Thần Phi Truyện

Chương 15: 15 Về Nhà Mẹ Đẻ



Thành hôn sau ba ngày Nguyệt Hoa và Phúc Đảm cùng nhau trở về nhà mẹ đẻ, lúc đầu Nguyệt Hoa chỉ nghĩ một mình trở về nhưng Phúc Đảm lại bảo sẽ cùng nàng trở về thăm nhạc mẫu cùng anh vợ, nàng bất ngờ hỏi lại: "Thật sự chàng muốn cùng thần thiếp trở về.

"
Phúc Đảm nhướng mày kéo nàng ngồi lên đùi mình hôn một cái nói: "Tất nhiên là thật rồi ta có bao giờ lừa gạt nàng.

"
Hai người thân mật một chút rồi sai người đem xe lại, hai người cùng về nhà Nguyệt Hoa, trở về nhà mẫu thân nàng cúi người xuống chào nàng: "Thần phụ bái kiến tứ Nguyên cơ cùng Ông hoàng tứ.

"

Nguyệt Hoa vội vàng đỡ bà lên nói: "Mẫu thân người làm gì vậy, người làm như vậy là chiết sát nữ nhi mau đứng lên.

"
Hồ phu nhân cười nắm tay nàng vỗ vài cái nói: "Quy cũ không thể bỏ.

"
Phúc Đảm biết mẫu thân hai người cần nói chuyện riêng với nhau, hắn liền tìm cớ đi ra ngoài nói chuyện cùng Hồ Văn Lưu, Nguyệt Hoa thấy hắn đi rồi nắm tay mẫu thân cùng ngồi lên ghế nói: "Mẫu thân mai mốt đừng làm như vậy nữa, nữ nhi không nhận nổi cái lễ của người đâu.

"
Hồ phu nhân cười nhìn nàng nói: "Thân phận nguyên cơ bây giờ đã khác không thể tự làm theo ý mình, mẫu thân cũng không muốn người khác có cớ nói ra nói vào, thôi bỏ qua chuyện đó đi con và Ông hoàng như thế nào, ngài ấy đối xử tốt với con không.

"
Nguyệt Hoa đáp: "Chàng ấy rất tốt ít nhất trong phủ hiện nay chưa có phủ thiếp nhập cửa không biết sau này sẽ như thế nào, dù sao vẫn là tâm ý chàng ấy con nghe mấy người trong cung nói hoàng thượng muốn lựa chọn vài tú nữ nhập phủ làm phủ thiếp cho chàng ấy chắc cũng sớm thôi" , nàng hơi ưu buồn nói.

Hồ phu nhân thở dài an ủi nàng: "Con chỉ cần nhớ kỹ bản thân mình là nguyên cơ là chính thê được hoàng thượng lựa chọn cưới hỏi đàng hoàng cho ngài ấy vậy là được rồi, còn những chuyện khác con không cần quan tâm dù cho có bao nhiêu người nhập phủ thì con mới là chủ nhân của hậu viện nhớ chưa.

"

Nàng gật đầu cười nói: "Con biết bổn phận của mình mẫu thân yên tâm.

"
Hồ phu nhân biết nữ nhi từ nhỏ đã thông minh hơn người, học thức lại uyên bác chỉ tiếc tính tình Nguyệt Hoa lại cứng ngắc không thích đấu đá những việc ở hậu trạch, nàng cũng không quan tâm từ nhỏ chăm ngôn của Nguyệt Hoa là nước sông không phạm nước giếng không ai đụng chạm nàng thì nàng cũng không ra tay hại người nọ, bà khá yên tâm về việc này nhưng bà vẫn nhắc nhở: "Chuyện quan trọng trước mắt là con phải sinh được hoàng trưởng tôn, sinh được một đứa con vị trí của con mới đứng vững gót chân trong hậu viện của ông hoàng tứ được.

"
Nghe tới đây Nguyệt Hoa sặc nước bọt ho khù khụ nàng nói: "Việc này để nói sau đi, con cái là duyên phận khi nào có thì tính đi gấp gáp cũng không được gì.

Đúng rồi lúc đến đây còn chưa ăn gì hết mẫu thân sai người đem lên đi.

"
Hồ phu nhân nghi ngờ nói: "Sao thế con không muốn có con à, như vậy là không được lỡ bị ông hoàng biết ngài ấy sẽ rất tức giận , con không được làm mấy điều ngu ngốc đó.


"
Nguyệt Hoa sao mà không biết được nhưng hiện tại nàng không muốn sinh con dù cho là mặc tâm lý hay tâm sinh lý gì cũng vậy, thứ nhất nàng từng là nam nàng không thể chấp nhận sinh con cho người khác, thứ nhì thân thể hiện tại quá nhỏ chỉ mới 15 tuổi sinh con sẽ rất nguy hiểm lỡ như nàng liều mạng sinh con cho ông hoàng rồi ngã bệnh nằm trên giường thì con của nàng sẽ như thế nào đây, nàng thật sự không dám nghĩ đến hiện tại Nguyệt Hoa muốn đợi thêm vài năm tâm lý lẫn thể chất vững vàng rồi sinh một đứa để giữ vững vị trí cũng tốt, còn bây giờ thì thứ lỗi nàng là kẻ bất tài không thể phục mệnh được.

Nàng sợ mẫu thân lo lắng nàng vội giải thích, nàng vận dụng y học phương Đông lẫn phương Tây để thuyết phục bà, Hồ phu nhân sao khi nghe xong cũng hoảng sợ bà cũng nghĩ giống nàng lỡ như nữ nhi bị bệnh tử về sau ai lo cho cháu bà, bà cũng đồng ý với Nguyệt Hoa chờ thêm vài năm nữa rồi sinh, có mệnh sinh phải có mệnh nuôi mới được hài tử sinh rồi mà mẹ không còn nữa chẳng phải uổng công vô ích.

Hai mẹ con tâm sự đến quên trời đất, bên ngoài tứ hoàng tử mệt mỏi ứng phó ông anh vợ, người này tính tình cương trực còn hơn cả Nguyệt Hoa, hắn chống tay nghe Hồ Văn Lưu nói chuyện, hắn suy nghĩ không biết cha vợ trước khi chết đã dạy dỗ như thế nào mới ra được một! khúc gỗ như người này, tuy cương trực một chút nhưng hành xử rất quyết đoán, lại trung tâm có thể đào tạo, Phúc Đảm cho là người này nếu ngày sau được trọng dụng chắc chắn là một nhân tài.