Thần Nobita

Chương 38: Tổ Tiên Bất Tranh Khí

Tung tăng trở về, Nobita bắt đầu lên kế hoạch sửa chữa nội dung cốt truyện như thế nào cho phù hợp.

Cho dù không phải là một người hoàn hảo, nhưng Nobita là người luôn hướng đến chủ nghĩa hoàn hảo, không như một số người nói cần khiếm khuyết mới tôn lên cái đẹp, cái giá trị của cái tốt, Nobita muốn tác phẩm của bản thân sẽ không có những nỗi thất vọng vì khiếm khuyết, tuy một câu chuyện quá vẹn toàn sẽ giảm giá trị đi, nhưng Nobita vẫn thích vậy.

Đã như thế Nobita bắt đầu sinh sinh chuyển bộ truyện thuần tu luyện chiến đấu Dragon ball dần dần lệch gu trở thành nửa harem, đốt sạch tồn kho chap truyện đã vẽ, Nobita bắt đầu hùng hục sửa chữa nội dung cốt truyện.

Tình tiết chương truyện sửa đổi tràn đầy cẩu huyết của tiểu thuyết não tàn tung của.

Nào là cảm thấy được bạn thân Bulma tình cảm khiến Songoku khó xử a, rồi cô vợ hiểu chuyện và khá có tính cách của người phụ nữ phong kiến Chichi không quá quan tâm vấn đề một vợ một chồng a, hay là cảm động trước mối chân tình a…. bla bla…

Songoku tính cách đầy ngô nghê bị tác giả hắc ám Nobita sinh sinh gắn cho một người vợ nữa từ nay song túc song phi… bậy bậy.. Nobita còn nhỏ a, song túc song phi cái gì chờ 10 năm nữa á.

Tác giả Akira mà thấy bộ siêu phẩm của mình không những bị đạo mà còn bị bóp méo hết cả thế giới quan chắc tức chết rồi đội mồ sống dậy quá…. Nobita biểu thị:

“Quan hệ ta điểu sự!”

Lại kết thúc quyển sách Dragon ball “mới” Nobita nhận ra đã hết cả tuần, vì thời gian Nobita còn bận trong nhà trường nữa nên thời gian vẽ thật sự cũng chả có mấy, Doraemon thì cũng thắc mắc tại sao quyển truyện đã viết xong lại hủy viết lại, nhưng Nobita lấy lí do mạch truyện mới hấp dẫn hơn nên sửa lại mà đuổi đi.

Hôm nay là thứ bảy, Nobita lười biếng thức dậy vươn vai, xuống nhà đánh răng rửa mặt rồi ra đường đi dạo thơ thẩn, lượn lờ khắp chốn đôi khi lại gặp việc thú vị không chừng, Nobita biết cái mệnh hắn mà, trong truyện Conan thì hắn là tai tinh, đi đến đâu án mạng đến đó, còn Nobita có ngã vấp phải hòn đá cũng có thể vô tình nhặt được một vật gì đó dẫn đến cả một cuộc thám hiểm kì bí a, ôi cái vận mệnh..

Đi qua bãi đất trống, Nobita bắt gặp Suneo đang kéo Jaian và Shizuka đi, tò mò Nobita cũng sấn lại xem có chuyện gì.

“A, Nobita-kun, cậu đi cùng đi, tớ muốn kể cho các cậu đều nghe a.”

Suneo vẫn luôn như thế, thích khoe mẽ, tú ưu việt là sở thích cả nhà mỏ nhọn.

Cùng về nhà Suneo, cậu ta dẫn cả đám vào một khu coi bộ lối kiến trúc cổ nằm khá riêng biệt trong khuôn viên biệt thự nhà cậu ta.

Mở cửa, có cảm giác như đi vào thời cổ đại vậy, Nobita còn là lần đầu thấy lối kiến trúc thuần túy Nhật Bản thời xưa như thế này, tấm tắc kêu kì lạ.

Đắc ý đưa ra một bệ có treo hai thanh kiếm nhật trông có vẻ đã có năm tháng tang thương quanh quẩn trên thân kiếm, Suneo nói:

“Các cậu nghe hiệu lệnh của tớ mà hướng về phía thanh kiếm này quỳ bái một cái đi!”

Quỳ bái??

Nobita mang thần vị nếu mà bái cha bái mẹ bái tổ tiên còn được, đi bái một thanh kiếm thì nó chịu được mới là lạ, vả lại vấn đề quỳ bái này Nobita không tài nào chấp nhận được.

