Trời ơi, ta thừa nhận ta có chút hoảng sợ. Nguyên thần của Yêu vương theo cơ thể kỳ lân bay ra, đáng tiếc bị ta bắt được. Ta không rảnh để tiếp đón
hắn nên tùy tiện nhét luôn vào ngực.
Yêu tộc bày ra vẻ mặt cực kỳ hung ác như thể muốn ta trả lại nguyên thần của Yêu vương bọn họ.
Ta luôn là người dễ nói chuyện, nhưng tư tưởng Yêu tộc lại khó khai thông.
Nếu thật sự đem nguyên thần của Yêu vương lấy ra, ta có chút mất mặt. Ta sờ ngực, nguyên thần nhét trong đó hơi phình lên, nhéo thử mấy cái, không
hiểu sao lòng ta bỗng trở nên kiên định.
Yêu tộc căm phẫn muốn lấy mạng ta.
Ta nhanh chóng đỡ Hỏa Tịch đang nhão như bùn dậy, sợ hãi nói: “Hỏa
Tịch, ngươi thế nào rồi? Rốt cuộc có chết hay không?! Nếu chắc chết,
ngươi nói một tiếng để ta còn chạy trốn!”
Hỏa Tịch nôn ra một ngụm máu.
Thấy hai ba tiểu yêu đang đánh về phía ta, ta nhanh chóng buông Hỏa
Tịch, nâng tay niệm quyết biến ra một tấm khiên, run lẩy bẩy nói: “Lúc
này còn hộc máu, hơn phân nửa là sống không nổi.”
Nhìn bộ dạng Hỏa Tịch như sắp chết thế kia nhưng hắn chưa tắt thở, còn
giương mắt nhìn ta, yết ớt cười nói: “Vậy ngươi còn định lề mề tới khi
nào, không mau đi đi.”
Điệu cười của hắn khiến tay ta run lên.
Ta chưa từng thấy nụ cười yếu đuối và nhu nhược của hắn.
Đúng lúc này, tiểu yêu thừa dịp ta run tay, đánh nát tấm khiên của ta,
yêu trảo nhọn hoắt đâm về bả vai ta. Ta thấy tranh không khỏi nên cũng
chẳng nói nhiều làm gì, dứt khoát đón nhận.
Thế nhưng nhiều móng vuốt như thể lại chỉ có một cái đâm trúng vai ta.
Trước mắt tối sầm lại, ta nâng mí mắt nhìn lên, vừa nhìn đã thấy Hỏa Tịch,
một khắc trước còn ngã xuống đất không dậy nổi, giờ đã mình đồng da sắt
lù lù chắn trước mặt ta!
Tất cả móng vuốt mang theo sự phẫn nộ tột cùng của Yêu tộc đều cắm lên lưng Hỏa Tịch.
Khóe miệng hắn không ngừng trào máu, thế mà hắn còn chăm chú nhìn ta, lạnh lùng nói: “Còn không đi mau!”
Ta vốn định chạy nhưng hắn nói như vậy, hình như ta lại không nên đi. Như thế không trượng nghĩa.
Lúc này, một cơn đau đớn trên mặt khiến ta bừng tỉnh. Ta vươn tay sờ da mặt, một dòng ấm áp chảy xuống, đúng là bị … nanh vuốt Yêu tộc chọc ra
một lỗ.
Ta ghét nhất là những kẻ không biết sống chết làm mấy chuyện xấu trên mặt ta.
Yêu tộc tiến vào điện ngày càng nhiều, chắc là Yêu tộc từ bốn phương
tám hướng dến kéo lại đây. Thấy Hỏa Tịch vẫn lù lù bất động chắn trước
mặt ta nhưng âm thanh như có như không, ta có chút tức giận. Một người
đang sống sờ sờ trước mặt chúng như ta bọn chúng không đâm lại đi đâm
một kẻ sắp chết.
Huống chi, món nợ trên mặt ta cũng cần phải tính.
Vì thế, ta nâng tay niệm thêm một quyết về phía Hỏa Tịch, ánh sáng mãnh liệt nhanh chóng tản ra, đánh mấy tên Yêu tộc đang vây quanh hắn văng
xa mấy trượng.
Hỏa Tịch nhằm nghiền hai mắt cứ thế ngã thẳng xuống vai ta!
Ta ôm lấy thắt lưng hắn, vừa nâng lòng bàn tay lên liền thấy một mảng
màu đỏ chói mắt. Ta nhìn chằm chằm vào Yêu tộc đang bao vây quanh chúng
ta càng thêm tức giận, nhổ một ngụm nước bọt, nói: “Một đám các ngươi
sao lại không biết cắt bớt móng tay, để như thế vừa đâm một cái đến bà
nội hắn cũng đau!”
Nhưng mà Hỏa Tịch không hề đáp lời ta.
Ta cũng không rảnh mà dây dưa lâu, nể mặt hắn thay ta chắn móng vuốt,
nâng ngón trỏ ấn mi tâm, nói: “Thực không khéo, cho dù ngươi hư tình giả ý bảo ông đây đi, ông đây cũng thay đổi ý định. Không cần biết ngươi
sống hay chết, ta nhất định mang ngươi ra ngoài. Hiện tại, tốt nhất là
ngươi cứ chết ngất đi, xem như chưa từng thấy gì.”