Thần Quân, Mời Vào Rọ

Chương 84: Ta yêu nàng rồi, nàng phải làm sao bây giờ?

(Một)

Ta tựa vào vai của Hỏa Tịch, qua bờ vai hắn, ta còn có thể nhìn thấy những cánh hoa nho nhỏ màu trắng nổi bật trong màn đêm bị cơn gió nhẹ thổi bay rồi lại rơi đầy mặt đất phía sau lưng hắn.

Tình cảnh này, ta nghĩ đúng lúc ta nên thể hiện mình là một người rất hiểu lòng người, nói: “Kỳ thật ta đợi không lâu lắm”. Nhưng ta nghĩ một lúc, vẫn nói: “Lão tử đợi rất lâu rồi, ngươi chậm quá, kém cỏi chết được.”

Hỏa Tịch không trả lời. Ta nghĩ hắn đã ngầm thừa nhận rồi. Ta nhặt một cánh hoa rơi trên bờ vai hắn, đặt bên môi nhẹ nhàng thổi bay đi, lại nói: “Hỏa Tịch, ta cảm thấy ngươi là một người quá âm trầm quá xảo quyệt.”

Bàn tay đang ôm ta của Hỏa Tịch dừng một chút, thấp giọng hỏi: “Sao lại nói thế”

Ta kéo lỗ tai hắn ra rồi hét lớn: “Ngươi làm hại ta bị Hành Xanh vừa kêu đánh vừa đòi giết, đều tại ngươi nói cái gì Hành Xanh ghét nhất hoa sen! Ngươi cố ý! Nếu không phải bởi vì ngươi nói như thế, ta sẽ giúp Hành Xanh đi hái hoa sen sao?” Tuy rằng Hành Xanh không tính toán với ta, nhưng ta bị thằng nhãi này tính kế nên không thể không tính toán với hắn.

Khoảng gian mày Hỏa Tịch ẩn hiện ý chây lười như có như không, nói: “Ta có ép nàng hái hoa sen à?”

“… Cho nên mới nói ngươi rất xảo quyệt.” Ta tạm thời không nói gì nữa, nửa ngày lại chỉ nín thinh không nói thêm câu nào nữa.

Buổi tối, ta cùng với Hỏa Tịch ở phủ Hành Xanh ăn một bữa no. Mấy món hắn làm vẫn ngon như trước, cũng không vì ta phá sạch hoa sen trong hồ của hắn mà có chút khoảng cách với ta, cũng không ảnh hưởng gì đến trù nghệ của hắn

Có lẽ bởi vì lần này hắn thật sự không đánh ta, cũng có lẽ là vì dáng vẻ giống thi nhân đang ôm áp tình cảm lại đượm chút u buồn của hắn khi đứng dưới tán cây dương hoa kia khiến cho ta nhìn Hành Xanh Thực Thần với cặp mắt khác xưa. Hắn cũng không phải rất đáng ghét, ít nhất cũng có chút độ lượng.

Nhưng có một chuyện ta rất cảm thông với hắn.

Từ trong miệng Hỏa Tịch, ta đã biết vì sao Hành Xanh này lại có tình cảm với hoa sen trắng. Thì ra có một đoạn tình cảm buồn bã không muốn cho người ta biết. Nghe nói, đó là mối tình đầu thuần khiết của Hành Xanh lúc trước.

Mối tình đầu thuần khiết của Hành Xanh là một vị liên hoa tiên tử, hai người gặp nhau vào hai ngàn năm trước.

Đại khái vị liên hoa tiên tử này có dáng vẻ cao quý thanh nhã, khiến cho Thực Thần lần đầu tiên gặp gỡ đã nảy sinh tình căn. Nhưng tình căn này còn chưa đâm chồi đã héo úa, bởi vì liên hoa tiên tử đã bị một vị Bồ Tát đến từ Tây Cực nhìn vừa mắt nên dẫn về Tây Cực tu hành rồi.

