Thần Tài Thê

Chương 9: Trên đường về Song Đồng thành, không có ai nói chuyện, không khí phá lệ ngưng trọng

Bảo Bảo ngồi ở trong xe ngựa, ngẫu nhiên xốc màn xe lên, nhìn phía trước xe ngựa bóng dáng cao lớn của trượng phu ngồi trên lưng ngựa một cái. Nhìn trong chốc lát, nàng liền lui đầu oa tiến vào trong xe ngựa, thở dài một hơi thật mạnh.

" thiếu phu nhân, đừng lo lắng, gia chỉ là đang giận thôi." Mạc Tiếu lên tiếng an ủi, trong lòng thật sự băn khoăn. Nếu không phải vì giúp nàng, thiếu phu nhân sẽ không ra mặt, gia cũng sẽ không phát hỏa như vậy.

Bảo Bảo uể oải lắc đầu.

"không, lần này khác, hắn thật sự rất tức giận." Bắt đầu từ lúc rời Trấn Xa huyện, sắc mặt Tề Nghiêm liền phá hư dọa người. Vô luận nàng giải thích như thế nào, vẻ mặt hắn vẫn lạnh như băng, nhếch bạc môi, một chút quan tâm nàng cũng không có.

Trước khi thành thân, nàng đã phát hiện Tề Nghiêm rất kiêng kị việc nàng lộ diện trước mặt người ở bên ngoài, chỉ kém không đem nàng nhốt lại trong phủ, ra lệnh cưỡng chế không cho phép nàng xuất môn. Nay nàng lại thừa dịp hắn không có mặt ở đó, dám trở thành vật triễn lãm cho người người cùng xem,việc này thật quá nghiêm trọng.

Nhưng mà, nàng thật sự không hiểu, chỉ lộ cái mặt thôi, vì sao hắn liền giận dữ? Chẳng lẽ hắn muốn đem nàng giấu trong nhà, vĩnh viễn không cho người khác nhìn thấy nàng sao?

Trước khi thành thân, lời nói hắn nói lúc ở Tiền gia, vang lên trong đầu nàng.

"Ta chính là không cho nàng gặp người."

Bảo Bảo cắn môi đỏ mọng, đau đớn đã lâu lại lặng lẽ hiện lên trong lòng. Nghi vấn vẫn không được giải đáp, nàng thủy chung không dám hỏi, hắn thật sự cảm thấy nàng khó có thể gặp người sao?

Nàng oa ở trong xe ngựa suy đông nghĩ tây, bên ngoài đã có động tĩnh.

Núi rừng đường mòn, rõ ràng xuất hiện mười mấy tên hắc y nhân, trong tay cầm đao kiếm, giương giương mắt hổ nhìn xe ngựa.

Tư Đồ Mãng kéo dây cương, dẫn đầu hô: " chủ tử, có chuyện rồi!"

Nói còn chưa nói xong, hắc y nhân đã phát ra điệt điên cuồng gào thét, cầm đao đằng đằng sát khí nhào tới.

" cẩn thận!" Tề Nghiêm khắc thanh quát, rút ra trường kiếm tùy thân, phi thân xuống ngựa.

Thanh âm đao kiếm va chạm nháy mắt vang vọng bốn phía, hắn mắt lạnh mà chống đỡ, một tay cầm kiếm dễ dàng khống chế mười tên hắc y nhân, đao của đối phương thậm chí còn không dính đến góc áo của hắn.

Mạc Tiếu xốc màn xe lên, cân nhắc tình hình chiến đấu.

Bọn hắc y nhân đại khái không dự đoán được, gia cùng Tư Đồ Mãng không chỉ có thể tự bảo vệ mình, kiếm thuật càng cao siêu, tuy rằng bọn chúng chiếm số đông, lại vẫn là chiếm không được tiện nghi, không bao lâu thời gian, đã bị khống chế hơn phân nửa.

Vài tên hắc y nhân, quay lại phương hướng, tiến công phía sau, hướng xe ngựa đánh tới.

