ Cẩn.

"Bách Lý Ngọc, giải hôn huyệt cho Sở Mộ Cẩn đi !" - Như vậy mới đáng xem.

Bách Lý Ngọc ném xuống một hòn đá nhỏ, giải huyệt đạo cho Sở Mộ Cẩn, nhìn hắn từ từ tỉnh lại, Nam Cung Thiển Trang lập tức lôi kéo Bách Lý Ngọc đi ra, đi tới gian phòng bên cạnh để quan sát.

Sở Mộ Cẩn tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy mấy gái già trên mặt vẽ thành bảng pha màu lấy hết y phục của hắn, liều mạng trêu đùa hắn, trên mặt mây đen che kín, ngay sau đó nhớ tới Nam Cung Thiển Trang, gân xanh lồi ra mãnh liệt, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Nam Cung Thiển Trang!"

"Gia, cô nương kia bảo chúng ta để cho ngươi nếm thử một chút lạc thú khuê phòng, phải phục vụ ngài !" - Nói xong, nữ nhân làm nghề này lâu năm, trên mặt dài ra ban điểm miệng hướng về phía Sở Mộ Cẩn hôn tới.

Sở Mộ Cẩn trong dạ dày sôi trào, muốn đem những thứ gái già này đá ra ngoài, nhưng đáng chết, hắn không nhúc nhích được, mặc cho những nữ nhân này làm xằng làm bậy trên người của hắn.

Trong lòng, chút tình yêu đối với Nam Cung Thiển Trang kia bị hận ý ngập trời bao trùm lấy, việc duy nhất muốn làm chính là tóm lấy cô nàng rồi chặt làm trăm mảnh!

Khổ sở nhắm mắt lại không nhìn tới những nữ nhân làm hắn buồn nôn kia nữa, ở bụng vọt lên một đốm lửa, càng đốt càng mạnh, khiến toàn thân hắn cũng bốc cháy lên, giống như đặt mình trong lò lửa, lửa dục kêu gào, không chỗ thổ lộ.

Gào thét một tiếng, kéo lấy nữ nhân đang ngồi ở trên người của hắn, xoay ngược lại, đè lên, trong lòng cực độ chán ghét kháng cự, nhưng không địch lại được dục vọng rừng rực, ý thức vô cùng rõ ràng cảm nhận được hắn đang chiếm đoạt những thứ gái già này.

Nam Cung Thiển Trang thấy Sở Mộ Cẩn thô bạo xé rách quần áo nữ nhân đáng tuổi có thể làm mẹ của hắn được, không chút nào thương tiếc đoạt lấy, đang say sưa ngon lành, eo ếch chợt siết lại, bị kéo ra.

"Rất đẹp mắt sao ?" - Bách Lý Ngọc mặt mày lạnh tanh, nổi sóng nổi gió hỏi.

Nam Cung Thiển Trang tê dại da đầu, quên mất Bách Lý Ngọc ở bên cạnh, dựa vào tham muốn sở hữu mãnh liệt của y, nếu cô gật đầu, đoán chừng trực tiếp sẽ xử lý cô mất.

"Khó coi, ta đang nghĩ thanh lâu nhỏ này có chút bản lãnh, có loại xuân dược sẽ không để cho người mất đi ý thức, nhưng bản thân lại không khống chế được, Sở Mộ Cẩn phát tiết xong, đoán chừng trong lòng hắn bị ám ảnh, về sau sẽ bất lực đi ?" - Nam Cung Thiển Trang tâm tình thật tốt, đối với ý niệm xấu xa do cô sinh ra, quả thực là tìm chết.

Lưu lại Sở Mộ Cẩn hoàn toàn là vì đại cục mà cân nhắc, nếu giết hắn, Bách Lý Ngọc sẽ phiền toái triền thân, khi đó Quân An Triều sẽ bị vây, đoán chừng Hoàng đế Bắc Thương cũng nhúng tay vào đi ? Có thể tưởng tượng ra cục diện của Bách Lý Ngọc ở Bắc Thương, cô không thể để phiền toái tìm đến y, sau này dọn dẹp Sở Mộ Cẩn cũng không muộn.

Trong đôi mắt của Bách Lý Ngọc thoáng qua một nụ cười, chỉ sợ Sở Mộ Cẩn càng hận nàng hơn, tuy nhiên, so với việc mơ ước nàng vẫn khá hơn một chút.

