Thần Nobita

Chương 71: Kết Thúc Và Đông Đến

Cảnh sát vũ trụ là một lực lượng được tính là hợp pháp, được trao quyền lợi chấp pháp toàn vũ trụ, hệ thống phức tạp, nhân viên chiến đấu cực độ thiện chiến và cơ động, đánh nhỏ sẽ đến lớn, khiến mấy tên xấu xa âm mưu xưng bá vũ trụ khi không tập hợp đầy đủ sức mạnh là không dám đâm đầu vào tổ ong vò vẽ này.ttt

Tiếp cận hành tinh Kuzakuza, trong chiếc phi thuyền chỉ huy có một hoa tiêu quay qua một người đàn ông trung niên mặt chữ điền làm một cái quân lễ báo cáo:

“Báo cáo tổng cục trưởng! Chúng ta đã đến hành tinh Kuzakuza, theo thông tin của tín hiệu cầu cứu của chi cục trưởng Okane thì cư dân nơi đây đã phục kích tấn công chi cảnh sát của họ trong quá trình chấp pháp. Xin đợi lệnh chỉ huy.”

Người chỉ huy kia định hạ lệnh đổ bộ thì bỗng trong vũ trụ truyền ra một tiếng nói to lớn như hồng chung đại lữ truyền xa cả trăm ngàn kilomet:

“Ai là người có quyền quyết định tại đây? Hạ xuống nói chuyện, còn lại phi thuyền không cho tiến vào nơi đây một bước.”

Người chỉ huy kia nhíu chặt lông mày lại, khó khăn quyết định nên làm thế nào, mấy tên cảnh sát thì không ngừng khuyên can, cuối cùng người chỉ huy kia vẫn hạ lệnh:

“Tất cả nghe lệnh đứng yên, chú ý nếu ta có vấn đề gì thì tổng tấn công, nhưng ta không có vấn đề gì nguy hiển thì không được manh động!”

Nói xong câu chỉ lệnh vị chỉ huy kia lên một chiếc phi thuyền cứu hộ loại nhỏ hạ xuống Kuzakuza, đây là cho Nobita và mọi người nơi đây mặt mũi lớn nhất rồi.

Hạ cánh đi ra khỏi phi thuyền cảnh tượng xung quanh lại không như vị chỉ huy kia tưởng tượng vũ trang bao vây cái gì.

Nơi hạ cánh của ông là một mép của quảng trường rộng lớn, chính giữa quảng trường trói cả đám hành tinh đen và cảnh sát vũ trụ cùng một đống nơi đó, xung quanh quảng trường sắp xếp từng hành từng hàng hình nửa vòng tròn ngồi đó đầy cư dân Kuzakuza, trước nhất lại đứng đó mấy đứa trẻ nít, coi bộ lại là người có quyền quyết định nơi đây, nhìn có vẻ nực cười.

Nobita là người đứng ra đàm phán nên nói trước:

“Chào ngài cảnh quan! Xin hỏi ngài là cấp trên hay ngang hàng hay cấpp dưới lão Okane?”

Nhíu mày trước cách ăn nói không có kính ngữ của Nobita, tên trưởng quan định phát tác cái tính khí, nhưng lại nhớ đến nơi đây Okane đã bị hạ nên cũng không lỗ mãng mà nói:

“Ta là Gamen, trưởng khu cảnh sát vũ trụ, là cấp trên của Okane, cho hỏi tại sao các người lại bắt Okane và chống lại người thi hành công vụ? Các ngươi phải biết 1.000 chiếc phi thuyền đã bao vây hành tinh này, nếu các ngươi làm hành động điên rồ nào chúng sẽ nã pháo phá hủy hoàn toàn hành tinh này.”

Uy hiếp là một bài thường thấy nhất của cảnh sát, cảnh sát vũ trụ cũng không ngoại lệ, trước tiên dùng lời lẽ uy hiếp, ngôn từ sắc bén, nêu cao hậu quả khi chống đối, lại ra mồi nhử chỗ tốt khi trả lời thành thật.

Nobita nhìn cũng không thèm nhìn phất phất tay nói:

“Nói nhiều cũng không có gì dùng. Ông xem xong đoạn video này ta lại tiếp tục bàn bạc chuyện tiếp theo a…”

Vứt ra một chiếc máy chiếu phim ba chiều mượn của Doraemon, Nobita đứng nhìn video bắt đầu tạo ra cả một không gian 3d xây dựng lên tất cả bộ phim, nào là Nobita và Doraemon phát hiện và bắt giữ bọn hành tinh đen a, bọn hành tinh đen đã gặp gì trong sở cảnh sát vũ trụ a, tên trùm Giramin và Okane nói những giì a, trận chiến tại căn cứ của tên Giramin như sao a, Nobita mạnh mẽ, Giramin điên rồ, Xoxi quyết tử đều có vai diễn á.

