Thần Nobita

Chương 113: Đi Chơi Hè Khúc Nhạc Dạo

“Xin giới thiệu lại với mọi người, đây là bạn thân của tớ Michiko-chan. Tuy chắc mọi người cũng đã biết rồi nhưng lần này là tớ giới thiệu lại cậu ấy với tư cách là bạn của Siêu nhân.”

Nhìn khuôn mặt đắc ý vong hình của Mitsuo mà Nobita có xung động tẩn cho cậu ta một trận, ai có thể ngờ cậu ta không chọn nói cho những người thân nhất của mình là bố mẹ mà lại chọn nói cho cô bạn gái cùng lớp kia chứ.

Michiko không thể phủ nhận là một cô bé xinh đẹp, cô bé có mái tóc hơi xoăn rất đáng yêu, kết hợp với đôi mắt to tròn như thiên sứ khiến cho cô bé toát ra một vẻ đẹp của một người con gái thùy mị nết na.

Cô bé lại rất tháo vát đảm đang, nấu ăn ngon, hát hay, học giỏi, so sánh với Sumire thì… ách! Nếu loại đi việc là Ido thì Sumire thua cô bé mười vạn tám nghìn dặm.

Nấu ăn thì toàn là chế biến độc dược và than cốc, dọn dẹp thì không làm được do vụng về, tính cách thì tùy ý… Nhưng nếu là chọn một đứa bạn thì Sumire quả thực rất thích hợp, còn làm bạn gái hay là xa hơn thì… ách, vẫn là không nên nghĩ nữa thì tốt hơn.

“Thật không ngờ đấy Mitsuo-kun, cậu lại có một người bạn gái xinh đẹp đến vậy. Cậu nói cho cô ấy biết không sợ chú người dơi sẽ nổi giận sao?”

Siêu nhân số 4 một mặt hâm mộ mà nói, cậu ta tuy là phật tử, không có kinh nghiệm gì về gái trai, nhưng thấy Mitsuo có thể có một cô bạn gái cũng là hâm mộ a.

Mitsuo cười cười vô tim vô phổi mà nói:

“Tớ cũng đã hỏi qua chú siêu nhân, chú ấy baro Michiko-chan có thể giữ được bí mật thì chú ấy sẽ không làm gì tớ, nếu cô ấy không giữ bí mật được thì tớ sẽ bị chú ấy biến thành động vật.”

Sumire một mặt kinh ngạc nói:

“Chú siêu nhân dễ nói chuyện thế sao? Mà cậu không sợ Michiko-chan không giữ được bí mật mà bị biến thành động vật à?”

Mitsuo không trả lời mà quay qua nhìn Michiko, đồng thời lúc đó Michiko cũng quay qua, hai người “tình chàng ý thiếp” ánh mắt bắn ra hỏa hoa tung tóe ra một luồng điện của tình yêu, đánh cho độc thân cẩu trở tay không kịp.

Sumire một bộ ghen ghét dữ dội, hừ một tiếng rồi quay người bay đi, nhìn thấy mấy người cũng không có chuyện gì nữa nói nên cả đám lại giải tán đi, Nobita thì cũng có chút chuyện muốn làm.

Hôm nay là thứ sáu, ngày 7, tháng 8 năm 1964. Không sai! Chính là ngày Nobita tại nơi đây được sinh ra, cũng là ngày quan trọng đối với Nobita hiiện tại. Thuấn di đến phòng sinh bên ngoài, Nobita đứng đợi khoảnh khắc bản thân được sinh ra trên đời này, không biết bản thân chứng kiến bản thân sinh ra là cái cảm giác gì nhỉ?

Trong trạng thái hồi hộp Nobita không tự chủ mà thả ra toàn bộ khí tức, bầu trời bỗng vần vũ lên, vốn bị phong tồn bao lâu Thần vị nay được thả ra như giao long xuất hải, phi long tại thiên mà tự do thả ra.

Bỗng trong u minh có đồ vật như cảm ứng được Thần vị mà nhanh chóng tiếp cận, Nobita cảm giác thấy có vật đang dựa theo khí tức tỏa định mà lần theo, trực chỉ chính hắn.

Càng ngày thứ đó càng gần, Nobita lại càng bất an, đối với thứ không biết thì con người từ trước đến nay đều để dành cho sự kính úy cao nhất, Nobita cũng không ngoại lệ.

