Thần Nobita

Chương 33: Gặp Đại Địch

Nobita không cảm thấy bản thân là một tay ném bóng cừ khôi, việc bách phát bách trúng bánh thuần chủng của Doraemon là Nobita chỉ có ngước nhìn kinh vì thiên nhân a.

Thế nên Nobita mới không gặp mặt là ném một ném bánh thuần chủng là mọi việc êm ru, hắn quật ngã con Tyrannosaurus xong, không đợi con Tyrannosaurus kịp cùng dậy đã chạy đến bên đầu nó, cạy miệng, nhằm ngay họng, ném.

Trúng phóc, 10 điểm.

Tự hào trước pha ném mà thằng ngu cũng ném được của bản thân, Nobita không hề xấu hổ cho bản thân ném bóng dán lên cái nhãn bách phát bách trúng.

Cho dù thật sự hắn là thần thương thủ bách phát bách trúng là thật, nhưng ném bóng thì….

Bị ép nuốt một vật lạ mà bản thân không biết là gì, con Tyrannosaurus định phát cái tính khí thì bỗng cảm thấy người đứng trước mặt như là bố, là mẹ, là thần khủng long, a cái này còn phải xem khủng long có thần hay không đã.

Tóm lại đang vùng vẫy làm đất rung núi chuyển con Tyrannosaurus tự nhiên ngoan ngoãn hẳn lên rồi đối với Nobita vẫy đuôi.

Ghét bỏ cái bản mặt lấy lòng của con Tyrannosaurus, Nobita nói:

“Mày hãy đi nơi khác mà kiếm ăn, không được lại gần đây. Nghe chưa?”

Nhân tính hóa gật đầu một cái, con Tyrannosaurus nhè nhẹ trở mình dậy, quay đầu đầy nhân tính gầm nhẹ như chào Nobita một tiếng rồi đi thẳng.

Nhìn chỉ còn lại 5 cái bánh thuần chủng Nobita hối hận bản thân không xin thêm Doraemon vài cái, bây giờ không có lí do gì cả cũng ngại mở miệng a.

Nhìn thấy kết thúc chiến đấu, Shizuka vội vội vàng vàng chạy về vị trí ban đầu làm bộ chơi con khủng long con đi.

Trở lại thấy mọi thứ vẫn ổn, Nobita thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao là tốt.”

“Nobita-kun, cậu vừa đi đâu đấy?”

Biết thừa nhưng Shizuka vẫn làm bộ làm tịch hỏi một câu.

Bị Shizuka hỏi bất ngờ, cho dù mặt dày như thành đồng vách sắt Nobita vẫn không nhịn được lúng túng, lí do vội vàng đưa ra thật quá là xấu hổ mà.

Nào đời trước mặt con gái nói mình bị Tào Tháo đuổi, nhưng đâm lao phải theo lao Nobita chỉ có thể nói:

“Không biết ăn phải cái gì mà tớ bị đau bụng nên phải vắng mặt một tí…”

Biết thừa là Nobita nói dối, nhưng không hiểu sao thấy Nobita lúng túng Shizuka không hiểu sao lại thấy thật thú vị.

Thế là cả đời hiền thục không bao giờ vạch trần khuyết điểm ai, cũng chưa từng làm ai khó xử Shizuka làm một việc không giống thường ngày một tí nào đó là trêu chọc Nobita.

“Chẳng lẽ Nobita đau bụng quá mà lại nơi đây khong có nhà vệ sinh, cũng không có giấy….”

Làm bộ giật mình Shizuka kinh ngạc nói ra một câu lấp lửng. Cố nhịn cười, Shizuka nhìn vẻ mặt từ đỏ chuyển xanh rồi từ xanh chuyển vàng của Nobita.

Nobita có cảm giác một luồng xấu hổ đã trầm tích lại bao lâu trong lòng bỗng ào ạt tuôn ra, trực kích gần như phá phòng làn da mặt gần như đao thương bất nhập của hắn.

Không trả lời Shizuka, Nobita nhanh chóng phóng đi, cảm tưởng như nếu có một cái khe dưới đất chắc hắn sẽ không ngần ngại chui vào.

Tối đến, nhanh chóng ăn xong đồ hộp, không chào hỏi gì cả, Nobita nhanh chóng chạy vào phòng của hắn đi.

Nhìn Nobita, mọi người là một mặt mộng bức không hiểu mô tê gì cả, còn Shizuka thì che miệng cười khẽ, nhìn Nobita như bây giờ coi bộ vẫn là Nobita khi xưa a, quả nhiên cảm giác xa cách cái gì chỉ là ảo giác a.

Đêm nay Nobita không đi dò đường, vì hắn biết ngày mai cả bọn sẽ lao vào trung tâm của đàn Pterodon và cũng sẽ là ngày giáp mặt lũ áo đen.