Tuy có kinh ngạc nhưng cũng chả có nhiều suy nghĩ Jaian và Shizuka vẫn theo tiếng mà bái một bái.

Bái xong Jaian tức giận hướng về Suneo nói với giọng giận dữ:

“Cậu giải thích đi! Sao bọn tớ phải bái hai thanh kiếm này???!”

Coi bộ như nếu không có một câu trả lời thích đáng Suneo hôm nay phải ăn cháo thay cơm.



Tuy có hơi bực mình Nobita không thèm bái lạy, nhưng Suneo biết hậu quả khi không đoái hoài Jaian là gì, nên nhanh chóng giải thích:

“Vì đây là của gia bảo mà ông nội tớ để lại cho đời sau!”

“Ông nội cậu từng là võ sĩ đạo à?”

Jaian thật kinh ngạc nói. Không thể không nói, cho dù đã là xã hội văn minh, người Nhật Bản vẫn cho người võ sĩ đầy đủ kính ý.

“Đúng vậy! Tổ tiên tớ mấy mươi đời toàn làm võ tướng…là dòng dõi quý tộc đấy!”

Đắc ý dào dạt Suneo vênh mặt lên, gì chứ tú ưu việt thì là bản năng trong xương tủy rồi, bệnh này đã đến giai đoạn cuối! Không chữa!

Trên đường về cả Jaian lẫn Nobita đều buồn bực, không nói chứ một người đàn ông bị mang ra so sánh mà không bằng người, cho dù chỉ là so sánh tổ tiên nhưng cũng bực mình a.

Về đến nhà thấy bố Nobi đang ngồi đọc báo hút thuốc, Nobita hỏi:

“Bố ơi, tổ tiên chúng ta làm nghề gì hả bố?”

“Ờ ờ bố cũng không nhớ rõ lắm, hình như là làm thợ săn thì phải.”

Bố Nobi không quá chắc chắn nói.

“Đúng rồi! từ ông cụ cố đến ông nội của ông nội đến ông nội con đều làm cái nghề cao quý ấy.”

“Cao quý???” Sau đầu Nobita sọc đen đầy ót, ỉu xìu đi lên tầng hai.

Cho dù là một người đã trưởng thành, nhưng niềm vinh quang của tổ tiên là không phân tuổi tác, Nobita cũng muốn ông cố của mình là một người võ sĩ đầu đội trời chân đạp đất lắm chứ.

Doraemon thấy Nobita buồn bực đi trở về tò mò hỏi:

“Có gì khiến cậu khó chịu vậy? Hồi sáng vẫn thấy yên lành mà?”

Nobita kể lại cho Doraemon nghe, thấy vậy Doraemon còn kích động hơn cả Nobita nữa, cứ như tổ tiên là của cậu ta vậy:

“Trời ơi! Chẳng lẽ cậu thua thằng Suneo ấy à? Nếu tổ tiên nó làm quan võ thì ít ra của cậu cũng làm quan văn chứ?”

“Không được! Tớ phải về quá khứ xem sao, phải kiểm tra lại việc này rõ ràng mới được.”

Nói đoạn, Doraemon nhanh chóng mở ra ngăn kéo bàn.

“Chậm đã! Cho tớ đi cùng đi! Tớ cũng muốn xem sao.”

Nobita đâu thể để Doraemon đi chơi một mình được chứ.

Lên cỗ máy thời gian, Doraemon nhanh chóng điều chỉnh đến thời chiến quốc, đó cũng là thời mà dễ dàng có thể có được chức tước địa vị.

Nhưng nhớ mang máng cốt truyện Nobita quyết không đi vào thời đó mà lùi chừng hơn chục năm nữa, khi ông tổ Nobisaku còn tấm bé, giáo dục một người là phải từ bé giáo lên, chứ khi đã định hình là một người yếu ớt thì khó đổi lắm.

Đến tiền chiến quốc 27 năm trước, Nobita nhìn đồi núi xung quanh thấy không có ai cả thì quay sang nói với Doraemon:

“Cậu lấy máy ảnh tạo mốt ra đổi trang phục cổ đại cho tớ đi! Cả cậu nữa! cần hóa trang cho tốt để người thời này không bị kinh ngạc chứ.”

Đang chưa biết phải làm gì Doraemon a lên một tiếng rồi vội vội vàng lấy máy ảnh tạo mốt ra, Nobita nhận lấy tấm card vẽ lên một bộ đồ có nhiều hơi hướng lãng khách, lấy Yasuo làm nguyên mẫu, thêm thắt một chút cho phù hợp mặc rồi đưa cho cầm máy ảnh Doraemon chụp đi.

