Thần Mộ

Chương 4: Hậu nghệ cung (đồ long)

Đuôi của con cự xà nằm dưới đất, thân rắn dài trăm trượng dựng thẳng giữa không trung, uy thế kinh người, phảng phất như muốn hóa rồng bay lên.

Tiểu bảo chủ rút ra một ngọn điêu linh tiễn lắp lên dây cung sau đó dùng toàn lực kéo cây cung hậu nghệ thật căng, sắc xanh đen của cây cung hậu nghệ bắt đầu xuất hiện kim quang nhàn nhạt, kim quang như đám đám sương mù hướng về phía điêu linh tiễn đang nằm trên dây bay tới, sắt thép bình thường bỗng hóa thành kim tinh, hình dáng thong suốt của ngọn điêu linh tiễn bình thường biến thành màu hoàng kim, cuối cùng hóa thành đám đạo kim quang rời khỏi dây cung bay đi.

Phong lôi trận trận, thiên địa thất sắc, kim quang xé gió lao đến trước mặt cự xà, cự xà kinh sợ vô cùng, tựa hồ như đã phát hiện kim quang trên thanh tiễn hàm chứa năng lượng cực kỳ lớn, nó nhanh chóng gập xuống đất tránh né, thân thể to lớn của nó phải chịu đựng đạo kim quang có thể làm cho thiên địa thất sắc đó, toàn bộ thân hình to lớn của cự xà tại cửa hỏa sơn động không ngừng lắc lư.

Kim quang tiễn vượt qua sát thân của cự xà , làm cho mọi người không thể thấy gì cả, tuy nhiên trong chớp mắt sấm sét lại vang lên, kim quang tiễn vốn đã biết mất ở phía xa rít lên quay trở lại, kim quang đẹp mắt làm nhạt cả ánh mặt trời, kim quang tiễn nháy mắt xuyên qua thân thể cự xà.

"phập".

Máu tươi bắn ra từ vết thương của cự xà, miệng hỏa sơn huyết quang đầy trời, thân thể to lớn của cự xà tại miệng hỏa sơn không ngừng giãy dụa, vô số hòn đá to lớn bị cự xà quật trúng bay đi loạn xạ, bọn người tiểu bảo chủ thấy vậy đều hoảng sợ tránh né.

Mười phút sau thân thể cự xà lại vươn thẳng lên , cái đầu dữ tợn cách mặt đất hơn mười trượng, gầm gừ hướng về tiểu bảo chủ, tuy nhiên khi nó thấy hậu nghệ cung bản năng lại lộ vẻ sợ hãi.

Thân rắn của nó bị quang tiễn cứng rắn phanh ra tạo thành một cái lỗ lớn đầy máu có thể nhìn xuyên qua được, máu tươi từ đó không ngừng tuôn ra.

Thấy vậy một tên ma pháp sư nói : "Công chúa điện hạ xin hãy tiếp tục bắn cung, nếu như có thể bắn trúng được cái lỗ đó thì có thể một kích giết chết nó".

"Không được rồi , ta chẳng còn một chút khí lực nào để bắn cung cả, bọn ngươi hãy lại đây", tiểu bảo chủ đáp.

Mười mấy tên hộ vệ nghe vậy đều biến sắc, không ai có thể thốt được tiếng nào cả.

Đông Long ẩn náu sau phiến nham thạch đã thấy rõ toàn bộ mọi chuyện vừa rồi, hiện tại ở đây chẳng có ai là có thể giương nổi hậu nghệ cung cả, nếu không có công lực cao tuyệt thì đừng hòng có thể giương nổi thần cung, nếu như hậu nghệ cung có thể kéo ra được một ít nữa thì đừng nói là một thân cự xà cho dù một thân cự long cũng không thể thoát khỏi họa sát thân, như trong truyền thuyết có kể lại hậu nghệ cung đã từng bắn chết cả thiên thần thượng giới đúng là tiên bảo cường đại đứng đầu ở tiên huyễn đại lục.

Cự xà như thấy được là bọn người kia không ai có thể sử dụng lại được cái "công cụ đen đen xanh xanh" làm cho nó vô cùng hoảng sợ kia, trong mắt nó hung quang liền đại thịnh quay đầu nhìn vào đóa liệt hỏa tiên liên ở bên trong hỏa sơn rồi hướng về bọn người đang đứng không xa kia mà vọt tới.