"Nàng không nghĩ qua Sở Mộ Cẩn sau khi tỉnh lại, vì che giấu chút nhơ bẩn này của hắn, hoặc là để cho hả giận, sẽ diệt khẩu toàn bộ chỗ này sao ?" - Bách Lý Ngọc túm lấy tay Nam Cung Thiển Trang, ôm cả người cô nàng ngồi ở trong ngực, vuốt ve bàn tay mềm mại không xương của cô, dần dần, càng thêm không đứng đắn chạy đến vòng eo của cô, tỉ mỉ vuốt ve.

Nam Cung Thiển Trang cả người run lên, toàn thân căng cứng ngồi thẳng, không dám lộn xộn, sợ vô tình khiêu khích đến kẻ này, cô cũng không muốn ở thanh lâu cùng với y điên loan đảo phượng.

Bách Lý Ngọc giống như người nghiện, ra sức chọn chỗ nhạy cảm trên người cô, Nam Cung Thiển Trang không thể nhịn được nữa, dùng sức tóm chặt bàn tay làm loạn của Bách Lý Ngọc.

"Đừng động đậy!" - Nam Cung Thiển Trang tóm được tay Bách Lý Ngọc, nghiêm mặt nói: "Những nữ nhân này hầu hạ chơi đùa, cho tú bà một khoản tiền, để cho bà ấy mang các cô nương nơi này rời đi !" - Cô lòng dạ ác độc là thật, nhưng sẽ không để liên lụy đến người vô tội.

"Được !" bán tay Bách Lý Ngọc trở nên quy củ, đan xen với mười ngón tay của Nam Cung Thiển Trang.

"Sau đó chúng ta đi gặp Nam Cung Nghị, e là hắn sẽ không bỏ qua cho ta, mối thù của muội muội và mẫu thân của hắn đều ghi tạc trên người của ta, không thể chôn vùi khối u ác tính này được !" – ánh mắt Nam Cung Thiển Trang chứa đầy sát ý, thừa dịp hắn còn chưa trưởng thành, cần nhổ cỏ tận gốc, đoạn tuyệt hậu hoạn.

"Có biết là ai tìm một cỗ tử thi giả thành nàng không?" - Bách Lý Ngọc không nghĩ ra, khi bọn họ nghĩ đến điểm này, đã có người lập tức động thủ, không biết là địch hay là bạn, kẻ địch như thế, có mục đích gì?

Nam Cung Thiển Trang lắc đầu, nếu cô biết thì đã tốt, nghe thấy tiếng vang kịch liệt từ sát vách truyền đến, có chút tiếc hận, sớm biết trước, đợi bắt được Nam Cung Nghị, đem bọn họ để chung một đám, tưởng tượng qua đã thấy đủ kích thích.

"Bách Lý Ngọc, chúng ta có nên đánh ngất xỉu Nam Cung Nghị, lột sạch ném vào trong phòng Sở Mộ Cẩn không ?" - Nam Cung Thiển Trang đáy mắt tỏa ra ánh sáng màu xanh lục đậm, cái gì cũng chưa làm, hai người bọn họ cũng sẽ lầm tưởng đã làm cái gì đó, Sở Mộ Cẩn nhất quyết sẽ không lưu lại Nam Cung Nghị, nếu Nam Cung Nghị nói việc này cho Sở Mộ Khoảnh, tiết lộ chuyện hắn nuôi nam sủng, tất nhiên hắn sẽ ngồi không vững ở vị trí Nhiếp Chính vương, đứa nhỏ trong bụng Trang phi. . . Không sống được!

Mặt Bách Lý Ngọc tối sầm lại, đáy mắt vỡ vụn bắn ra sắc đen lấp lánh, không biết trong đầu cô nàng làm sao lại diễn những thứ gì. . . Bách Lý Ngọc tức giận cắn môi cô nàng, cảnh cáo nói: "Không cho phép nói bậy !"

Nam Cung Thiển Trang bị thần sắc nghiêm trang của y dạy dỗ, bất chợt mặt mo đỏ bừng, lần đầu tiên ý thức được ‘xấu hổ’ là gì, chỉ đổ thừa y quá ngây thơ, còn cô nàng có vẻ là ‘Lão Giang Hồ’.

Thấy bộ dáng kia của cô, Bách Lý Ngọc mấp máy môi, thở dài bất đắc dĩ, con ngươi thâm sâu chợt sáng như sao, cười nhẹ nói: "Thiển Thiển, khi nào nàng sẽ sanh con vì ta ?"