Nói đại chúng dễ hiểu chút là liên hoa tiên tử có tình cảm sâu đậm chí hướng cao xa, xuất gia.

Vì thế Hành Xanh Thực Thần gục ngã hoàn toàn, canh giữ bên hồ hoa sen trắng mà năm xưa liên hoa tiên tử cho hắn, ngày ngày nhìn vật nhớ người. Tình cảm nhung nhớ này đã kéo dài suốt hai ngàn năm.

Tuy tình cảm của Hành Xanh đối với liên hoa tiên tử có thể nói là kiên trinh không đổi trời đất chứng giám, nhưng cho dù hắn có nhung nhớ một vạn tám nghìn năm thì liên hoa tiên tử đã xuất gia cũng không thể nào quay trở về với hắn.

Ta làm bậy làm bạ hái hoa sen trắng của hắn, chẳng khác nào dao sắc chặt đay rối, nháy mắt chặt đứt nỗi nhớ nhung tưởng niệm của Hành Xanh. Như thế xem ra, ta cũng vô tình làm được một việc thiện lớn.

Trong lồng ngực có chút tự hào có chút yêu mến, khiến khi ta nhìn về phía Hành Xanh tình bỗng nảy sinh cảm tình “Kỳ thật Hành Xanh rất đáng thương cũng rất đáng yêu”, chắc chắn là mẫu tính vĩ đại lại tác quái.

Lúc Hành Xanh gắp rau không cẩn thận bắt gặp ánh mắt của ta, chiếc đũa run rẩy, hồ nghi nói: “Tiểu Mập Mạp sao nàng lại nhìn ta như vậy?”

Ta khoan dung rộng lượng đưa đũa ra gắp món ăn mà Hành Xanh muốn gắp, bỏ vào trong bát của Hành Xanh, trấn an nói: “Ngươi bớt đau buồn, mới không đi sao cũ đến được, ngày mai của ngươi sẽ càng tốt đẹp hơn.”

(Hai)

Hành Xanh lập tức trừng mắt về hướng Hỏa Tịch đang ngồi bên cạnh mặt không đổi sắc, hỏi: “Điện hạ lại nói gì rồi?” Xem ra cảm giác của tên này thật quá nhạy bén.

Hỏa Tịch thản nhiên nói: “Cũng không có gì, chỉ có nói nguyên nhân vì sao Thực Thần ngươi chỉ yêu hoa sen.”

Thực Thần hỏi tiếp: “Vậy điện hạ đã nói gì về nguyên nhân ta chỉ yêu hoa sen?”

Hỏa Tịch nhướng mày, nhớ lại nói: “Cũng không có gì, chỉ nói hai ngàn năm trước có một vị liên hoa được tấn chức lên Cửu Trùng Thiên, Thực Thần yêu hoa sen trắng đến tận xương tủy. Sau đó liên hoa tiên tử đến phật môn Tây Thiên, Thực Thần vẫn lẻ loi một mình chưa từng thân thiết với tiên tử nhà nào, giữ mình trong sạch nhưng cũng thê lương sầu não.”

Ta liếc Hỏa Tịch một cái, bất mãn nói: “Ngươi cũng đừng quá kích thích hắn.”

Sắc mặt Hành Xanh thiên biến vạn hóa, cuối cùng yên lặng cúi đầu nhìn xuống bàn, hắn cầm bát lên đi ra cửa ngồi xổm xuống, liếc nhìn sơ qua quả thật vô cùng thê lương sầu não. Hắn và hai miếng cơm vào miệng, nói: “Sau khi hai vị ăn no xong, ra cửa đi trăm bước rồi rẽ phải qua một cây cầu nhỏ lại rẽ trái đi một trăm năm mươi bước nữa sẽ ra khỏi phủ, không tiễn, cám ơn.”