Thế rồi tên Giramin chạy trốn ra sao, Okane “bao vây quy án” như thế nào, và cuối cùng bọn chúng hạ tràng ra sao đều được mô tả lại chân thực từng xen ti mét á.

Càng xem Gamen trường quan mồ hôi càng nhiều, mạch máu trên trán cũng nổi lên đến mức mạch máu đập có thể thấy rõ ràng, ánh mắt của ông ta chiếu hướng tên nằm như chó chết Okane là có thể bắn thủng hắn người toàn lỗ.

Xem xong video thì vị trưởng quan Gamen mặt đỏ bừng lên xấu hổ cúi gập 90độ xin lỗi mà nói với giọng điệu thành khẩn:

“Tôi thay mặt cho toàn bộ lực lượng cảnh sát vũ trụ xin lỗi toàn thể nhân dân hành tinh Kuzakuza và các bạn Trái Đất! Mong mọi người thứ lỗi cho sự vô trách nhiệm của chúng tôi.”

Nói xong quay qua Nobita, ông Gamen nói:



“Nếu cậu vẫn còn tin tưởng chúng tôi thì xin hãy giao bọn tội phạm cho chúng tôi và cả cuộn phim bằng chứng! Tôi xin hứa sẽ không để mọi người thất vọng.”

Nhìn kĩ lại ông Gamen, Nobita không thể không thừa nhận khuôn mặt ông ta thật sự chính trực, phất phất tay nói:

“Okane ông có thể dẫn đi, riêng tên Giramin và tay sai phải để lại cho cư dân Kuzakuza xử trí.”

Lại sát bên tai ông Gamen, Nobita nói nhỏ nhưng trong tai ông Gamen không khác gì tiếng sấm:

“Nếu tôi biết tên Okane vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì ông tin tôi đi, trước đó chiến đấu tôi chưa tung đủ một thành sức lực….”

Cuối cùng tên Giramin và Doto cùng Uno bị cư dân hành tinh Kuzakuza bắt giam lỏng mỗi ngày phải lên rừng trồng cây để đền tội phá rừng, tên Okane thì bị dẫn đi, theo thông tin truyền lại đã bị xử tử hình, còn Nobita và Doraemon thì tận hưởng mấy ngày cuối cùng của mùa Xuân nơi đây, sắp sang mùa Đông, Nobita và Doraemon không thể đến đây chơi được nữa.

Mải chơi khiến cho đến khi Nobita và Doraemon chia tay tạm biệt bọi người trước khi họ xuống đất tránh Đông thì Nobita mới nhận ra quên đi mua vật liệu làm giường ngủ đông nơi hành tinh Kuzakuza mất.

Thế là Nobita đành khổ bức nghiên cứu lại từ đầu cách làm chiếc giường đó theo cây khoa học kĩ thuật Trái Đất, coi bộ cần không ít thời gian á.

Hôm nay vẫn như mọi ngày, Nobita đi học về lại cắm cúi vào phòng treo tường, nơi đây đã bị biến thành một căn phòng thí nghiệm nghiên cứu, nhờ có Doraemon cùng với kiến thức của mình, Nobita thành công cải tạo căn phòng này thành phòng thí nghiệm chuyên dùng để chế tạo và thử nghiệm giường ngủ a.

Đang cắm cúi vào mấy linh kiện linh tinh thì Nobita thấy Doraemon thất thần đi vào nhà với một bộ mặt thất hồn lạc phách.

“Hôm nay cậu thế nào ấy Doraemon, cậu đã đi khám định kì chưa đấy? Hay là lại hỏng hóc nơi đâu rồi?”

Nobita không có chút tế nhị mà hỏi thẳng, đang trong trạng thái hiền giả để thí nghiệm Nobita là EQ về số âm, đây cũng là phát hiện mới của Nobita, hắn có thể chuyển đổi trạng thái của bản thân thành trạng thái hiền giả bất kì lúc nào, đây coi bộ là “di chứng” hôm hai người giận nhau.

“Tớ vừa gặp một cô bé….”

Doraemon không tức giận, hay đúng hơn hồn vía cậu ta đang lơ lửng nơi đâu không rảnh chú ý đến câu nói không tế nhị của Nobita.

