Thần Nobita

Chương 52: Ting Ting, Bạn Có Tin Nhắn

Đúng như Nobita nghĩ, sau một tràng sốt dẻo thông tin tấp nập làm cả nhà Nobi tối tăm mặt mày, thì các thông tin cuối cùng dần dần im ắng trở lại, gia đình Nobi lại tếp tục cuộc sống bình thường bình dị, tuy nhiên cách thức đối xử của mọi người với gia đình Nobi đã biến hóa một cách vi diệu.

Hôm kia, khi đang thư thích dẫn Nobita và Doraemon đi dạo sau bao ngày trốn bè lũ phóng viên, bố Nobi gặp lại thầy giáo năm xưa của mình ông Kakihara, và dĩ nhiên bố Nobi bị ông Kakihara bắt cóc lôi đi buổi triển lãm của ông ấy.

Không lâu sau bố Nobi lại được giới truyền thông chú ý trở lại, các tựa báo như đã lắng lại bỗng lại sốt sôi sùng sục: “Hổ phụ vô khuyển tử, sự thực về tài năng của ông Nobi Nobisuke hậu duệ của ngài Nobi Nobisaku!”, “Kinh động! Giới chuyên gia gọi ngài Nobisuke là tân tinh của giới họa sỹ hiện đại.”, “Sự thực đằng sau tác giả của bộ truyện tranh ăn khách nhất hiện nay Dragon ball chính là cháu Nobi Nobita! Hậu duệ ngài Nobi Nobisaku!”….

Nằm cũng trúng đạn Nobita khổ bức khi ánh mắt giới truyền thông đang nhìn về ba lại đùng cái chuyển hướng sang bản thân, khiến Nobita trốn chui trốn nhủi như chuột, kế hoạch xin lỗi Shizuka tan vỡ từ trong bọt nước.

Tác giả biểu thị: “Đừng nghĩ dễ thế em…. Ka ka ka ka…” (tiếng cười đầy xấu xa…)

Trốn ở nhà ngủ ngày Nobita bỗng như nghe thấy tiếng tin nhắn ting…ting…

“Quái! Thời nay lấy đâu ra điện thoại di động mà lại có tiếng tin nhắn ở đây?”

Vừa nghi ngờ một tiếng, Nobita lại như nghe thấy một luồng tin tức truyền ra từ thần vị: “Có một bước sóng liên lạc muốn kết nối thông tin với bạn, có kết nối không? Yes No?”

Nobita đứng hình, sọc đen đầy cái ót.

“Thần Vị từ khi nào đã hiện đại hóa, tự động hóa như cái điện thoại di động thế này? Quả nhiên ngón tay vàng của ta là cái giả Thần Vị đúng không?”

Nhả rãnh thì nhả rãnh, Nobita cũng khá tò mò là ai lại có thể bắt liên lạc với hắn mà chỉ có thể thông qua Thần Vị mới biết? Nếu không có Thần Vị có lẽ người đó sẽ trực tiếp liên lạc vào đầu hắn a, có nguy hiểm gì hắn cũng không thể phản kháng á.

Càng nghĩ càng tự hù bản thân, Nobita mới vứt hết mấy suy nghĩ không đâu đó đi rồi chọn Yes.

Dù sao Nobita cũng đã khá mạnh, đủ giây trời giây đất giây không khí rồi, chém thôi… tuy thế hắn cũng không tin ai có thể làm hại hắn được vì linh hồn hắn kinh dị hơn cả cơ thể a, nhưng hắn không biết sử dụng sức mạnh tinh thần hắn mà thôi.

Trong không gian vũ trụ, đang có một cuộc rượt đuổi cực kì căng thẳng giữa hai chiếc phi thuyền vũ trụ.

“Trời ơi! Bọn hành tinh đen! Chúng thấy ta rồi…. Chạy mau lên anh Raper ơi!”

Một con vật tròn tròn có tai dài như thỏ, mặt giống như mèo lại kì lạ la lên tiếng người lo lắng hét lên cảnh báo cậu bé bên cạnh.

Có vẻ như đã rất nguy cấp, cậu bé còn không kịp trả lời mà chỉ có thể chú tâm lái phi thuyền tránh làn đạn bắn rất rát của lũ Hành Tinh Đen.

Nhưng có vẻ cậu bé cũng chả phải tay đua siêu hạng gì, mà chiếc tàu chở hàng cũng không phải là phi thuyền siêu tốc, cuối cùng cũng trúng đạn.

Mặt đầy mồ hôi, cậu bé như quyết định một việc trọng đại nói:

“Chúng ta cần phải tăng tốc lên thôi, không còn cách nào khác phải sử dụng bước nhảy alpha thôi.”

“Như thế có liều lĩnh quá không?”

Con vật kia lo lắng hỏi. Chú bé trả lời với giọng điệu bất lực:

“Chẳng còn cách nào khác. Anh không muốn bị chúng bắt lại… Nắm chặt vào Sami-chan!”