Đông Long cảm thấy có điều bất diệu liền co chân chạy xuống hậu sơn.

Ngay lúc này tiểu bảo chủ lộ ra vẻ kinh hoảng thật sự " Ta đã đánh giá quá cao thực lực của của mình rồi".

Bọn thị vệ hét lớn: " Công chúa chạy nhanh đi".

Tiểu bảo chủ mang hậu nghệ cung trên vai ,nhìn mọi người một cái thật sâu rồi chuyển thân chạy về hướng hậu sơn.

Lúc này cự xà đã bắt đầu phủ ụp xuống tạo nên một trận cuồng phong, đầu rắn to lớn chuyển ánh mắt nhìn bọn người trước mắt, huyết hồng xà tín cùng cái răng độc trắng đục to lớn chẳng chút sai lệch húc xuống thân thể chúng nhân, ba tên ma pháp sư tập sự tức tốc tạo nên một màn chắn lam sắc, cái sọ của cự xà không ngừng khua loạn trên màn che ấy làm cho màn che nháy mắt bị phá tan, ba tên ma pháp sư tập sự đều thổ ra môt búng máu lớn, bọn thị vệ bị cái húc cực mạnh đó hất văng ra xa lăn xuống núi.

Cự xà chuyển động nhanh như thiểm điệm lập tực truy theo tới chỗ bọn hộ vệ rơi xuống, đương trường có hai người bị thân thể to lớn của cự xà quấn lấy ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không phát ra được bị ép thành đống thịt bầy nhầy, chúng thị vệ thấy vậy sợ cứng người, nhưng con cự xà lại không công kích thêm một người nào nữa song nhãn lộ hung quang hướng về phía tiểu bảo chủ phía trước truy theo.

Lúc này Đông Long thần hồn điêu đứng : " Ả tiểu ác ma đáng chết kia sao cứ chạy theo ta là sao, ả đuổi theo ta, con rắn mắc toi kia lại đuổi theo ả, hêy ... khổ rồi đây!!!"

Tiểu bảo chủ liên tục hét lên : "aaaaa..."

Đông Nam quát lớn về phía sau : "xú nha đầu ngươi kêu cái quỷ gì vậy hả, không muốn bị ta đánh rắm trúng thì đừng có mà chạy theo ta".

"Bại hoại, ngươi dám nói vậy với ta à, sớm muộn gì ta cũng đem ngươi vào cung thiến đi thành thái giám cho biết, aaaa con rắn xấu xí kia lại đến nữa rồi...." lúc này tiểu bảo chủ kinh hoàng vô cùng khác với cái vẻ trầm tĩnh lạnh lùng của cô lúc trước.

Bọn thị vệ nghe thấy tiếng kêu kinh hoảng của tiểu bảo chủ cố chịu nỗi đau trên mình từ dưới đất bật dậy rút trường kiếm đâm tời mình con cự xà, nhưng thiết kiếm thông thường căn bản chẳng thể làm tổn hại thân thể nó chút nào, thẩn thể cự xà quay sang trái rồi lại quay sang phải, thân thể to lớn hung dữ đánh thẳng xuống thân mình của tên thị vệ đó, thân thể của người đó như con bù nhìn rơm hoàn toàn bị chấn bay.

Cự xà đã truy tới sau lưng của tiểu bảo chủ, cái mõm đỏ như máu mở ra phun ra một khối lửa lớn , ngọn lửa phừng phừng cuộn tới tiểu bảo chủ.

Tiểu bảo chủ thần sắc khủng hoảng vô cùng la lên một tiếng chói tai " a..."

Mắt thấy hỏa diểm đã cháy tới sau lưng của tiểu bảo chủ, bất chợt hậu nghệ cung phát ra kim quang nhàn nhạt ngăn liệt diễm ở bên ngoài, làm cho cự xà sợ hãi lập tức dừng lại.

Đồng thời một tiếng thét dài từ xa vọng tới, thanh âm như sấm sét đùng đùng vang vọng khắp không trung.

"Ngọc nhi không cần phải sợ vi sư đã đến đây" thanh âm của người vừa đến cực lớn làm cho tất cả đá vụn ở hỏa sơn rơi xuống rào rào.

Hai tai của Đông Long kêu lên o o xây xẩm cả người . Một lúc sau một người trung niên mặc cái áo rộng thùng thình xuất hiện cách đó trăm trượng.

