Thần Nobita

Chương 108: Sở Thú Phong Ba

“Anh Nobita! Dậy đi, ngủ nhiều thế làm gì, có gì thì chết muốn ngủ bao lâu thì ngủ á.”

Tiếng kêu của Sumire reo réo bên tai làm đang say trong giấc mộng Nobita đành phải tỉnh giấc. Dụi đôi mắt lèm nhèm, Nobita bất lực mà nói:

“Anh nói chứ Sumire-chan, chỉ là đi chơi công viên sở thú thôi mà, có gì cần đến dậy sớm thế hả?”

Nhìn một mặt phình lên bán manh Sumire, Nobita chẳng thể nào khác mà nói:

“Rồi, rồi, anh đi chuẩn bị là được chứ gì?”

Lê thân thêr mệt nhọc đi xuống phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, lại cùng Sumire ăn xong xuôi bữa sáng nhẹ, Nobita và Sumire cùng dẫn nhau đi đến sở thú trung tâm thành phố. Sumire hôm nay ăn mặc một bộ đồ khá là có cá tính, cùng thêm mũ rộng vành và kính đen để trốn tránh Paparazi, nhưng vẫn là khó che đi cái vẻ đẹp đơn thuần của nàng, Nobita không thể không nói là cũng có chút chút tâm động.

Cơ mà xem Sumire từ hồi còn năm tuổi đến nay đã mười tuổi Nobita lại không thể nào coi nàng như một người bạn khác giới được, ngược lại càng giống như anh trai đối đãi em gái tâm thái. Suy nghĩ không chín chắn không phải là không có, nhưng cũng chỉ đơn thuần là suy nghĩ thôi, còn hành động thì chẳng hề có dù chỉ một chút.

Hôm nay cũng là mấy ngày đầu xuân năm mới, người đi đến mấy nơi vui chơi giải trí như thế này cũng không ít. Các bố mẹ cả năm trời làm việc nay mới hiếm hoi có chút thì giờ mang con cái cùng nhau hưởng thụ chút giờ phút của ngày lễ đầu năm.

Mà dẫu sao trong các nơi đi chơi thì vườn bách thú cũng thuộc hàng rẻ nhất rồi. Nobita lại cũng không muốn lãng phí tiền bạc, dẫu cho hắn hay Sumire đều là người không thiếu tiền hắn cũng sẽ lấy “cần kiệm liêm chính” làm thước đo cho bản thân, Bác Hồ dạy là tốt chí lí.

“Anh Nobita, nhìn nè nhìn nè. Đó là con khỉ đột đúng không? Sao chúng xấu thế nhỉ? Chẳng bù cho họ hàng xa của chúng, mấy chú khỉ con kia mới đáng yêu làm sao.”

Sumire như đứa trẻ lần đầu được kiến thức các điều mới mẻ vậy, kéo Nobita chạy đông chạy tây.

Nhìn con voi đang hút nước tắm, Sumire hai mắt bạo tinh tinh mà nói:

“Anh Nobita xem kìa… con voi nó thật sung sướng khi có cái vòi muốn tắm lúc nào thì tắm, lại cực linh động. Hâm mộ nó chết đi được.”

Nobita nhìn voi mà cũng trầm trồ nói:

“Voi cũng thật sự là sự thần kì của tạo hóa đó. Các động vật trên trái đất khoa học biết đến có xương sống thì chỉ có bốn chi, trong khi voi nhờ sở hữu cái vòi vốn là phần kéo dài của mũi và môi và có tận 4 vạn cơ bắp giúp nó không khác gì cái chi thứ năm cả.”

Hai người thân mật đi lại ngắm nghía chú voi, trong khi chú voi kia lại không mấy thích thú hai người ngắm nhìn lúc nó tắm nên hút một vòi nước phun lên hai người khiến cả hai và các gia đình gần đó hét lên chói tai chạy tán loạn, cơ mà cũng thật vui.

Hai người như là đi hẹn hò tình lữ mà cùng nhau qua rạp xiếc, quầy kem,… đi đến mặt trời đã lên đầu rồi mà vẫn chưa thỏa thuê, Nobita đành nhượng bộ cùng Sumire đi đến cửa hàng gần đó ăn chút đồ ăn ngoài lót cái dạ rồi chiều chơi nữa.

Cả ngày là Nobita cảm thấy mệt phờ râu, may sao không xuất hiện Fan nhận thấy thần tượng hay là có thằng phú nhị đại nào đến trang bức đánh mặt nên Nobita cũng không cần phải quá mức mệt nhọc, nhưng nói cho cùng Sumire vẫn là ham chơi, Nobita là bị kéo thảm.

Thế mà đêm đến Nobita lại không được nghỉ ngơi nữa, tiếng còi xe cảnh sát kêu inh ỏi, tiếng la hoảng sợ kêu lên trong đêm vang vọng, Nobita sao lại không biết có chuyện xấu đã xảy ra cơ chứ.



Vừa đúng lúc Sumire một bộ đồ nghề siêu nhân mở cửa phòng Nobita ra và giục dã:

“Anh Nobita! Ngoài kia đang loạn hết cả lên thế mà anh lạic so thể ung dung ngồi nơi đây được sao? Anh có còn là anh hùng nữa không vậy?”

“Thì trước đến nay anh cũng đâu phải là anh hùng gì đâu?”

Đó chỉ đơn thuần là nghĩ thôi chứ Nobita cũng không ngốc mà đi nói ra câu đó, mặc vào bộ đồ siêu nhân vào Sumire sẽ không còn là Sumire hiền lành dễ thương nữa mà là chân chân thật thật một nữ hán tử đấy.

Nobita cũng đã nhìn nhiều nên quen không có mấy cảm giác kì lạ, chứ nếu người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ là nói hai người chứ không thể nào là một được. Nobita nhớ đến có nghiên cứu thu thập thông tin các kẻ sát nhân, giết người bệnh hoạn kiếp trước có đọc thì có đến hơn 80% đeo kính.

Người ta nói đeo kính là tri thức, nhưung cũng có người đeo kính chẳng qua để che dấu đi ánh mắt sắc bén của bản thân, chiếc kính như một chiếc mặt nạ tưởng tượng mà nó sẽ giúp người đeo có cảm giác tự tin hơn nhiều, dĩ nhiên nếu là âm u cũng sẽ âm u hơn nhiều.

Việc đeo mặt nạ làm điều xấu cũng khá tương tự. Nay Sumire đeo lên mũ siêu nhân thì không còn ai có thể nhận ra cô thực sự là Sumire nữa, cô có thể thỏa thuê mãn nguyện mà muốn thế nào ra thế ấy, Sumire nhân cách thứ hai nghiễm nhiên chiếm quyền chủ đạo.

Giật cái bộ đồ bên giá treo đồ, Nobita nhanh chóng khoác lên rồi nói:

“Anh biết hiện nay đang xuất hiện dã thú xổng chuồng, nghe đâu là chính sở thú hồi ban ngày ta đi đấy. Nhiệm vụ của chúng ta là trước khi cả thành phố bạo loạn đưa chúng tóm sạch vào lồng giam. Ok?”

Sumire hai chân đứng thẳng, đưa tay lên thái dương nghiêm mặt nói:

“Yes! Sir!”

Thế là phân công xong xuôi hai người nhanh chóng lao ra đường, đi không bao xa thì Nobita phát hiện một con sư tử sổng chuồng đang rượt theo một người nhân viên đi làm đêm về, không nói hai lời, Nobita lao đến.

Bên phía Sumire cũng là tương tự, rắn châu phi to lớn trườn trong khu phố sầm uất quả là một nỗi kinh hoàng, nhưng cho dù thiên nhiên có ưu ái ban cho chúng khả năng cảm biến nhiệt, cho chúng sức kéo kinh người, miệng rộng có thể nuốt vật to hơn bản thân nhiều lần, đầy đủ chô một người thợ săn khiến mọi loài khiếp sợ, cơ mà… cũng là có trứng dùng.

6600 lần sức mạnh của người bình thường khiến ccho cô nàng có thể treo lên đánh cho “kẻ săn mồi” của thiên nhiên không có chút sức phản kháng. Lại còn mang cả con rắn khổng lồ đi thắt nơ con bướm mới trả về lồng mới chết chứ.

Vốn con kiến cũng sợ Sumire hóa thân thành nữ hán tử vô cùng mạnh mẽ, mấy con nhơn nhớt trơn trượt như rắn hay sâu đỉa ngược lại không khiến cho cô nàng có “thần kinh thô” mệnh danh nhíu mày dù chỉ một chút.

Chạy đến một nơi có tiếng động ầm ĩ, Nobita nhìn thấy đó là cái gì? King Kong tái xuất? Super monkey?

Chỉ thấy con khỉ đột hồi sáng có cùng Sumire lượn qua thấy thì hiện tại đang thực thi công nhân tháo dỡ, từng miếng bê tông cốt thép hắn nhổ ra như bỡn. Cảnh sát xe trong tay của nó không khác gì một món đồ chơi bằng đất sét, tùy ý vo tròn lại thành cục mà ném đi.

Cảm thấy bản thân là bất khả chiến bại, con khỉ đột kia đấm ngực hướng lên trời 45 độ mà hú lên như dãthú xổng chuồng… cơ mà quả thực đây đã là dã thú xổng chuồng. Nhìn trên đầu đội một chiếc kì kì quái quái mũ kỉ đột là Nobita đã biết nguyên nhân hậu quả.

Có lẽ là thằng nhóc siêu nhân tay mơ nào đấy để lạc chiếc mũ sáo trang siêu nhân vào tay con khỉ đột kia, sau đó con khỉ này dựa vào sức mạnh của chiếc mũ mà coi trời bằng vung, cảm thấy mình có thể giây trời giây đất giây không khí mà đi ra phát tiết tháo dỡ công trình kiếm trúc.

Nhìn con khỉ đột kia Nobita ác thú vị nghĩ có nên thêm một cô nàng Ann Darrow vào cùng một anh chàng Jack Discroll vào để diễn tả lại một trận yêu hận tình cừu giữa người đẹp và quái vật?

Nhưng đó cũng là nghĩ thôi, Nobita lại không rảnh rỗi đến mức tìm phối ngẫu cho con khỉ đột xấc láo kia, lại càng không nói đến con khỉ đột kia có thẩm mĩ quan thế nào a? Có thể nào nó sẽ chê thể hình của Ann Darrow mà thích thể hình của Phượng Tỉ?

Nghĩ vẩn nghĩ vơ nhưng Nobita vẫn là không trì hoãn, lao thân ra trước mặt chặn lại cái cục sắt ô tô to chà bá chút nữa đánh dẹp mấy anh cảnh sát, Nobita quay qua đầu to óc bằng trái nho tên kỉ đột mà hét lên:

“Nè khỉ đột xấu xí! Mày có từng nghe a nói mày không hề giống bố mày chút nào không?”

Như hiểu lời nói của Nobita, tên khỉ đột nổi khùng lên mà hướng Nobita phương hướng nhổ lên mấy cọc ximăng mà ném đến. Đơn giản không đau không ngứa Nobita bắt đầu lui dần lại, dẫn con khỉ đột biến thái này đến nơi đất trống tránh phá hoại kiến trúc nữa.

Thấy tên xấu xa kia còn dám chạy, lại không quỳ xuống bái phục ta “khỉ đại vương”, con khỉ đột oa oa gầm thét đuổi theo, Nobita vừa chơi chiến thuật thả diều vừa tìm xem có thể nào lấy cái mũ ra khỏi đầu con khỉ đột không.

Nhưng vốn chẳng có mấy IQ tên khỉ đột lần này lại dị thường thông minh, quyết không cho Nobita tiếp cận lấy đi chiếc mũ, Nobita nếu muốn cũng có thể liều sử dụng tốc độ siêu nhanh chụp chiếc mũ cho đi, nhưng một là Nobita lười không muốn tốn sức như vậy, hai nữa là nếu thất bại thì sẽ càng khiến con khỉ đột này phát cuồng hơn nữa và sẽ phá hoại khắp xung quanh.

Nobita không chú ý thấy phía xa xa sau lưng hắn mấy trăm mét bên ngoài đang có một người một khỉ nhìn về phía hắn mà nói chuyện với nhau.

“Cậu thấy sao Buubii? Cậu kia cũng không như chúng ta mặc sáo trâng siêu nhân, ngược lại tớ thấy bộ đồ kia cứ như là tự may ra vậy, không có chút tế bào nghệ thuật.”

“Khéc khéc khẹc khẹc khẹc…”

Con khỉ được gọi là BuuBii chân tay múa loạn mà phát ra cả tràng âm khéc khẹc khẹc, ấy thế mà cậu con bé trai kia vẫn là hiểu.

“Ý cậu nói rằng cậu ta cũng không giống chúng ta được chú siêu nhân chọn mà có thể là một người được thế lực nào đó đào tạo mà thế lực đó có thể chính là của người trái đất chúng ta?”

Hai người… ách, một người một khỉ nhìn nhau gật gật đầu mà quay qua phía trước tiếp tục quan sát, chỉ là đơn giản trì hoãn chút thời gian, bên kia chiến đấu đã là kết thúc.

Dụ được con khỉ đột đi đến nơi đất trống của công viên sở thú, Nopbita cũng không quan tâm ba bảy hai mốt mà cho con khỉ đột một quyền lật địa, phủi phủi hai bàn tay, Nobita nhổ một tiếng:

“Thật yếu!”

Hai người đi theo phía sau thì tập thể mộng bức… Thế là xong? Nói xong đâu dẫn ra ngoài khu dân cư tránh phá hư cơ sở hạ tầng đâu? Nói xong sẽ là cuộc chiến kinh thiên động địa giữa người và quái vật đâu? Vậy tốn công sức dụ con khỉ đột đó đến kia mục đích là gì? Không phải là vì ghét việc mang nó bẩn tay không muốn mang nó nên đưa nó đánh ngã nơi đây luôn đỡ phải di chuyển a?

Không nói chứ thực sự là Nobita ngại phải ôm con khỉ đột hôi hám đó đến lại chuồng thú nên dứt khoát dụ nó đến đây hạ luôn khỏi mất công tốn sức di chuyển nó nữa. Một công đôi việc á. Dĩ nhiên có đánh chết hắnc xung không nhận bản thân lười đến mức như vậy đâu á.