Nhìn chiếc phi thuyền phía trước lóe lên ánh sáng rồi biến mất, lũ Hành Tinh Đen quay đầu phi thuyền lại từ bỏ truy kích.

“Thật điên rồ! Cho tàu chạy nhanh hơn tốc độ ánh sáng như thế có khác gì tự sát?”

Bật dậy, Nobita hồng hộc thở, hắn đã biết bản thân bắt được thông tin gì, không thể nhầm lẫn được đây chắc chắn là cái gọi là “thần giao cách cảm” giữa hắn và Raper trên con tàu vũ trụ kia.

Trí nhớ thuộc thể loại bug khiến hắn biết bản thân lại sắp tham gia một chuyến hành trình kì thú, và dĩ nhiên hắn không phải Nobita khi xưa, hắn sẽ cố gắng không để tiếc nuối chỉ bởi vì không đủ sức mạnh.

Nhìn tấm thảm Tatami dưới chân, Nobita lâm vào suy nghĩ:

“Không biết bây giờ tấm thảm này đã gắn kết với cửa phi thuyền chiếc tàu kia chưa nhỉ?”

Nghĩ vậy Nobita đưa tay xuống cố nâng tấm thảm lên nhưng tấm thảm không nhúc nhích, hắn cũng không dùng sức mạnh siêu nhân của mình, vì nếu lỡ làm cho mối liên kết kia hỏng mất thì hắn sẽ khóc không ra nước mắt á, đành chờ Sami đi sang bên này vậy.



Vừa nghĩ như vậy bỗng Nobita thấy Doraemon mở cửa bước vào, thấy Nobita thì mở miệng nói:

“Jaian-kun và Suneo-kun tìm cậu đấy.”

“Chả biết hai tên đó lại định làm gì, không biết mình đang trốn phóng viên sao?”

Lầm bà lầm bầm, Nobita ngái ngủ bước xuống nhà, công nhận từ khi không có chạy sang nhà Shizuka thói quen nữa Nobita lười hẳn đi.

Mặc dù tên Hideta đáng ghét kia đã đi rồi, nhưng Nobita và Shizuka vẫn trong trạng thái không mặn không nhạt, Nobita cũng mệt mỏi rồi, hắn chả muốn níu kéo làm gì nữa cho mệt tâm, cô ấy muốn thích ai thì thích, muốn thần tượng ai thì thần tượng, hắn chả thèm ngăn cản làm cái gì, tâm hắn đã mệt.

Xuống nhà, thấy hai đứa Jaian và Suneo đang mặc bộ đồ chơi bóng chày chờ đó, thấy Nobita đến hai người sáp nhanh lại.

“Nobita-kun, đội bóng chúng mình đang có nguy cơ bị giải tán, cậu hãy giúp tụi mình đi….”

“Là sao? Nói rõ xem nào?”

Một mặt không quá quan tâm Nobita hỏi, nói chính xác hắn không quá thích đánh bóng, tuy hắn đã đánh rất hay, nhưng hắn luôn phải hạn chế sức trong khi chơi khiến cả cơ thể hắn không thoải mái, chơi thể thao là để vung hết sức tiêu bớt năng lượng thừa mà, không thoải mái thì rõ ràng không còn ham hố rồi.

“Tụi lưu manh đã chiếm đi sân bóng của tụi mình rồi!”

Jaian một mặt phẫn nộ mà nói, Suneo cũng thêm vào:

“Đó là lũ lớp 6 trường trung học, bọn chúng hôm qua đến và tuyên bố sân tập đó là của chúng.”

“Bọn chúng vừa đông vừa to xác…”

Jaian tiếp tục nói, Suneo “phu xướng phụ tùy” hát theo:

“Chúng ta quá ít người nên đành chịu…”

Nhìn hai người “Tự xướng tự đáp” Nobita biết thừa hai tên này định cho mình vào tròng, hắn đâu ngu, đáp một câu không mặn không nhạt:

“Ừ, rồi sao?”

Jaian và Suneo tập thể hóa đá, kịch bản không phải vậy chứ? Kịch bản không đúng là Nobita một mặt chính nghĩa hô lên mấy câu đầy khí thế rồi hai người “thuận nước dong thuyền” đẩy Nobita ra đầu sóng ngọn gió sao?

“A, thì Nobita là con cháu của ngài Nobisaku-sama a, đầy tinh thần chính nghĩa và vĩ đại á! Cái việc dành lại mảnh đất đó chỉ những người vĩ đại như cậu mới có thể làm được á! Vậy nên nhiệm vụ thiêng liêng và cao cả này giao cho cậu đấy!”

Suneo không hổ danh là lẻo mép nhất trong toàn thế giới Doraemon, đầu chưa nghĩ miệng đã tuôn ra đầy “lời hay ý đẹp” chứa đầy cạm bẫy.

Là bạn gay bao năm, Jaian cũng nhanh chóng phản ứng lại tùy theo nói:

“Nhiệm vụ cao cả này giao cả cho cậu đấy! Chúng tớ chờ tin tức tốt của cậu!”