"A .. lão đầu tử sao giờ nay ông mới đến, ông mà đến chậm một bước là ta bị con xú xà này nuốt chửng rồi" tiểu bảo chủ la lên.

Đông Long khí huyết bị chấn động đã ổn định trở lại, chỉ là khẩn trương quá độ té ngồi cái ạch xuống đất.

"Âm công lợi hại làm sao, không biết có phải tuyệt kỹ dùng âm thanh để giết người Thương Long Khiếu hay không ? tiểu ác ma gọi lão ta là lão đầu tử không biết có phải cũng là lão già cải lão hoàn đồng không nữa? " hắn nhìn chòng chọc vào người trung niên đó, với công phu trong chớp mắt đã tiến lại gần năm mươi trượng.

"xúc địa thành thốn, tuyệt kĩ di chuyển cực nhanh! Lão già hũ lậu này thật đã luyện được, xem ra một thân công phu của ông ta đã đến trình độ của bậc tông sư rồi." Đông Long trong lòng kinh hãi thầm.

Trung niên nhân tựa hồ như trong lòng chẳng để tâm đến con cự xà tí nào, vỗ yêu vào đầu của tiểu bảo chủ cười nói " Ha ha , tiểu nha đầu con chắc đã niếm phải khổ đầu rồi phải không."

"Đáng ghét , đừng có đánh vào đầu con ." Tiểu công chúa đẩy tay của người trung niên ra chu mỏ nói : "Hứ , nói mau tử lão đầu ông phải chăng đã đến từ sớm nhưng cố ý núp trong bóng tối xem ta rồi cười không?"

"Ta nếu như đến sớm có thể ngồi yên mà nhìn bọn ngươi bị con rắn nhỏ này rượt cắn sao."

"choáng" Đông Long đúng là phục cặp sư đồ này, thản nhiên gọi cái con to lớn này bằng từ "tiểu".

"Hứ , ai biết được ông nói thật hay giả?" lúc này bọn thị vệ vừa thoát khỏi cái chết bị con rắn quấn loạng choạng chạy đến.

Trung niên nhân trầm giọng nói : " Các ngươi mau đi xa khỏi ngọn hỏa sơn nay mau, lui được bao xa thì cứ lui."

Tiểu bảo chủ cũng không nhiều lời liền dìu bọn thị vệ bị thương chạy xuống núi .

Đông Long tất nhiên là đã mừng húm chạy trước từ lâu, hắn chả muốn phải đối diện lại với ả tiểu ác ma khủng bố đó.

"Úy, bại hoại , ngươi nhanh đứng lại đó cho ta, ta mà bắt được ngươi ta sẽ lột da ngươi," tiểu bảo chủ độc ác hét lên.

Đông Long hung hăng chửi bộ dạng giống như một tên côn đồ : " cho mẹ ngươi nằm mộng thiên thu đi con công chúa cứt chó kia(cẩu thỉ) , ta nhịn ngươi lần này sớm muộn gì cũng cho ngươi biết tay."

Những tên hộ vệ may mắn thoát chết hận không thể bắt hắn lại mà băm vằm, chỉ là bọn chúng đều thụ trọng thương có lòng mà không có sức chỉ có thể ở xa mà chửi rủa, tiểu bảo chủ làm sao chịu được nỗi nhục này nàng nghiến răng ken két, toàn thân run lên nếu không phải nàng công lục bị giảm sút sợ rằng đã truy theo Đông Long chém hắn ra thành ngàn mảnh rồi.

Trồi lên sụt xuống mấy lần Đông Long đã xuống đến chân núi, chẳng cần để ý đến tiếng chửi rủa đằng sau một lòng tiến đến cánh rừng cách đó không xa, hiện tại trong lòng hắn đang đấu tranh thống khổ, lưu lại có khả năng bị tiểu bảo chủ bắt được, còn nếu như bỏ đi hắn thật không cam tâm , hắn đã chứng kiến võ công cao thâm mạc trắc của sư phụ tiểu bảo chủ, thật đúng là cao thủ võ học khó gặp, hắn đột nhiên muốn xem trận đấu của người trung niên ấy và con cự xà, cuối cùng không chịu nổi cám dỗ đã tìm một chỗ ẩn nấp ở khu rừng rậm rạp gần đấy.

cây hậu nghệ cung làm cho con cự xà kinh sợ đã bị tiểu bảo chủ mang đi nhưng cự xà vẫn trì hoán không dám công kích vào sư phụ của tiểu bảo chủ, cự xà vốn dĩ rất thông linh, nó cảm giác được con ngườ nhỏ bé yếu đuối đó nội thể hàm chứa một lực lượng thần bí nó bất an xoay chuyển thân thể to lớn.