" thiếu phu nhân, xin đừng đi ra!" Mạc Tiếu nói, lủi thân nhảy ra xe ngựa, giúp đỡ ứng phó địch nhân.

Bảo Bảo dùng sức gật đầu, ngồi ở bên trong xe ngựa, hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Nàng không học qua võ, căn bản không thể giúp, lúc này cho dù là lao ra, chỉ sợ chỉ là chui đầu vô lưới.

Bên ngoài tiếng đao kiếm va chạm, có mấy đoạn kiếm dính máu, bởi vì lực đạo quá lớn bắn vào bên trong xe ngựa, chặt chẽ ghim xe trên vách đá.

Kia hai tên đại hán đeo đao tính tiến tới xe ngựa.

Tề Nghiêm quay đầu, ninh mi hét to.

" ra tay!"

Tư Đồ Mãng cùng Mạc Tiếu đồng thời xuất chưởng, không có huy hướng địch nhân, ngược lại đá mạnh vào hai sườn xe ngựa.

Bảo Bảo ngồi ở bên trong xe ngựa, chỉ cảm thấy trong đầu "ong"một tiếng nổ, ngực buồn nôn, ngũ tạng lục phủ khó chịu cực kỳ.

" á!" nàng hét lên một tiếng, lực chưởng quá mạnh đánh nàng từ bên trong xe văng ra, thẳng tắp bay về phía đường mòn đầy đá.

Còn chưa kịp "thân mật" với đường đá lởm chởm, trên lưng của nàng đột nhiên căng thẳng, thân mình bị một cánh tay to kéo trở về, thoát khỏi cảnh trầy da tróc thịt khi ngã xuống đường đá.

Tề Nghiêm ôm lấy nàng, bàn tay to ngăn chận cái gáy của nàng.

" đừng nhìn." thanh âm thấp trầm, xuyên thấu qua ngực dày rộng truyền đến.

Nàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào trong ngực hắn, không dám trợn mắt, chỉ cảm thấy gió bên tai vù vù rung động, thanh âm đao kiếm va chạm, thanh âm nam nhân kêu thảm thiết không dứt bên tai, không đầy chốc lát, tiếng kêu thảm thiết ngừng, bốn phía im ắng.

" thiếu phu nhân, đều giải quyết sạch sẽ." Tư Đồ Mãng nói, đem trường kiếm cắm vào đất, thở dài thậm thượt.

Nàng mở to mắt, đầu tiên đập vào mắt, là sắc mặt lạnh lùng của Tề Nghiêm. Nàng chậm rãi buông tay, thối lui vài bước, không dám ở gần hắn.

" ách, phu quân, những người này là ai?" nàng nhỏ giọng hỏi.

" Người nàng đưa tới." hắn lạnh lùng đáp, hướng xe ngựa, coi tình trạng ngựa, thái độ so với lúc trước càng bất hòa.

Bảo Bảo nháy ánh mắt, mạc danh kỳ diệu bị chỉ trích. Là người nàng đưa tới sao? Nàng làm cái gì dẫn tới những người này,toàn dẫn theo lực muốn đến giết nàng?!

Ba người đều hướng xe ngựa đi đến, chỉ có nàng nắm vạt váy, không biết làm sao đứng ở tại chỗ.

Bỗng dưng, ánh đao chợt lóe. Một người nam nhân đột nhiên nhảy dựng lên, dao nhỏ trên tay thẳng tắp lao đến chuẩn xác đặt trên gáy Bảo Bảo, hắn ngã xuống đất giả chết, chờ chính là giờ khắc này.

" đừng tới đây!" hắc y nhân gầm rú nói, kéo tóc nàng, dùng sức xoay kéo, lộ ra gáy tử trắng noãn nộn cùng với khóa phú quý hoàng kim sáng loá.

Trên da đầu đau đớn làm cho nàng đau cơ hồ muốn rơi nước mắt.

" buông ra nàng." Tề Nghiêm quát.

Còn không có động tác gì, đao nhỏ sắc bén liền đè nén gáy tử trắng noãn, còn không ngừng dùng sức uy hiếp.

