Lao vào đường hầm thời không, Nobita nhớ đến tên mặc áo đen có thể sẽ đuổi theo nên quay sang Doraemon nói:
“Doraemon! Cậu có bảo bối nào giúp ngăn cản được đạn không vậy?”
“Sao cậu lại hỏi thế Nobita? Tớ xem nào…”
Doraemon không hiểu lắm tại sao Nobita lại hỏi vậy, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm, Doraemon vẫn lục tìm.
“Đây! Khăn đấu bò tót! Bất kì thứ gì có định hướng lao đến mặt trên khăn đấu bò tót này thì sẽ bị dội ra lệch phương hướng sang một bên.”
Rốt cục thì Doraemon cũng tìm ra bảo bối thực dụng.
Nobita không thể chờ đợi được nữa cầm vào tay bởi xa xa đã có bóng đen đang tiếp cận.
Vừa lại gần trong tầm mắt tên áo đen đã mở miệng hất hàm ra lệnh.
“Chúng mày đừng hòng chạy thoát. Đầu hàng đi! đừng làm ta đây nổi giận!”
“Chết rồi! Mọi người bám chặt! tớ tăng tốc đây! Không biết quá tải mà tăng tốc có sao không nữa…..”
Doraemon lo lắng nói.
“Bọn cứng đầu ngoan cố!” tên áo đen nói một câu tràn đầy bức cách của phần tử tội phạm rồi đưa tay rút cái súng laze đeo bên hông.
Một tia sáng lóe ra nhanh vô cùng tiếp cận máy thời gian, Nobita đã lường trước sự việc nên vẫn luôn canh chừng.
Vung lên trong tay áo choàng đấu bò tót hất văng tia sáng kia đi sang một bên,
Không đợi Nobita thở ra một hơi, lại có tiếp một tia sáng lao đến phía Sizuka.
Không ngập ngừng, Nobita lại hất lên trong tay áo choàng.
Bỗng máy thời gian rung lắc dữ dội, Nobita kịp thời ôm lại Sizuka vừa tuột tay khỏi máy thời gian do rung lắc.
Hốt hoảng Shizuka bỗng cảm thấy bản thân được một cánh tay hữu lực ôm vào, mặt tựa vào một lồng ngực vững chãi, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt đầy cương nghị của Nobita không hiểu sao Shizuka cảm thấy tấm lòng đang lo sợ bỗng yên bình.
Nhưng không kịp cho mọi người ổn định lại, một phát súng từ tên áo đen đã đến đánh ngay vào động cơ của máy thời gian.
Vừa lúc đó một con mắt điện tử màu trắng biểu tượng cho cảnh sát không gian xuất hiện làm tên áo đen quay đầu chạy trối chết.
Máy thời gian lao a, lao a rồi Rầm! Rơi xuống một bãi cát vùi cả bọn vào trong.
Nobita vẫn luôn tỉnh táo, hắn cố chui ra khỏi đống cát đặt Sizuka đang trong lồng ngực lên một nơi sạch sẽ, để cái giỏ chứa Pisuke bên cạnh, sau đó là đào xung quanh, lôi ra Jaian và Suneo cùng Doraemon và tàn tạ máy thời gian.
Nobita thở dài: “Không ngờ là vẫn theo nguyên quá khứ, máy thời gian vẫn là hỏng a…”
Nhiều lúc Nobita vẫn cảm thấy vận mệnh không phải là không thay đổi, chẳng qua là khó mà thôi, ví như sự việc này không vì chở quá tải thì sẽ không rung lắc khiến cuối cùng bị trúng một phát đạn, vận mệnh vẫn đang không ngừng sửa lại các quỹ tích đã bị bóp méo của bản thân nó a.
Tuy nhiên Nobita không phải là chưa lần nào thay đổi quỹ tích của vận mệnh nên Nobita sẽ không lo sợ bất an khi mình dãy dụa thế nào cũng chẳng thay đổi được gì.
“Khục khục…” tiếng ho nhẹ truyền ra, Shizuka là người đầu tiên tỉnh lại bởi vì cô ấy được Nobita bảo vệ trong ngực nên chỉ bị choáng nhẹ thôi.
Lật đật Jaian và Suneo cùng Doraemon cũng tỉnh lại.
“Cậu im đi Jaian! Cậu không nhớ Doraemon đã nói quá tải rồi à? Tại các cậu cứ đòi theo thôi, bây giờ lại đổ tội Doraemon là sao?”
Nobita không nhịn được gắt. Rồi quay sang hỏi Doraemon:
“Doraemon cậu không sao chứ? Cậu xem lại cỗ máy thời gian có sử dụng được nữa không chứ tớ thấy nó bị trúng của tên áo đen một phát đạn.”
Nghe lời đó của Nobita, Doraemon cũng lo lắng mở máy ra kiểm tra.
