Thần Nobita

Chương 111: Siêu Nhân... Nước Thật Đục

Mang lão nhà khoa học nước ngoài đã mềm như bún, Nobita khịt mũi coi thường, nếu không phải là ngại phiền phức thì Nobita hắn cũng đã kệ xác lão ta muốn làm sao nghiên cứu thì làm rồi.

Nếu như sáo trang siêu nhân dễ sản xuất như vậy thì cũng không đến nỗi cả trái đất chỉ có bốn suất làm siêu nhân, phải biết rằng trái đất có hơn bảy tỉ người a… có chỉ một chút siêu nhân có giúp được bao nhiêu?

Siêu nhân trong mắt Nobita chẳng qua là một tổ chức tên là “hiệp hội siêu nhân toàn vũ trụ” đi tuyển người mà thôi, tuy không theo dõi bộ truyện này của ông Fujiko nhưng Nobita lại nhớ trong nguyên tác có lần Nobita gặp Sumire thì cô ấy có nhắc đến người bạn thuở xưa đã đi du học xa chưa trở lại.

Thế mới biết được cả quãng làm siêu nhân tại trái đất chỉ là thời gian học việc của mấy đứa trẻ này, được “chú siêu nhân” tuyển chọn làm “siêu nhân tập sự” để sau một quãng thời gian theo dõi các mặt tâm lí, tố chất,…vvv…vvv và tuyển ra kẻ đi làm siêu nhân chính thức.

Nói trắng ra là đi đến tổ chức siêu nhân vũ trụ rồi bị tẩy não, nhồi nhét cái gì gọi là “bảo vệ hòa bình công lí” các loại tư tưởng, rồi đi làm cu li cho xã hội, làm việc tốt không mang danh cái thể loại kia, để rồi một lúc nào đó “vinh quang” tử trận vì bảo vệ chính nghĩa.

Chỉ qua một số thời gian tiếp xúc đến vụ việc mà Nobita đã hiểu thất thất bát bát, tại sao đến tận khi cô bé Sumire lớn lên thành người trưởng thành rồi mà Mitsuo vẫn chưa trở lại?

Thứ gì có thể khiến một đứa trẻ chỉ mới mười, mười một tuổi có thể xa bố mẹ xa cả địa cầu thân yêu để dấn thân vào vũ trụ tối tăm mà không một lần trở lại?

Tại sao khi Mitsuo vừa đi không bao lâu siêu nhân cũng dần dần mất bóng khỏi Trái đất? Đến thời của Nobita lại không hề có ai nhắc nhở đến chuyện ssiêu nhân từng tồn tại?

Chỉ có thể nghĩ đến một lời giải thích… Siêu nhân cái gì từ đầu tiên đã là một cái hố rộng, sâu không thấy đáy. Những đứa trẻ được chọn làm siêu nhân không biết bản thân đã và đang trên đường bị một bàn tay thao túng, làm việc thiện, cứu người dân, đấu lại cái ác,… những công việc đó dần dần tạo cho Siêu nhân tí hon vốn chỉ tại tuổi mới mười một cứ cảm thấy đó chính là nghĩa vụ của bản thân và dần dần bị tẩy não trong không hay.

Một đứa trẻ thì nên làm gì? Đó là học thật giỏi, chơi với các bạn bè cùng tuổi, làm nũng mẹ,… Nhưng khi mọi người đang làm như thế thì Siêu nhân đang làm gì?

Thức đêm lùng tội phạm, đi học bị phạt do buồn ngủ, về nhà bị mẹ rầy la do làm bẩn đồ áo trong khi làm nhiệm vụ, làm quần quật không có ngày nghỉ, không có tiền lương, không được bảo hiểm, có thể chết bất cứ lúc nào, có thể liên lụy đến mọi người xung quanh, và không được tiết lộ về bí mật của bản thân là siêu nhân nếu không sẽ bị hóa thành động vật…

Quá nhiều, quá nhiều thứ vô lí được tạo ra, vậy cuối cùng siêu nhân nhận được gì qua bao nhiêu thứ họ đã cống hiến?

Sumire đã là một ngôi sao thì không nói, đến thời Nobita cũng không nghe đến Sumire và Siêu nhân có chút nào dính đến quan hệ, lại nghĩ đến Mitsuo, được chọn đi học làm siêu nhân thực thụ và một đi là biền biệt mấy chục năm trời.

Đi ra nước ngoài có một năm người ta còn nhớ về cha mẹ, quê hương, đằng này một đứa trẻ mới hơn mười đi xa trái đất chục năm, mấy chục năm vẫn chưa về một lần mà không nhớ nhung quê hương?