" Dám bước lên phía trước, ta liền cắt đứt cổ của nàng!" trên mặt hắc y nhân có vết thương đao dữ tợn, còn đang chảy máu tươi, hắn kích động gầm rú, máu tươi bắn tung tóe ra miệng vết thương, đáng sợ cực kỳ.

Tề Nghiêm toàn thân cứng ngắc, nắm chặt quyền đầu, con ngươi đen thâm u nhìn không thấy, tầm mắt lại thủy chung nhìn chằm chằm hắc y nhân, không có tiếp xúc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của thê tử.

Đau đớn dần dần tăng lên, nàng nhịn không được run run, môi đỏ mọng bật ra đau đớn " á!".

" đừng nóng vội, ta chỉ muốn tiền, không cần nữ nhân, đợi lát nữa sẽ đem phụ nữ này trả lại cho ngươi." hắc y nhân nói, hai mắt đỏ bừng, toàn thân hưng phấn phát run.

Khóa phú quý là đại biểu cho tài phú vô tận a! Người trong thiên hạ đều nói, chỉ cần có khóa này, có thể ăn mặc không lo, hưởng hết vinh hoa phú quý.

Tham lam dục vọng làm cho hắn mất đi lý trí, tay dính máu giữ chặt khóa phú quý, dùng sức kéo lại kéo, nhưng khóa vòng hoàng kim kia lại không chút động đậy.

Tề Nghiêm càng nắm chặt tay, ẩn ẩn co rúm.

" gia …" Mạc Tiếu lo lắng nói nhỏ, thật sự nhìn không được.

Hắn âm thầm dương tay, ý bảo an tâm một chút chớ manh động, lực toàn thân cũng đã vận sức chờ phát động, mũi trường kiếm bởi vì chứa đầy lực lượng, đang nhẹ nhàng rung động.

Hắc y nhân vẫn vội vàng cùng khóa vòng triền đấu, hắn thô lỗ vừa kéo vừa giật, lực tay càng lúc càng lớn.

" đáng chết, tại sao không cởi ra được?"

Khóa vòng ở trên da thịt mềm mại, cứa một vết thương, cổ đau đớn bén nhọn, dần dần hình thành tức giận theo ngực nhiễm nhiễm nổi lên. Nàng xiết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi.

Mắt thấy khóa phú quý, hắc y nhân không có tính nhẫn nại, đao trong tay cao giơ lên cao.

" một khi đã như vậy, vậy thật có lỗi. Khóa phú quý, Lão Tử muốn …"

Nguy cơ ở nháy mắt giải trừ, tuyên ngôn đắc ý hóa thành kêu thảm thiết bén nhọn.

Dao nhỏ còn chưa hạ xuống, sắc mặt hắc y nhân lại đột nhiên trắng nhợt, cả người cuộn thành một đoàn, không ngừng run run, trường kiếm Tề Nghiêm đâm tới, xuyên qua ngực hắn.

Bảo Bảo nhắm chặt hai mắt, toàn thân mềm nhũn, ngã xuống, rơi vào vòng tay của Tề Nghiêm.

Nàng mới vừa ở trước quỷ môn quan dạo một vòng, lúc này mới cảm thấy sợ hãi, không thể ngăn chặn run run. Thẳng đến ngực đau đớn, nàng mới phát hiện, bản thân đang ngừng thở.

" ách, thiếu phu nhân, người làm cái gì?" Tư Đồ Mãng hỏi, đi đến giữ hắc y nhân, tò mò trái xem phải xem.

Tuy rằng là chủ tử ra tay, mới làm thịt người này, nhưng là trước lhi trúng kiếm, sắc mặt người nọ cũng đã trắng bệch kỳ cục, hiển nhiên là thiếu phu nhân cũng ra tay.(Nhu Nhi:sai rồi!phải nói là chị ra chân mới đúng)

" ta đá hắn." nàng vừa thở vừa nói.

Tề Nghiêm nhíu mày, nhìn tiểu kiều thê mảnh khảnh.