Không ai mở miệng nói chuyện cả, mọi người đều nhận ra tầm quan trọng của sự việc. Kiểm tra một đoạn Doraemon đầu đầy mồ hôi ngẩng đầu lên.
“Sao rồi Doraemon? Chắc là cái máy không sao chứ? Chúng ta vẫn có thể về nhà đúng không?”
Suneo có vẻ là người lo lắng nhất, nhanh chóng hỏi liên tiếp.
Doraemon chỉ có thể cứng ngắc gật đầu mặt đầy gượng gạo. Làm bạn bao lâu với nhau, chỉ nhìn biểu lộ của Doreaemon, Nobita biết là máy thời gian hỏng rồi.
Thà đau ngắn còn hơn đau dài, Nobita nhìn thẳng vào Doraemon nghiêm túc nói:
“Doraemon! nói thật cho mình biết, máy thật hỏnh rồi phải không? Cậu không biết nói dối!”
Nghe Nobita nói Doraemon biết không giấu được, ủ rũ trả lời:
“Ừ, máy thời gian hỏng rồi mà tớ không quá tự tin có thể sửa lại nó…”
Nobita vẫn không hết hi vọng hỏi:
“Thế sao cậu không sử dụng khăn trùm thời gian ấy, biến nó thành như mới luôn?”
“Đúng, đúng! Doraemon không phải là có khăn trùm thời gian sao? Mau mau sử dụng a.”
Suneo, Jaian và Shizuka đồng thanh vui mừng nói.
“Không thể được! cỗ máy thời gian là làm bằng nguyên liệu hiếm đặc biệt có thể ngăn cản sự bào mòn của thời gian, bởi thế các dụng cụ sửa đổi thời gian đối với nó là vô hiệu.”
Doraemon vô tình tạt cả lũ một gáo nước lạnh.
Cả bọn vừa dâng lên chút xíu mừng rỡ đã bị xối tắt sạch. Nhưng Nobita thì không có cái lo nghĩ đó, hắn chỉ thở dài chả trách trong nguyên tác Doraêmon không sử dụng khăn trùm thời gian a.
Khi mà sự trầm lặng đang bao trùm bọn trẻ, Nobita sang sảng cười nói:
“Lo gì mọi người! Doraemon còn có bảo vật về thời gian khác kia mà. Đúng không Doraemon?”
Nghe Nobita nói, Doraemon như được cảnh tỉnh a lên một tiếng rồi bắt đầu phiên bảo bối đi.
“Cái này không phải, cái này không phải….. A! Có! Thắt lưng thời gian! Chỉ cần đeo cái thắt lưng này vào là có thể trở lại hiện tại hhay đi tới tương lai tùy thích! Sao tớ có thể quên mất việc này nhỉ?”.
Le lưỡi một cái, Doraemon cười cười nói.
Đang cảm xúc tụt xuống âm độ mọi người bỗng đầy máu phục sinh.
“Tớ biết là Doraemon sẽ có cách giải quyết mà, làm tớ lo sốt vó.”
Suneo thở nhẹ nói.
“Nhưng mà…”
Doraemon lại nói một câu lấp lửng khiến trái tim đã để xuống mọi người lại nâng lên đến cổ họng.
“Lúc nãy khi kiểm tra cỗ máy thời gian thì tớ nhận ra chúng ta hiện đang ở tại Bắc Mỹ chứ không phải là Nhật Bản, mà đai lưng thời gian lại chỉ có thể di chuyển thời gian chứ không thể di chuyển không gian, có nghĩa là chúng ta nếu quay về hiện tại sẽ là ở một nơi nào đó của Bắc Mỹ.
Các cậu định giải thích ra sao về lai lịch của bản thân? Nobita nữa, cậu định giải thích như thế nào về Pisuke? Phải biết giống khủng long của Pisuke là Mamenchisaurus chỉ sống ở vùng Nhật Bản chứ không có ở Bắc Mỹ á, cậu không thể nào vứt nó ở đây được đúng không?”
Không quanh co, Doraemon bắt đầu nói về vấn đề hiện tại mọi người mắc phải.
“Cậu dùng cửa thần kì đưa mọi người về nhật bản rồi lại dùng thắt lưng không được sao?”
Suneo nhanh trí hỏi.
“Cửa thần kì hay các bảo bối dùng trong việc di chuyển khác đều cần bản đồ tọa độ, mà kiếm đâu ra nó ở thời này?”
Doraemon thở dài nói.
“Không sao đâu Doraemon! Chúng ta cứ di chuyển bằng chong chóng tre đi dọc con đường ven bờ biển đi lên hướng bắc, cậu phải biết rằng thời đại này các đại lục chưa tách ra, chúng ta hoàn toàn có thể đi như một chuyến du lịch dài ngày vậy, đi một chặng lại dừng lại nghỉ và cậu có thể sử dụng khăn trùm thời gian biến chong chóng tre mới tinh không lo trục trặc giữa đường.”
Thấy không khí lại trở về u ám, Nobita cười xòa nói ra.