Nghĩ đến việc sống cùng Yêu vương, ta thật không yên lòng. Từ trước tới giờ, Ma tộc chúng ta không qua lại với Yêu tộc cũng không có gì xích mích.
Giờ nếu ta đắc tội Yêu vương, e là sẽ gây rắc rối. Nếu để phụ tôn biết
ta gây họa, chắc chắn sẽ lôi ta về.
Nhưng tên Hỏa Tịch kia cứ liếc mắt nhìn ta không chỉ làm ta càng thêm
không yên lòng mà còn tạo áp lực thật lớn. Hắn trông cậy ta thay hắn
giết Yêu vương thật sao? Ôi tha cho ta đi. Ta đâu phải là kiểu người sẽ
làm những chuyện như vậy. Giữa anh dũng hy sinh với ra sức giữ mạng, ta
vẫn hứng thú với cái sau hơn.
“Lại đây, rót rượu cho bản tôn!” Khi những kẻ nên hay không nên ở lại
đều đã đi hết, Yêu vương vừa dời bước trở về chỗ ngồi, thình lình nói
một câu như vậy.
Ta vội vàng bảo tên tiểu yêu đứng canh gác bên cạnh: “Đại vương các
ngươi kêu ngươi đi rót rượu, ngươi còn lề mề đứng đây làm gì!”
Tiểu yêu bình tĩnh trợn mắt liếc ta, nói: “Người Đại vương gọi là ngươi.”
Ta ngẩng đầu lên nhìn Yêu vương xác nhận xem rốt cuộc hắn gọi ta hay gọi tên tiểu yêu đứng bên cạnh.
Kết quả, Yêu vương cười tà mị, cười đến mức khiến ta choáng váng, nói:
“Thế nào, ngươi không muốn hầu hạ bản tôn sao? Đúng là bản tôn gọi ngươi rót rượu đấy.”
Quả là vô lý! Ở Tiên giới, Hỏa Tịch có thể vênh mặt lên trời bắt ta hầu hạ là vì ta ăn của hắn, uống của hắn chứ cái tên Yêu vương rác rưởi này chẳng qua chỉ là một thần thú hư hỏng mà cũng dám bắt ông đây rót rượu
cho hắn! Nghĩ lại thật khiến người ta cực độ tức giận mà!
….. Vì thế, ta bước lên rót rượu cho hắn.
Thừa dịp ta ghé sát để rót rượu, Yêu vương sáp lại, tay cầm lấy một lọn tóc của ta, đặt lên mũi ngửi, hỏi: “Ngươi tên gì?”
Ta đột nhiên nổi da gà toàn thân, thật sự không chịu nổi lại nhìn xuống.
Ta liền rụt vai lại, kéo tóc khỏi tay hắn, có lòng tốt nhắc nhở: “Ngươi không nên ngửi.”
Hình như tâm trạng của Yêu vương không tệ, hắn nói: “Thẹn thùng sao?”
Ta thành thật trả lời: “Lâu ngày rồi ta chưa gội đầu.”
Ta bèn sửa lời: “Mặc dù lâu ngày chưa gội nhưng cũng không bẩn đâu. Chất tóc của ta rất tốt, khó bẩn lắm.”
Nghe câu này, tay đang cầm chén rượu của Yêu vương cũng cứng ngắc luôn.
Đúng lúc này, một tiểu yêu mang đến một bình rượu mới. Thân bình bằng tử ngọc, vừa nhìn đã biết là đồ cực quý.
Tiểu yêu còn chưa kịp đến bình rượu đến bàn Yêu vương, Yêu vương đã
khoát tay, bảo hắn đưa vào trong điện. Sau đó, Yêu vương nghiêng đầu
nhìn ta, cười cười một cách khó hiểu: “Vào nội điện hầu hạ.”
Nghe vậy, ta thấy thật phấn khởi, nội điện hẳn là chỗ tốt. Không có
nhiều kẻ hỗn tạp nhòm ngó, thích hầu hạ thế nào thì hầu hạ. Đến lúc đó,
Hỏa Tịch cũng đến đây, cùng ta hầu hạ Yêu vương.
Đương nhiên Hỏa Tịch chỉ định dùng quyền cước, pháp thuật hầu hạ. Hắn
vốn là tới giết Yêu vương. Lúc trước, ta còn cảm thấy việc này quá mạo
hiểm, rất dễ bị Yêu tộc xông lên đánh hội đồng. Nhưng vào nội điện thì
khác, quan trọng là không có kẻ nào đến ngăn cản, chỉ cần một mình Hỏa
Tịch cũng có thể thu phục Yêu vương. Ta đứng bên cạnh thưởng thức, không chừng còn có thể vừa xem vừa cắn hạt dưa.
Ta liền vội vàng gật đầu: “Nhanh, nhanh vào nội điện!”
Yêu vương dẫn ta đi ngoằn đi ngoèo, cuối cùng cũng tới nội điện.
Yêu vương quả không hổ là Yêu vương, nội điện bày trí rất xa hoa, trái
một tấm lụa mỏng phải một tấm màn mỏng, làm ta hoa cả mắt.
Nhưng bối rối thế nào cũng không bằng sự bối rối khi ta lần thứ hai
nghiêng đầu nhìn Yêu vương. Mí mắt ta không cẩn thận lại giật giật.