" đá hắn?"

" ân, đá nơi đó của hắn."

Hắn lặng yên một lúc lâu sau mới xác nhận.

" nơi đó?"

Nàng gật đầu.

" đúng, nơi đó." tam tỉ có nói qua, gặp nguy hiểm, cho dù đánh không lại, cũng phải đá một cước trí mạng đối phương. Ngô, nàng hẳn là đã đá đúng địa phương nha?

Tư Đồ Mãng co rúm lại một chút, không dám tưởng tượng chỗ đó sẽ bị đau cỡ nào.

" đủ, trở về." Tề Nghiêm đột nhiên mở miệng, khẩu khí lạnh lẽo, dẫn đầu cất bước rời đi. Xác định nàng bình yên vô sự, con ngươi ửu ám không từng quay lại nhìn nàng, thậm chí chưa từng mở miệng hỏi, vết thương trên gáy nàng có đau hay không.

Bảo Bảo cũng không dám ở lâu nữa, vội vàng đuổi theo. Nàng đi đến bên cạnh hắn, cũng không dám chạm vào hắn, lại càng không dám nắm tay hắn, chỉ dám vụng trộm nhìn sườn mặt lạnh như trời đông giá rét của hắn.

Nàng mơ hồ phát hiện, Tề Nghiêm lửa giận có tăng không giảm.

Hắn tựa hồ lại tức giận.

******************

Bên trong Tề phủ tràn ngập không khí nặng nề.

Qua thời gian mấy ngày, Bảo Bảo cũng không thấy được mặt Tề Nghiêm. Nàng biết hắn ở trong phủ, nhưng hai người lại luôn không gặp được mặt, có khi suốt đêm hắn cũng không có về lầu chính.

Từ khi thành thân đến nay, hắn chưa bao giờ lãnh đạm như thế, thái độ xa cách đó làm cho trong lòng nàng thật là khó chịu.

Nhẫn nại vài ngày, nàng cuối cùng khắc chế không được, hỏi rõ ràng lịch trình công tác củaTề Nghiêm, biết hắn sẽ ở trong đại sảnh nghị sự. Nàng lấy hết dũng khí, thay xiêm y mà hắn thích nhất, mới thận trọng đi vào đại sảnh.

Cách cửa sổ, tiếng nói thấp trầm quen thuộc của hắn truyền đi ra.

Nàng đứng ở ngoài cửa sổ, im lặng lắng nghe, cảm thấy câu chữ này giống như là tựa vào nàng bên tai mà nói ra. Thẳng đến nghe thấy thanh âm hắn, nàng mới phát hiện, mình nhớ hắn biết bao.

" người đã tới chưa?" Tề Nghiêm hỏi.

" đang trên đường tới."

" vì sao chậm như vậy?" hắn chất vấn.

" gia, công tượng từ Ba Tư xa xôi tới đương nhiên phải tốn không ít thời gian."

Di, hắn tìm công tượng tới làm cái gì?

Bảo Bảo hoang mang nháy mắt mấy cái, tò mò nổi lên, đầu nhỏ không tự chủ được hướng phía trước dựa vào, dính sát vào trên tường, muốn nghe cẩn thận.

" lại phái thêm khoái mã, ngày đêm hành trình, lập tức đến đây cho ta." Tề Nghiêm đánh mạnh lên mặt bàn, phát ra tiếng nổ ầm ầm.

" ách, gia, kỳ thật, người cũng không nên nóng vội, cho dù công tượng còn chưa tới, chỉ cần thiếu phu nhân không lộ diện, sẽ không có kẻ mơ ước khoá phú quý xuất hiện cướp đoạt."

Cách một đạo tường, thân mình Bảo Bảo lược lược cứng đờ.

Bọn họ là đang nói về nàng sao?

" Không cần biết nàng sau này có lộ diện hay không, ta cũng chịu đủ rồi!"

Thanh âm Tề Nghiêm gằn từng tiếng truyền đến, chùy nhập vào lòng của nàng.

