Thần Nobita

Chương 11: Hè Đến Và Dự Định

Reng… Reng… Reng…

Tiếng chuông tan học mà hơn ngàn học sinh tiểu học đang mong chờ cuối cùng cũng vang lên.

Nếu có từ gì có thể khái quát được tình cảnh của lũ học trò bây giờ thì chỉ có “như chim sổ lồng” là đúng nhất.

Bọn trẻ như được bust cho cả ngàn phần trăm tốc độ, máu, mana,…..

Sung sức phải nói là tràn đầy,

Nhìn một đàn trẻ con cười cười nói nói chạy ra phòng học Nobita biểu thị.

“Hazzz, đúng là con nít mà.”

Rồi thành thành thật thật hớn hở chạy lại xum xoe bên Shizuka chuẩn bị về nhà cô ấy xin phép mẹ Shizuka cho cô cùng đi với gia đình hắn.

Nhìn cái bộ mặt trư ca hớn hở của Nobita tác giả biểu thị,

“Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà.”

Cùng Shizuka đến nhà cô ấy, Nobita cứ tung tăng như con chim sẻ vậy.

Dù sao cũng là lần đầu được đi chung với Shizuka cùng đi biển mà,

Tưởng tượng đến Shizuka mặc áo tắm,

Cho dù còn nhỏ nhưng “chim sẻ nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ a”,

Ngực cũng có chút chút rồi không phải….

Càng ảo tưởng vẻ mặt trư ca càng đậm,

Có cảm giác Nobita đã chạm đến giới hạn mỏng manh giữa cầm thú và không bằng cầm thú.

Có cảm giác tiết tháo đang cách Nobita càng ngày càng xa.

Đang nói chuyện bỗng thấy Nobita im lặng nên Shizuka quay đầu lại,

Gặp một bộ mặt đang tưởng bở Nobita, Shizuka gắt:

“Cậu làm gì vậy Nobita?

Cái vẻ mặt xấu chết đi được…”

Giật mình, Nobita quay ngoắt 180độ,

Nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đạo:

“Đâu có, mình đang nhớ đến một câu chuyện hài,

Nó thú vị quá nên phân thần thôi.”

Shizuka thật ngạc nhiên, Nobita cũng có kể chuyện hài í hả?

“Câu chuyện gì a, Nobita-kun? Kể mình nghe với.”

“E hèm….”

Tằng hắng một tiếng, đầu của Nobita cấp tốc hoạt động,

May thay với cái trí nhớ bug của mình, hắn nhanh chóng kể:

“ Một chàng trai gửi thư cho cô gái mình đang để ý với nội dung như sau:

“Em ơi! Khi em đọc thư này, em nợ anh cuộc hẹn. Xé thư này, em nợ anh cuộc tình. Lưu lại nó là em nợ anh 1 nụ hôn. Trả lời anh, em nợ anh tất cả. Còn nếu em không trả lời... thì em đã yêu anh!”.

Không lâu sau chàng trai nhận được một lá thư dưới gầm bàn:



“Tao là bạn trai nó đây, đọc tin này mày phải gặp tao tối nay. Xé tin này mày sẽ ăn 100 cái đấm, giữ lại tin này mày ăn 200 cái đá, trả lời tao mày sẽ ăn tất cả. Không trả lời? Tối nay tao tới nhà mày…” “.

Đây là một mẩu chuyện vui mà kiếp trước Nobita vô tình đọc được,

Được biên tập cắt xén đi bởi thời bấy giờ Sms chưa thông dụng,

Bây giờ lôi luôn ra để cứu nguy.

Nghe được mẩu chuyện Shizuka che miệng phì cười.

“Câu chuyện thật thú vị, tớ không ngờ Nobita-kun còn có khiếu hài hước nha.”

Thấy Shizuka khai tâm cười,

Không hiểu sao dòng máu tác tử trong Nobita dâng lên

Buột miệng nói:

“Nếu chàng trai đó là tớ và cô gái kia là cậu thì có thể có bức thư thứ hai không.?”

Nói xong câu đó Nobita biết, xong, xong thật rồi,

Cái nhanh mồm nhanh miệng không phải là bệnh của Suneo sao,

Sao bây giờ lại nhanh nhảu tác một đợt tử thế này.

Bây giờ Nobita tâm chết đều có.