Nam Cung Thiển Trang sững sờ. Sinh con ? Cô chưa nghĩ qua, thả vào thế kỷ hai mươi mốt, ít nhất cũng phải hai mươi tuổi mới đến tuổi pháp định, hiện nay, cô còn chưa tới mười lăm, các chức năng thân thể còn chưa trổ mã hoàn thiện, sinh ra một cục cưng, thai nghén trong lúc cũng chưa hề phát dục thành thục như vậy sẽ không thông minh.

"Còn quá sớm !" - Nam Cung Thiển Trang cười lắc đầu, cô khát khao tình thân, nhưng mà đàm luận về chuyện sanh con, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, sợ làm một người mẹ không tốt, hơn nữa, đang lúc gặp loạn thế, cũng không phải là thời cơ tốt.

Bách Lý Ngọc vốn là thử dò xét, cũng là nói xa nói gần bóng gió, nhưng nghe ra cô nàng cự tuyệt, con ngươi trong trẻo lướt qua tia mất mát, cuối cùng, y cũng chỉ mới chạm đến lòng của cô, vẫn chưa dung nhập vào tận xương thịt, không thể thiếu một bước kia.

"Ừ, cả đời. . . Rất dài !" - trong lời nói mơ hồ của Bách Lý Ngọc xen lẫn một tia u sầu, y không biết lúc nào Nam Cung Thiển Trang mới có thể triệt triệt để để tiếp nạp y.

"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đến phủ tướng quân đi !" - Nam Cung Thiển Trang không chú ý đến vẻ khác thường của Bách Lý Ngọc, nhìn bầu trời chạng vạng tối nở rộ ánh lửa, biết được Lãnh Ngôn ở bên kia đã xong chuyện, lôi kéo Bách Lý Ngọc đứng dậy rời đi.

. . . . . .

Phủ tướng quân, bên trong thư phòng.

Nam Cung Nghị và Nam Cung Ngạo Thiên đang đánh cờ. Nằm ở trên nóc nhà, Nam Cung Thiển Trang thấy một màn như vậy, hơi kinh ngạc, Nam Cung Ngạo Thiên kẻ lỗ mãng này cũng có thời điểm văn nhã sao ?

"Phụ thân, thi thể của Nam Cung Thiển Trang là giả, là chính Nam Cung Thiển Trang giả chết, hay là có người có mục đích cố ý thả mồi ?" - trong lòng Nam Cung Nghị phẫn hận, tưởng rằng đã tìm được, không ngờ tới lại là một cỗ thi thể giả, vốn định liên lạc với Bách Lý Ngọc để cho y một cái nhân tình, chưa từng ngờ tới, mục đích không đạt được, ngược lại còn khiến Sở Mộ Cẩn sinh nghi.

"Tùy cơ ứng biến!" - Nam Cung Ngạo Thiên hạ xuống một nước cờ, Nam Cung Nghị không còn đường lui, thua rối tinh rối mù. Nam Cung Ngạo Thiên lắc lắc đầu, lạnh lùng nghiêm trang nói: "Trong lòng con không bình tĩnh, làm việc nóng lòng muốn thành ngay, mới có thể mắc bẫy !"

Trái tim Nam Cung Nghị đốt lên lửa giận, nhưng lại không dám chống đối Nam Cung Ngạo Thiên, mặt càng trắng bệch, giọng điệu bất mãn nói: "Phụ thân, nhi tử còn có việc phải xử lý, cáo từ trước !" - Nói xong, không đợi Nam Cung Ngạo Thiên đáp lời, liền đứng dậy rời đi.

"Đuổi theo !" - Hai người giống như quỷ mị, đi theo Nam Cung Nghị tới Thiên viện, là viện Liễu Như Cơ khi còn sống ở.

Nam Cung Nghị đẩy cửa đi vào, đốt cây nến, ôm lấy bài vị Liễu Như Cơ, nói: "Mẫu thân, ngươi yên tâm, nhi tử nhất định phải giết chết Nam Cung Thiển Trang báo thù cho người !" – Đột nhiên, vẻ mặt biến đổi, trên mặt tràn đầy nụ cười quỷ dị: "Mẫu thân, hài nhi đột nhiên nhớ lại chuyện khi còn bé, ban đầu muội muội sinh hạ bị chết non, người ôm hận bảo ta cầm một viên hoàn thuốc đút cho Nam Cung Thiển Trang, hài nhi tuổi còn nhỏ, không có khả năng suy nghĩ, hôm nay hồi tưởng lại, cảm thấy khắp nơi lộ ra kì lạ. Thuốc kia hẳn là độc dược làm thủng ruột, nhưng lúc cô ta ăn xong không lâu, lại bị trộm đi, mất mấy ngày mới bị tìm được về, có phải khi đó đã chết rồi, Thái Dung đổi một đứa con nít khác ôm trở về phủ hay không ? Mối thù của muội muội có cần phải báo nữa hay không ?"