Nàng hảo muốn lập tức tránh đi, không hề muốn nghe, nhưng hai chân giống như bị đông lạnh, căn bản không thể động đậy.

Trong đại sảnh việc thảo luận vẫn chưa chấm dứt.

" gia, vậy chờ công tượng đến …"

" lập tức tháo khoá phú quý xuống."

Nàng dùng hết khí lực toàn thân, mới có thể rời mặt tường kia đi.

Tề Nghiêm nói gì? Hắn nói gì?

Khóa phú quý trên ngực, càng lúc càng thấy nặng, nặng đến nỗi nàng cơ hồ không thể đeo được nữa.

" ta không muốn bất cứ kẻ nào nhìn thấy khóa phú quý trên gáy nàng nữa!"

Mặt nàng trắng bệch lui về phía sau, thanh âm Tề Nghiêm cũng không buông tha nàng,cứ đuổi tới.

"ta không thể chờ thêm giây phút nào nữa!"

Hắn không thể chờ them giây phút nào nữa?

Lòng của nàng hung hăng chấn động.

Hoá ra, cho tới nay, hắn chỉ là đang cố "chịu đựng " ở cùng nàng?

Hoá ra, cái hắn muốn chính là khóa phú quý!

Mặt Bảo Bảo mất hết huyết sắc, nghiêng ngả lảo đảo tiêu sái đến góc hoa viên, hai chân mềm nhũn, Một tiếng "oạch" vang lên, ngã thật đau ở trên đá phiến. Đá phiến cứng rắn, hai đầu gối mềm mại bị đâm chảy máu, nàng lại hồn nhiên không biết đau.

Ngực đau đớn, đã đoạt đi lực chú ý của nàng.

Lúc trước đã nghĩ đến, Tề Nghiêm cưới nàng, ít nhất là do có chút thích nàng. Mà nay, nghe được hắn chính miệng nói ra, hắn muốn khóa phú quý, thế giới của nàng nháy mắt sụp đổ.

Ta chính là không muốn cho nàng gặp người.

Tề Nghiêm không muốn để cho người khác thấy nàng,bởi vì cái hắn muốn bảo hộ là khóa phú quý trên cần cổ nàng. Hắn chỉ muốn có khóa này, cho tới nay đều là như thế …"

Tay nhuyễn nộn nhỏ bé, cầm khóa vòng lạnh như băng, nhẹ nhàng run run.

Có khóa phú quý này, cũng không phải chuyện tốt, nàng sẽ vẫn không thể biết, Tề Nghiêm là yêu mệnh phú quý của nàng, hay là yêu chính con người của nàng.

Cũng có lẽ, hắn căn bản không có để ý tới nàng, hết thảy đều là nàng đang tự lừa mình dối người.

" Hoá ra, đối với hắn mà nói, ngươi so với ta còn quan trọng hơn." nàng nói với khóa phú quý.

Khóa phú quý lạnh như băng, tay nàng cũng lạnh như băng.

Ngay cả tâm, cũng dần dần lạnh đi.

Chỉ có giọt nước mắt ở trên má phấn, trên mu bàn tay là nóng nóng …"

**************

Thiếu phu nhân của Tề gia mất tích, là sự kiện lớn đầu xuân ở Song Đồng thành.

Từ Song Đồng thành đến kinh thành, mỗi người đều đang thảo luận chuyện này, người Tề phủ lung sục khắp nơi, phong toả phạm vi trăm dặm, vẫn không tìm thấy bóng dáng thiếu phu nhân.

Ngay cả công tử Tiền gia cũng phụng chỉ thị Tiền Kim Kim, mang theo một đội tìm kiếm đến Song Đồng thành gia nhập hàng ngũ tìm người.

Nhưng nửa tháng tìm kiếm vất vả, cũng không có kết quả gì, giai nhân cùng khóa phú quý tất cả đều không có tin tức.

Trong khách điếm tốt nhất ở Song Đồng thành, Húc Nhật nôn nóng qua lại đi lại.