Thời khắc đơn độc đối diện với cự xà, tiểu bảo chủ sư phó khí thế phút chốc đột biến, lúc này ông phảng phất như là một thân hình to lớn đứng thẳng ngạo nghễ giữa trời đất, sắc mặt chẳng chút sợ hãi, một sự tự tin mạnh mẽ và sung mãn.

Cự xà đúng là bách thú chi vương ở thành phụ cận, khuôn viên mấy dặm không một loài thú nào dám bước đến, tuy nhiên trong vòng chưa tới nửa ngày quyền uy của nó liên tiếp bị khiêu chiến, lúc này lại bị cổ khí thế cường đại của sư phụ của tiểu bảo chủ áp bức, nó thật sự bị kích nộ , làn sóng lửa cực nóng phun ra bao trùm trời đất hùng dũng bay tới trung niên nhân.

Trung niên nhân thân hình như điện, tại vị trí vừa đứng lưu lại một đạo tàn ảnh lập tức tránh sang bên cạnh 5 trượng sau đó nhảy thẳng lên cao một chưởng đánh xuống vết thương của cự xà lúc trước, huyết lãng lại lại phụ từ vết thương đó.

Cự xà chịu không nổi cơn đau mãnh liệt đó, thân thể to lớn thẳng đứng ngã vật xuống đất, song nhãn đỏ ngầu chứa đựng hung quang khiến người ta phải run sợ, Một đạo cuồng phong từ dưới đất bay lên , đuôi con cự xà hoành không quét tới trung niên nhân, dáng cái đuôi quét ra lúc này đúng là chiêu hoành tảo thiên quân danh phù kỳ thực, trong tiếng ầm ầm cực lớn loạn thạch bị quét bay, bụi bay mù trời cái chiêu "hoành tảo thiên quân" của cự xà làm cho trên núi lưu lại một đường rãnh cong queo cực lớn.

Đợi cho bụi mù lắng xuống, trung niên nhân đứng thẳng trên đỉnh hỏa sơn, cự xà cũng lại vươn thẳng lên, đầu của cự xà to bằng miệng hỏa sơn, cái miệng to lớn hung tợn táp thẳng tới trung niên nhân.

Trung niên nhân không tránh không né, chưa từng thấy qua, hai nắm tay đánh về phía trước, bạch sắc quang mang mỏng manh dần lan rộng ra bao bọc lấy quyền đầu( nắm đấm), bạch sắc quang mang tựu như vật thể hữu hình đánh thẳng lên cái miệng máu của con rắn.

"oanh"

Một âm thanh chấn động trời đất vang lên.

Cự xà đang ở trên không rơi thẳng xuốn đất, chấn bay các tảng đá xung quanh, trung niên nhân cũng bị cổ phản lực cực đại chấn bay ra một bên miệng hỏa sơn liền nghiêng tránh, xém chút ngã nhào xuống đất.

Đông Long trong lòng than thở : người trung niên đó tự nhiên có thể dùng sức mạnh như thế để độc đấu với bách trượng xà tu vi quả thật siêu phàm nhập thánh.

Bọn người tiểu bảo chủ ẩn náu tại tùng lâm thấy trung niên nhân có thể lực đấu cự xà trong lòng hoan hỉ không thôi.

Trung niên nhân cùng với cự xà lại tiếp tục chiến đấu với nhau, trung niên nhân ỷ trượng vào tốc độ nhanh như thiểm điệm cùng với công lực siêu tuyệt chuyên công vào chỗ yếu trên mắt của cự xà, cự xà thì mượn ưu thế về thân thể to lớn hơn trung niên nhân đáp trả liên tục, một người một rắn không ngừng bay nhảy trên miệng hỏa sơn, các khối đá cực lớn không ngừng lăn xuống chân núi.

Một người một rắn càng lúc càng đi xa khỏi miệng hỏa sơn, đuổi đánh nhau đến dưới chân núi, Đông Long cảm giác bất diệu tức tốc li khai.

Bon tiểu công chúa cũng cảm giác có điều không ổn nhanh chóng lui về sau một dặm.

Chúng nhân nhanh chúng thối lui, nơi ẩn nấp vừa rồi của họ hiện tại đã trở thành chiến trường mới, trung niên nhân cùng cự xà từ trên núi đã đánh đến dưới núi, ông mỡi lần huy động song thủ đều phát xuất bạch sắc quang mang cường liệt , sơn thạch , cây rừng chạm nhau đều hóa thành bụi phấn.

Lực phá hoại của cự xà so với trung niên nhân càng lúc càng lớn, nó mỗi lần đều phun ra một ngọn liệt diễm, cả một mảng rừng bị thiêu rụi hóa thành than, mỗi chiêu "hoành tảo thiên quân" của nó quét ra làm cho hàng loạt cây rừng gãy đổ.

Chưa tới một tuần trà toàn bộ mảng rừng bị san thành bình địa.

Đông Long thấy thế vô cùng kinh hãi, hắn không phải là chưa từng gặp cao thủ , cha hắn chính là một tuyệt thế cao thủ trong các tuyệt thế cao thủ, nhưng trận ác đấu kịch liệt như thế này hắn đúng là chưa từng thấy qua.

Tiểu chủ thầm kêu lên may mắn, nếu như lúc đầu cự xà đấu với nàng cũng phát ra uy lực như thế này chỉ sợ lúc này nàng đã lên tới thiên đàng rồi, đương nhiên đó là do nàng nghĩ thế chứ còn Đông Long thì hắn nghĩ nàng sẽ xuống địa ngục tìm ác ma mà nhận bà con không chừng.

Lúc này trung niên nhân tựa như đang chiếm được thượng phong, nhân ảnh như thiểm điệm luôn luôn xuất hiện gần chỗ vết thương lúc trước của con cự xà, nắm đấm mang theo bạch mang cường liệt không ngừng không ngừng kích vào vết thương, cự xà bị đánh không thể nào chịu đựng nổi, thân hình to lớn không ngừng lắc lư.

Tiểu bảo chủ thấy vậy lập tức hoan hô : " Sư phụ cố lên nào, nhanh đánh chết con xú xà ấy báo thù cho các thị vệ của con."

"Ai da, lão đầu tử ông ngốc thế sao lại để cho con xú xà ấy chiếm thượng phong chứ, ông có nghe ta nói gì không, ông thật kiêu ngạo mà"

"Lão đầu tử ông thật là đáng thất vọng mà, ai da, xém chút là chết một cách ngu ngốc rồi, sao ông lại có thể để con xú xà đánh tới nỗi cái đầu bạc của ông cháy xém hết vậy."

.....................

Trung niên nhân duỗi tay hớt đi mớ tóc bị thiêu cháy, tức tốc thối lui mười trượng .

"sư phụ ông mật nhỏ thật, sao ông lại chạy đi vậy?"

Đông Long cười thầm, trung niên nhân có thứ ác ma đồ đệ đó thật là nhân sinh đại bất hạnh mà.

Trung niên nhân thở gằn một tiếng nói lại : "Tiểu nha đầu ngươi đừng có ở đó mà nói bậy, lần này trở về ta sẽ phạt ngươi diện bích trăm ngày."

"Người ta không phải đang cổ vũ cho người sao"

Trung niên nhân : "....."

Trung niên nhân bị khích liền đại phát thần uy, không ngừng đánh cho cự xà điên đảo, đang lúc mọi người nghĩ trung niên nhân sẽ thắng chắc thì đuôi của cự nhanh như thiểm điệm quấn lên lưng của trung niên nhân rồi mượn lực uốn người lên không trung tức thì quấn chặt lấy trung nhiên nhân từ bụng xuống dưới chân.

Tiểu cung chúa la hoảng không thôi vọt qua sự cản trở của bọn thi vệ chạy tới trước.

Trung niên nhân liều mạng né tránh, toàn thân phát xuất bạch quang nhàn nhạt, quang mang càng lúc càng cường thịnh , đuôi rắn đang quấn trên người của trung niên nhân dần dần nới lỏng, mắt thấy sắp có thể thoát khỏi cự xà, đột nhiên xà đầu dữ tợn mở to cái miệng đầy máu táp xuống ông, ông vội vàng huy động song quyền đánh ra, một đạo bạch mang cường mãnh ngăn xà đầu ở bên ngoài, nhưng đuôi rắn đang nới lỏng lại lập tức quấn chặt lại.

Tiểu bảo chủ nhanh chóng chạy lại cách cự xà mười trượng ngữ âm nghẹn ngào : " Sư phụ ...ôi.."

"Ngọc nhi đừng khóc, sư phụ không sao đâu, con tiểu xà này không giết nổi ta đâu"

"Sư phụ tiếp cung hậu nghệ này" nói đoạn tiểu bảo chủ ném cung hậu nghệ cùng điêu linh tiễn lên.

"Ôi... sư phụ, con thật không tốt , chỉ vì muốn nhìn thấy thực lực của người nên không sớm đưa cho người hậu nghệ cung, hu hu...." Tiểu bảo chủ bật khóc.

"Ngọc nhi không cần phải sợ, cái con tiểu xà này không làm gì được sư phụ đâu, giờ ta đã có hậu nghệ cung nó chết chắc" trung niên nhân một bên nói một bên dụng lực vào song quyền đánh liên tiếp vào xà đầu như sấm sét, bạch mang cường liệt bức xà đầu bật ra xa ba trượng , ông thân xuất song thủ, phát xuất một đạo quang mang nhu hòa tiếp lấy hậu nghệ cung và điêu linh tiễn.

"Ngọc nhi mau lui coi chường bị thương đấy".

Tiểu bảo chủ thấy trung niên nhân tiếp được hậu nghệ cung liền yên tâm chạy đi.

Cự xà sau khi thấy hậu nghệ cung liền lộ vẻ kinh hoảng thật sự, xà đầu vội tránh ra sau bảy , tám trượng.

Trung niên nhân trên người quang mang đại thịnh, đặt điêu linh tiễn lên, toàn lực kéo dây cung , ông quát lớn : "khai!" nhưng dây cung vẫn không đông đậy chút nào làm ông cực kỳ kinh hãi.

"Ngọc nhi , phải chăng đã có người dùng qua hậu nghệ cung?" trung niên nhân quát lớn.

"Đúng rồi lão đầu tử cái lỗ đầy máu trên thân nó chính là do con bắn đấy, ông có vui không cuối cùng con cũng đã kéo được thần cung rồi".

"Cái gi ? cái con hồ đồ này, hậu nghệ cung trong một năm chỉ có thể dùng một lần thôi , thật là bị con hại chết mà"

"A..sư phụ...ối"

Cự xà như thấy được trung niên nhân không thể sử dụng thần cung , nó hung hăng táp xuống trung niên nhân, trung niên nhân dùng hậu nghệ cung đánh lên, thân cung xanh đen đánh thẳng vào hàm răng trắng đục của nó, bốn năm cái răng độc bị đánh gãy máu tươi bắn ra, cự xà đau đớn vô cùng, đuôi rắn dụng lực ném trung niên nhân đi.

Trung niên nhân chuyển thân từ trên không rơi xuống, ông hít vào một hơi thật sâu nắm chặt thần cung hướng về cự xà bay đến.

Đông Long miệng mồm há hốc, thấy sư phụ tiểu bảo chủ dùng hậu nghệ cung như là côn bổng lòng hắn bất giác cảm thấy đau thương."Cái tên biến thái này ...... đúng là phá hại của trời mà."

Tiểu bảo chủ thấy vậy khóe mắt lộ nụ cười : " Ha ha , lão đầu tử đúng là thú vị ghê."

Trung niên nhân nhảy lên cao, một đạo ô quang chớp lóe, lớp vẩy cứng như thiết luyện của cự xà bị hậu nghệ cung đánh trúng văng ra khắp nơi, giữa không trung một làn mưa máu bắn ra, cự xà cuồng nộ, thân thể to lớn vặn vẹo điên cuồng , cái đuôi cực đại bổ thẳng xuống làm cho mặt đất rung rinh.

Thế nhưng sư phụ tiểu bảo chủ thân hình như điện tránh né đòn công chí mạng của nó, tiếp đó ông nắm chặt hậu nghệ cung công kích liên miên đánh cho cự xà máu tươi chảy ra như suối .