Cuối cùng, sau khi ăn xong bữa tối ở phủ Thực Thần, nhân lúc trời tối ta và Hỏa Tịch rời khỏi phủ Thực Thần, vừa tản bộ vừa quay về Diễm Thải Cung. Hành Xanh không đồng ý ngày mai sẽ dọn đến Diễm Thải Cung, hắn đã nói một lời rất ngoan tuyệt, đời này sẽ không bao giờ đến Diễm Thải Cung nữa, đời này sẽ không bao giờ nấu cơm cho Hỏa Tịch nữa.

Ta mơ hồ cảm thấy, lúc ăn cơm Hỏa Tịch lại chọc giận Hành Xanh, lại không nghĩ ra Hỏa Tịch đã chọc giận hắn chỗ nào. Nhưng cũng vì vậy mà ta bị vạ lây, chỉ sợ sau này không còn cơ hội ăn cơm canh do Hành Xanh làm nữa.

Nhất thời ta cũng cảm thấy nửa vui nửa buồn. Vui mừng vì đã kết thúc những ngày tháng an nhàn nơi Cửu Trùng Thiên đầy thị phi này. Mà buồn vì những ngày tháng an nhàn đã kết thúc.

Mà nay nhớ lại khoảng thời gian ta và Hỏa Tịch cùng trải qua ở Diễm Thải Cung, ta chợt phát hiện ra phần lớn thời gian hắn đều ở cùng với ta như hình với bóng. Mặc dù cũng có khi không ở cùng nhau, nhưng khoảng thời gian này cũng rất ngắn.

Trên đường trở về, ta luôn suy nghĩ, nên tìm biện pháp nào để lén rời khỏi Cửu Trùng Thiên mà không bị Hỏa Tịch phát hiện.

“Lưu Cẩm.” Hỏa Tịch nắm chặt tay ta, kéo thần trí ta trở về.

Ta vội vàng thu hồi lại những suy nghĩ trong lòng, lên tiếng: “Có..có chuyện gì?”

Hỏa Tịch im lặng, chỉ lo dắt ta đi. Ta ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt in nghiêng của hắn, sợi tóc dài mềm mại sau tai khẽ lay động, lộ ra dáng vẻ vô cùng thanh mị lại rất đẹp.

“Làm sao vậy?” Ta hỏi.

Đi được một đoạn, hắn nói: “Ta thích nàng.”

Ta không hiểu ý hắn: “Ngươi nói gì?”

Hỏa Tịch hiếm khi kiên nhẫn nói lại lần nữa: “Lưu Cẩm ta thích nàng.” Hắn ngừng lại, đôi mắt phượng lặng lẽ nhìn ta.

Ta cảm thấy từ “Thích” này rất đơn giản, nhưng khi nghe vào lỗ tai lại trở nên rất phức tạp và trừu tượng. Từ khi sinh ra đến giờ ngoại trừ bản thân ta ra, ta chưa từng thích kẻ nào, nhưng đại khái có thể hiểu được thích là như thế nào. Chính là giống như ta có một người yêu là Lan Hưu, mặc dù không rõ cách yêu như thế nào, nhưng đại khái có thể hiểu được yêu là gì.

Có điều ta nghĩ, thích và yêu, chắc là không giống nhau.

Khi Hỏa Tịch nói hắn thích của ta, ta có chút vênh vang đắc ý, ta có thể lý giải được tâm trạng của hắn hiện giờ. Vì thế đối với đôi mắt phượng sáng rực của hắn, ta rất nhiệt tình đáp lại: “Ngươi rất tinh mắt, ta cũng rất thích bản thân mình!”

(Ba)

Một khắc đó, nét mặt Hỏa Tịch tựa hồ có chút cứng ngắc.

Ta liền vui vẻ nói với hắn: “Cũng may ngươi và ta chỉ thích thôi, còn chưa bắt đầu yêu ta”, ta u buồn than thở một hơi tỏ vẻ người lớn, “Ta cũng không biết nếu có một ngày ta yêu chính mình thì nên làm cái gì bây giờ…”

Hỏa Tịch không nói gì, mà cưỡng chế không cho ta phản kháng, cởi vòng tay Phược Linh của ta ra, khiến cho ta trở về dáng vẻ vốn có, cao ngang vai hắn. Khoảng cách giữa ta và hắn rất gần nhau, gần đến mức hô hấp của hắn nhẹ phả lên mặt ta, mang theo cảm giác mát lạnh thoang thoảng hương sen.

