Hỏa Tịch đi rồi, ta ăn tiếp mấy miếng điểm tâm Thực thần làm, nằm dưới gốc
cây, thừa dịp khí trời thích hợp, chợp mắt ngủ một giấc.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, một mùi thức ăn khiến ta hoàn toàn bị dụ dỗ. Ta lần theo mùi hương đi tới.
Quả thật là Thực thần đang quyến rũ người khác.
Ta hỏi Thực thần làm món gì, Thực thần nói nếu đã đến Diễm Thải cung hầu
hạ Hỏa thần Thần Quân, hắn sẽ hầu hạ Hỏa thần Thần Quân thật thoải mái.
Vì thế, hắn liền làm chút trà bánh buổi chiều cho Hỏa Tịch.
Tính tình Thực thần lạnh nhạt, mặc dù Hỏa Tịch ngang ngược bắt hắn đến Diễm
Thải cung nấu ăn mỗi ngày, hắn cũng không oán hận một câu, ngay cả giọng điệu nói chuyện với ta cũng rất mềm mỏng, còn mang theo chút ý cười.
….. Chẳng qua nhìn nụ cười của hắn, ta chợt cảm thấy ngay cả tóc gáy cũng ớn lạnh.
Sau khi Thực thần cho ta một lá sen bọc cơm nắm thịt viên, ta đứng một bên nhìn hắn bận rộn.
Ta nhịn không được, nói ra: “Hôm nay, Thần Quân ăn thức ăn của ngài xong, cảm thấy bụng khó chịu.”
Thực thần cười tủm tỉm nhìn ta: “Món ăn ta nấu có vấn đề sao?”
Ta rụt cổ, nắm chặt cơm nắm trong tay, hỏi: “Nếu ta nói có vấn đề, ngài sẽ không nấu cho ta ăn nữa sao?”
“Đương nhiên.” Thực thần đáp.
Ta lắc lắc đầu: “Không có vấn đề gì hết, ta ăn rất ngon.”
Có lẽ thật ra là do bình thường ta không kiêng ăn nên ta không xảy ra
chuyện gì. Mà Hỏa Tịch lại kén ba chọn bốn nên mới ăn một lần đã bị tiêu chảy.
Cuối cùng, Thực thần làm xong trà bánh buổi chiều cũng không ngoại lệ, đều
chui vào bụng ta. Hiện tại, bảo gì Hỏa Tịch cũng không chịu ăn còn nhợt
nhạt như sáp nhìn ta.
Hỏa Tịch nghi ngờ hỏi: “Lưu Cẩm, Thực thần cho nàng ăn thêm gì à?”
Ta lắc đầu, tỏ vẻ cái gì ta cũng không biết hết. Đương nhiên nếu Hỏa Tịch
tự lý giải thành “Thực thần không cho ta ăn thêm gì cả” cũng không phải
chuyện mà ta có thể ngăn cản.
Ta mơ hồ hiểu được, cảm thấy Thực thần đã kết thù với Hỏa Tịch. Rất có thể liên quan đến việc Hỏa Tịch bắt Thực thần đến Diễm Thải cung hầu hạ
hắn.
Nhưng thế nào cũng tốt, chẳng qua nghìn lần vạn lần đừng liên quan đến ta.
Nghĩ qua thấy Thực thần rất dịu dàng, không hề oán hận, căm ghét như kẻ thù, hắn cũng có thể vì ta truyền lung tung lời của Hỏa Tịch với hắn mà âm
thầm gieo mầm thù hận.
Nghĩ đến đây, ta bỗng cảm thấy cảm thấy mừng thầm vì bản thân không thôi.
“Nàng đang cười chuyện gì?” Hỏa Tịch nheo cặp mắt phượng nhìn ta, hỏi.
Ta sờ sờ da mặt: “Hả, ta đang cười à?”
“Nàng không chỉ đang cười còn cười rất vui vẻ.” Hỏa Tịch nhìn thấy trà bánh
buổi chiều, sắc mặt càng thêm vàng như nến, “Nàng đi gọi Thực thần đến,
bản quân muốn nhìn xem rốt cục hắn đang giở trò quỷ gì.”
Ta kéo toàn bộ trà bánh đến trước mặt mình, nhấm nháp tinh tế từng chút một, nói: “Hiện tại, Thực thần không ở Diễm Thải cung.”
“Không ở Diễm Thải cung, vậy hắn đi đâu?”
Ta liếc hắn, nói: “Thực thần bảo muốn hầu hạ ngươi thật tốt nên đã đi ra ngoài, tự tìm nguyên liệu nấu bữa tối.”
“Hắn tìm nguyên liệu gì?”
Ta nói: “Hắn bảo không chừng buổi tối ngươi muốn ăn thịt chim nên ra ngoài bẫy chim, buổi tối hầm chim.”
Hỏa Tịch không nói hai lời, lật bàn.
May mắn, may mắn, ngay trước đó, ta vừa nhét xong miếng bánh cuối cùng vào
miệng, nhấc bình trà lên. Hỏa Tịch đánh nghiêng bàn, lộ ra một cái đĩa
trống không.