Nam Cung Thiển Trang trong lòng khiếp sợ, lúc đầu ở thời điểm thử máu, cô cũng biết nhất định Nam Cung Nghị có chuyện muốn lừa gạt, không ngờ tới lại là chuyện này!

"Bách Lý Ngọc, ta không phải là đứa bé khi đó Thái Dung ôm ra từ nhà người khác chứ ?" Nam Cung Thiển Trang chợt có chút hi vọng Thái Dung không phải là của mẹ ruột của cô, người nào đó mới là người nhà của nàng ? Cô có phải là bị vứt bỏ hay không ? Vậy thì vì sao lớn lên lại có khuôn mặt giống Thái Dung ?

Bách Lý Ngọc càng thêm nắm chặt tay Nam Cung Thiển Trang, khi đó nàng một thân trúng kịch độc, may mà được Sở Nam Kình bắt đi bỏ vào trong hầm băng, cho nên huyết mạch đông lại, máu lưu thông bị nghẹn, độc tố không đi đến phế phủ, mới có thể để sư tỷ có cơ hội cứu chữa, nếu không lúc ấy hẳn đã chết non.

"Đừng nghĩ nhiều, khi nên biết thì sẽ được biết thôi !"

Nam Cung Thiển Trang gật đầu, dù cô có nghĩ cũng vô dụng thôi, trong lòng lại để ý, nghĩ tới Phương Uyển Nhi đưa cho cô viên hoán nhan đan, trong lòng mơ hồ đã hiểu ra cái gì đó.

"Ta đi xuống, huynh ở đây đánh lén hắn từ phía sau !" - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang phi xuống, nhẹ nhàng rơi xuống sau lưng Nam Cung Nghị, nén giọng nói: "Tiểu sinh ca, còn nhớ rõ Tiên Hoa không ?"

Sống lưng Nam Cung Nghị cứng đờ, bỗng nhiên quay đầu lại, thấy một bộ áo đỏ, một đôi mắt phượng mỹ lệ ở dưới ánh nến màu vàng cực kỳ câu hồn, tùy ý tựa lên cánh cửa, lộ ra nét lười biếng quyến rũ thấu vào tận xương, khóe miệng nở một nụ cười nhạt nhòa, cực kỳ xinh đẹp mị hoặc.

Nét mặt Nam Cung Nghị nhăn nhó, ánh mắt âm nhu lộ ra tàn ác, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Nam Cung Thiển Trang, quả thật là ngươi!"

"Tiểu sinh ca, một ngày không gặp thật vô cùng nhớ mong, ngươi khi nào cưới Tiên Hoa cô nương làm vợ a ?" - Nam Cung Thiển Trang nhìn bộ dáng giận không kìm nén được của hắn, trêu nói.

"Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết !" - con ngươi Nam Cung Nghị giống như nhuốm độc bắn về phía Nam Cung Thiển Trang, thấy cô nàng có một mình một thân, trên mặt lộ ra nụ cười gằn, hiện đầy sát ý.

Nam Cung Thiển Trang ‘sợ hãi’ lui về phía sau một bước, sau lưng chạm vào bình hoa lên, ‘hoảng sợ’ hướng về phía phía sau hô lên: "Bách Lý Ngọc, ngươi còn không mau xuống đánh lén !"

Nghe tiếng, Nam Cung Nghị quay đầu lại, Nam Cung Thiển Trang nâng bình hoa nhằm hướng cái trán Nam Cung Nghị đánh tới, mảnh sứ vỡ tan tành cùng một khối bạc vụn đồng thời rơi trên mặt đất.

Nam Cung Thiển Trang nhìn Nam Cung Nghị hơi đảo mắt, bất động nhưng không té xỉu, lập tức giơ lên bình hoa đập tới, như mong muốn Nam Cung Nghị té xuống đất, máu tươi đỏ sẫm trong chớp mắt chảy đầy một bãi nhỏ, thấm ướt cả tóc đen như mực của hắn.

"Tại sao hắn ngu xuẩn như vậy ? Đánh hắn cũng không giáng trả lại ?"

Bách Lý Ngọc khom người nhặt lên bạc vụn trên đất, thanh nhã hỏi: "Xử trí như thế nào?"

Nam Cung Thiển Trang sờ lên cằm, liếc mắt nhìn Nam Cung Nghị ở trên đất, ngay sau đó, giương mắt nhìn về phía Bách Lý Ngọc, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm.