Biến hóa kinh nhân làm cho mọi người tại đương trường biến sắc, đôi mắt của Tiểu công chúa trợn tròn, lẩm nhẩm nói : "Làm sao có thể như vậy được, Lão đầu tử chẳng phải đã nói Hậu nghệ cung một năm chỉ dùng được một lần sao, ta đã dùng một lần rồi, ngay cả Lão đầu tử cũng không thể kéo cung được, tên bại hoại đó tại sao lại..."
Tam hoàng tử Nhân Kiếm trong lòng bất giác cảm thấy bất an vô cùng, hắn vạn lần cũng không tưởng được người thanh niên nhìn có vẻ bình thường kia lại có thể phá giải phong ấn trên Hậu nghệ cung.
Lúc này Thần Nam đã bắn ra mũi tên thứ hai, sấm sét lại vang lên, kim quang chiếu sáng lấp lánh, tên thị vệ đang truy sát Thần Nam thần sắc lộ vẻ kinh hoàng tột cùng không thể nào tin được té ngã xuống vũng máu, quang tiển bùng nổ tạo ra trên ngực hắn một cái lỗ đầy máu to bằng miệng bát, máu tươi tuôn ra như suối, huyết vụ trên thi thể hắn bắn ra khắp nơi.
Thần Nam lại tiếp tục lấy một cành cây khô đặt lên dây cung, chúng nhân đương trường không ai là không biến sắc, không ai biết được mũi tên đó rút cuộc sẽ đoạt lấy tính mệnh của người nào, cái cành cây có vai trò nhỏ bé không đáng nhìn đến kia lại trở thành chúa tể quyết định sinh mạng chúng nhân.
Liên tục bắn ra hai mũi tên đã làm cho Thần Nam thoát lực rất nhiều, hai mũi tên đó tuy đã giải trừ được họa sát thân cho hắn nhưng vẫn chưa giải quyết được nguy hiểm cho hắn, với công lực của hắn mà nói, có thể miễn cưỡng bắn ra một tên nữa, nhưng hiện tại trừ hắn ra còn lại sáu người rốt cục là không biết nên bắn ai đây.
Cành cây khô mỗi lần đổi phương hướng làm cho chúng nhân kinh sợ không thôi, đoạn cây khô gãy bé nhỏ trước mắt chúng nhân hiện giờ tựu như thái sơn.
Thần Nam sau cùng nhắm cành cây khô về hướng Tam hoàng tử Nhân Kiếm.
Nhân Kiếm biến sắc nhưng lập tức trấn tỉnh lại : "Thần Nam ngươi phải nghĩ cho rõ, người ngươi muốn giết chính là hoàng tử của một nước, giết chết ta ngươi sẽ đắc tội với toàn thể Bái Nguyệt Quốc, một mình ngươi liệu có thể đấu lại với một quốc gia hay không ? Thiên hạ rộng lớn chỉ sợ không có chỗ cho ngươi dung thân."
Tam hoàng tử hòa hoãn nói, "Nếu như ngươi quy thuận ta, ta chẳng những bỏ qua hành động bất kính của ngươi hôm nay còn đảm bảo cho ngươi bình bộ thanh vân (một bước lên mây ?) cao quan hậu lộc."
"Ngươi tưởng ta là trẻ lên ba à, hôm nay nếu như ta tha cho ngươi, ngày sau đừng nói cao quan hậu lộc chỉ sợ cái xác cũng không còn, ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp, hôm nay ta nhất định phải giết chết cái tên hoàng tử "Tiện nhân" nhà ngươi !"
Tiểu công chúa cười to : "Ha ha, Nhân Kiếm "Tiện nhân"."
Thần Nam hít sâu một hơi, vận dụng toàn thân công lực bắn ra mũi tên thứ ba. Kim quang nhàn nhạt tựa như hình phạt của thiên giới, phát ra tiếng sấm sét ầm ầm hướng về Nhân Kiếm vọt tới.
Tam hoàng tử Nhân Kiếm biến hẳn sắc mặt, vội vàng kéo thân hình của tên thị vệ ra che phía trước hắn. Máu tươi bắn ra, khuôn mặt tên thị vệ hiện lên vẻ bất cam ngã xuống vũng máu, kim quang xuyên qua người tên thị vệ đã nhạt đi không ít nhưng tốc độ lại không giảm chút nào, lập tức truy theo Tam hoàng tử.
Một đạo quang mang ánh ngọc từ eo của Tam hoàng tử lóe lên, một thanh đoản kiếm dài một xích phát ra quang mang đẹp mắt bay về phía kim quang.
"Phi kiếm, không ngờ hắn lại là người tu đạo ?" Thần Nam kinh hãi nói.
Mỗi người tu đạo muốn thành đều phải có một món pháp bảo gắn liền xem như tính mệnh của mình, đa số đều lấy pháp bảo là kiếm, người tu đạo hầu như đều có thể phóng ra phi kiếm sát địch ngoài trăm bước, khi luyện tới cảnh giới cực cao có thể ngự kiếm phi hành, phi thiên độn địa, nhưng người tu đạo thành công thường rất ít gặp, đạt đến cảnh giới tối thượng cũng không có mấy ai.
Thần Nam lúc nhỏ có nghe phụ thân là Thần Chiến giảng giải về bản lĩnh đặc dị của người tu đạo nên rất hiếu kỳ và ngưỡng mộ, thậm chí đã xin cha tìm một người tu đạo bái làm sư phụ, nhưng Thần Chiến đã nói một câu thâm thúy đánh tan ý định của hắn, ông nói : "Học võ vị tất (chưa hẳn) đã không giống như tu đạo, con sở dĩ ngưỡng mộ người tu đạo, là do con vẫn chưa vượt đến được thần thánh điện đường của võ học, vẫn chưa lý giải được thế nào là võ học chân đế, nếu như con tiến nhập được chân võ chi cảnh, có thể thấy được cảnh giới võ học tột cùng..."
Thần Chiến tuy chưa nói hết nhưng ý nghĩa lại rất rõ ràng, Thần Nam từ đó về sau chuyên cần khổ luyện, năm mười sáu tuổi đã trở thành đệ nhất nhân trong đám thanh niên cùng lứa, nhưng mà từ đó trở đi tu vi của hắn không những không tiến triển mà còn thụt lùi, hắn như rơi vào vực thẳm của đời người.
Lúc này nghĩ lại Thần Nam hoàn toàn hiểu rõ Tam hoàng tử xác thật là một người tu đạo, nhưng chỉ là mới nhập môn mà thôi, phi kiếm của người tu đạo đại thành không cầm trong tay mà ẩn ở trong nội thể.
Phi kiếm mang ánh sáng ngọc mỏng như cánh hoa đánh thẳng lên đạo kim quang, không trung truyên lại một loạt âm thanh như kim loại va vào nhau, đoản kiếm quang hoa vụt tắt gãy thành mấy đoạn rơi xuống đất.
Tam hoàng tử thân thể chấn động, liên tiếp thổ ra mấy búng máu lớn, thần sắc trắng toát một cách thảm hại.
Thần Nam hiểu rõ phi kiếm cùng người tu đạo có sự tương quan nếu như phi kiếm bị gãy người tu đạo không chết cũng sẽ bị trọng thương.
Kim quang đã ảm đạm đi không ít, nhưng vẫn tiếp tục hướng về Tam hoàng tử truy đến.
Lúc này hai bóng người cản trước mặt của Tam hoàng tử, cả hai tên thị vệ đều bị thị vệ thống lĩnh Dương Trung điểm huyệt đạo sau đó đem đến.
Dương Trung kêu lớn : "Điện hạ, ta từng nghe sư phụ nói qua thần cung một khi phát tên chưa thấy máu của mục tiêu thì chưa dừng lại, điện hạ đắc tội rồi."
Dương Trung nhân lúc quang tiển xuyên qua thân thể hai tên thị vệ chạy đến bên cạnh Tam hoàng tử, ôm lấy thân hình trọng thương của hắn tránh đi, cùng lúc này cành cây khô đã mất hết kim quang không thể nào cắm vào mông của Nhân Kiếm được bị vỡ thành những mảnh vụn.
"A..." Tam hoàng tử kêu thảm một tiếng.
Sau đó vô cùng phẫn nộ chửi : "Dương Trung ngươi thật ngu ngốc, ta đã ói ra không biết bao nhiêu máu, y phục hiện tại đã bị máu tươi thấm hết rồi, ngươi.... Ta làm sao đi nổi hả...ngươi !"
Tam hoàng tử tức giận đến nỗi thổ thêm một búng máu nữa, Dương Trung sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Tiểu công chúa cười ha ha nói : "Ha ha... cười chết ta mất, tiện nhân hoàng tử cái mông nở hoa kìa, ha ha ..."
Thần Nam đã tiêu hao hết toàn thân công lực, chẳng còn chút khí lực nào để bắn mũi tên thứ tư cả, hắn chợt lo sợ. Hắn hít mạnh một hơi miễn cưỡng vận khởi một ít khí lực bước tới vài bước bẻ lấy một cành cây khô.
Tam hoàng tử, Dương Trùng, Tiểu công chúa, ba người thấy vậy trong lòng kích động.
Dương Trung cõng Tam hoàng tử Nhân Kiếm trên lưng chuyển thân chạy trốn, trong chớp mắt hắn dùng khinh công đã đạt tới mức độ đại tông sư phút chốc biến mất trong rừng rậm.
Tiểu công chúa trong trận đấu lúc nãy đã hao tổn hết sức lực, lúc này lưng ê chân mỏi chạy được vài bước đã té ạch xuống đất, sau khi thấy Dương Trung và Tam hoàng tử chạy thoát thành công nàng bật khóc.
Thần Nam không ngờ hành động liều mạng của mình lại đạt được kết quả như vậy, Bái Nguyệt quốc Tam hoàng tử như con chó hoang sợ hãi chạy mất, Sở quốc tiểu ác ma công chúa bị dọa đến nỗi bật khóc như mưa, thật là đáng thương.
Hắn không vì đắc ý mà quên hết mọi chuyện cầm cành cây khô đặt lên dây cung, sau đó hương Hậu nghệ cung về phía Tiểu công chúa đang chạy, hắn muốn cho Tiểu công chúa thấy cái cảnh nàng bị hắn điểm huyệt đạo.
Thấy Thần Nam từng bước từng bước tiến đến Tiểu công chúa sợ đến nỗi hoa dung thất sắc, lệ nhãn nhòe đi, nàng khôn thể nào quên được trước đó đã đối đãi với Thần Nam như thế nào : "Bại hoại.... Xú tặc..... Ngươi đừng qua đây !"
Thần Nam tựa hồ muốn cười lên một trận, hắn không tưởng được tiểu ác ma cũng có bộ dạng yếu đuối như thế này, nhưng sau đó hắn chợt cảm thấy kỳ lạ trước đó đối diện với Tam hoàng tử Nhân Kiếm đâu có thấy nàng có vẻ sợ hãi tí nào đâu, chẳng lẽ ta lại khủng bố hơn tên Tam hoàng tử kia à ?
"Tiểu ác ma cô đừng có mà chạy bậy nếu không là ta phóng tiễn đó."
"Keng !"
Thanh đoản kiếm dấu trong tay áo của Tiểu công chúa rơi xuống đất.
"Hừ ánh mắt thật độc ác !"
Thần Nam phí lực cuối cùng cũng đến trước mặt của Tiểu công chúa, dùng cành cây khô nhanh chóng điểm xuống người nàng phong bế bảy, tám đại huyệt của Tiểu công chúa.
"Ha ha, đại công cáo thành". Thần Nam đắc ý cười lớn, sau đó hai chân nhũn ra té ngồi xuống đất.
"A, bại hoại ...xú tặc cút đi...nhanh cút đi..." Tiểu công chúa sợ hãi la lên.
Thần Nam nằm lên đùi của Tiểu công chúa thở ra một hơi nói : "Thật là thoải mái a, tiểu ác ma ngươi hiện tại làm gì có tư cách ra lệnh cho ta hả ?"
"Ồn ào quá đi, ngươi mà còn quát tháo nữa ta không đảm bảo là sẽ xảy ra chuyện gì đâu đó !"
Thần Nam nhìn chằm chằm vào bộ ngực vun cao của Tiểu công chúa.
"A... bại hoại.... Xú tặc......hỗn đản......"
Tiểu công chúa sợ hãi thét lên nhưng âm thanh từ từ nhỏ xuống, tâm lý nàng lúc này sợ hãi cực điểm, chính là sợ Thần Nam sinh tà niệm.
Thần Nam lúc này hữu tâm vô lực, hắn gối đầu lên đùi của Tiểu công chúa, một bên hít hà một bên nói vẻ khiêu khích : "Sướng quá đi chắc là do đây là đùi của hoàng tộc công chúa ? Tĩnh tâm, dưỡng tính không biết có thể trị được bệnh cao huyết áp không ? Hắc, ta nói ngược lại thì có."
Tiểu công chúa vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt lưng tròng.
"Bại hoại .... Ngươi thả ta ra đi, ngươi mà thả ta ra ta sẽ nói phụ hoàng cho ngươi một chức quan lớn."
"Con người ta rất lười biếng chẳng thích làm quan, huống hồ ta lại không tin lời nói của ngươi, lúc nãy tên Tam hoàng tử muốn thi triển quỷ kế với ta bị ta bắn một phát vào mông, ngươi chắc không muốn ta bắn một phát vào mông ngươi chứ hả."
Thần Nam dùng tay vỗ nhẹ lên mông của Tiểu công chúa.
"A... Ngươi !"
Tiểu công chúa tức giận vô cùng, nước mắt lại tuôn ra.
"Xú tặc ngươi......nếu như.... Thả ta ra, ta ..... Đã nói là sẽ làm, ta .... Nhất định sẽ .... Thưởng cho ngươi thật nhiều." Tiểu công chúa nghẹn ngào nói.
"Ai, nhưng hiện tại ngươi cứ một câu là bại hoại, một câu là xú tặc mà gọi ta, thật không biết ngươi đang cầu ta hay là đang tức giận với ta đây ?"
"Thần Nam...Thần công tử xin hãy tha cho ta đi mà...huh u hu".
Tiểu công chúa uất ức khóc lớn, nàng là tiểu nữ nhân mà hoàng đế sở quốc cực kỳ sủng ái, thường ngày làm gì có thể hạ giọng như vậy, nàng càng khóc càng thương tâm, càng khóc càng thấy uất ức, nước mắt giống như những hạt trân châu đứt dây, rơi xuống lã chã.
"Đừng khóc, đừng khóc mà."
"Huh u !"
Tiểu công chúa chẳng thèm để ý đến hắn, tiếng khóc càng lúc càng lớn.
"Còn khóc nữa là ta lập tức cởi hết quần áo ngươi ra đấy !"
Thần Nam nói với Tiểu công chúa giọng chết chóc.
Tiểu công chúa sợ hãi lập tức ngừng khóc, hàng lông mi cong vút vẫn còn vương giọt lệ, trên khuông mặt ngấn lệ vẫn còn lưu dấu, nhìn đáng thương vô cùng.
Thần Nam chợt thấy hổ thẹn, trong lòng khởi lên một cảm giác tội lỗi, cảm thấy Tiểu công chúa trước mắt hắn lúc này giống như một thiên thần chẳng có chút hình ảnh ác độc nào.
Hắn nhẹ nhàng nói : "Ái, đừng khóc nữa mà."
Bất chợt trong mắt của Tiểu công chúa lướt qua tia vui mừng.
Hắn đột nhiên hiểu ra, vỗ mạnh vào đùi của Tiểu công chúa một phát : "Xém chút nữa là bị ngươi lừa rồi."
"A ... Ngươi..."
Đùi bị vỗ đau Tiểu công chúa kêu lên một tiếng kinh hãi, nàng không tưởng được Thần Nam trước sau lại biến chuyển nhanh như vậy.
"Tiểu ác ma ngươi đừng có đóng kịch nữa, ác ma làm sao biến thành thiên sứ được chứ, trên đường đi ngươi đã bộc lộ bản chất ác ma của ngươi rồi, nhớ lại những hành vi độc ác của ngươi ta giống như là gặp ác mộng vậy, ngươi không quên những gì ngươi đã làm chứ, bây giờ cho dù có đáng thương cỡ nào cũng đã muộn rồi, ta đã thấy rõ được bản chất của ngươi."
"Thần công tử, ...huynh hiểu lầm ta rồi, kỳ thực ta vốn rất thiện lương, chẳng hung dữ tí nào đâu, lúc trước ......lúc trước ai bảo huynh nhìn trộm ta tắm, ta là công chúa mà, đương nhiên là có tôn nghiêm của một công chúa chứ, đối xử với ngươi như vậy chỉ là vạn bất đắc dĩ thôi."
Thần Nam cười khẩy nói : "Ngươi không hung dữ à, ngươi rất thiện lương ư ? Thiện lương đến nỗi lúc nào cũng muốn biến ta thành thái giám à. Ngươi vì tôn nghiêm của công chúa mà bất đắc dĩ đối xử với ta vậy sao ? Mỗi lần ngươi thấy một con cự long bay qua hoặc giả trông thấy dấu chân của một người khổng lồ, ngươi đều lấy ta ra để "Biểu đạt" nội tâm cao hứng của ngươi, kết quả làm ta "Hưng phấn" đến nỗi miệng sùi bọt mép, té nằm thẳng cẳng, đó chính là công chúa tôn nghiêm của ngươi sao ? Đó cũng toàn là vạn bất đắc dĩ chắc ?"
Tiểu công chúa đáng thương lắp bắp nói : "Thần công tử..... Thần đại ca..... Ta sai rồi, huynh tha lỗi cho ta, thả ta ra đi mà, hu hu ..."
"Tiểu ác ma ngươi không cần phải đóng kịch nữa, nói thật cho ngươi biết, sau khi chế trụ được ngươi ta không hề tính đến chuyện thả ngươi ra ."
"Thần Nam đại ca tha cho ta đi mà, huynh muốn cái gì ta sẽ kêu phụ hoàng ban cho huynh cái đó, có thể cho huynh rất nhiều kim ngân châu báu, rất nhiều tuyệt sắc mỹ nữ nữa."
Nói đoạn Tiểu công chúa nhìn hắn với ánh mắt cầu khẩn.
"Kim ngân châu báu đều chỉ là vật ngoại thân, ta chẳng dùng làm gì, chỉ có mỹ nữ thì.., ta hà tất phải bỏ gần mà cầu xa, hắc hắc .....?" Thần Nam nở nụ cười không chút hảo ý.
"Ngươi.... Ta van xin ngươi, hãy thả ta ra đi."
"Ngươi đừng vọng tưởng, ta quyết không thả ngươi đâu."
Tiểu công chúa đã xuống nước rồi, lời hay cũng đã nói hết rồi mà Thần Nam vẫn nhất mực kiên quyết, nàng thần sắc lạnh lùng, ngữ khí đột nhiên biến đổi, dữ dằn nói,: "To gan, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả ? Ta là Tiểu công chúa của Sở quốc, ngươi chỉ là một tên dân đen của Sở quốc, ngươi làm như vậy không sợ đem lại họa sát thân sao ? Ngươi không sợ phụ hoàng của ta tru di cửu tộc à ?"
Tiểu công chúa sắc mặt giận dữ, hoàn toàn đảo ngược với cái vẻ nhu nhược trước đó.
"Ngươi hù ta à, tiểu ác ma cuối cùng cũng lộ ra bản lai chân diện mục rồi nhỉ ?"
Tiểu công chúa thần sắc như phủ lên một lớp sương lạnh, lạnh lùng nói : "Thần Nam ngươi nghĩ như vậy là tốt lắm sao, phổ thiên chi địa, mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi vương thần (dưới gầm trời này không chỗ nào là không phải đất đai của một vương quốc, lãnh đạo một đất nước không ai ngoài vương thần) , hôm nay ngươi đã đắc tội với Tam hoàng tử của Bái Nguyệt quốc, nếu như ngươi đối với ta bất kính, tức là sẽ đối đầu với lưỡng quốc, thiên hạ không có chỗ dung thân cho ngươi đâu."
Nàng liếc nhìn Thần Nam nói tiếp : "Ngươi đừng tưởng có thể làm chuyện thần không biết quỷ không hay, Tam hoàng tử Nhân Kiếm đã chạy thoát rồi, nếu như ta không thể an nhiên trở về hoàng cung, Nhân Kiếm nhất định nghĩ là do ngươi làm, lúc đó hắn sẽ tố cáo ngươi đổ mọi chuyện lên đầu ngươi, đến lúc đó thì ngươi sẽ...."
"Thả cho ngươi trở về ta cũng không thể thoát khỏi cái chết. Ai, xem ra phải kiếm một địa phương sơn thanh thủy tú mà ẩn cư rồi, bất quá như vậy cũng không phải là tệ, có nàng công chúa mỹ lệ vô song như nàng ở bên cạnh cũng đã quá hạnh phúc rồi, lúc đó chúng ta sẽ sinh ra một đàn con, việc đắc ý của đời người chắc chỉ đến thế là cùng."
Thần Nam cố ý lộ ra vẻ mặt trông mong.
Tiểu công chúa sau khi nghe xong, thần sắc trắng nhợt : "Ngươi cái đồ vô sỉ, hạ lưu, thấp hèn...."
Thần Nam bình tĩnh để cho nàng chửi xong mơi nói tiếp : "Để qua mười năm, tám năm sau chúng ta dẫn một đám hài tử đi gặp cha nàng, ta nghĩ lúc đó ông ta chẳng thể nào giết ta đâu."
Tiểu công chúa tức muốn phát điên thét : "Ngươi là tên ma quỷ ."
"Ha ha, ta đúng là ma quỷ, nàng là tiểu ác ma, chúng ta đúng là trời sinh một đôi mà, đúng là hữu duyên thiên lý năng tương hội a."
Nói đoạn hắn đưa tay cầm lấy tay Tiểu công chúa vuốt ve ngón tay ngọc của nàng.
"Ngươi.... Ngươi buông tay ra."
Tiểu công chúa vừa thẹn vừa giận khuôn mặt đỏ ửng lên.
"Ngươi...hừ ! Được rồi ta cứ xem như con bọ ngựa đang bò lên tay ta làm chuyện kinh tởm."
Nói xong Tiểu công chúa nhắm mắt lại không thèm lý tới hắn nữa (để ý).
Thần Nam cười cười nói : "Được thôi, nếu đã như vậy nàng hãy cùng với đường lang ôm nhau ngủ một giấc nhé."
Nói xong hắn ngồi dậy ôm Tiểu công chúa vào lòng đặt nằm xuống dưới đất.
Tiểu công chúa tức giận vô cùng, nhìn Thần Nam như muốn ăn tươi nuốt sống, nàng nghiến răng ken két, hận không thể lập tức cắn Thần Nam một cái.
Thần Nam ôm thân thể mềm mại của Tiểu công chúa, nhìn vào tuyệt sắc dung nhan như ngọc như ngà đó, nhất thời ý loạn tình mê, chỉ tiếc hắn thân thể quá mệt mỏi, vẫn chưa khôi phục được chút khí lực nào, hắn đã dùng thần cung Hậu nghệ bắn ra ba mũi tên, đã hao phí hết toàn thân công lực, cộng thêm cả đêm chưa được ngủ, một cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, ngửi mùi u hương mê người đó của Tiểu công chúa hắn cảm thấy thân thể như bay bổng, dần dần tiến vào giấc mộng."
Tiểu công chúa đang chửi rủa Thần Nam không ngừng chợt thấy Thần Nam đang ôm nàng mà ngủ, nàng nhanh chóng dừng tiếng chửi rủa, địch nhân ngủ say như chết so với địch nhân lúc còn thức an toàn hơn nhiều.
Tiểu công chúa không hiểu trong lòng có tư vị gì, nàng chưa bao giờ nghĩ đến nàng có thể nằm trong lòng của một nam nhân lạ như vậy, bình nhật đều là nàng chỉ huy người khác, không tưởng được hôm nay lại bị một tên bại hoại ngoại hình bình thường khinh bạc như vậy. Nàng không ngừng nghĩ đối sách, từ dùng lợi ích dụ dỗ đến uy hiếp, lại đến dụ dỗ bằng sắc đẹp phương án nào cũng bị hắn gạt phăng đi, cái tên tiểu tử trước mặt mềm rắn gì cũng không ưng.
Nàng một bên tìm đối sách, một bên không ngừng tập kết chân khí tàn dư trong cơ thể xông phá các huyệt đạo bị phong bế tuy nhiên cứ xông phá mãi vẫn không thể nào mở được phong bế, cuối cùng nang đuối sức không làm tiếp được nữa.
Nhìn Thần Nam đang ngủ ngon lành, Tiểu công chúa thật là hận muốn chết, hai tay Thần Nam ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, bộ ngực căng tròn của nàng bị ngực của hắn ép lên, tiếp xúc thân mật kiểu đó làm cho nàng như muốn phát điên lên.
Tiểu công chúa liên tục trù ẻo hắn : "Gió hãy nổi lên đi, mây hãy kéo tới đi, thổi cho cây to ngã xuống đè dẹp hắn; mưa xuống đi, sấm sét hãy nổi lên đánh cho hắn thành than ; bầu trời đen ơi, sao hãy ra đi, lưu tinh (sao băng) hãy xuất hiện rơi bể đầu hắn."
Gió thổi, mưa bay, trời hóa thành đêm đen, Thần Nam mộng đẹp liên miên, khóe miệng lộ ra một tia tiếu ý.
"Cái tên tiểu tử đáng chết này, ngủ mà cũng cười dâm tiện như vậy, bại hoại, xú tặc, cái đồ vô sỉ...."
Tiểu công chúa chửi thầm không thôi. Tiểu công chúa cũng chi trì không nổi nữa, nàng bị đuổi giết liên tục, cả đêm cũng chưa được chợp mắt chút nào, nàng so với Thần Nam cũng mỏi mệt không kém, dần dần nàng cũng nhắm mắt lại gục vào ngực Thần Nam thiếp đi.
Đến chính ngọ, Thần Nam từ trong giấc ngủ say tỉnh dậy, ánh dương quang xuyên qua cây rừng chiếu xuống, chiếu lên người hắn làm cho hắn cảm thấy ấm áp mênh mang thư thái vô cùng.
Lúc này Tiểu công chúa đang trong giấc ngủ say, thiếp lên vai của hắn, đè lên làm hắn cảm thấy đau đau, nhưng hắn cũng không động đậy, yên lặng thưởng thức nhìn vào dáng điệu ngủ say của Tiểu công chúa.
Hốt nhiên Tiểu công chúa kêu lên : "Bại hoại.... Xú tặc...không được chạy...ta phải giết ngươi..."
Thần Nam thì thầm : "Đến nằm mơ mà cũng đòi giết ta, ngươi đúng thật là hung hăng mà, ngươi mà không nói mớ thì xém chút nữa ta đã bị cái vẻ ngoài của nguơi mê hoặc rồi."
Không lâu sau hàng mi dài của Tiểu công chúa khẽ động, nàng đã tỉnh lại, nhưng nhãn tình vẫn còn mơ hồ.
Thần Nam nói : "Tiểu ác ma, ngươi ngủ cũng thật là ngon a !"
Tiểu công chúa chớp chớp mắt vài cái đã hoàn toàn tỉnh táo, tư thế thân mật của hai người làm cho nàng ngượng ngùng vô cùng, nhưng sắc mặt nàng nhanh chóng biến thành lạnh lùng.
"Ta thế nào không đến phiên ngươi nghị luận."
"Không đến phiên ta nghị luận sao, ngươi nằm ngủ trên ngực ta mà nước miếng chảy ra quá trời làm cho áo của ta thấm ướt hết rồi nè."
"Nói bậy, đó là sương mà" Tiểu công chúa đỏ mặt, lúng túng cãi lại.
"Ha ha, cái bộ dạng thuần khiết của nàng như vậy thật là vô cùng khả ái, nếu như không lộ xuất bản chất ác ma, tổng quát mà nói ai có được bảo bối như nàng cũng thật là có phước a !"
Tiểu công chúa giận dữ nói : "Bại hoại, xú tặc, bổn công chúa như thế nào không phải để loại người như ngươi bình đầu luận chân."
"Nàng lập tức trở thành thê tử của ta đi, phu quân sẽ vì thê tử giải quyết mọi vấn đề như vậy không tốt sao ? Với lại đừng có lúc nào cũng một "Bổn công chúa" hai "Bổn công chúa" được không, ta cũng không gọi nàng là tiểu ác ma nữa, từ nay ta sẽ gọi nàng là Ngọc nhi nhé ?"
"To gan ngươi thật là kinh tởm mà, "Ngọc nhi" là để cho loại dân đen như ngươi gọi hay sao ?" Tiểu công chúa bực bội nói.
"Ta to gan thì nàng làm gì được ta nào ?" Nói đoạn, Thần Nam ôm Tiểu công chúa đứng dậy.
"To gan, bại hoại...xú tặc mau buông ta ra..."
Thần Nam vác Tiểu công chúa lên vai, cầm lấy Hậu nghệ cung cất bước hướng ra bên ngoài cánh rừng.
Ánh dương quang lúc chính ngọ lóa mắt, khí trời nóng bức dị thường.
Tiểu công chúa bị Thần Nam vác trên vai chịu không nổi tức giận nói : "Cái tên điên khùng này mang ta đi đâu vậy ? Nhanh thả ta xuống ! A... tên vô sỉ nhanh thả ta xuống ta chịu không nổi rồi !"
Đúng lúc này, dã thú trong rừng đột nhiên bắt đầu khủng hoảng, các loại tiểu động vật ẩn nấp trong rừng đều chạy ra hướng về nơi xa mà chạy trốn, tiếp đó là hàng loạt các chủng loài động vật khác nhau cũng xuất hiện, bọn dã thú chạy trốn tạo nên một cơn gió tanh nồng.
Thần Nam nhanh chóng thả Tiểu công chúa xuống đất, sau đó đưa nàng bay lên một cây đại thụ.
Tiểu công chúa không lộ ra vẻ sợ hãi nào, cặp mắt hiếu kỳ nhìn về hướng ngược lại với hướng mà bọn dã thú chạy trốn.
Đột nhiên lúc này mặt đất chấn động, cả sơn lâm bắt đầu lắc lư một thân ảnh cao lớn hướng về nơi này bay tới.
"Ông trời ơi ! Tưởng gì, tự nhiên lại gặp phải tên viễn cổ cự nhân này (người khổng lồ cổ đại), trong cái nơi sơn mạch này cơ hội gặp phải cái thứ đại rắc rối kia không phải là vạn phần chỉ có một sao ?" Thần Nam đau đầu vô cùng.
Tiểu công chúa lại vô cùng hưng phấn tựa như đã quên đi rằng mình đã mất tự do.
"Woa thì ra là viễn cổ cự nhân, ta đã gặp được rồng bay, nay lại gặp viễn cổ cự nhân, chuyến đi này đúng là không vô ích ."
"Chuyến đi này của nàng đương nhiên là không vô ích rồi, quan trọng nhất là nàng đã tìm được một hảo trượng phu đó."
Câu nói của Thần Nam đưa Tiểu công chúa trở về hiện thực.
"Tên bại hoại ngươi không nói đâu có ai nói ngươi câm ." Tiểu công chúa lạnh lùng nói.
Thần Nam nói : "Không cần phải nói gì cả, bọn ta trốn ở đây chờ cho nó đi khỏi."
Hắn nhìn vào đôi mắt giảo quyệt của Tiểu công chúa nhạt nhẽo nói : "Nàng phải chăng muốn đánh động cái thứ rắc rối này, tên ngốc này kiêng bị kêu lắm, bất qua ta chỉ cần một chút thời gian là có thể quăng nàng xuống dưới chân hắn".
"Ngươi vì sao không phong bế huyệt câm của ta ?"
"Vì muốn để nàng học cách nghe người khác nói."
"Ngươi đừng có nằm mộng, tiểu tử đáng chết" Tiểu công chúa phẫn nộ chửi.
"Ầm ầm ầm"
Viễn cổ cự nhân từng bước đến gần toàn bộ cánh rừng rung rinh, chấn động kịch liệt, làm cho lá rừng rơi rào rào.
Thần Nam ôm Tiểu công chúa đứng trên chạc ba của cây đại thụ , cánh tay siết lấy vòng eo của nàng, khẽ nói : "Hắn sẽ nhanh chóng chạy qua đây, nàng nếu như muốn kêu lên để đánh động hắn thì hãy chuẩn bị cho tốt đi, ta cũng đã chuẩn bị ném nàng xuống rồi đó."
Tiểu công chúa giọng lạnh lùng : "Ngươi bỏ tay ngươi ra ta tất nhiên sẽ kêu lên, đừng nghĩ là ta không dám."
"Ta đâu có ôm chặt cô, chỉ không muốn cô bị rớt xuống thôi, bộ muốn té vỡ mông để cùng Tam hoàng tử tranh phong à."
"Ngươi..."
Viễn cổ cự nhân to lớn từ xa chạy đến cách chỗ hai người hơn mười mấy trượng, cự nhân thân hình hơn ba mươi mét, lông trên người vừa dầy vừa dài giống như lông thú. Trừ vẻ cao lớn với bộ lông ra thì không khác người thường là mấy.
Một mùi hôi tanh nồng nặc từ cự nhân bay đến, làm cho Thần Nam và Tiểu công chúa xém chút là nôn ra. Thần Nam vội vàng dùng tay áo để che miệng lại, thấy Tiểu công chúa ánh mắt phát ra vẻ thống khổ hiếm thấy, hắn chuyển cánh tay đang ôm eo của nàng vòng qua cổ che mũi và miệng nàng lại.
Cự nhân vốn đã đi tới chỗ rộng rãi khác, nhưng sau khi đi qua chỗ hai người đột nhiên lại dừng lại, hướng thẳng đến cánh rừng chỗ người đi đến.
"Ai... Quả nhiên là đã bị hắn phát hiện."
Thần Nam mang Tiểu công chúa nhảy xuống nhanh chóng chạy vào trong rừng.
"Gầm..."
Tiếng gầm rống của cự nhân khuấy động cả không trung, hắn lập tức dang chân bước từng bước dài truy tới hai người.
"Gầm, grao, grao !"
Thân cây cao bảy trượng giống như ngọn cỏ bị cự nhân dẫm bẹp xuống đất, một gốc cây bay về phía của hai người, làm cho Tiểu công chúa không ngừng kêu lớn : "Bại hoại cái tên hỗn đản ngu ngốc ngươi, nhanh chạy, hắn truy tới rồi kìa, a.... Đồ ngốc chạy nhanh đi..."