“Cô ấy đẹp như hoa hồng…. Tinh khiết như hoa mẫu đơn…. Như ngôi sao lấp lánh…. Như ánh mặt trời tỏa sáng…”

Nobita bị một chuỗi từ ngữ miêu tả nổi hết cả da gà của Doraemon đánh ra khỏi trạng thái hiền giả, quay qua một bộ mặt bát quái hỏi:

“Thật sự có cô bé xinh đến vậy cơ á? Mà là người hay mèo?”

Doraemon thở ra một hơi rồi một mặt đầy mê đắm mà nói:

“Thật sự! Cô ấy là cô mèo xinh đẹp nhất, hiền lành nhất, dễ thương nhất….”

Bắt đầu anh chàng lại mở tiếp máy phát, đã mở là không dừng được, làm Nobita bên cạnh một trận da gà bạo loạn.

“Chỉ mới nhìn thấy cô ấy tớ đã hoa hết cả mắt, chân tay run lẩy bẩy, từ đó trở đi cho dù thức hay ngủ hình bóng xinh đẹp của cô ấy cứ mãi mà hiện ra trong tâm trí tớ…”

Nhìn đống bánh rán còn nguyên xi không động đậy Nobita biết cu cậu coi bộ thật động lòng phàm a, cơ mà không phải cậu ta có Mimi nhà hàng xóm rồi sao?

“Thế cậu tính ra sao với Mimi nhà hàng xóm đấy? Chả lẽ cậu lại bỏ rơi cô ấy?”

Tạt cho Doraemon một gáo nước lạnh, làm cho đang bay đi nơi đâu hồn phách quay lại hơn quá nửa, khiến cho cậu ta thật sự túng quẫn vò đầu bứt tai.

“Không thể! Tớ không muốn bỏ Mimi-chan! Tớ cũng thích cô mèo ấy! Tớ sẽ làm tất cả để hai cô ấy sống chung được với nhau!”

Doraemon một mặt nghiêm nghị nói.

Nobita lại tiếp tục ở bên cạnh tạt nước lạnh:

“Cậu đã là gì của cô ấy đâu mà bảo hai cô mèo cái sống chung? Cậu ít nhất hãy tỏ tình làm quen với cô mèo kia đã chứ.”

Doraemon đang đầy nghiêm nghị bỗng lại như quả bóng xì hơi nằm rạp xuống che một bộ mặt xấu hổ đến đỏ chót run run nói:

“Chịu thôi…. Xấu hổ lắm….”

Nhìn coi bộ nếu không giúp đỡ cậu ấy sẽ chẳng thể làm được cái gì Nobita đành thở dài mà nói:

“Thôi được! Cậu cũng giúp tớ nhiều rồi, để tớ giúp cậu việc này vậy!”

Doraemon bật người dậy một mặt sung sướng nói:

“Thật chứ? Tớ xon ghi lòng tạc dạ ơn này của cậu…”

Hai người dắt nhau đi trên đường phố, theo lời chỉ của Doraemon mà tìm đến một khu phố, liếc nhìn xung quanh, lại ngó mấy mái nhà, Nobita lầm rầm:

“Cậu chắc là cô mèo đó ở khu này a?”

Nhưng Doraemon không trả lời mà che mặt lại, khuôn mặt đỏ bừng lên, cả người run lên lẩy bẩy, coi bộ cảm nắng giai đoạn cuối mất rồi á.

Nobita nhìn trái, nhìn phải, nhìn trên mái nhà, nhìn trên bờ tường, những nơi mèo hay xuất hiện, cơ mà có thấy con mèo nào đâu? Vả lại khi này người ta thường nuôi chó mà???

“Có thấy cô nàng của cậu đâu nào???”

Bất lực tìm kiếm, Nobita quay qua Dorâemon hỏi, chỉ thấy cu cậu vẫn một mặt nhắm tịt hai mắt đưa một tay chỉ hướng.

“Đã bảo không có mà. Cả cái cổng đều… Mà khoan! Đừng nói với tớ cô mèo xinh đẹp như hoa hồng, trong sáng tinh khiết tựa mẫu đơn của cậu là con mèo đồ chơi đó nhé????”

Chỉ thấy một con mèo đồ chơi nằm nơi phương hướng Doraemon chỉ, cũng không trách Nobita khí tức cảm ứng vô hiệu a, xung quanh đây hay chính xác hơn là toàn thế giới con người khí cứ sàn sàn nhau khó mà phân biệt, chứ nói gì đến mèo, mà không phải mèo thường mà lại là mèo đồ chơi nữa chứ.

“Đúng thế!”

Vẫn không dám mở mắt mà trả lời một tiếng, Doraemon chốc chốc lại liếc a, liếc a, không khác cô gái thẹn thùng ra mắt người tình trong mộng chút xíu nào.