Tuy từ thứ đó không có cảm giác đến ác ý, nhưng Nobita vẫn là lo lắng sự xuất hiện của nó có thể nào ảnh hưởng đến chính bản thân trước khi sinh ra hay không. Dẫu sao Nobita hiện nay thì không sợ, nhưng lúc vừa mới sinh ra hắn thì lại yếu ớt vô cùng, hắn cũng không muốn chỉ vì hắn có mệnh hệ nào trong quá khứ dẫn đến tương lai hắn cũng hoàn toàn biến mất.

Nobita luôn tin bản thân là nhân vật chính trên thế giới này, nhưng hắn cũng không tự tin đến tự luyến nghĩ bản thân có mệnh tiểu cường có thể tác tử mà không chết. Bởi thế đến cuối cùng Nobita lại không chắc chắn được là hắn nên tránh đi thứ này hay vẫn là đối đầu xem xét.



Nếu tránh đi thứ này thì hắn sẽ có thể dẫn nó đến tương lai, hắn sẽ không ảnh hưởng quá khứ, sẽ không sợ hiệu ứng hồ điệp và ngược lại thì sẽ nguy cơ lớn sẽ tạo ra hiệu ứng hồ điệp.

Tính toán được mất xong xuôi, Nobita thở dài một hơi, hắn không dám đánh cược, hắn sợ mất đi tất cả, bởi thế mà hắn đành quyết định vẫn là trở lại tương lai thôi. Tốt nhất là cắt đứt sự truy tung của vật đó, còn không nữa cũng là dẫn vật đó đến tương lai đi, có gì thì xử sau.

Nhìn về phía phòng đẻ, Nobita vẫn đang lưu luyến bụng mẹ mà chưa chịu xuất sinh, lại nhìn phía phương Đông, nơi có căn nhà của Sumire, Nobita thở dài một tiếng.

Hắn cảm thấy gần đây hắn đặc biệt thích thở dài, có thể là do hắn biết bản thân cần phải chia tay Sumire đi, cũng có thể do tuổi của hắn đã đến lão niên thích ngẫm nghĩ nhân sinh đi, tóm lại chia tay là ddau buồn, Nobita cũng đã chuẩn bị thư để lại nhà đề phòng những trường hợp bản thân vãn không quyết định được chia tay Sumire như thế nào.

Coi bộ cũng đã đến lúc… Nhìn qua thế giới này một lần nữa, Nobita thân hình dần dần biến mất, như chưa từng tồn tại cho đến bây giờ, có thì cũng chỉ có một Nobita vẫn chưa xuất sinh đang cố nán lại trong bụng mẹ thôi.

………………………………………………………………..

Trong một cõi u minh, hỗn độn, một chiều khác của vũ trụ, ngoài không gian, thời gian,… có một vật thể kì lạ đang di động như nhanh lại như chậm, nó có màu vàng kim, thình lình lại giống Thần Vị của Nobita như đúc.

Thần vị này cảm nhận được một cảm giác đồng nguyên của chính bản thân nó, nhưng nó không có suy nghĩ, chỉ có bản năng tiếp cận thứ khí tức nó cho là thân thuộc đó, nó sắp đến nơi rồi, sắp rồi.

Nó vượt qua quãng đường xa xôi, từ trung tâm nơi vũ trụ này để đi đến một tinh hệ nằm nơi mép vũ trụ đã mất của nó rất nhiều thời gian, cũng đã gần như một tiếng đồng hồ. Khi nó cảm thấy được đã cách thứ nó muốn gặp rất gần, rất gần rồi, kể cả bản năng cũng khiến nó cảm thấy được sự vui mừng, thế nhưng cuối cùng hắn lại không cảm nhận được nữa rồi…

Cái khí tức đó biến mất! Chính xác hơn là chạy mất. Đang đứng trong trạng thái mộng bức Thần vị bỗng lại cảm nhận được một khí tức rất giống như thứ khí tức hắn cảm nhận được từ thứ kia, đó là một đám linh hồn không màu, đang lay lắt trôi dạt đến gần thế giới này.

Theo bản năng, Thần vị bao trùm bảo vệ linh hồn đó, bản năng nói cho nó rằng, linh hồn đó rất có thể chính là chìa khóa đưa nó gặp lại thứ nó khát khao kia, còn có một khí tức nữa, nó cũng cần bắt lấy.