Đột nhiên cự xà dừng lại, xà thân dựng thẳng giữa không trung phát xuât kim quang nhàn nhạt, trên thân cự xà phát sinh biến hóa kinh nhân, lớp vảy ngũ sắc trên mình cự xà hóa thành màu vàng, bụng dưới xuất hiện bốn vết nứt, bốn cái chân hơi nhú ra, trên đỉnh đầu xuất hiện một cái sừng lấp lánh kim quang, từ miệng của nó phát ra một tiếng long ngâm, chấn động cửu thiên, từ trên thân nó phát ra một cỗ long khí cường đại, toàn bộ động vật trong khuôn viên trăm trương đều bò lổm ngổm.

Tất cả mọi người đều ngây người ra .

"Rồng , ta cuối cùng cũng thấy được rồng trong truyền thuyết rồi" Đông Nam kích động kêu lên.

Tiểu bảo chủ sợ hãi nói: "Trời ơi thì ra chúng ta đang đánh nhau với một con rồng."

Tất cả mọi người lúc này đều kích động vạn phần, sư phụ của tiểu bảo chủ lộ ra thần sắc ảm đạm, ông hiểu rõ cự xà đã hóa rồng không thành công, long trảo ở bụng nó vẫn chưa mọc ra, nếu hóa rồng thất bại chỉ có một con đường ......tử vong.

Trung niên nhân nhẹ nhàng nói : "xà huynh, ta vốn tưởng huyng là xà yêu tu luyện không thành, không tưởng được huynh kiêu ngạo như vậy, trải qua vạn năm tuế nguyệt tu luyện thành chân long chi thân, nếu như hôm nay bọn ta không phải đến vào lúc then chốt trong con đường hóa long của huynh ta nghĩ bọn ta sớm đã chết không có chỗ chôn thân rồi."

Lúc này kim lân (lớp vẩy màu hoàng kim) trên thân cự xà bắt đầu bong ra, thân hình không còn vẩy hiện ra huyết nhục mơ hồ, cự xà phát ra một tiếng long ngâm bi tráng, miệng nó phun ra một viên nội đan kim quang lấp lánh, nội đan tại không trung đột nhiên vỡ vụn hóa thành từng hạt mưa màu vàng nhỏ bé rồi biến mất giữa không trung, con cự xà hóa long bất thành bỗng biến thành một đạo kim quang bay về phía hỏa sơn phút chốc biến mất trong miệng hỏa sơn.

Sư phụ của tiểu bảo chủ đột nhiên cảm thấy mất mát, nếu như đích thực giết chết một con yêu xà ông sẽ không cảm thấy mất mát nhiều đến như vậy, nhưng sát tử một con thánh xà với ước vọng hóa rồng ông cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.

"Là đúng , hay là sai ? thế giới này vốn đã không thể nào phân biệt đúng sai nữa rồi" ông thở dài.

Trung niên nhân mang tâm tình trầm trọng đi đến miệng hỏa sơn, ông bay đến bên cây liệt hỏa tiên liên ngắt lấy một cánh hoa sau đó nhổ gốc lên ném chung xuống miệng hỏa sơn "xà huynh ,đây có thể là thiên ý, nếu như liệt hỏa tiên liên nở sớm nửa thời thần thì huynh đã sớm hóa long bay đi , gốc tiên liên liên này sẽ giữ cho huynh linh thức bất diệt, cầu cho huynh kiếp sau tu thành chân long"

Lúc này bọn tiểu bảo chủ cũng đã tới, "Sư phụ hồi nãy xảy ra chuyện gì vậy, con xú xà đó sao lại có thể biến thành rồng được vậy?"

Trung niên nhân nói : "Con nhìn sai rồi, nó làm sao mà biến thành rồng được?"

"Đúng là rồng mà, người ta rõ ràng thấy được một con rồng mà, các người nói xem hồi nãy đúng là nhìn thấy rồng đúng không? " tiểu bảo chủ nhìn bọn thị vệ hỏi.

"Đúng là rồng"

"Chính xác là rồng"

"Nhất định là rồng ta nhìn thấy rõ ràng mà"

.........

Bọn thị vệ khẳng định .

Trung niên nhân từ tốn nói : "Người trong lúc khẩn trương quá độ sẽ sinh ra ảo giác mà thôi, lúc nãy mọi người quá khẩn trương mà."

Tiểu bảo chủ nói: "Hứ , lão đầu tử ông hôm nay quái quái làm sao ấy, nhất định là có chuyện gì dấu ta."