Đã hao phí hơn nửa tháng, vẫn là không thấy bóng dáng tứ tỉ, mà tỉ phu khí thế dọa người kia, cứ hai ba hôm lại đến tìm hắn, dùng ánh mắt như muốn giết người trừng hắn, căn bản đang hoài nghi là hắn đang giấu tứ tỉ.

Trời ạ, hắn nếu biết tứ tỉ ở chỗ nào, còn cầng mỗi ngày ở trong thành chạy tới chạy lui, sứt đầu mẻ trán sao?

Đang phiền não, có tiếng gõ cửa.

"ai?"

"Quân Mạc Tiếu của Tề phủ."

Lại là người Tề phủ!

Húc Nhật thở dài một hơi, đi thong thả đến trước cửa, bất đắc dĩ mở cửa.

" đủ rồi, ta muốn nói, tứ tỉ không ở chỗ này, các ngươi không cần cứ hai,ba ngày phái người đến tìm …"

Cửa vừa mở ra, một gã sai vặt thanh tú tiến vào.

" uy, ngươi làm cái gì? Uy, nói chuyện a, phòng bản công tử là chỗ ngươi có thể vào là vào sao?" hắn không kiên nhẫn nói, vươn tay muốn kéo đối phương, nhưng chưa kịp chạm vào, Húc Nhật đã cứng đơ người,không nói ra lời.

Mũ rơi xuống đất, mái tóc đen dài mềm mượt như tơ đổ xuống phía dưới, khi gã sai vặt ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu, xem ra rất quen mắt.

" Á, tứ tỉ!" khiếp sợ quá độ, tròng mắt Húc Nhật muốn rớt ra ngoài, thật không ngờ tìm mãi vẫn không thấy Bảo Bảo, lúc này nàng lại đột nhiên xuất hiện.

Nàng cắn môi, vẻ mặt tiều tụy, đôi mắt hạnh hồng hồng, không biết đã khóc bao lâu.

" thiếu phu nhân, trước tiên vào trong phòng đã, tránh để người khác nhìn thấy." Mạc Tiếu ra tiếng nhắc nhở, khẩn trương trái xem phải xem, chỉ sợ bị người phát hiện.

Còn chưa ngồi xuống, Húc Nhật đã khẩn cấp đặt câu hỏi.

" Nửa tháng nay, tỉ trốn đi đâu?" hắn nắm chặt tay Bảo Bảo, chỉ sợ không cẩn thận một cái nàng sẽ lại biến mất.

" Tề phủ."

" a?" không thể nào, mọi người toàn thành tìm kiếm kĩ lưỡng, căn bản nàng lại không rời khỏi Tề phủ?

Bảo Bảo gật đầu.

" là Mạc Tiếu giúp ta trốn."

Mạc Tiếu đứng ở một bên, trên người một trận run run. Nếu để gia biết, việc thiếu phu nhân mất tích có liên quan tới nàng, nàng không bị chôn sống cũng bị lăng trì!(Nhu Nhi:đừng lo! Mãng ca sẽ cứu tỉ thôi)

Húc Nhật nhìn đối phương liếc mắt một cái, lực chú ý lại quay lại trên người Bảo Bảo.

" Được, như vậy nói cho đệ biết, tỉ đang sống tốt như vậy, vì sao muốn trốn đi?"

Trong số các tỉ tỉ, tứ tỉ là ôn nhu nhất, nếu phải không sự tình quan trọng, tỉ ấy cũng sẽ không nháo ra chuyện lớn đến như vậy.

Vấn đề này, làm cho đôi mắt hạnh của nàng càng đỏ, nước mắt ấm áp nháy mắt lăn dài trên má phấn.

" hắn không cần ta!" nàng khóc, nhào vào trong lòng đệ đệ.

Húc Nhật vội vàng vừa ôm vừa dỗ, cầm khăn tay luống cuống tay chân thay nàng lau lệ.