Trong phòng sinh, có một sợi ánh sáng kì lạ mà mắt thường không thấy được bay vào bụng của người phụ nữ, cùng với đó là tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên.

Cô hộ sinh vui mừng mà thông báo cho bố của đứa bé đang hồi hộp ngồi đợi:

“Chúc mừng anh, Nobi-san, đó là một bé trai!”

Tại cửa phòng phụ sản, ông bố mở cửa sổ ra nhìn về cây cổ thụ to lớn mà nói với một vẻ ao ước:

“Nobi Nobita, tôi muốn con nó lớn lên khỏe mạnh như cái cây này vậy mẹ nó ạ.”

Người phụ nữ cũng cười rạng rỡ đầy hiền từ:

“Nobi Nobita, em cũng cảm thấy tên này thật đẹp. Con nó sẽ lớn lên khỏe mạnh trưởng thành như cây cổ thụ, em chắc chắn điều đó! Vì nó là con của chúng ta mà.”

“Đúng! Vì nó là con trai chúng ta mà… Ha Ha Ha…”

Tiếng cười của hai người vừa làm bố mẹ vang lên văng vẳng trong bệnh viện. Cho đến khi tiếng của chị hộ sĩ vang lên:

“Đề nghị hai người giữ trật tự!”

…………………………………………………………………………

Đã hạ cánh trở về hiện tại thế kỉ 20 Nobita vẫn là không biết chuyện gì, nhưng bản thân cuối cùng đã trở lại chính mốc thời gian, thứ gì đó cũng không đuổi theo, hắn cũng vẫn tồn tại tức là thứ gì đó cũng không thay đổi quá khứ.

Thở ra một hơi, Nobita lại cảm thấy thật thư thả, vẫn là thế giới hiện thực tốt, không lo trước lo sau. Chạy về nhà, mẹ Tamako đang nấu cơm, thấy Nobita đi chơi về mới nói:

“Nobita-kun, con về rồi hả? Vào rửa tay rồi đi ra ăn cơm.”

Đã thật lâu thật lâu mới có lại cảm giác gia đình, Nobita cảm thấy bao nhiêu mệt nhọc muộn phiền bay đâu hết, hô một tiếng vâng, Nobita tung tăng mà vào nhà rửa tay rồi phụ giúp mẹ dọn cơm ăn.

Bữa ăn Doraemon một mặt kì quái mà hỏi Nobita vì sao lại vui như vậy, Nobita chỉ đơn thuần là cười mà không nói, Nobita lại không thể nói với cậu ta bản thân tác tử chạy xa nhà tận năm sáu năm trời được.

Mấy ngày tiếp theo Nobita sinh hoạt trở về quỹ tích.

Ách! Vẫn là quỹ tích đó, ăn ăn chơi chơi, nngủ ngủ.

Học sinh tiểu học tại nhà vào ngày hè thì làm gì? Dĩ nhiên là làm bài tập hè á, Nobita lại không cần phải cắm cúi làm bài tập về nhà bởi hắn đã nhanh chóng hoàn thành rồi, nhưng bên cạnh đó còn có chuyện đi đâu chơi hè quấn thân á.

Vào mấy ngày nóng nực như thế này dĩ nhiên là cần phải đi đâu đó chơi rồi, nhưng đi đâu thì lại là khó quyết định, Nobita thì muốn đi leo núi, hắn thật thích mấy cái lúc làm cao nhân đắc đạo sống trong núi rừng á.

Nhưng Jaian và Suneo lại khác, hai cậu ấy lại cứ muốn đi biển tắm mát cơ, thế là mấy đứa bạn lại bắt đầu cãi nhau chí chóe.

Cuộc cãi vã dẫn đến về tận nhà Nobita chỗ tầng hai nơi Doraemon đang chịu khổ vì tiết trời nóng bức. Doraemon cho dù là người máy nhưng đặc biệt sợ nóng và sợ lạnh, cậu ấy bảo đó là minh chứng chứng minh cậu ấy là robot bậc cao, Nobita thì cảm thấy đó có mà là sai sót trong quá trình sản xuất thì có.

Thấy Doraemon thì Nobita cũng coi cậu ta như người phân xử mà nói:

“Doraemon! Cậu xem hè năm nay tốt nhất vẫn là đi đâu? Lên núi tốt vẫn là xuống biển tốt?”