Chỉ có thể nói Mitsuo bị ép không cho về, hoặc họ đã tẩy não Mitsuo đến mức quên luôn đã từng có một ngôi nhà tại Trái Đất, cũng có thể Mitsuo nơi đi làm nhiệm vụ quá xa Trái Đất và công việc không lương không thưởng không nghỉ ngơi kia quá bận đến mức cậu còn chẳng thể về thăm nhà.



Nhưng dẫu nghĩ theo chiều hướng nào đi nữa, thì câu chuyện vốn chỉ đơn thuần là chủ nghĩa tưởng tượng của trẻ em này bỗng nhiên hóa thành nước đục không ngờ… Hố này Nobita mới không ngu đến nhảy xuống, đón hắn sẽ chỉ là vực sâu vạn trượng.

Nghĩ thì nhiều, nhưng cũng chỉ là chớp nhoáng suy tư đơn thuần lúc Nobita nhìn qua phía bồn tắm, nhanh chóng vứt hai tên bạn “khả ố” của Mitsuo ra khỏi phòng, Nobita cũng không nhẹ tay bởi hai tên này càng nhìn Nobita càng thấy giống như bản sao xấu xa của Suneo và Jaian vậy, rõ ghét.

Hai đứa chỉ có thể kêu thảm một tiếng rồi hai cái bàn tọa thân mật mà thiếp lên mặt đất một va, đến tại trong bồn tắm Mitsuo cũng đau thay cho hai người.

“Được rồi đó! Cũng không còn có người ngoài rồi. Nhanh nhanh mặc quần áo mà đi thôi, chứ còn định làm gì nữa hả?”

Thấy Mitsuo cũng không định nhô đầu lên, Nobita đành bất đắc dĩ mà kêu lên.

Xấu hổ nhô đầu lên, Mitsuo nhanh chóng chui khỏi bồn tắm rồi lau mình mặc đồ, Nobita đã thuấn di chạy mất.

Đội xong mặt nạ, Mitsuo hùng hùng hổ hổ ra chửi cho hai đứa bạn um sùm một trận, nhưng dễ tính cậu ta cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm hạ thủ, cuối cùng quay đầu bỏ đi, để lại hai đứa sợ đái ra quần và cái bàn tọa sưng vù.

…………………………………

Về đến nhà, Nobita mới thư thả mà nằm duỗi lưng ra giường. Hắn cũng không ngờ chỉ mới nhô ra tin Siêu nhân cứu máy bay mấy hôm mà nhà khoa học nước ngoài đã nhanh chóng đánh hơi mà đến điều tra rồi, nói là nước ngoài thôi chứ thời nay có thể đi lại vô tư trên lãnh thổ Nhật thì ngoài hai đại lão tử đối đầu Liên Xô và Mĩ thì còn ai.

Nobita cũng không muốn chọc vào hai đại phiền toái đó nên mới tốc chiến tốc thắng, coi bộ lão kia đến khi ngất đi cũng không biết bản thân lí do vì sao mà bị hạ a?

Nobita cũng không muốn lại bị lộ ra ánh sáng hấp dẫn một đám ruồi muỗi bay quanh, hắn không sợ bọn chúng nguy hại đến bản thân mà sợ chúng nguy hại đến Sumire và đúng hơn, quan trọng nhất đó là… Hắn sợ phiền!

Vẫn là thế này vẫn là tốt nhất! Ăn được, chơi được, ngủ được, cũng không bị ép đi tuần tra không cho ngủ, cũng không cần phải quần quật làm việc không lương, Nobita cảm thấy cuộc sống thế này mới là cuộc sống con người chứ lị, còn như mấy người Siêu nhân ấy á hả?

Có câu nói “Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó” để nói đến cái khổ của người làm công bị tầng lớp bóc lột thời phong kiến chà đạp. Nhưng so sánh với mấy siêu nhân thì tầng lớp người làm đó cũng chưa phải là khổ nhất á.

Xuyên đêm đi săn lùng tội phạm, sáng lên còn đi học, nếu muốn ngủ bù cũng không có nơi để ngủ…vv..vv Nobita từng ước mơ làm siêu nhân hồi nhỏ, nhưng khi lớn lên thì nghĩ: “Siêu nhân? Vẫn là tắm cái rồi ngủ đi cho lành.”

……………………………

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cũng đã là ba tháng trôi qua, thế giới vẫn quay, cũng không có mấy sóng gió trôi qua, Nobita vẫn thế, vẫn là một nhân sinh cá ướp muối, trong khi Sumire thì khác.