“Đáng ghét Nobita, sao lại nói vậy chứ,

Hứ, không thèm nói chuyện với cậu nữa…”

Kịp nhận ra ẩn ý trong câu nói Shizuka mặt bỗng đỏ bừng như trái táo,

Dỗi một câu rồi nâng quai hàm lên, phình lên khuôn mặt nhỏ nhắn,

cái môi nhỏ trề ra quay đầu lại rồi

Chạy nhanh về phía trước.

“Coi bộ cậu ấy cũng không ghét mình nói như vậy nha…”

Tâm tư một bé gái 9 tuổi làm sao qua mắt được một thanh niên ( quái thúc thúc)

23 tuổi cơ chứ.

Biết Shizuka nói vậy vì ngại thôi chứ không dận dỗi gì cho cam,

Nobita tiếp tục mặt dày mày dạn chạy đến xin lỗi,

Hống bé gái vui là bản năng của quái thúc thúc rồi,

Tuy Nobita đánh chết cũng không nhận hắn là quái thúc thúc,

Hắn chẳng qua là Oni-chan, Oni-chan thôi nhá.

Hai người cười cười nói nói đi trên đường,

Lâu lâu lại nghe tiếng cười như chuông bạc phát ra từ cô bé làm lòng người cảm thấy thật yên bình.

Đến nhà Shizuka, chào hỏi và xin phép với mẹ cô ấy,

Bác ấy đơn giản hỏi một chút đã cho phép.

Đơn giản vì bác ấy cũng có cảm giác có lỗi khi nghỉ hè mà không thể thu xếp công việc để mang cô ấy đi được nên cũng đơn giản vài câu nói đã được rồi.

Hẹn ngày đi với Shizuka xong Nobita trở lại nhà.

Tại sao không ở lại nhà Shizuka chơi í hả,

Vì hôm nay Nobita chuẩn bị khởi công sáng tác quyển manga đầu tay,

Hô thế cho oai thôi chứ là đạo lại siêu phẩm kiếp trước,

Nhưng ở kiếp này thì chưa xuất hiện thì là sáng tác, sáng tạo chứ sao.

Sau một thời gian sàng lọc trong một núi truyện tranh trong trí nhớ của mình thì Nobita quyết định vẽ Dragon ball,

một quyển truyện tranh đi liền với tuổi thơ của hắn mà không kém cạnh Doraemon.

Một là nhân vật cute, hai là làm một đấng nam nhi không thích một chút chủ nghĩa anh hùng sao được, ba là cơ bắp… thường thì người ta nói thứ không có mới làm người ta hướng tới.

Nobita hiện tại thân hình cân đối, có cơ có múi,

Cơ mà nói đến cơ bắp thì chả đáp lên được tí nào,

Mà Dragon ball a, toàn như Songoku a,Tenshinhan a,….

Cơ bắp cuồn cuộn, đúng là hình mẫu lí tưởng của chuẩn men.

Và quan trọng nhất khi chọn truyện này là độ chắc cú,

Nobita còn quá nhỏ a,

Tuy làm đàn ông thì không được tự nhận là mình nhỏ hay không được,

Nhưng tuổi ngoài của Nobita vẫn mới 9 tuổi a.

Nếu mang ra một bộ truyện không đủ nổi bật,

Chưa biết đến năm nào tháng nào Nobita mới có thể phất lên được.

Riêng về vấn đề này Nobita đảm bảo 100% về mức nổi của truyện.

Đây là một bộ truyện có đánh nhau, đấu đá, nhưng lại không có cảnh máu me,

Lành mạnh, hình ảnh và bối cảnh rộng rãi, phù hợp nhiều lứa tuổi.

Không chọn nó thì chọn cái nào nữa.

Chạy nhanh về nhà,

Mang dụng cụ vẽ ra,

Thật may mắn bố Nobita từng suýt thì thành danh họa,

Nên cũ một tí nhưng đồ dùng vẽ tranh đều đầy đủ hết,

Và chất lượng cũng khỏi bàn cãi.

Bàn tay múa như bay, Nobita có cảm giác như mình đang chỉ đồ lại đường nét đã in trên giấy rồi vậy.

Trí nhớ kinh khủng của Nobita tham gia một cách vô cùng tích cực.

Trong mắt Nobita trí nhớ các tranh vẽ và tờ giấy trên khung tranh như chồng lên nhau khiến Nobita bỏ qua bao nhiêu bước phức tạp,

Như một chiếc máy in in hết tờ này sang tờ khác,

Nobita cảm giác nếu các tác giả truyện tranh khác mà thấy chắc nhảy lầu tự tử tâm đều có,

Nobita có thể tự não bổ ra nội tâm của họ luôn:

“không chơi như vậy chứ…”