Đêm nay khi mọi người đã say ngủ thì Nobita bay ra theo con đường đã nhớ kĩ tìm con rồng đêm qua đi.

Đến nơi khắp mọi chỗ đều là núi lửa, vì bụi núi lửa cản trở ánh trăng mà việc tìm kiếm của Nobita khá vất vả.

Đang bay ngang qua một sơn động Nobita bỗng nghe lại tiếng gầm quen thuộc, tuy nhỏ nhưng đầy rõ ràng.

Nhẹ nhàng bay vào sơn động chỗ sâu, Nobita phát hiện ra một gia đình rồng, không sai, là một gia đình với một đực một cái và hai con non.

Coi bộ chúng ngủ thật yên lành, Nobita nhanh chóng rút 4 cái bánh thuần chủng trong túi ra nhanh chóng bay một vòng, mở miệng, ném bánh.

Khi bốn con rồng kịp phản ứng thì chúng đã trở thành thú cưng của Nobita.

Ngắm nhìn mấy con rồng, Nobita thích thú không thôi vuốt bên này một cái, sờ bên kia một cái.

Chỉ vào một con rồng màu đen là con đực, Nobita phát huy tinh thần đặt tên đơn giản hiệu quả của mình:

“Mi là tiểu Hắc, còn mi là tiểu Thanh, hai đứa mi là Cúc, và Nô.”

Quay qua mấy con còn lại đặt tên nốt không khác gì tên của con cẩu nuôi trong nhà cả.

Hứng trí cưỡi lên lưng chúng làm một tràng hiệp sĩ rồng mộng, Nobita bắt đầu ra lệnh:

“Tiểu Hắc a, xung quanh đây có con rồng nào cạnh tranh với mày không a, đưa tao đi một vòng a.”

Phục tùng đưa Nobita qua hết chừng năm sáu chỗ khác nhau, ghi nhớ lại địa điểm mấy nơi đó, Nobita định hình trước kế hoạch lâu dài rồi quay lại phòng nghỉ ngơi để đối phó trước diễn biến ngày mai đi.

Sáng sớm tinh mơ, tất cả mọi người đã dậy sớm xuất phát, vì đi qua vùng cao nguyên này hơi nóng bức nên mọi người nhất trí đi từ lúc tinh mơ khi mặt trời mới bắt đầu ló dạng.

Hôm nay Nobita kiên quyết bay dẫn đầu cùng mọi người phải bay theo hình tam giác đều, mọi người không hiểu ý tại sao nhưng Nobita đã kiên quyết thì cũng đành nghe theo thôi.

“Mọi người nhớ bay sát nhau, có bất kì tình huống nào cũng không được hỗn loạn mà tụ hợp lại với nhau.”

Bắt đầu phi hành Nobita nghiêm túc hướng về mọi người nói.

Nghe thấy sự nghiêm túc trong lời nói của Nobita, Shizuka hai đầu lông mày cau chặt lại.

Ai không biết chứ cô biết thừa mỗi đêm trước khi xuất phát Nobita vẫn bay hết quãng đường phía trước dọn dẹp chướng ngại, hôm nay lại nói như vậy có nghĩa là phía trước có mối nguy hiểm mà cậu ta cũng không thể một mình giải quyết.

Nghĩ đến một đá hạ gục một con Tyrannosaurus của Nobita, Shizuka thật sự không thể nào tưởng tượng nổi còn mối nguy hại nào mà cậu ta cũng không giải quyết được?

Càng nghĩ càng sợ Shizuka bay lại càng sát Nobita hơn, nhìn bóng lưng không quá rộng lớn nhưng thẳng tắp đầy vững chãi của Nobita khiến cô cảm giác thật an toàn.

Quả thật như Shizuka nghĩ, Nobita không thể nào một mình hạ gục cả trăm ngàn con Pterodon được, vả lại ban đêm chiến đấu không phải là ý kiến hay, ban đêm khi bản thân không thấy quá rõ ràng trong khi bọn Pterodon che trời lấp đấtt bao quanh thật không phải là tâm lí tố chất đơn giản có thể giải quyết a.

Với lại Nobita nhớ nơi đó là phía trên cách căn cứ bọn áo đen không xa a, hắn mới không để bọn áo đen biết sức mạnh của bản thân để mà đề phòng.

Bay qua một khu vực xung quanh là núi đá cheo leo, cả bọn bay vào một khe núi, hạp cốc, bên dưới là một con sông chảy đến phương xa và cánh rừng rậm rạp, hai bên là vách đá cheo leo hiểm trở.

Cả bọn Jaian và Suneo đều trầm trồ thán phục trước kiệt tác của tự nhiên, trong khi Nobita mày nhíu càng ngày càng chặt, ngay khi vào hạp cốc này Nobita đã phát hiện hơn hai con mắt điện tử theo dõi cả bọn, nhưng hắn không manh động mà chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Nghe thấy nơi xa có tiếng đập cánh của loài phi hành các thớ cơ toàn người Nobita căng thẳng lên, quay đầu lại còn chưa phát hiện gì cả bọn hét lên:

“Tất cả tụ lại! Hạ thấp độ cao chuẩn bị hạ cánh!”