Ta nhịn không được nuốt nước miếng, nhìn đôi mắt phượng tĩnh lặng của hắn, muốn lui ra sau.

Trực giác nói cho ta biết, Hỏa Tịch hắn… hình như có chút không bình thường.

Sau đó thắt lưng bị bàn tay hắn đỡ lấy, khiến ta muốn lui cũng không được.

Hắn vươn tay kia ra vén loạn tóc bên tai cho ta, năm ngón tay thon dài hữu lực xen kẽ tiến vào trong mái tóc ta, động tác mềm nhẹ mà thong thả. Cánh môi hé mở cúi đầu nói với ta: “Lưu Cẩm, làm sao nàng biết thích mà ta nói không phải là yêu. Ta yêu nàng rồi, nàng phải làm sao bây giờ.”

Gió lạnh như nước, mơ hồ cuồn cuộn nổi lên trước mắt ta, từng sợi từng sợi, tựa như tơ tầm bao bọc lấy ta.

Ta cố gắng mở to mắt, nhìn thấy mặt Hỏa Tịch gần trong gang tấc. Đôi môi mỏng lạnh của hắn phủ xuống môi ta, đầu lưỡi mềm mại trơn bóng nhẹ nhàng lướt qua môi ta.

Có chút ngưa ngứa.

Ta đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc của hắn, bên hông buông lỏng hắn liền thả ta ra. Nhưng còn chưa chờ ta kịp phản ứng thì hai tay của hắn đã nâng mặt ta, đôi môi gắt gao nghiền ép lên môi ta, đầu lưỡi cứng rắn tiến vào dây dưa với ta.

Khoảnh khắc ấy, tất cả hơi thở của hắn tiến vào mũi miệng không hề phòng bị của ta, làm đầu ta có chút mê muội. Lưỡi ta bị xâm nhập quấn quýt trong khoang miệng, lại giống như có thể khuấy đảo đầu óc của ta thành hồ tương…

Thừa dịp ta còn có chút tỉnh táo có chút sức lực, tay để trên ngực hắn, suy nghĩ đến câu hỏi vừa rồi hắn mới hỏi ta. Nhưng vấn đề này rất gian xảo khiến ta không biết nên trả lời như thế nào.

Ngày trước khi Lan Hưu nói yêu ta cũng có hỏi ta yêu có hắn không, chưa từng hỏi ta hắn yêu ta rồi, ta nên làm gì bây giờ.

Ta lúc tạm ngừng, ta thở dốc lẩm bẩm nói: “Ta không biết phải làm thế nào bây giờ…”

“Vậy để ta định đoạt, ta sẽ không để nàng rời khỏi ta.”

Ta buông tay, rũ hai cánh tay xuống, không biết nên đặt ở đâu. Mái tóc mềm mại của Hỏa Tịch phất qua cổ ta, bị ta giữa chặt trong tay. Sợ loạn tóc ấy trượt qua khỏi kẽ tay nên ta rất nắm rất chặt rất chặt.

Bỗng nhiên ta có chút xúc động, thì ra bị tên này nâng trong lòng bàn tay là cảm giác kỳ lạ như thế. Ta không có gì hồi báo hắn, liền lấy đầu lưỡi liếm liếm đầu lưỡi của hắn.

Lại khiến cho cả người hắn chấn động

Dường như trời đất quay cuồng, hình như ta cảm giác mình bị hắn ngang ngược ôm rất chặt. Trong hô hấp tràn ngập hơi thở của Hỏa Tịch

Đầu có chút nóng. Trước khi mất đi lý trí, ta nghĩ chắc chắn ta đã bị tên này hạ chú gì đó rồi.