Ngắm lại một thân trang phục Nobita không thể không thừa nhận “người đẹp vì lụa” a… rồi hứng thú tràn đầy mà quay qua vẽ cho Doraemon một bộ đồ thích hợp.

Xong xuôi, Nobita vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó… A! Còn thiếu cây kiếm a.

“Doraemon! Cậu có cây “kiếm điện quang” phải không? Đưa tớ! Thế mới giống một lãng khách chứ.”

Nobita vội vàng quay sang Doraemon muốn bảo bối, nói đến kiếm điện quang thì Nobita kiếp trước có biết, nó là bảo bối có sát thương tầm gần kinh dị nhất, có thể cho một người chưa từng nắm kiếm trở thành đại kiếm khách, nhưng hết điện thì còn cùi hơn cả thép kiếm bình thường, có lẽ khi tạo ra nó họ chỉ quan tâm đến linh kiện tỉ mỉ mà không quan tâm độ cứng chắc đi, cũng có thể là Doraemon mua đồ chợ trời lắm, Doraemon nước tiểu tính Nobita vẫn là hiểu.

Hình như khi sản xuất đến mãi khi gia tộc Nobi tìm đến thì Doraemon sinh hoạt nghèo túng quen, đến gia tộc Nobi ở mấy hôm giàu có chưa quen thuộc đã được gửi đến cho Nobita nên kiểu tiêu pha của cậu ta vẫn vậy, thấy giá rẻ là sáng mắt ra.

Nobita cũng tuyệt vọng a… cũng không thể chê tính tiết kiệm a, nó là đức tính tốt á.

“A! May mà tớ vừa mua luôn hai cây kiếm điện quang a, họ bảo hai cây sẽ giảm giá bằng một cây rưỡi á.”

Doraemon vui vẻ nói.

“Nghĩa là cậu mua hàng giảm giá?”

Nobita là suy sụp, đoán không sai a, cuối cùng vẫn là hàng kém chất lượng.

Thôi kệ, đằng nào cũng có mà dùng là được rồi, còn ham hố gì nữa? vả lại trước khi hết điện thì nó cũng chất lắm chứ bộ.

Hai người đeo hai thanh kiếm vào bên hông, không phải nói chứ cũng ra dáng hai người lãng khách lắm à nha, tuy có hơi con nít, cơ mà ở thời loạn lạc này con nít còn có thể lấy vợ và làm chủ gia đình rồi a.

Nhưng đặc điểm của bảo bối Doraemon là không quá nguy hiểm đến tính mạng, pháo không khí thừa động năng bắn tan phi cơ hay phi thuyền nếu đủ trong tầm đạn, nhưng bắn vào người cũng ngang súng không khí, đều đánh ngất chứ không thể đánh chết, đó là cơ chế an toàn của cửa hàng tương lai đề phòng nhân mạng, mạng người thời cổ đại hay hiện tại đôi khi rẻ như bèo nhưng đặt tại tương lai mỗi sinh mạng đều vô giá.

Bởi thế cảnh sát thời gian khi xuất quân cũng chỉ cầm súng gây mê a, Nobita cảm thấy hợp lí vô cùng a, bất quá kiếm điện quang cũng thế là cái gì mặt hàng?

Kiếm chủ sát phạt, người thời xưa mô tả thanh thần kiếm nào cũng là chém sắt như chém bùn a, thổi tóc tóc đứt a, cơ mà kiếm điện quang lại không có lưỡi, hay chính xác hơn là không khai phong, chém con ruồi có trúng cũng chả chết nói chi đến chém người a.

Nhổ nước bọt thì nhổ nước bọt, cơ mà kiếm đạo nhất khiếu bất thông Nobita biểu thị: “Thà có kiếm mà trang còn hơn tay không đỡ đại đao a.”

Doraemon lôi ra máy truy tìm rồi nhổ một sợi tóc của Nobita cho vào, chiếc máy xoay tròn mấy vòng rồi kêu bíp bíp bay về xa xa, hai người nhanh chóng chạy theo kẻo nó bay mất.

Bay được một đoạn, chiếc máy hạ xuống một ngôi nhà tranh có vẻ khá cũ nát, giống như một căn nhà của thợ săn thời xưa vậy, hai người biết ngay đây chính là nhà của cụ tổ nhà Nobi.

Nobita bước nhanh đến trước cửa nhà gõ cốc cốc vào cửa, chưa chờ ai ra mở cửa đã tự mở, coi bộ đã mục nát quá đỗi rồi.