Cô bé nói nhiều hơn, nói đến những việc của siêu nhân, nói đến những người bạn mới, về siêu nhân số một Mitsuo hậu đậu vụng về nhưng lại tốt bụng, về siêu nhân số hai là chú khỉ đáng yêu và thông minh không kém người thường, nói đến siêu nhân số bốn có đầu óc kinh doanh vô cùng có ước muốn thành lập nên một công ti vận tải siêu nhân.

Nobita cảm thấy Sumire dầm mở lòng hơn, thực sự cô bé đã tìm được cho mình những người bạn chân thật, Nobita cảm thấy nếu không có bản thân nơi đây cô vẫn là hạnh phúc.

Nobita biết bản thân sớm muộn cũng phải trở về tương lai, nhưng Nobita vẫn là lo đến suy nghĩ của bản thân biến thành sự thật, rằng siêu nhân cái gì vốn chỉ là một cái cách lừa bắt đi đứa trẻ làm việc cho mục đích của cái “hiệp hội siêu nhân” kia thôi.

Nobita cần phải chờ, đến một lúc nào đó thời cơ chín muồi, vạch trần xóa đi cái nguy hại này đã rồi mới có thể thả ra mà trở lại tương lai.

Trong thời gian này Nobita vẫn là thư thư phục phục làm cá ướp muối nhân sinh thôi, có siêu nhân lo việc cả rồi đến đi ra “trừ gian diệt bạo” cũng là thiếu đi. Đang như mọi ngày nằm trườn ra xem tivi thì bỗng Nobita thấy Sumire hoảng hốt chậy vào.

“Có chuyện gì thì cứ từ từ, con gái con lứa ai lại chạy rầm rầm thế? Mất hết cả hình tượng. Nếu như Fan của em mà thấy chuyện này thì ccó mà hàm rơi xuống đất đấy!”

Một mặt không quan trọng Nobita bắt đầu lên giọng người lớn, qua thời gian này Sumire cao lên trông thấy, có thế mà đã ẩn ẩn cao hơn cả Nobita một chút làm cho vốn theo chủ nghĩa đại nam tử Nobita có xung động để cho cơ thể tiếp tục phát triển, nhưng may sao nhịn được.

“Mitsuo-kun cậu ấy định bỏ không làm siêu nhân nữa!”

Sumire một mặt lo lắng mà nói, đối với cô bé thì mấy người cùng là bạn bè siêu nhân với nhau, cùng chung bí mật, cùng chung hoạn nạn mới có thể gắn kết lại với nhau, mới là những người bạn mà cô muốn.

“Bỏ là đúng! Ngốc sao mà đi làm cái công việc lợi người hại mình như thế kia chứ?”

Nobita một mặt không quan trọng mà phẩy phẩy tay. Sumire thấy Nobita không có ý định nhúng tay thì cũng gấp, dẫu sao mấy người đều thử hết cách rồi nhưng Mitsuo vẫn là không có ý định trở lại làm siêu nhân nữa.

“Anh Nobita…. Anh giúp em lần này đi mà… năn nỉ đấy…”

Đi guốc trong bụng, biết Nobita là thích ăn mềm không ăn cứng, Sumire xử ra bài tất sát kĩ của con gái “nũng nịu”. Nobita nghe mà trực nổ cả thân lông tơ dựng ngược, từ trước đến nay không biết từ chối thỉnh cầu của con gái như hắn thì cũng đành ngả mũ đầu hàng.

Thế là không mất bao lâu Nobita đã xuất hiện cùng Sumire đứng trên không cách nhà Mitsuo không xa, hai siêu nhân còn lại thì bân bịu mà làm công tác cho cả bốn người đi, quả là siêu nhân không dễ mà.

(Vẫn là cảm thấy nên quay về chính đạo đi, map này tác sẽ tua nhanh và sẽ cố kết trong hai ba chương tới. Cảm thấy vẫn là quay về Doraemon đi thôi, các map khác chỉ là phụ trợ đôi tí, đi xa quá là lạc mạch truyện. Tác vẫn là cảm thấy không mạnh trong viết về sinh hoạt hàng ngày, dẫu sao tác cũng ssinh hoạt kiểu cá ướp muối thôi, làm việc xong là nằm đọc truyện hay viết truyện thế rồi ăn, ngủ, hết. Đến đi chơi lung tung, loanh quanh còn chả thích thì đâu có mà viết về sinh hoạt đời tư, nên các bác thông cảm, vẫn là không có mấy cảnh sinh hoạt, đi phó bản các truyện dài và lồng truyện ngắn thôi á.)