Nghe giọng điệu như ra lệnh của Nobita, Jaian là người dẫn đầu khó chịu:

“Cậu có quyền gì mà bảo mọi người dừng lại? Bay chưa đến năm tiếng đâu đấy!”

Không quản đến trẻ trâu Jaian đang cằn nhằn, Nobita bắt đầu hạ thấp độ cao.

Shizuka và Doraemon nhanh chóng hạ thấp theo Nobita, Jaian và Suneo thì không tình nguyện vẫn lượn lờ không muốn xuống, có thể bay thì ai đồng ý khổ bức chạy bở hơi tai dưới đất kia chứ?

“Nobitta-kun, sao cậu lại bảo hạ xuống? Jaian và Suneo không chịu xuống kìa.”

Vừa xuống đất, Doraemon dẫn đầu hỏi Nobita, Shizuka cũng tò mò hướng ánh mắt về Nobita, cô biết Nobita không làm điều gì mà không tính toán trước cả, nhưng vẫn tò mò liệu có chuyện gì mà không thể bay trên trời mà lại phải hạ xuống kia chứ?

“Thành sự không có bại sự có thừa! Hừ, quá muộn rồi!”

Nhìn vẫn đắc ý lượn lờ trên không mà không biết mối nguy hiểm đã đến gần Jaian và Suneo, Nobita bực mình nói với giọng điệu chỉ tiếc sắt không thành thép nói.

“Ý cậu là sao? Cái gì muộn?”

Không hiểu ra sao Doraemon ngước nhìn theo hướng của Nobita nhìn lai thì bỗng thấy một đám đen đang bay lại ngày một gần.

“Trời ơi! Bọn thằn lằn sấm Pterodon!”

“Jaian! Suneo! Nhanh xuống đây! Nguy hiểm!”

Doraemon không lo được nguy hiểm của bản thân, gắn chong chóng tre bay thẳng lên trên vừa bay nhanh vừa hét.

Nghe tiếng hô lo lắng của Doraemon, Jaian và Suneo mới chú ý phía sau kia thành đoàn kết đội Pterodon đang bay đến.

Mặt cắt không còn giọt máu hai người hốt hoảng bay xuống với hi vọng hội họp với Doraemon, nhưng muộn!

Đàn Pterodon nhanh chóng vây quanh Doraemon và Jaian cùng Suneo, bọn chúng dần dần siết chặt vòng vây, dồn con mồi đến bước đường cùng bỏ đi sự phản kháng rồi mới xơi tái con mồi.

Nhìn thấy ba người bị đám Pterodon vây lại Shizuka là lo lắng nhìn về bên cạnh đang nhíu mày Nobita.

“Doraemon! Bánh thuần chủng!”

Hét với lên trên một tiếng nhắc nhở Doraemon, Nobita cũng không định động thủ, nhìn tình cảnh mấy người bết bát thế thôi chứ cũng không quá nguy hiểm.

Nobita đã nhận ra phi thuyền bọn áo đen đang tiếp cận cách đó không xa, chắc laf định chờ cả bọn tuyệt vọng rồi mới ra tay a, có lẽ chúng định lấy cái ơn cứu mạng để đổi lấy Pisuke không chừng.

Thấy Doraemon vì vội vàng mà để đàn Pterodon đánh rơi bịch “bánh thuần chủng” mà Nobita đưa tay đập đầu một cái, hết cách, hậu đậu không khác gì bản thân khi xưa.

Nhưng Nobita từ hồi đêm đã ra lệnh cho con rồng tiểu hắc tiềm phục trong khu rừng này, hễ thấy bánh thuần chủng rơi xuống là nó sẽ tiếp cận nhặt về hang của nó ngay.

“Nobita-kun, cậu làm gì cứu họ đi chứ?”

Thấy ba người đang như từ bỏ chống trả, Suneo như tự mình dọa mình mà sợ đến chết ngất, Shizuka nhìn một bên không có ý định động thủ Nobita lo lắng nói.

“Kẻ địch không chỉ là đàn Pterodon này đâu, bọn chúng đến rồi!”

Nói một câu như trả lời Shizuka, Nobita tạo ra một tư thế đón quân địch.

Vừa dứt lời bỗng không xa xuất hiện một chiếc phi thuyền đầy tính khoa huyễn của bọn áo đen, bùm…bùm…

Từng phát đạn laze bắn thẳng vào đội hình Pterodon làm chúng hoảng loạn bỏ chạy dáo dác, như thoát đại nạn, Doraemon nhanh chóng mang theo Jaian và Suneo bay xuống bên người Nobita và Shizuka.