Trung niên nhân mỉm cười : " Tiểu nha đầu ngươi, toàn là nghĩ lung tung . Này , đây chính là đóa liệt hỏa tiên liên mà con muốn hái đây."

"Ah sao chỉ có một đóa vậy ?"

"Ngươi đấy, đúng là tham lam mà , tiên thảo thượng đẳng này có được một đóa là quý lắm rồi, còn đóa kia sau khi chín đã rớt xuống hỏa sơn rồi. "

"Ài thật là đáng tiếc." tiểu bảo chủ than.

"À sư phụ, con rắn đó bị người giết chết rồi phải không?"

"Nó đã chết dưới cây hậu nghệ cung"

"Oh, lão đầu tử ông hôm nay thật là quái lạ mà, rõ ràng đã giết được một con rồng, không, một con cự xà mới đúng, sao lại trở nên bơ phờ vậy" tiểu bảo chủ hai mắt mở lớn nhìn trung niên nhân đầy thâm ý.

Trung niên nhân nhéo mũi của nàng, vừa cười vừa nói :"cái con tiểu nha đầu ngươi đột nhiên lại chạy trốn khỏi hoàng cung, ngươi không biết là đã làm cho phụ hoàng ngươi lo lắng muốn chết."

"Đáng ghét" tiểu bảo chủ gạt tay trung niên nhân ra, nói: "Ta ra ngoài là để kiếm liệt hỏa tiên liên cho phụ hoàng, thọ lục tuần của ông ấy sắp tới, ta đem tiên liên tặng cho ông ấy, ông ấy nhất định rất cao hứng.

"Tiểu nha đầu ngươi đúng là quá điên khùng mà, con không biết làm như vậy rất nguy hiểm à, ? nếu như con có chuyện gì ..."

"Được rồi, được rồi, con biết rồi mà, ông sao lại giống như nãi nãi của ta nói nhiều vậy,. Sư phụ này , con nghe nói người lúc còn trẻ yêu thầm nãi nãi của con đúng vậy không?" tiểu bảo chủ cười tinh quái nói.

"Con....con đừng có nói lảng sang chuyện khác."

Tiểu bảo chủ cười bỡn cợt nói : "Dạ , tuân lệnh, đồ nhi lập tức trở về hoàng cung"

Trung nhiên nhân thần sắc chẳng biết làm sao nói : "Tiểu quỷ ngươi quá bướng bỉnh, ta thật không yên tâm ngươi có thể an an ổn ổn về tới hoàng cung."

Tiểu bảo chủ kì quái hỏi : "Lão đầu tử người không về cùng với con sao?"

Trung niên nhân nói : "Ta đi kiếm con vốn định "áp giải" con trở về, nhưng trên đường đi ta nghe nói trong lạc phong sơn xuất hiện một con kì lân thần thú đây là một sự kiện không tầm thường, ta muốn đi xem xem sao, chỉ là không yên tâm về con thôi."

"Đó không phải thần thú trong truyền thuyết sao ? như vậy trên đời thật sự có kì lân sao ta?" tiểu bảo chủ hai mắt sáng lên , khuôn mặt hiện lên vẻ hưng phấn : "

"Con cũng muốn đi."

"không được, con rời khỏi hoàng cung đã mấy tháng rồi , mẫu hậu của con rất lo lắng nên đã ngã bệnh con nhanh trở về đi"

"Hả, mẫu hậu bệnh rồi sao, thôi được rồi con lập tức trở về" tiểu bảo chủ thần sắc hoàn toàn thất vọng.

Trung niên nhân cầm hậu nghệ cung đưa trả lại tiểu bảo chủ : "Ngọc nhi, con sao lại mang hậu nghệ cung ra ngoài, phải biết rằng nó chính là truyền quốc chi bảo, có tác dụng uy hiếp đối với tuyệt thế cao thủ của nước khác đấy."

"Vậy à, nhưng dù gì cũng đã mượn rồi, con đâu phải là không đem về trả."Tiểu bảo chủ nói với vẻ chẳng quan tâm.

"Con thật là chẳng biết khinh trọng gì cả, thần cung từng bị người ta phong ấn, một năm chỉ dùng được một lần, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện mà sử dụng được, may là quốc gia hiện tại không có ác địch nào, căn bản cũng ít khi cần dùng đến nó".

"Biết rồi maaaa...." Tiểu bảo chủ kéo dài giọng ra.