Nói xong không đợi Nobita trả lời hai tên đã kéo nhau chạy mất bóng. Nhìn hai tên láu cá nghĩ “gắp lửa bỏ tay người” kia cứ tưởng đẩy quả bóng trách nhiệm cho hắn là có thể “kê cao gối ngủ”, Nobita phì cười. Hắn mới không ăn một bộ này, dù gì kẻ không thể đánh bóng cũng là chúng chứ có liên quan cái vẹo gì hắn?

Quay đầu đi lại vào nhà, mới ló mặt ra chút thôi mà đã thấy lũ Paparazi lấp ló rồi, thật phiền.

“Cậu định làm sao giúp bọn Jaian lấy lại sân bóng vậy?”

Doraemon đi theo cùng vào rồi quay sang hỏi Nobita. Nhìn một mặt lo lắng Doraemon, Nobita không biết nói gì cho phải, nhiều lúc Doraemon rất thông minh, nhưng cũng nhiều lúc ngốc nghếc một cách đáng yêu.

“Tại sao tớ phải dành lại? Tớ đã đồng ý đâu?”

Nobita cười nhẹ trả lời. Nghe Nobita trả lời Doraemon một mặt suy nghĩ nói:

“Cũng phải, nhưng nếu hai đứa nó hỏi cậu thì sao?”

“Đơn giản nói một câu là lúc đó mình không nghe rõ nên chưa trả lời mà định hỏi lại thì hai người đã đi, đơn giản thế thôi.”

Nobita một mặt không quan trọng nói.

“Lỡ chúng lại nói một lần kiểu đó?”

Doraemon vẫn cảm thấy khó giải quyết.

“Tớ lại một lần nói như vậy.”

Nobita một mặt tỉnh bơ nói.

“Ách… nhưng lỡ hai đứa nó kiếm cớ đó đánh cậu thì sao?”

Doraemon vẫn cố chấp hỏi.

Liếc một liếc Doraemon, Nobita trả lời chắc nịch:

“Hai đứa nó đánh không lại tớ.”

“Ách…”

Doraemon tắt điện.

“Đúng a, tên Nobita này sao có thể nhìn theo ánh mắt người thường được đâu chứ, mình chỉ toàn lo hão a.”

Chán như gián, Nobita lại ngủ, đúng là ngoài học lực cùng vũ lực ra không khác chút nào Nobita khi xưa cả, đúng là “tình yêu cho ta tất cả cũng mang đi tất cả mọi thứ” a.

“Ôi… ê mông quá!”

Tỉnh lại, Raper rên lên, cố gắng ngồi lên xem xét xung quanh, Sami-chan cũng không sao đã tỉnh lại, cậu ta mới tự nói:

“Mình văng ra khỏi ghế hồi nào nhỉ… mà đây là đâu?”

Nhìn lại màn hình hiển thị, Raper ngạc nhiên thốt lên:

“Đây chính là dải thiên hà thứ tám! Không ngờ tàu Raphen chúng ta lại đến tận đây.”

Nhìn lại động lực báo cáo, Sami-chan khóc lóc kêu lên:

“Em đã nói mà anh không nghe, bây giờ tàu hỏng rồi, làm sao đây?”

“Đừng cằn nhằn nữa! Điếc cả tai, để anh xem xét, có lẽ hỏng hóc nơi nào trong động cơ.”

Một mặt đau đầu, Raper đi xuống cầu thang rồi mở khóa cửa khoang động cơ, cơ mà đẩy mãi, đẩy mãi cửa không chịu mở.

Đang nằm yên ổn Nobita bỗng giật mình tỉnh giấc, chiếc chiếu Tatami cứ nhô lên hạ xuống như động đất vậy.

Nobita biết chẳng phải động đất hay gì mà là Raper cố mở cửa khoang gây ra.

“Ồ, lạ nha Nobita. Cậu cũng có thể tỉnh khi không có người đánh thức sao?”

Đang đọc truyện tranh Doraemon ngạc nhiên nói. Nobita một mặt nghiêm túc trả lời:

“Cậu yên lặng đi! Xem kìa…”

Đang cố gắng mở cửa Raper nhíu mày lại:

“Chẳng lẽ cửa khoang bị vật gì ngã đè lên làm bị kẹt lại sao? Sami-chan đưa anh chiếc búa.”

“Đây! Anh cẩn thận nhé, hỏng hơn nữa là không sửa được đâu đấy!”

Một mặt không tin tưởng nhìn Raper, Sami-chan mang ra cây búa.

“Một… hai… ba… bốp..”

Mang cả cây búa nặng, Raper bay luôn vào phía sau cánh cửa, cánh cửa vốn khó khăn mở ra bây giờ lại nhẹ nhàng vô cùng.

“Nguy hiểm! Anh Raper!”

Thấy thế Sami-chan cũng hoảng hốt nhảy theo.