Ta suy nghĩ thêm một chút, dứt khoát biến thành ngọc lưu ly, phi vào trong đai lưng của Hỏa Tịch, hơi nghiêng người, chuẩn bị ngủ, lại nói: “Tuy
rằng ngươi là Hỏa thần nhưng thường xuyên phát hỏa sẽ hại gan. Dù sao ta cũng rất mệt nhọc, đi không nổi. Không bằng cứ như vậy, ta nằm đây,
ngươi thích đi đâu tùy ngươi, ta trước hết ngủ một giấc đã.”
Ta nào biết Hỏa Tịch cố ý không để ta toại nguyện. Ta vừa tiến vào trong đai lưng, hắn liền dùng hai ngón tay lôi ta ra.
Ta trợn mắt lên: “Người không phải muốn lên đường sao? Mau bỏ ta vào rồi nhanh chóng lên đường đi nha ~”
Hỏa Tịch trừng ta, có chút suy nghĩ rồi nói: “Bản quân là sợ ngươi ở
trong đai lưng ngột ngạt. Sao ngươi lại không biết phân biệt tốt xấu như vậy?”
Ta trở về một câu: “Ờ, thì ra là thế. Vậy ngươi không phải lo. Ta nhân cơ hội cởi đai lưng của ngươi là ổn rồi.”
Vì thế, ta bị Hỏa Tịch vô tình ném vào tay áo rộng thùng thình của hắn. Hắn niệm quyết, gọi đến một đám mây lành liền mang theo ta rời khỏi
nhân gian.
Ta thật sự có chút chịu không nổi tay áo bào của Hỏa Tịch, quá rộng.Thật là khi dễ một hạt châu như ta mà! Ta ở bên trong, hết lăn sang hướng
đông mấy vòng lại lăn mấy vòng trở về phía tây, ngẫu nhiên còn di chuyển theo hướng bắc nam. Cứ như vậy lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ.
Ta kháng nghị nhiều lần nhưng đều bị Hỏa Tịch xem nhẹ. Sau cùng vẫn là
ta dồn hết sức lực hét lớn: “Hỏa Tịch, ta say tay áo! Ngươi không cho ta đi ra, ta liền nôn, sắp ói ra, sắp ói ra…. Ta lập tức ói ra…. Ta rốt
cuộc ói ra! Nôn ~”
Hỏa Tịch rốt cục dừng lại, nổi giận đùng đùng, một tay lôi ta ra, rít
gào nói: “Lưu Cẩm, ngươi có thể ngậm mồm lại hộ ta được không?”
Ta cãi lại: “Ngậm mồm rồi chẳng lẽ ta lại ói từ mũi sao? Như vậy không đẹp mắt.”
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Hỏa Tích thông minh đi thẳng vào vấn đề chính.
Ta cũng đi thẳng vào vấn đề, nói: “Ta rất rất không thích tay áo của
ngươi. Bảo ngươi đặt ta vào đai lưng ngươi lại sợ ta cắt nó. Như vậy,
người đem ta bỏ vào bên trong vạt áo của ngươi. Ta xem chỗ đó trơn nhẵn, chắc chắn rất mềm mại, thật thích hợp để ngủ.”
Gân xanh trên trán Hỏa Tịch giật giật. Thấy vậy, ta hoảng sợ, vừa định
lên tiếng nịnh nọt, hắn đã nhanh tay lẹ mắt nhét ta vào vạt áo.
Đạt được ý nguyện, ta im miệng. Da ở cổ hắn quả nhiên là mềm mại, còn
ấm áp nữa. Vì thế, ta nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, không bao lâu sau
liền mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Vừa ngủ liền làm một mạch đến hừng đông. Cảm giác thật khoan khoái. Ta cũng không quên duỗi chân đá đá chăn.
Thình lình, một giọng nói ôn hòa truyền đến tai ta: “Ngươi muốn lôi kéo chỗ nào?”
Ta tập trung nhìn vào, thoáng chốc thanh tỉnh trở lại.
Thì ra ta đâu có an ổn ngủ trên giường. Ta đây chính là đang ngủ trong
vạt áo Hỏa Tịch! Ta đá cũng không phải là chăn mà là vạt áo màu đen của
hắn!
Vốn ta ngủ rất thoải mái, vừa mềm mại lại ấm áp, trên người hắn còn
thoang thoảng một mùi hương thật dễ ngửi. Đáng tiếc hắn vừa hỏi, nhất là điệu cười kia, lại làm ta sởn hết gai ốc.
Vì thế, ta lại nhắm mắt, lui chân, thẳng tắp nằm trở về trong vạt áo,
nói: “Đêm qua ta ngủ rất sâu, chưa kịp để ý có thoải mái hay không.
Không vội, giờ ta lại ngủ thêm một giấc, một lần nữa cảm thụ thật tốt.”
Hỏa Tịch nhẹ nhàng tùy tiện hỏi một câu: “Ngươi không định ăn cơm trưa?”
Ta bật người dậy, nghi hoặc nói: “Ơ, đã đến giữa trưa sao? Thế nhưng ta lại ngủ lâu như vậy. Không thể ngủ quá nhiều, vẫn là ăn cơm trưa trước
thì tốt hơn. Ăn xong ngủ tiếp.”
Hỏa Tịch thảnh thơi nhấp chén trà, nói: “Chúng ta đã tới Yêu giới.”