" tứ tỉ, ách, không thể nào, có phải có hiểu lầm gì không? Tỉ phu làm sao có thể không cần tỉ?" Tỉ tỉ của hắn xinh đẹp như vậy, nam nhân khắp thiên hạ đều muốn cướp a, huống hồ, mấy ngày nay tới giờ, biểu hiện của Tề Nghiêm cũng không giống nam nhân muốn vứt bỏ thê tử của mình.

" ta chính tai nghe được, hắn chỉ muốn có khóa." con mắt sáng trong suốt rưng rưng,nước mắt không ngừng tuôn rơi.

" điều đó càng không có khả năng a!" Húc Nhật lắc lắc đầu, thì thào tự nói, rất muốn vì tỉ phu cãi lại, nhưng lại không muốn làm tỉ tỉ khóc thảm hơn.

Bảo Bảo lệ rơi đầy mặt, kéo xiêm y hắn, đáng thương hề hề mở miệng cầu xin.

" Húc Nhật, giúp ta."

"giúp tỉ như thế nào?"

" tháo khóa phú quý xuống, đưa khóa này cho hắn, sau đó ta cùng với đệ về nhà."

Nàng cắn môi nói, đã muốn chết tâm với Tề Nghiêm, thầm nghĩ nhanh về nhà một chút, không bao giờ thấy mặt hắn nữa.

Lời này vừa nói ra, cả người Húc Nhật nhảy dựng lên, cứng đơ nửa ngày, đầu lắc lắc lien hồi tỏ vẻ khó tin, suýt chút nữa gãy cổ.

" không được." hắn lớn tiếng kêu lên, hai tay xua loạn.

Vài năm trước cũng từng thử qua, muốn đem khóa phú quý tháo xuống, nhưng là khóa này được làm quá mức tinh xảo, một khi đeo lên liền không cởi xuống được, tất cả khéo tượng trong kinh thành đều bó tay, muốn cứng rắn cởi khoá này xuống phải dung vũ khí sắc bén cắt đứt hoặc cứa đứt khóa vòng, vậy cái gáy mềm mại của tứ tỉ khẳng định sẽ bị thương.

"đệ không giúp ta, ta sẽ tự mình xử lý, cho dù cắt đứt cổ mình, cũng phải cởi khoá phú quý này xuống." (Nhu Nhi:á á á!phim kinh dị) Bảo Bảo hít sâu một hơi, xiết chặt nắm đấm, nước mắt lại tuôn ra, nhưng ánh mắt lại lóe ra kiên định quyết tâm.

Dù sao đệ nhất công tượng Ba Tư đã đến Song Đồng thành, khóa này không thể không cởi xuống, không bằng nàng tự tay cởi khóa xuống trước, mọt đao cắt đứt, mau chóng rời khỏi chỗ thương tâm này, chấm dứt mọi quan hệ. Nếu không rời đi nàng sẽ lại nhớ tới Tề Nghiêm, lòng của nàng thật là rất đau, đau quá …

Chỉ là, ngay cả nàng cũng không có dám chắc, sau khi ra đi tâm của bản thân còn có thể khỏi hẳn hay không. Hình ảnh hắn đã khắc ở trong lòng nàng sâu đậm như vậy, dù dùng đau thương, dùng thù hận cũng không thể xoá nhoà được.

Húc Nhật bày vẻ mặt đau khổ, không biết nên làm như thế nào cho phải.

" ách, tứ tỉ …"

" đệ giúp hay không giúp?"

" tứ tỉ …"

" đệ không giúp, ta đây đi mua cái giũa." nàng xoay người, hướng ngoài cửa đi ra.

" a, chớ đi!" Húc Nhật vội vàng hô, bắt lấy bả vai tỷ tỷ, sợ nàng một bước ra khỏi phòng như vậy sẽ mất tích hơn nửa tháng. Lại nói, nàng nếu không nghĩ thông suốt, thật sự chặt đứt lươn cổ mình thì cũng không được a …

" thế nào?"

Hắn khẽ cắn môi, từ chối cả buổi, cuối cùng hạ quyết định.

" được rồi, đệ cùng tỉ đi tìm công tượng có công phu gọn gàng, tháo cái khóa chết tiệt này xuống."